Tận Thế Vui Vẻ
48: Có Một Chút Chuyện Phiền Lòng Anh Trả Lời Luôn


Sinh ý cửa hàng tiện lợi vượt xa so với dự đoán của Khương Tân Tân.
Cô không nghĩ tới fan hâm mộ của Hứa Tranh có sức mua mạnh như vậy, chỉ ngắn ngủi vài giờ, đều đã nhanh lấy hết vật phẩm để trên kệ hàng đi rồi.

Rất nhiều người đều đến để mua đồ giống, khách hàng như từng cơn sóng liên tiếp, chớp mắt một cái, Khương Tân Tân với Từ Tòng Giản đều bận không chịu nổi.

Lúc Khương Tân Tân bận rộn đến mức đầu đầy mồ hôi, thì Chu Diễn giống như là trời ban ánh sáng cho cửa hàng tiện lợi, cậu đi chuyển thùng giấy.
Mấy nhóm tiểu nữ sinh nhìn thấy khuôn mặt của Chu Diễn, đều phát ra tiếng thán phục.
Hiện tại là thời gian nghỉ hè, rất nhiều học sinh rảnh rỗi, thấy Hứa Tranh đăng Weibo, với ánh mắt sắc bén của fan hâm mộ rất nhanh đã tìm ra được cửa hàng tiện lợi này.

Vốn là muốn mua đồ giống của thần tượng, lại không nghĩ rằng ngoài ý muốn có một kinh hỉ lớn! Hai nhân viên của tiệm này đều có dáng dấp tốt, giá trị nhan sắc không thua kém lưu lượng một chút nào, để tỷ muội bọn họ nhìn một lần cho thỏa thích con mắt.

Mặc dù bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy màu da của Chu Diễn đen hơn một chút, nhưng trong đám đông cậu vẫn chói lóa như vậy, cho dù đứng cùng một chỗ với Từ Tòng Giản, cũng khó phân cao thấp.
Đương nhiên, càng làm cho các cô vui mừng hơn chính là, bà chủ của cửa hàng có dáng dấp rất đẹp mắt a! Người còn đặc biệt tốt!
Rất nhiều con trai đều không hiểu con gái, kỳ thật so với soái ca, đại đa số chị em đều thích xem mỹ nữ hơn.
Ba người đều có giá trị nhan sắc rất cao, làm cho bên trong cửa hàng tiện lợi càng thêm đẹp mắt.
Trên cổ Khương Tân Tân treo quạt điện nhỏ, cô rất sợ nóng, rõ ràng hơi lạnh của cửa hàng tiện lợi rất đủ, nhưng cô vẫn cảm thấy nóng toát ra một thân mồ hôi, đi đến bên cạnh Chu Diễn, lúc này mới rảnh để hỏi cậu: "Sao cậu lại tới đây?"
Trong khoảng thời gian này Chu Diễn đều ở công ty chuyển hàng, luyện được một chút khí lực, một người chuyển mấy thùng giấy lớn không hề có vấn đề gì, cậu nhìn cô một cái: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, tiền lương phải có, không thể thiếu một trăm năm mươi tệ."
Khương Tân Tân: "..."
Chuyện gì xảy ra! Nam chính tiêu tiền như nước đâu rồi, cái người xem trọng tiền tài rồi không còn khí chất tàn khốc này là ai!
Làm sao cậu há miệng ngậm miệng đều nói đến tiền!
Chu Diễn lại giải thích nói: "Công ty bên kia không phải ngày nào đều có rất nhiều hàng hóa cần phải chuyển."
Nhưng thật ra là hôm nay cậu chủ động gọi điện thoại cho công ty.
Dù sao công nhân bốc vác có rất nhiều, hơn nữa không phải ngày nào đều có rất nhiều hàng hóa, như vậy thiếu một người là cậu cũng chẳng sao cả cái.
"A nha." Khương Tân Tân gật đầu, hướng cậu trừng mắt nhìn: "Yên tâm, cậu làm việc tốt như vậy, tôi sẽ cho cậu hai trăm tệ một ngày, có phải tôi đặc biệt hào phóng hay không."
Chu Diễn: "Tôi không biết cái từ hào phóng cái này có nghĩa gì."
Lúc này quan hệ của hai người bất tri bất giác, chạy tới một hướng đi rất kỳ quái.
Nếu nói là bạn bè, vậy cũng không phải, dù sao hai người có quan hệ là mẹ kế với con trai kế.
Bọn họ phải có định nghĩa về loại quan hệ này.
Cả ngày hôm nay sinh ý của cửa hàng tiện lợi tốt đến bất ngờ, cuối cùng thì Khương Tân Tân có thể cảm thụ được tư vị hạnh phúc khi ta bận rộn là gì, nghe âm thanh êm dịu của đồng tiền, cô bắt đầu lý giải được tại sao mấy năm gần đây Chu Minh Phong rõ ràng không thiếu tiền, nhưng vẫn muốn làm việc mở rộng sự nghiệp.

Loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.

Khương Tân Tân đoán được, Weibo mà Hứa Tranh đăng khả năng có liên quan đến Tô Tư Duyệt, dù sao tính đi tính lại, hôm qua Tô Tư Duyệt đích thật có lấy mấy phần Oden, với lại phi thường trùng hợp chính là, hôm qua hai người còn có hợp tác với nhau.
Khương Tân Tân hơi suy nghĩ một chút, vẫn không có ý định hỏi Tô Tư Duyệt.

Bởi vì chuyện này sẽ rất đường đột, có lẽ Tô Tư Duyệt cũng không muốn người khác biết cô nàng có quan hệ với Hứa Tranh, với lại cô lần đó là lần đầu tiên cô gặp mặt Tô Tư Duyệt, căn bản không quen biết, nếu đã như vậy, thì không cần làm phiền người khác.
Ngày tiếp theo, Chu Diễn với Từ Tòng Giản đều rất vất vả, Khương Tân Tân mỏi eo đến mức không thể đứng thẳng lên được, nhưng bộ dáng hai người vẫn là rất đẹp mắt.
Khương Tân Tân nhịn không được cảm khái một tiếng: "Người trẻ tuổi thật tốt."
Mặc dù cô chỉ hơn bọn họ mười mấy tuổi, nhưng đã cảm thấy thể lực đã khác nhau rồi.
Khương Tân Tân gọi thức ăn ngoài, lúc ngồi chờ thức ăn đưa tới, cô ngồi trên ghế bắt đầu tính lãi của ngày hôm nay, mặt mày hớn hở.
Oa oa.
Cả ngày hôm nay đã bù đắp được một tháng.
Nếu như ngày nào sinh ý cũng tốt như vậy, thì không đến hai tháng cô có thể cân nhắc việc mở chi nhánh.
Bộ dáng mê tiền của cô như chuột rơi vào vại gạo, Chu Diễn không còn gì để nói, thấp giọng nói với Từ Tòng Giản: "Không biết, còn tưởng rằng nhà tôi nghèo đói lắm."
Vừa dứt lời, Chu Diễn nghĩ lại: Hình như ba ba mình đối với cô ấy có chút keo kiệt.
Trên mặt Từ Tòng Giản tươi cười: "Khương tổng như thế này cũng rất tốt."
Luôn luôn tràn đầy sức sống.
Cho dù đối mặt với chuyện gì, tựa hồ cũng không nhụt chí.
Coi như cô là vì kiếm tiền, là vì tiền, nhưng không hề làm người khác cảm thấy cô dung tục, ngược lại, sức chiến đấu mạnh mẽ của cô rất có thể khiến người ta bị nhiễm.
Khương Tân Tân căn bản không rảnh quan tâm hai tiểu gia hỏa này.
Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ tới việc mở chi nhánh thôi.
Bất quá vẫn nên quan sát một đoạn thời gian, hiện tại có hiệu ứng minh tinh, như vậy chính là phải dựa vào danh tiếng.

Rất nhiều người cảm thấy cửa hàng tiện lợi không cần danh tiếng, nếu như vậy, thì thành phố này sẽ không có đủ loại cửa hàng tiện lợi khác nhau.

Có đôi khi một sản phẩm nào đó có thể bắt được nhãn cầu của người khác, như vậy thì sinh ý một quý đều không lo.
————————
Hoàng hôn dần dần chiếu xuống.
Bên trong tập đoàn Chu thị, hôm nau Chu Minh Phong không thể tùy hứng tan sở đúng giờ.
Đối với Chu Minh Phong đúng giờ tan sở được xem là rất xa xỉ.

Bây giờ địa vị của anh đã khác xưa, không cần phải đi xã giao nhiều nữa, nhưng dù cho như thế thì mỗi ngày đều có mấy bữa tiệc mời anh, ngoài ra anh còn mấy là hạng mục cùng sản nghiệp nước ngoài nữa, bởi vì chênh lệch giờ, nên đêm khuya thường xuyên phải mở hội nghị video cũng là chuyện thường ngày.
Buổi tối hôm nay có mưa rào.
Chu Minh Phong ngồi ở trong phòng làm việc xử lý công việc, căn bản không chú ý tới cơn mưa to như trút nước.
Thẳng đến khi nghe được tiếng gõ cửa vang lên, anh lên tiếng, trợ lý Lưu tiến vào từ bên ngoài, ôm một đống văn kiện thật dầy, động tác tỉ mỉ phân loại đặt ở trên bàn, sau khi làm xong việc này, trợ lý Lưu mới nói ra: "Chu tổng, hôm nay lúc ngài họp, Tịnh tổng của tập đoàn Nguyên Thịnh có gọi điện thoại tới, hỏi thăm cuối tuần này ngài có tham gia tiệc từ thiện của tập đoàn bọn họ hay không."
Động tác ký tên của Chu Minh Phong dừng lại một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút máy.
Trợ lý Lưu căn bản không phát giác ra được biểu tình biến hóa nhỏ này của anh.
Tập đoàn Chu thị với tập đoàn Nguyên Thịnh không có hợp đông hợp tác nào, bất quá mấy tập đoàn lớn ở Yến kinh khi ai tổ chức tiệc thì luôn mời, những nhà khác coi như không hợp tác, cũng sẽ cho mặt mũi mà tham gia.


Trợ lý Lưu đối với tập đoàn Nguyên Thịnh không tính là hiểu rất rõ, chỉ hiểu một chút về mục đích của tiệc từ thiện này.
Hiện tại tập đoàn Nguyên Thịnh do Tịch Chỉ Nghi làm chủ.
Tuổi tác của Tịch Chỉ Nghi với Chu tổng tương tự, thủ đoạn thương trường cũng rất sắc sảo, còn thành công trở thành nữ cường quản lý cả một tập đoàn.
Bất quá từng có lời đồn, nếu như em trai của cô ấy là tiểu Tịch tổng còn sống, tuyệt đối cô ấy sẽ không có phong quang như bây giờ.
Trợ lý Lưu chỉ nghe nói, vị tiểu Tịch tổng kia nếu như còn sống, thì năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, vào năm hai mươi tuổi đã bộc lộ tài năng ở tại phố Wall, là một thiếu niên thiên tài.

Chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, tiểu Tịch tổng di truyền căn bệnh gia tộc hiếm thấy, loại bệnh này bình thường đều di truyền cho đàn ông trong nhà, vào năm tiểu Tịch tổng hai mươi lăm tuổi, vô phương cứu chữa nên đã bỏ mình.
Trợ lý Lưu thấy Chu Minh Phong không trả lời.
Mấy phút đồng hồ trôi qua, Chu tổng vẫn duy trì động tác trước đó.
Trợ lý Lưu nhịn không được nhắc nhở một câu: "Chu tổng?"
Chu Minh Phong giống như là đã hồi phục tinh thần trở lại bình thường, cười nhạt nói: "Cậu gọi điện cho trợ lý Tịch tổng trả lời, nói hiện tại tôi không biết có rảnh không, nếu như rảnh rỗi nhất định sẽ đến tham gia, nếu như không rảnh, thì để phó tổng Triệu đi thay tôi."
Trợ lý Lưu đáp ứng: "Vâng."
Chu Minh Phong nhìn về phía cậu: "Không còn sớm nữa, cậu đi về nghỉ ngơi trước."
Trợ lý Lưu gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Sau khi trợ lý Lưu đi, căn phòng có phong cách trắng xám đen đột nhiên yên lặng không ít, Chu Minh Phong ngả người về phía sau, cả người tựa ở trên ghế làm việc, như có suy nghĩ gì đó nhìn chằm chằm bức tranh sơn thủy cách đó không xa.
———————
Khương Tân Tân nghĩ đến việc đã bận cả ngày, không muốn đè bóc lột sức lao động của Từ Tòng Giản, với lại cậu đã ngây người ở chỗ này rất lâu, đã hơn một tuần rồi cậu chưa có về nhà, vừa vào đêm khuya trên bầu trời rơi từng hạt mưa không nhỏ xuống, cô cầm chìa khóa xe nói với Chu Diễn một tiếng, sau đó chở Từ Tòng Giản rời đi.
Từ Tòng Giản ngồi bên cạnh ghế tài xế còn có chút câu nệ: "Kỳ thật tôi không cần về nhà."
Tay Khương Tân Tân nắm lấy tay lái, mưa không ngừng rơi xuống.
Cô chuyên chú nhìn đường phía trước: "Người nhà cậu không lo lắng sao? Hai ngày gần đây đều vội vàng, trở về ngủ một giấc thật tốt đi, sáng sớm ngày mai tới là được."
Ngược lại Từ Tòng Giản có chút xấu hổ.
Cậu biết mình có tính cách nội liễm, mà tính cách Khương Tân Tân hoạt bát, này khoảng thời gian ngắn này, hai người ở chung cũng rất tốt.
Khương Tân Tân nhớ tới cái gì, nhẹ giọng cười nói: "Kỳ thật cũng may nhờ cậu cải tiến món đó, nếu không thì sinh ý sẽ không tốt như thế, tôi muốn trưng cầu ý kiến của cậu một chút, có muốn ký hợp đồng với tôi hay không.

Tối thiểu nhất có thể bảo vệ ích lợi của cậu."
Từ Tòng Giản dừng một chút: "Không cần."
Khương Tân Tân không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà xoay chuyển lời nói, hỏi: "Sang năm cậu thi tốt nghiệp trung học rồi, đã biết được trường mình muốn thi chưa?"
"Sau này tôi muốn trở thành bác sĩ." Từ Tòng Giản nói: "Hẳn là sẽ thi đại học khoa y."
Khương Tân Tân oa một tiếng: "Thật tốt! Vậy Từ bác sĩ, sau này mà tôi bị bệnh thì sẽ tới tìm cậu."
Từ Tòng Giản tính luôn lãnh đạm, thế mà lại trêu đùa cô: "Tôi muốn học khoa ung thư."
Khương Tân Tân: "..."
Cô lập tức nói: "Vậy tôi hi vọng đời này đều không cần tìm cậu khám bệnh."

Tiếng cười của Từ Tòng Giản đặc trưng của thiếu niên: "Ân."
Từ Tòng Giản ở khu dân cư cũ.
Mặc dù cậu sẽ không vì nhà có hoàn cảnh nghèo khó mà cảm thấy quẫn bách, nhưng không biết vì cái gì, nhớ tới con đường hẹp phía trước, lúc còn một cây số nữa thì về đến nhà đột nhiên cậu mở miệng nói: "Cô có thể dừng ở chỗ kia không.

Để tôi xuống ở chỗ này được rồi."
Khương Tân Tân nhìn xung quanh, bầu trời đen nghịt, mưa rơi không thấy dấu hiệu nhỏ lại: "Dừng ở nơi này?"
Từ Tòng Giản ừ một tiếng.
Khương Tân Tân cũng không miễn cưỡng cậu, gật đầu: "Vậy cậu chú ý an toàn."
Từ Tòng Giản vừa đẩy cửa xe ra, thì một giọng nữ có vẻ hơi khàn khàn truyền tới từ màn mưa: "A giản?"
Khương Tân Tân cũng thuận thế quay đầu nhìn thoáng qua, một giây sau một người phụ nữ mặc bộ quần áo trung niên đã phai màu, bà có chút chật vật, chống đỡ một chiếc ô cũ nát, còn đeo theo một chiếc túi, trên mặt bà có nụ cười hiền lành.
Từ Tòng Giản vẫn còn đặt tay ở tay cầm cửa xe, cậu vừa lên tiếng vừa tiến vào màn mưa: "Mẹ, cái giờ này rồi sao mẹ còn chưa có về nhà?"
Trên mặt mẹ Từ còn có nước mưa: "Gạo nếp vẫn chưa bán xong, nên mẹ muốn đến chỗ này thử vận may."
Bà lại nhìn về phía chiếc xe con xa hoa, chần chờ một chút: "A giản, đây là?"
Từ Tòng Giản nắm chặt cán dù, cậu hướng hết phần ô che cho mẹ, bờ vai của mình ướt một nửa: "Đây là bà chủ của cửa hàng tiện lợi, Khương tổng, đây là mẹ tôi."
Khương Tân Tân mặt mày cong cong lên tiếng chào hỏi mẹ Từ: "A, chị khỏe chứ."
Cô nhớ tới cái gì đó, lại nói ra: "Từ Tòng Giản, cậu muốn dừng ở chỗ này là muốn tìm mẹ cậu sao? Vậy như thế này, hiện tại trời mưa quá lớn, không bằng để tôi đưa hai người trở về?"
Từ Tòng Giản còn chưa kịp cự tuyệt, mẹ Từ liền vội vàng vẫn tay, một mặt thành ý cười: "Không cần không cần, chỉ mấy bước nữa là tới, ngõ nhỏ kia hẹp, tiến vào thì đi ra khó, Khương tiểu thư tôi nghe a giản nói bình thường cô đối với nó rất tốt, cũng không biết làm như thế nào cảm tạ cô mới tốt." Bà cúi đầu tìm kiếm, mở chiếc túi ra, luống cuống tay chân cầm mấy túi nilon từ bên trong ra rồi hướng trong xe đưa: "Đây chính là gạo nếp tôi làm, nếu như cô không ghét bỏ có thể nếm thử."
Túi nilon tương đối rẻ, phía trên còn dính chút nước mưa.
Hình dạng cũng đã sớm khó coi.
Từ Tòng Giản đang muốn lên tiếng.
Khương Tân Tân mở dây an toàn, đưa tay ra cầm lấy mấy cái túi nhỏ kia, cười hì hì mở túi ra rồi cắn một miếng, giọng nói có chút không rõ nói: "Trong này là gì vậy, thơm quá nha!"
Nhìn ra được, cô ấy thật sự thích ăn.
Mẹ Từ nở nụ cười: "Lạc cùng với hạt vừng."
"Hương vị rất tốt." Khương Tân Tân giơ ngón tay cái lên: "Tôi rất thích ăn mấy món mềm mềm như vậy, cám ơn chị nha."
Hai người hàn huyên một hồi.
Khương Tân Tân tựa hồ thật sự rất muốn học làm món này với mẹ Từ, chỉ tiếc nơi này chỉ có thể tạm thời đậu xe, không thể ở lâu.
Sau khi tạm biệt, lúc này Khương Tân Tân mới một lần nữa cầm tay lái, quay đầu ở phía trước, biến mất trong màn mưa.
Mẹ Từ đeo chiếc túi, thấp giọng thở dài: "Bà chủ này thật trẻ tuổi a."
Còn trẻ như vậy đã có thể làm bà chủ rồi.
Từ Tòng Giản không có lên tiếng, ánh mắt của cậu vẫn dừng ở chỗ chiếc xe rời đi.
"Người cũng rất tốt." Mẹ Từ lại nói.
Từ Tòng Giản ừ một tiếng, một cây dù căn bản không chứa được hai mẹ con, mí mắt cậu buông xuống, có vài hạt mưa rơi đúng ở lông mi của cậu.
———————
Thời điểm Chu Minh Phong trở về, phòng khách chỉ có Chu Diễn ở đó.
Chu Diễn đang ngồi ở trên ghế sa lon gặm gà nướng mà Khương Tân Tân gọi.
Hương vị rất ngon, Chu Diễn một người liền có thể xử lý một con.
Cậu vừa say sưa ăn ngon lành, vừa xem TV hăng say, đang xem một trận bóng, trên bàn trà còn có nước ga do Khương Tân Tân mua.
Chu Minh Phong lên lầu tìm một vòng, sau đó lại đi xuống lầu với bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì, làm bộ lơ đãng hỏi: "Một mình con ở nhà?"
Chu Diễn mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình TV, thuận miệng trả lời một câu: "Ân, bên ngoài trời mưa, cô ấy đưa Từ Tòng Giản về nhà."
"Ân." Chu Minh Phong đạt được đáp án, thì lại lên lầu đi vào thư phòng.

Chờ Khương Tân Tân trở về, Chu Diễn đã ăn no rồi đang ở phòng chơi game, cô lên lầu, vừa vặn đụng phải Chu Minh Phong, hai người đứng ở bậc thang lên lầu có chút gần, Khương Tân Tân ngửi được một cỗ hương nhàn nhạt.
Cô xích lại gần, dùng cái mũi hít hít.
Chu Minh Phong nhìn bộ dạng cô đang nhíu cái mũi, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Làm sao, trên người tôi có mùi hương kỳ lạ sao?"
"Ân." Khương Tân Tân gật đầu: "Mùi thuốc lá, anh hút thuốc lá?"
Cô có chút kinh ngạc.
Bởi vì xuyên sách tới lâu như vậy, cô vẫn chưa từng nhìn thấy Chu Minh Phong hút thuốc, cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá ở trên người anh.
Đây coi như là lần đầu.
Chu Minh Phong không thể phủ nhận cười một tiếng: "Cái mũi thật thính."
Anh chỉ hút thuốc lúc mình phiền lòng thôi, mới vừa rồi có hút hai điếu.
"Có một chút chuyện phiền lòng." Anh trả lời luôn.
Khương Tân Tân nhìn về phía anh, trong mắt đều là nghi hoặc, chuyện khiến anh cảm thấy phiền lòng, vậy phải là chuyện bao lớn a.
Bất quá cô nghĩ, hẳn là chuyện làm ăn.
Cái kia không có biện pháp, cô ở trước mặt anh là một tay gà mơ, không thể giúp anh đỡ phiền lòng, cô cũng không phải là nhân vật được thiết lập chuyên giúp đỡ người khác.
"Vấn đề không lớn." Anh còn nói.
Khương Tân Tân gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Bất quá giờ phút này cô bắt đầu suy tư, nhịn không được mà nghĩ, chẳng lẽ thế giới tiểu thuyết này với thế giới hiện thực khác nhau sao?
Ở thế giới hiện thực, mùi khói thuốc thật sự rất khó ngửi, cô ghét nhất là người nào đó đứng ở bên cạnh cô hút thuốc, làm cô đang đứng trước sự nguy hại của khói thuốc gây nên.
Nhưng tại sao hiện tại không giống như vậy.
Trên người Chu Minh Phong có mùi thuốc lá rất nhạt, nhưng rất kỳ lạ cô không hề cảm thấy khó ngửi.
Vừa mới bắt đầu cô còn tưởng đây là mùi nước hoa.
Chạng vạng tối, hai người nằm ở trên giường, vẫn là không hề phát sinh chuyện gì đó vào ban đêm.
Bất quá Khương Tân Tân thích nói chuyện với người, chỉ cần cô không mệt đến mức muốn tự bế miệng mình, thì mỗi lúc trước khi đi ngủ mà Chu Minh Phong ở đây, cô đều sẽ trò chuyện với anh một hồi.
Thời gian dài, Chu Minh Phong cũng đã quen trong bóng đêm, nằm cùng cô trên chiếc giường lớn kể một ít chuyện vụn vặt nho nhỏ.
"Hôm nay sinh ý của cửa hàng rất tốt sao?" Chu Minh Phong trầm giọng hỏi.
Khương Tân Tân lôi kéo chăn, ngữ khí hưng phấn: "Không phải là tốt bình thường a, mà là cực kỳ tốt, tôi còn tưởng rằng siêu thị vào dịp ăn tết đó!"
Cô lại lẩm bẩm: "Nếu như ngày nào cũng như vậy thì tốt."
Cô nguyện ý bận trên bận dưới như vậy, bận đến thiên hoang địa lão cũng được.
"Nếu có chuyện gì cô giải quyết không tốt, có thể trực tiếp nói với tôi." Chu Minh Phong nói: "Đừng quá khách khí."
Khương Tân Tân xoa xoa tay nhỏ: "Đây là anh nói nha."
Cô thật sự không có gặp chuyện gì không tốt cả.
Bất quá nếu cô gặp phải chuyện gì mà mình giải quyết không được, vậy khẳng định không thể cứ thế mà chết được, tất nhiên cô muốn tìm cứu binh.
Hai người trò chuyện câu được câu không, ngay lúc Khương Tân Tân bắt đầu buồn ngủ muốn đi ngủ trước, Chu Minh Phong đột nhiên nói: "Cuối tuần này khả năng phải tham gia tiệc từ thiện do tập đoàn Nguyên Thịnh tổ chức."
Khương Tân Tân hơi mở con mắt, trở mình: "Tốt lắm, bất quá, buổi dạ tiệc này rất quan trọng sao?"
Chu Minh Phong khó được ngạc nhiên.
Khương Tân Tân lầm bầm: "Anh đã nói chuyện này rất nhiều lần.

Có phải rất quan trọng hay không nha?"
Trong bóng tối Chu Minh Phong trầm mặc một lát, thẳng đến khi Khương Tân Tân cho rằng anh đã ngủ, chính mình cũng nên nhắm mắt đi ngủ, anh mới thấp giọng nói: "Không quan trọng.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương