Tàn Thứ Phẩm
-
Quyển 6 - Chương 164
Bởi vì rất nhiều pháo ion năng lượng cao bay lung tung, đường xe đi trên bầu trời Votaw bị quấy nhiễu nghiêm trọng đã đóng lại.
Người và xe vốn nên phân luồng chen chúc trên đường dành riêng cho người đi bộ dưới mặt đất không hề rộng lớn khu trung ương, quân trung ương vốn ngay ngắn vì né tránh người dân như ruồi nhặng không đầu, tức khắc hơi hỗn loạn.
Đúng lúc này, một chiếc xe lái vào khu trung ương dường như đột nhiên trục trặc, chặn ngay giữa đường. Đám đông tị nạn cuốc bộ lũ lượt đi qua bên cạnh nó. Người Votaw làm việc vẫn rất lịch sự, thỉnh thoảng có một số người tị nạn giày của mình cũng không tìm thấy đến gõ cửa sổ hỏi có cần giúp đỡ hay không.
Nhưng cửa kính xe kia mãi không mở.
Trong đầu Trịnh tư lệnh Thiên Hà Số 2 toàn là câu “Các ông đã rơi vào bẫy kẻ khác” của Lâm Tĩnh Hằng, mí mắt giật như điên.
Đột nhiên, bên cạnh chiếc xe dừng lại truyền đến một tiếng la hoảng: “Có bom!”
Quân trung ương Thiên Hà Số 2 ở gần nhất, Trịnh tư lệnh dựng hết lông tơ, cảm quan của xe cơ giáp nhạy bén hơn xa con người, phản ứng năng lượng dị thường vừa bùng ra thì nó lập tức đo được, chiếc xe khả nghi kia vậy mà là một xe cơ giáp sát đất ngụy trang.
Đám đông hoảng sợ chợt tản ra bốn phía, Trịnh Địch quát ra lệnh: “Lồng phòng hộ -“
Xe cơ giáp quân trung ương gần điểm nổ nhất trực tiếp xông lên, đầu xe vươn ra lưới dính, tiếp xúc với vật nghi là bom, ngay sau đó, lồng phòng hộ căng hết ra, binh lính trong xe cơ giáp lập tức chuẩn bị nhảy xuống xe chạy trốn.
Nhưng chính vào lúc này, hắn phát hiện xe cơ giáp của mình có dấu vết bị xâm nhập, lồng phòng hộ đã căng ra thoáng chốc rối loạn.
Binh lính do dự một giây rồi quả quyết quay người trở về trong xe cơ giáp, tắt hệ thống điều khiển tự động, trực tiếp đổi sang thao tác tay, tiếng cảnh báo trong xe cơ giáp đã sắp nối liền, lồng phòng hộ lung lay sắp sập một lần nữa đoạt lại trận địa. Nhưng binh lính nọ còn chưa kịp thở phào một hơi, chiếc xe ngụy trang đã phát nổ uỳnh một tiếng.
Lồng phòng hộ trong khoảnh khắc tan tành, xe cơ giáp căng lồng phòng hộ vỡ thành mấy mảnh.
Lửa mạnh cuốn qua, ngọc nát đá tan.
Mấy chiến hữu xung quanh đỏ hoe mắt lên, nhưng hiện trường không có thời gian cho họ đau buồn phẫn nộ.
Sau một tiếng nổ này, mấy chiếc xe ngụy trang đã lái vào trong đám đông liên tiếp phát nổ, mặt đất bằng phẳng đá vụn bay tung tóe, vòng vây xe cơ giáp quân trung ương nghiêm ngặt bị nổ hổng ra, cát đất và huyết tương lẫn lộn, thỉnh thoảng lẫn chân tay cụt, tòa nhà quốc hội liên minh vậy mà sập mất một góc.
Những người may mắn sống sót dưới họng súng của người chip bên trong tòa nhà quốc hội chạy như điên ra, còn chưa thấy ánh mặt trời, đã bị vụ nổ đổ ập xuống bắn đầy mặt trước.
Vây quanh một vòng tòa nhà quốc hội, từ bên trong lao ra ngoài là người chip giết người không chớp mắt, rượt một đám khách tham dự lễ tang mặc lễ phục tay không tấc sắt, đụng vào người tị nạn bên ngoài ùa vào, trong số người tị nạn không biết lại trà trộn bao nhiêu người chip.
Quân trung ương trước mặt là vòng vây xe cơ giáp ùn ùn của hải tặc, phía sau là quân địch và người dân tầng lớp còn phong phú hơn bánh ngàn tầng, họ kẹt ở đó như con thú bị nhốt, còn đứt liên lạc với chủ lực trên trời.
Song điều này còn chưa phải là gay go nhất –
Cả Votaw đột nhiên bị chặn hết tín hiệu, lâm thời trở thành một nhà tù vũ trụ trong ngoài không thông, chủ lực quân trung ương chiếm không phận Votaw không nhận được mệnh lệnh, không dám manh động, cũng không biết tình hình dưới đất ra sao, đang bàn bạc tìm người xuống đất tra xét, thì “chim sẻ” Vương Alan mai phục trước đó – quân liên minh định nhân lúc quân trung ương và Quân Đoàn Tự Do đánh nhau đến ngư ông đắc lợi, đã chạy đến ngoài tầng khí quyển của Votaw!
Quân trung ương không nhận được tín hiệu của Votaw, quân liên minh cũng không nhận được tín hiệu của Votaw, còn chưa biết Vương Alan đã đi theo Woolf.
Mặt đất đã không có chỉ thị, đương nhiên phải hành động theo kế hoạch ban đầu.
Thiên Hà Số 1 vốn là quân chính quy của Woolf – đại bản doanh quân liên minh nằm ở quê nhà Votaw, thiên thời địa lợi được trời ưu ái, biết lúc này đầu lĩnh quân trung ương đều bị giam chân dưới đất, không khéo đã đi gặp Lục Tín, bọn họ không sợ quân trung ương, chẳng chút e ngại khai hỏa trước.
Trên trời dưới đất, âm mưu trong bụng mọi người như con rối trong tay Lâm Tĩnh Xu, mặc nàng giật dây, chỉ đông không đánh tây.
Quân liên minh bị Vương Alan điều động, đến với mục tiêu một lưới bắt gọn quân trung ương các thiên hà, hòng thu lại quyền tự trị quân sự, có thể nói là dốc tổ mà ra, không lưu ý mồi lửa đã rơi xuống sân sau nhà mình.
Mà đúng lúc này, các hành tinh khác của Thiên Hà Số 1, thông tin liên lạc trước sau bị lặng lẽ khống chế, chip như virus rốt cuộc ngoác cái miệng dữ tợn hướng tới Thiên Hà Số 1.
Trên bản đồ vũ trụ trong tay Lâm Tĩnh Xu, Thiên Hà Số 1 như tờ giấy Tuyên Thành thô bị hắt một bát mực, màu đen đậm loang ra, trọng giáp thành đàn từ đáy biển dưới Neverland chui đầu lên, nàng đi lên tàu chỉ huy dẫn đầu.
Năm ấy, bé gái ốm yếu bị ép rời khỏi nhà, rời khỏi thân nhân sót lại, hoang mang không ai giúp đỡ bị quản ủy hội dẫn đi, từ đây đi ở buồn vui, thậm chí thân thể và linh hồn, đều không được tự chủ, nàng ôm sự thù hận, khốn khổ đóng vai bình hoa vô tâm vô tư, sinh tồn trong khe hẹp.
Đến bây giờ, gần sáu mươi năm trôi qua, nàng mỗi bước một vết máu mà đi lên đỉnh cao.
Nàng từ nhỏ đã hơi nhạy cảm và chín chắn hơn người anh sinh đôi, hiểu rõ tình cảm của Nguyên soái Woolf đối với cha mình, từng mong chờ Woolf sẽ ra mặt đón nàng khỏi quản ủy hội cái nơi đáng sợ ấy, nhưng ông ta không làm.
Nàng dè dặt hưởng thụ sự bầu bạn của tiến sĩ Harden, nghe ông kể chuyện về Laura mẹ mình, từng mong chờ tiến sĩ Harden sẽ đưa nàng đi, cũng từng ảo tưởng Laura mất sớm yêu nàng, nhưng họ không hề.
Nàng không dám ôm kỳ vọng đối với bất cứ ai nữa, nơm nớp lo sợ niêm phong một chút tình cảm còn sót lại, đặt ở đâu đều cảm thấy không an toàn, thế là đành phải cột trên người Lâm Tĩnh Hằng ở phương xa, coi hắn như chiếc két sắt tuyệt đối chắc chắn… nhưng hắn không cần.
Vận mệnh chưa bao giờ đoái hoài đến nàng, là chính nàng nắm cổ quá khứ và tương lai, bẻ cái đầu “vận mệnh” cao cao tại thượng kia, bắt nó quỳ xuống, cúi đầu xưng thần.
Lâm Tĩnh Xu ở trên trọng giáp, thoáng nhìn bầu trời Votaw xanh thẳm: “Ta cảm thấy hôm nay trời sẽ mưa.”
Votaw là nơi làm “thích hợp sinh sống” và “hưởng thụ” đến cực hạn, thời tiết cơ bản có thể khống chế chính xác, lúc này người chip trên mặt đất hành tinh đã khống chế trung tâm quản lý thời tiết, nàng nói xong một câu nhẹ tênh, mây đen cuồn cuộn tức khắc từ bốn phương tám hướng kéo tới khu trung ương Votaw, cuốn theo cuồng phong và hơi ẩm, chớp giật sấm rền.
Đế quốc chip vĩ đại còn cách một bước, mà nàng đã có thể như thần linh, hô mây gọi mưa, một tay che trời.
Ngay khi hạt mưa thứ nhất rơi xuống đất, sóng quấy nhiễu nào đó chưa biết đột nhiên bao phủ tòa nhà quốc hội liên minh, đám người chip ở đây toàn bộ bị đứng hình.
Thiết bị quấy nhiễu chip là kiệt tác của tiến sĩ Harden, lúc ở nhà tù vũ trụ ông đã làm cho Lâm Tĩnh Hằng, nhưng khi đó do điều kiện hạn chế, ông cụ không bột đố gột nên hồ, thiết bị quấy nhiễu kia chỉ có thể khiến người chip tê liệt một chút trong khoảng thời gian rất ngắn, may sao lúc ấy hợp tác với ông là Lâm Tĩnh Hằng, chút tê liệt này đủ để hắn càn quét một loạt mạng tinh thần.
Sau đó đến Ngân Hà Thành của sao Khải Minh, điều kiện nghiên cứu khoa học đuổi kịp rồi, thiết bị quấy nhiễu cũng mạnh lên như súng bắn chim được thay đạn vậy.
Sau khi thiết bị quấy nhiễu chip phóng ra, trong phạm vi mười ki-lô-mét vuông, người chip sẽ có cảm giác tê liệt mạnh, người chip cấp bậc thấp hơn thậm chí sẽ bị đứng hình tại chỗ, phải gần nửa phút mới có thể thích ứng lại.
Đối với quân trung ương tinh nhuệ mà nói, nửa phút là đủ rồi!
Xe cơ giáp hàng sau ngắm chính xác, tập trung vào đám người chip lộ ra hình dáng trà trộn trong dân chúng, hàng trăm họng súng laser đồng thời khai hỏa, xuyên qua điểm cấy chip sinh vật không lệch một chút nào, bắn nát cổ bọn họ, người chip trong tòa nhà quốc hội liên minh tức khắc bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cùng lúc đó, xe cơ giáp hàng trước dùng pháo ion bắn xuyên đội xe cơ giáp bao vây họ, đội xe cơ giáp của Quân Đoàn Tự Do người ngã xe lật, người chip nơi xa tuy rằng không bị quấy nhiễu ảnh hưởng nhưng bị hiện trường tai nạn cỡ lớn phía trước tạm thời chặn ở đằng sau, quân trung ương tổn thất nặng nề rốt cuộc được thở một hơi.
“Tư lệnh!”
Trịnh Địch lập tức ngẩng đầu lên: “Lý… vệ đội trưởng?”
“Là tôi,” Lý Forlan, “Nơi này người bị thương quá nhiều, hiệu quả quấy nhiễu cũng không kéo dài được bao lâu, chen chúc ở đây không phải là cách. Tòa nhà quốc hội liên minh có hệ thống phòng ngự của mình, khi nãy bọn tôi đã lẻn vào mở thành công, người chip bên trong cũng xử lý sạch sẽ rồi, Thống soái Trịnh, làm phiền ngài cùng các vị hữu quân phối hợp một chút, chúng ta lấy tòa nhà quốc hội làm cứ điểm, đưa người bị thương và nhân viên phi võ trang vào trước.”
Lý Forlan vừa dứt lời, tòa nhà quốc hội liên minh ban nãy trong lửa đạn lắc lư chực sập tự mình chấn động, tiếng cảnh báo át tiếng sấm, cả kiến trúc lún xuống chừng hai mét, lồng phòng hộ cấp bậc trọng giáp căng lên, tường ngoài bốn phía kiến trúc lũ lượt thay đổi hình dạng, phơi ra các nòng pháo lớn bé.
Đây là hệ thống phòng ngự cấp bậc cao nhất khi có chiến tranh của tòa nhà quốc hội, thoạt nhìn như một trọng giáp siêu cấp chiếm cứ trên mặt đất.
Trịnh Địch quyết đoán kịp thời, gật đầu với Lý Forlan: “Chỉnh đội!”
Có ông ta dẫn đầu, quân trung ương các thiên hà khác dồn dập hưởng ứng, họ hành động gọn gàng trật tự, xe cơ giáp nguồn năng lượng dồi dào gác quanh tòa nhà quốc hội liên minh, những người khác rút vào bên trong tòa nhà quốc hội như tường đồng vách sắt.
“Theo lý thuyết hôm nay không phải là ngày mưa.” Lý Forlan ngửi mùi bùn đất bốc lên, lẩm bẩm một mình.
“Theo lý thuyết hôm nay cũng không phải là ngày khai chiến.” Bayer liếm môi, “Ôi, Lão Lý, sau khi tướng quân Lục Tín chết, cựu bộ tứ tán các nơi và Bạch Ngân Thập Vệ không còn kề vai chiến đấu như thế này.”
Lý Forlan cười khổ: “Đây là chuyện tốt sao?”
Thay vì loại ý hợp tâm đầu này, chẳng thà mọi người thái thái bình bình mà đấu đá ghét nhau còn hơn.
Lúc này, các Thống soái quân trung ương rút vào tòa nhà quốc hội liên minh như gặp ma ban ngày làm thành một vòng, vây xem Lục Tất Hành đang điều chỉnh thử hệ thống phòng ngự của tòa nhà quốc hội.
“Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng tôi không cần tự giới thiệu nữa nhỉ?” Lục Tất Hành bận mà không rối ngẩng đầu cười nói với mọi người, “Chờ một chút.”
Trịnh Địch ngơ ngác hỏi: “Đây là… đây là đang làm cái gì?”
“Mắc thiết bị quấy nhiễu chip trên hệ thống phòng ngự của tòa nhà quốc hội, lấy đây làm trung tâm tăng công suất của thiết bị quấy nhiễu,” Lâm Tĩnh Hằng đi tới, “Chip sinh vật có tính thích ứng rất mạnh, thiết bị quấy nhiễu chỉ trong vòng nửa phút đầu hiệu quả mạnh nhất, bọn họ sẽ mau chóng thích ứng cảm giác tê liệt này, nhưng mà có thiết bị quấy nhiễu, ít nhiều có thể làm yếu sức chiến đấu của đối phương, quan trọng nhất là có thể giúp chúng ta nhận ra ai là người chip.”
Thống soái Thiên Hà Số 3 đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, hoang mang hỏi một chuỗi vấn đề: “Sao ngươi ở đây? Không phải nói Thiên Hà Số 8 đóng cửa rồi à? Ngươi dẫn theo bao nhiêu người? Bên ngoài tình hình thế nào, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Dưới đất như ông thấy, chỉ có mấy người bọn ta, qua lại đều tiện, nhiều người ngược lại rườm rà, về phần trên trời -“
Bộ đội chủ lực của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ và Đệ Lục Vệ đã đến đủ.
Quân liên minh lửa đạn đi trước, quân trung ương bị buộc nghênh chiến, nhưng cũng may nơi đây gần Votaw, bất kể là quân liên minh hay quân trung ương, đối với sao thủ đô đều sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ sợ đạn đạo bay lung tung rơi xuống hành tinh tự nhiên có hai trăm triệu nhân khẩu này, song phương đánh đều rất kiềm chế, cho Liễu Nguyên Trung cơ hội chặn ngang một gậy.
Liễu Nguyên Trung ở trên chiến trường vũ trụ không kín tiếng như bình thường, quân tự vệ Thiên Hà Số 8 – bộ đội chủ lực của Bạch Ngân Đệ Lục Vệ tốc độ cực nhanh, như một con dao trực tiếp chém quân liên minh và quân trung ương đang dây dưa ra, mạng tinh thần của tiên phong hai quân đang giao chiến đồng thời bị xâm nhập, nháy mắt liền có mấy chục cơ giáp mất khống chế, đều tự rút đi như rẽ biển.
Poisson Dương bị các loại quấy nhiễu quấy rầy suốt dọc đường rốt cuộc dựng một kênh truyền tin lung lay chực sập, câu đầu tiên chính là khiêu khích giống y hệt Thống soái nhà mình: “Các người có muốn quay đầu nhìn mông mình đang cháy trước rồi nội chiến tiếp không?”
“Nhìn xem Votaw tình hình thế nào, bên ngoài tình hình thế nào, các ông không tưởng tượng được à?” Mặc dù Lâm Tĩnh Hằng đã định nói chuyện đàng hoàng, nhưng lời ra đến môi vẫn là sự gay gắt giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, “Ta thấy các vị đều đổi nghề làm diễn viên kịch nói cho rồi, khỏi cần diễn thử, đi lên là có thể theo kịch bản của người ta, một bước cũng không sai.”
Lục Tất Hành đỡ trán, vội vàng ngăn hắn tiếp tục gây sự: “Tĩnh Hằng.”
Lý Forlan đi tới mở thiết bị đầu cuối cá nhân, cho các Thống soái quân trung ương xem tin nhắn cầu cứu của hiệu trưởng Đại học Công Nghệ Thiên Hà Số 2: “Đây là tin nhắn cầu cứu trước khi thông tin liên lạc của chúng tôi bị quấy nhiễu, từ cổng bí mật gửi đến Bạch Ngân Tam.”
Trong đầu Trịnh Địch “Uỳnh” một tiếng, ông ta suýt nữa không đứng vững.
Đường đường tòa nhà quốc hội liên minh, hiện trường lễ tang Nguyên soái Woolf, trà trộn vào nhiều người chip như thế, mà hệ thống kiểm tra an ninh không hé răng một tiếng như đã chết rồi, vậy nơi khác thì sao? Phải chăng trà trộn vào bao nhiêu người chip cũng chẳng ngạc nhiên?
Bayer trầm giọng nói: “Chip sinh vật của Quân Đoàn Tự Do hiện giờ qua mấy lần nâng cấp, đã không còn là loại chip Nha Phiến ban đầu khi liên minh ‘cấm ma túy’. Mà bất kể là tự nguyện hay bị cưỡng chế cấy chip, chỉ cần thân thể chấp nhận chip cải tạo, người này sẽ biến thành một thành viên trong số họ. Tôi tính sơ ra một chút, người chip chiếm hơn 10%, sẽ rơi vào nguy cơ lớn, cả xã hội bị họ tằm ăn rỗi nuốt trôi chẳng qua là vấn đề thời gian, vượt qua 30%, là họ đủ khả năng lập tức phát động chính biến, trong khoảng thời gian ngắn chớp nhoáng lật đổ chính quyền. Nếu nhân số của họ vượt qua 50%…”
Trịnh tư lệnh khàn khàn hỏi: “Thì thế nào?”
Trong đôi mắt to quá mức của Bayer lạnh tanh: “Họ sẽ đủ khả năng trong một đêm biến toàn nhân loại thành con rối của đế quốc chip.”
“Ngài hỏi chúng tôi tại sao ở đây,” Lục Tất Hành mắc xong thiết bị khuếch đại quấy nhiễu, đứng thẳng lên, “Chúng tôi có thể đóng lỗ hổng thời gian, tránh thoát kiếp nạn này, sống yên bình mấy chục năm…”
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên nói: “Không, chúng ta có thể yên bình một thế hệ, chí ít hai trăm năm, Thiên Hà Số 8 nhân khẩu chứng não rỗng chiếm non một nửa, bất lợi cho cấy chip, hơn nữa… Chủ nhân sau màn của Quân Đoàn Tự Do là Lâm Tĩnh Xu.”
Lục Tất Hành giật nảy mình, không ngờ được Lâm Tĩnh Hằng lại trực tiếp vạch trần sự việc vào lúc này.
Các Thống soái quân trung ương tập thể hồn lìa khỏi xác, Trịnh Địch há miệng: “Lâm… Lâm Tĩnh nào…”
“Đừng hỏi chuyện ngu xuẩn.” Lâm Tĩnh Hằng không hề tôn trọng tiền bối một chút nào, lạnh lùng cắt ngang, “Vị năm đó bị quản ủy hội đưa đi nuôi lớn, gả cho nhà Gurdon, giết cả nhà Gurdon cướp quyền lực quản ủy hội, sau khi sự việc của quản ủy hội bại lộ lại mất tích ly kỳ – em gái ruột của ta Lâm Tĩnh Xu, ông muốn xem lại ảnh cô ta để làm quen lại không?”
Lục Tất Hành và Lý Forlan nhìn nhau, Lý Forlan hơi bất an, Lục Tất Hành lại dùng mắt ra hiệu hắn hãy bình tĩnh.
Lâm Tĩnh Hằng tính tình là khó ưa, không phải thích gây sự, nói chuyện khó nghe thì khó nghe, nhưng không phải chuyện gì cũng nói chẳng thèm suy nghĩ, lựa chọn vạch trần thân phận Lâm Tĩnh Xu vào lúc này, dĩ nhiên có đạo lý của hắn. Kinh hãi ban đầu qua đi, Lục Tất Hành nhanh chóng hiểu được, đây là thời cơ tốt nhất.
Gánh nguy cơ thật lớn, vạch ra hết sự thật khó chấp nhận nhất và đau đớn phẫn nộ, mâu thuẫn ngoại bộ sẽ hóa giải chút mâu thuẫn nội bộ này, so với mọi người đồng cam cộng khổ đồng tâm hiệp lực một thời gian sau đó lại bất ngờ vỡ ra chân tướng, rạn nứt và tổn thương tạo thành sẽ nhỏ hơn nhiều.
Khóe miệng đuôi mày Lâm Tĩnh Hằng có thần sắc gợi đòn bình thường: “Chỉ cần ta còn sống, Lâm Tĩnh Xu chưa chắc vì một củ khoai lang phỏng tay không dễ khống chế như vậy, phí công tốn sức mà động tới Thiên Hà Số 8, đáng tiếc ta không phải rùa, không thể sống một ngàn một vạn năm, dù sao cũng phải suy nghĩ một chút cho tương lai Thiên Hà Số 8. Không ai biết thế giới chip này phát triển về sau, sẽ biến thành quái vật gì, bọn ta không hi vọng một ngày kia khi cánh cửa đóng kín mở ra, sẽ không tìm thấy một đồng loại trong vũ trụ rộng lớn.”
Các Thống soái quân trung ương lặng ngắt như tờ.
“Ta cũng không muốn nhìn thấy… Các vị năm đó Lục Tín vào thời điểm cuối cùng không tiếc tự nổ để bảo vệ, biến thành những con người cuối cùng của liên minh.”
Trịnh Địch ngẩng phắt đầu lên – khi Lục Tín bỏ trốn, đã có rất đông cựu bộ máu nóng lên đầu đi theo, sau đó Lục Tín bảo vệ họ, bảo vệ tính mạng họ dưới nòng pháo, chết rồi vẫn bảo vệ danh tính của họ, danh sách bỏ trốn kia luôn là một bí mật, ngoại trừ mấy người tự mình nhảy ra, những người khác sống tạm bợ đến nay, thậm chí giữ chức vụ cao.
“Ngươi…” Thống soái Thiên Hà Số 6 nói khẽ, “Ngươi biết…”
Tiếng Lâm Tĩnh Hằng nghẹn trong cổ họng: “Ta đã thấy bản danh sách đó ở chỗ tiến sĩ Lance.”
Trịnh Địch thì thào: “Ngươi vẫn đều biết, cho nên sau khi tiếp quản cứ điểm Bạch Ngân, điều chúng ta đến các đại thiên hà, rời xa trung ương liên minh… Tĩnh Hằng, ngươi…”
Lâm Tĩnh Hằng không thích ôn chuyện trước đám đông, vẫn không có lời hay: “Đừng nhiều lời nữa, sớm biết có ngày hôm nay, ta đã chẳng phí sức.”
Nói rồi Lâm Tĩnh Hằng hất cằm giơ một tay ra: “Đến bước này, đã bị ép đến cạnh vách đá, các vị, hãy bịt mũi hợp tác đi.”
Bàn tay ấy còn đeo găng tay, giơ ra đó, một lúc lâu không ai đáp lại.
Lục Tất Hành đang định mở miệng làm dịu bầu không khí, lại thấy Trịnh Địch chợt tiến lên, tháo găng tay, trực tiếp kéo Lâm Tĩnh Hằng vào lòng, đấm mạnh lưng hắn một phát: “Cái thằng ranh này, mẹ nó còn khốn nạn!”
Người và xe vốn nên phân luồng chen chúc trên đường dành riêng cho người đi bộ dưới mặt đất không hề rộng lớn khu trung ương, quân trung ương vốn ngay ngắn vì né tránh người dân như ruồi nhặng không đầu, tức khắc hơi hỗn loạn.
Đúng lúc này, một chiếc xe lái vào khu trung ương dường như đột nhiên trục trặc, chặn ngay giữa đường. Đám đông tị nạn cuốc bộ lũ lượt đi qua bên cạnh nó. Người Votaw làm việc vẫn rất lịch sự, thỉnh thoảng có một số người tị nạn giày của mình cũng không tìm thấy đến gõ cửa sổ hỏi có cần giúp đỡ hay không.
Nhưng cửa kính xe kia mãi không mở.
Trong đầu Trịnh tư lệnh Thiên Hà Số 2 toàn là câu “Các ông đã rơi vào bẫy kẻ khác” của Lâm Tĩnh Hằng, mí mắt giật như điên.
Đột nhiên, bên cạnh chiếc xe dừng lại truyền đến một tiếng la hoảng: “Có bom!”
Quân trung ương Thiên Hà Số 2 ở gần nhất, Trịnh tư lệnh dựng hết lông tơ, cảm quan của xe cơ giáp nhạy bén hơn xa con người, phản ứng năng lượng dị thường vừa bùng ra thì nó lập tức đo được, chiếc xe khả nghi kia vậy mà là một xe cơ giáp sát đất ngụy trang.
Đám đông hoảng sợ chợt tản ra bốn phía, Trịnh Địch quát ra lệnh: “Lồng phòng hộ -“
Xe cơ giáp quân trung ương gần điểm nổ nhất trực tiếp xông lên, đầu xe vươn ra lưới dính, tiếp xúc với vật nghi là bom, ngay sau đó, lồng phòng hộ căng hết ra, binh lính trong xe cơ giáp lập tức chuẩn bị nhảy xuống xe chạy trốn.
Nhưng chính vào lúc này, hắn phát hiện xe cơ giáp của mình có dấu vết bị xâm nhập, lồng phòng hộ đã căng ra thoáng chốc rối loạn.
Binh lính do dự một giây rồi quả quyết quay người trở về trong xe cơ giáp, tắt hệ thống điều khiển tự động, trực tiếp đổi sang thao tác tay, tiếng cảnh báo trong xe cơ giáp đã sắp nối liền, lồng phòng hộ lung lay sắp sập một lần nữa đoạt lại trận địa. Nhưng binh lính nọ còn chưa kịp thở phào một hơi, chiếc xe ngụy trang đã phát nổ uỳnh một tiếng.
Lồng phòng hộ trong khoảnh khắc tan tành, xe cơ giáp căng lồng phòng hộ vỡ thành mấy mảnh.
Lửa mạnh cuốn qua, ngọc nát đá tan.
Mấy chiến hữu xung quanh đỏ hoe mắt lên, nhưng hiện trường không có thời gian cho họ đau buồn phẫn nộ.
Sau một tiếng nổ này, mấy chiếc xe ngụy trang đã lái vào trong đám đông liên tiếp phát nổ, mặt đất bằng phẳng đá vụn bay tung tóe, vòng vây xe cơ giáp quân trung ương nghiêm ngặt bị nổ hổng ra, cát đất và huyết tương lẫn lộn, thỉnh thoảng lẫn chân tay cụt, tòa nhà quốc hội liên minh vậy mà sập mất một góc.
Những người may mắn sống sót dưới họng súng của người chip bên trong tòa nhà quốc hội chạy như điên ra, còn chưa thấy ánh mặt trời, đã bị vụ nổ đổ ập xuống bắn đầy mặt trước.
Vây quanh một vòng tòa nhà quốc hội, từ bên trong lao ra ngoài là người chip giết người không chớp mắt, rượt một đám khách tham dự lễ tang mặc lễ phục tay không tấc sắt, đụng vào người tị nạn bên ngoài ùa vào, trong số người tị nạn không biết lại trà trộn bao nhiêu người chip.
Quân trung ương trước mặt là vòng vây xe cơ giáp ùn ùn của hải tặc, phía sau là quân địch và người dân tầng lớp còn phong phú hơn bánh ngàn tầng, họ kẹt ở đó như con thú bị nhốt, còn đứt liên lạc với chủ lực trên trời.
Song điều này còn chưa phải là gay go nhất –
Cả Votaw đột nhiên bị chặn hết tín hiệu, lâm thời trở thành một nhà tù vũ trụ trong ngoài không thông, chủ lực quân trung ương chiếm không phận Votaw không nhận được mệnh lệnh, không dám manh động, cũng không biết tình hình dưới đất ra sao, đang bàn bạc tìm người xuống đất tra xét, thì “chim sẻ” Vương Alan mai phục trước đó – quân liên minh định nhân lúc quân trung ương và Quân Đoàn Tự Do đánh nhau đến ngư ông đắc lợi, đã chạy đến ngoài tầng khí quyển của Votaw!
Quân trung ương không nhận được tín hiệu của Votaw, quân liên minh cũng không nhận được tín hiệu của Votaw, còn chưa biết Vương Alan đã đi theo Woolf.
Mặt đất đã không có chỉ thị, đương nhiên phải hành động theo kế hoạch ban đầu.
Thiên Hà Số 1 vốn là quân chính quy của Woolf – đại bản doanh quân liên minh nằm ở quê nhà Votaw, thiên thời địa lợi được trời ưu ái, biết lúc này đầu lĩnh quân trung ương đều bị giam chân dưới đất, không khéo đã đi gặp Lục Tín, bọn họ không sợ quân trung ương, chẳng chút e ngại khai hỏa trước.
Trên trời dưới đất, âm mưu trong bụng mọi người như con rối trong tay Lâm Tĩnh Xu, mặc nàng giật dây, chỉ đông không đánh tây.
Quân liên minh bị Vương Alan điều động, đến với mục tiêu một lưới bắt gọn quân trung ương các thiên hà, hòng thu lại quyền tự trị quân sự, có thể nói là dốc tổ mà ra, không lưu ý mồi lửa đã rơi xuống sân sau nhà mình.
Mà đúng lúc này, các hành tinh khác của Thiên Hà Số 1, thông tin liên lạc trước sau bị lặng lẽ khống chế, chip như virus rốt cuộc ngoác cái miệng dữ tợn hướng tới Thiên Hà Số 1.
Trên bản đồ vũ trụ trong tay Lâm Tĩnh Xu, Thiên Hà Số 1 như tờ giấy Tuyên Thành thô bị hắt một bát mực, màu đen đậm loang ra, trọng giáp thành đàn từ đáy biển dưới Neverland chui đầu lên, nàng đi lên tàu chỉ huy dẫn đầu.
Năm ấy, bé gái ốm yếu bị ép rời khỏi nhà, rời khỏi thân nhân sót lại, hoang mang không ai giúp đỡ bị quản ủy hội dẫn đi, từ đây đi ở buồn vui, thậm chí thân thể và linh hồn, đều không được tự chủ, nàng ôm sự thù hận, khốn khổ đóng vai bình hoa vô tâm vô tư, sinh tồn trong khe hẹp.
Đến bây giờ, gần sáu mươi năm trôi qua, nàng mỗi bước một vết máu mà đi lên đỉnh cao.
Nàng từ nhỏ đã hơi nhạy cảm và chín chắn hơn người anh sinh đôi, hiểu rõ tình cảm của Nguyên soái Woolf đối với cha mình, từng mong chờ Woolf sẽ ra mặt đón nàng khỏi quản ủy hội cái nơi đáng sợ ấy, nhưng ông ta không làm.
Nàng dè dặt hưởng thụ sự bầu bạn của tiến sĩ Harden, nghe ông kể chuyện về Laura mẹ mình, từng mong chờ tiến sĩ Harden sẽ đưa nàng đi, cũng từng ảo tưởng Laura mất sớm yêu nàng, nhưng họ không hề.
Nàng không dám ôm kỳ vọng đối với bất cứ ai nữa, nơm nớp lo sợ niêm phong một chút tình cảm còn sót lại, đặt ở đâu đều cảm thấy không an toàn, thế là đành phải cột trên người Lâm Tĩnh Hằng ở phương xa, coi hắn như chiếc két sắt tuyệt đối chắc chắn… nhưng hắn không cần.
Vận mệnh chưa bao giờ đoái hoài đến nàng, là chính nàng nắm cổ quá khứ và tương lai, bẻ cái đầu “vận mệnh” cao cao tại thượng kia, bắt nó quỳ xuống, cúi đầu xưng thần.
Lâm Tĩnh Xu ở trên trọng giáp, thoáng nhìn bầu trời Votaw xanh thẳm: “Ta cảm thấy hôm nay trời sẽ mưa.”
Votaw là nơi làm “thích hợp sinh sống” và “hưởng thụ” đến cực hạn, thời tiết cơ bản có thể khống chế chính xác, lúc này người chip trên mặt đất hành tinh đã khống chế trung tâm quản lý thời tiết, nàng nói xong một câu nhẹ tênh, mây đen cuồn cuộn tức khắc từ bốn phương tám hướng kéo tới khu trung ương Votaw, cuốn theo cuồng phong và hơi ẩm, chớp giật sấm rền.
Đế quốc chip vĩ đại còn cách một bước, mà nàng đã có thể như thần linh, hô mây gọi mưa, một tay che trời.
Ngay khi hạt mưa thứ nhất rơi xuống đất, sóng quấy nhiễu nào đó chưa biết đột nhiên bao phủ tòa nhà quốc hội liên minh, đám người chip ở đây toàn bộ bị đứng hình.
Thiết bị quấy nhiễu chip là kiệt tác của tiến sĩ Harden, lúc ở nhà tù vũ trụ ông đã làm cho Lâm Tĩnh Hằng, nhưng khi đó do điều kiện hạn chế, ông cụ không bột đố gột nên hồ, thiết bị quấy nhiễu kia chỉ có thể khiến người chip tê liệt một chút trong khoảng thời gian rất ngắn, may sao lúc ấy hợp tác với ông là Lâm Tĩnh Hằng, chút tê liệt này đủ để hắn càn quét một loạt mạng tinh thần.
Sau đó đến Ngân Hà Thành của sao Khải Minh, điều kiện nghiên cứu khoa học đuổi kịp rồi, thiết bị quấy nhiễu cũng mạnh lên như súng bắn chim được thay đạn vậy.
Sau khi thiết bị quấy nhiễu chip phóng ra, trong phạm vi mười ki-lô-mét vuông, người chip sẽ có cảm giác tê liệt mạnh, người chip cấp bậc thấp hơn thậm chí sẽ bị đứng hình tại chỗ, phải gần nửa phút mới có thể thích ứng lại.
Đối với quân trung ương tinh nhuệ mà nói, nửa phút là đủ rồi!
Xe cơ giáp hàng sau ngắm chính xác, tập trung vào đám người chip lộ ra hình dáng trà trộn trong dân chúng, hàng trăm họng súng laser đồng thời khai hỏa, xuyên qua điểm cấy chip sinh vật không lệch một chút nào, bắn nát cổ bọn họ, người chip trong tòa nhà quốc hội liên minh tức khắc bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cùng lúc đó, xe cơ giáp hàng trước dùng pháo ion bắn xuyên đội xe cơ giáp bao vây họ, đội xe cơ giáp của Quân Đoàn Tự Do người ngã xe lật, người chip nơi xa tuy rằng không bị quấy nhiễu ảnh hưởng nhưng bị hiện trường tai nạn cỡ lớn phía trước tạm thời chặn ở đằng sau, quân trung ương tổn thất nặng nề rốt cuộc được thở một hơi.
“Tư lệnh!”
Trịnh Địch lập tức ngẩng đầu lên: “Lý… vệ đội trưởng?”
“Là tôi,” Lý Forlan, “Nơi này người bị thương quá nhiều, hiệu quả quấy nhiễu cũng không kéo dài được bao lâu, chen chúc ở đây không phải là cách. Tòa nhà quốc hội liên minh có hệ thống phòng ngự của mình, khi nãy bọn tôi đã lẻn vào mở thành công, người chip bên trong cũng xử lý sạch sẽ rồi, Thống soái Trịnh, làm phiền ngài cùng các vị hữu quân phối hợp một chút, chúng ta lấy tòa nhà quốc hội làm cứ điểm, đưa người bị thương và nhân viên phi võ trang vào trước.”
Lý Forlan vừa dứt lời, tòa nhà quốc hội liên minh ban nãy trong lửa đạn lắc lư chực sập tự mình chấn động, tiếng cảnh báo át tiếng sấm, cả kiến trúc lún xuống chừng hai mét, lồng phòng hộ cấp bậc trọng giáp căng lên, tường ngoài bốn phía kiến trúc lũ lượt thay đổi hình dạng, phơi ra các nòng pháo lớn bé.
Đây là hệ thống phòng ngự cấp bậc cao nhất khi có chiến tranh của tòa nhà quốc hội, thoạt nhìn như một trọng giáp siêu cấp chiếm cứ trên mặt đất.
Trịnh Địch quyết đoán kịp thời, gật đầu với Lý Forlan: “Chỉnh đội!”
Có ông ta dẫn đầu, quân trung ương các thiên hà khác dồn dập hưởng ứng, họ hành động gọn gàng trật tự, xe cơ giáp nguồn năng lượng dồi dào gác quanh tòa nhà quốc hội liên minh, những người khác rút vào bên trong tòa nhà quốc hội như tường đồng vách sắt.
“Theo lý thuyết hôm nay không phải là ngày mưa.” Lý Forlan ngửi mùi bùn đất bốc lên, lẩm bẩm một mình.
“Theo lý thuyết hôm nay cũng không phải là ngày khai chiến.” Bayer liếm môi, “Ôi, Lão Lý, sau khi tướng quân Lục Tín chết, cựu bộ tứ tán các nơi và Bạch Ngân Thập Vệ không còn kề vai chiến đấu như thế này.”
Lý Forlan cười khổ: “Đây là chuyện tốt sao?”
Thay vì loại ý hợp tâm đầu này, chẳng thà mọi người thái thái bình bình mà đấu đá ghét nhau còn hơn.
Lúc này, các Thống soái quân trung ương rút vào tòa nhà quốc hội liên minh như gặp ma ban ngày làm thành một vòng, vây xem Lục Tất Hành đang điều chỉnh thử hệ thống phòng ngự của tòa nhà quốc hội.
“Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng tôi không cần tự giới thiệu nữa nhỉ?” Lục Tất Hành bận mà không rối ngẩng đầu cười nói với mọi người, “Chờ một chút.”
Trịnh Địch ngơ ngác hỏi: “Đây là… đây là đang làm cái gì?”
“Mắc thiết bị quấy nhiễu chip trên hệ thống phòng ngự của tòa nhà quốc hội, lấy đây làm trung tâm tăng công suất của thiết bị quấy nhiễu,” Lâm Tĩnh Hằng đi tới, “Chip sinh vật có tính thích ứng rất mạnh, thiết bị quấy nhiễu chỉ trong vòng nửa phút đầu hiệu quả mạnh nhất, bọn họ sẽ mau chóng thích ứng cảm giác tê liệt này, nhưng mà có thiết bị quấy nhiễu, ít nhiều có thể làm yếu sức chiến đấu của đối phương, quan trọng nhất là có thể giúp chúng ta nhận ra ai là người chip.”
Thống soái Thiên Hà Số 3 đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, hoang mang hỏi một chuỗi vấn đề: “Sao ngươi ở đây? Không phải nói Thiên Hà Số 8 đóng cửa rồi à? Ngươi dẫn theo bao nhiêu người? Bên ngoài tình hình thế nào, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Dưới đất như ông thấy, chỉ có mấy người bọn ta, qua lại đều tiện, nhiều người ngược lại rườm rà, về phần trên trời -“
Bộ đội chủ lực của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ và Đệ Lục Vệ đã đến đủ.
Quân liên minh lửa đạn đi trước, quân trung ương bị buộc nghênh chiến, nhưng cũng may nơi đây gần Votaw, bất kể là quân liên minh hay quân trung ương, đối với sao thủ đô đều sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ sợ đạn đạo bay lung tung rơi xuống hành tinh tự nhiên có hai trăm triệu nhân khẩu này, song phương đánh đều rất kiềm chế, cho Liễu Nguyên Trung cơ hội chặn ngang một gậy.
Liễu Nguyên Trung ở trên chiến trường vũ trụ không kín tiếng như bình thường, quân tự vệ Thiên Hà Số 8 – bộ đội chủ lực của Bạch Ngân Đệ Lục Vệ tốc độ cực nhanh, như một con dao trực tiếp chém quân liên minh và quân trung ương đang dây dưa ra, mạng tinh thần của tiên phong hai quân đang giao chiến đồng thời bị xâm nhập, nháy mắt liền có mấy chục cơ giáp mất khống chế, đều tự rút đi như rẽ biển.
Poisson Dương bị các loại quấy nhiễu quấy rầy suốt dọc đường rốt cuộc dựng một kênh truyền tin lung lay chực sập, câu đầu tiên chính là khiêu khích giống y hệt Thống soái nhà mình: “Các người có muốn quay đầu nhìn mông mình đang cháy trước rồi nội chiến tiếp không?”
“Nhìn xem Votaw tình hình thế nào, bên ngoài tình hình thế nào, các ông không tưởng tượng được à?” Mặc dù Lâm Tĩnh Hằng đã định nói chuyện đàng hoàng, nhưng lời ra đến môi vẫn là sự gay gắt giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, “Ta thấy các vị đều đổi nghề làm diễn viên kịch nói cho rồi, khỏi cần diễn thử, đi lên là có thể theo kịch bản của người ta, một bước cũng không sai.”
Lục Tất Hành đỡ trán, vội vàng ngăn hắn tiếp tục gây sự: “Tĩnh Hằng.”
Lý Forlan đi tới mở thiết bị đầu cuối cá nhân, cho các Thống soái quân trung ương xem tin nhắn cầu cứu của hiệu trưởng Đại học Công Nghệ Thiên Hà Số 2: “Đây là tin nhắn cầu cứu trước khi thông tin liên lạc của chúng tôi bị quấy nhiễu, từ cổng bí mật gửi đến Bạch Ngân Tam.”
Trong đầu Trịnh Địch “Uỳnh” một tiếng, ông ta suýt nữa không đứng vững.
Đường đường tòa nhà quốc hội liên minh, hiện trường lễ tang Nguyên soái Woolf, trà trộn vào nhiều người chip như thế, mà hệ thống kiểm tra an ninh không hé răng một tiếng như đã chết rồi, vậy nơi khác thì sao? Phải chăng trà trộn vào bao nhiêu người chip cũng chẳng ngạc nhiên?
Bayer trầm giọng nói: “Chip sinh vật của Quân Đoàn Tự Do hiện giờ qua mấy lần nâng cấp, đã không còn là loại chip Nha Phiến ban đầu khi liên minh ‘cấm ma túy’. Mà bất kể là tự nguyện hay bị cưỡng chế cấy chip, chỉ cần thân thể chấp nhận chip cải tạo, người này sẽ biến thành một thành viên trong số họ. Tôi tính sơ ra một chút, người chip chiếm hơn 10%, sẽ rơi vào nguy cơ lớn, cả xã hội bị họ tằm ăn rỗi nuốt trôi chẳng qua là vấn đề thời gian, vượt qua 30%, là họ đủ khả năng lập tức phát động chính biến, trong khoảng thời gian ngắn chớp nhoáng lật đổ chính quyền. Nếu nhân số của họ vượt qua 50%…”
Trịnh tư lệnh khàn khàn hỏi: “Thì thế nào?”
Trong đôi mắt to quá mức của Bayer lạnh tanh: “Họ sẽ đủ khả năng trong một đêm biến toàn nhân loại thành con rối của đế quốc chip.”
“Ngài hỏi chúng tôi tại sao ở đây,” Lục Tất Hành mắc xong thiết bị khuếch đại quấy nhiễu, đứng thẳng lên, “Chúng tôi có thể đóng lỗ hổng thời gian, tránh thoát kiếp nạn này, sống yên bình mấy chục năm…”
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên nói: “Không, chúng ta có thể yên bình một thế hệ, chí ít hai trăm năm, Thiên Hà Số 8 nhân khẩu chứng não rỗng chiếm non một nửa, bất lợi cho cấy chip, hơn nữa… Chủ nhân sau màn của Quân Đoàn Tự Do là Lâm Tĩnh Xu.”
Lục Tất Hành giật nảy mình, không ngờ được Lâm Tĩnh Hằng lại trực tiếp vạch trần sự việc vào lúc này.
Các Thống soái quân trung ương tập thể hồn lìa khỏi xác, Trịnh Địch há miệng: “Lâm… Lâm Tĩnh nào…”
“Đừng hỏi chuyện ngu xuẩn.” Lâm Tĩnh Hằng không hề tôn trọng tiền bối một chút nào, lạnh lùng cắt ngang, “Vị năm đó bị quản ủy hội đưa đi nuôi lớn, gả cho nhà Gurdon, giết cả nhà Gurdon cướp quyền lực quản ủy hội, sau khi sự việc của quản ủy hội bại lộ lại mất tích ly kỳ – em gái ruột của ta Lâm Tĩnh Xu, ông muốn xem lại ảnh cô ta để làm quen lại không?”
Lục Tất Hành và Lý Forlan nhìn nhau, Lý Forlan hơi bất an, Lục Tất Hành lại dùng mắt ra hiệu hắn hãy bình tĩnh.
Lâm Tĩnh Hằng tính tình là khó ưa, không phải thích gây sự, nói chuyện khó nghe thì khó nghe, nhưng không phải chuyện gì cũng nói chẳng thèm suy nghĩ, lựa chọn vạch trần thân phận Lâm Tĩnh Xu vào lúc này, dĩ nhiên có đạo lý của hắn. Kinh hãi ban đầu qua đi, Lục Tất Hành nhanh chóng hiểu được, đây là thời cơ tốt nhất.
Gánh nguy cơ thật lớn, vạch ra hết sự thật khó chấp nhận nhất và đau đớn phẫn nộ, mâu thuẫn ngoại bộ sẽ hóa giải chút mâu thuẫn nội bộ này, so với mọi người đồng cam cộng khổ đồng tâm hiệp lực một thời gian sau đó lại bất ngờ vỡ ra chân tướng, rạn nứt và tổn thương tạo thành sẽ nhỏ hơn nhiều.
Khóe miệng đuôi mày Lâm Tĩnh Hằng có thần sắc gợi đòn bình thường: “Chỉ cần ta còn sống, Lâm Tĩnh Xu chưa chắc vì một củ khoai lang phỏng tay không dễ khống chế như vậy, phí công tốn sức mà động tới Thiên Hà Số 8, đáng tiếc ta không phải rùa, không thể sống một ngàn một vạn năm, dù sao cũng phải suy nghĩ một chút cho tương lai Thiên Hà Số 8. Không ai biết thế giới chip này phát triển về sau, sẽ biến thành quái vật gì, bọn ta không hi vọng một ngày kia khi cánh cửa đóng kín mở ra, sẽ không tìm thấy một đồng loại trong vũ trụ rộng lớn.”
Các Thống soái quân trung ương lặng ngắt như tờ.
“Ta cũng không muốn nhìn thấy… Các vị năm đó Lục Tín vào thời điểm cuối cùng không tiếc tự nổ để bảo vệ, biến thành những con người cuối cùng của liên minh.”
Trịnh Địch ngẩng phắt đầu lên – khi Lục Tín bỏ trốn, đã có rất đông cựu bộ máu nóng lên đầu đi theo, sau đó Lục Tín bảo vệ họ, bảo vệ tính mạng họ dưới nòng pháo, chết rồi vẫn bảo vệ danh tính của họ, danh sách bỏ trốn kia luôn là một bí mật, ngoại trừ mấy người tự mình nhảy ra, những người khác sống tạm bợ đến nay, thậm chí giữ chức vụ cao.
“Ngươi…” Thống soái Thiên Hà Số 6 nói khẽ, “Ngươi biết…”
Tiếng Lâm Tĩnh Hằng nghẹn trong cổ họng: “Ta đã thấy bản danh sách đó ở chỗ tiến sĩ Lance.”
Trịnh Địch thì thào: “Ngươi vẫn đều biết, cho nên sau khi tiếp quản cứ điểm Bạch Ngân, điều chúng ta đến các đại thiên hà, rời xa trung ương liên minh… Tĩnh Hằng, ngươi…”
Lâm Tĩnh Hằng không thích ôn chuyện trước đám đông, vẫn không có lời hay: “Đừng nhiều lời nữa, sớm biết có ngày hôm nay, ta đã chẳng phí sức.”
Nói rồi Lâm Tĩnh Hằng hất cằm giơ một tay ra: “Đến bước này, đã bị ép đến cạnh vách đá, các vị, hãy bịt mũi hợp tác đi.”
Bàn tay ấy còn đeo găng tay, giơ ra đó, một lúc lâu không ai đáp lại.
Lục Tất Hành đang định mở miệng làm dịu bầu không khí, lại thấy Trịnh Địch chợt tiến lên, tháo găng tay, trực tiếp kéo Lâm Tĩnh Hằng vào lòng, đấm mạnh lưng hắn một phát: “Cái thằng ranh này, mẹ nó còn khốn nạn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook