" Nhóc con kia đâu " Chu Lạc chỉ tay về phía Kiều An

Mập mạp tỏ vẻ vô tội " Nhóc đấy không phải ngươi cứu sao "

" Nhưng nhóc đấy không phải muốn cùng ngươi ở bên nhau sao?" Chu Lạc phản bác, vẻ mặt mộng bức, Kiều An là cậu cứu, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm sao?

Mập mạp nói " Ta chỉ là thay ngươi chăm sóc nhóc đấy "

Chu Lạc suýt nữa nôn ra ngụm máu, cho nên, lúc đấy là cậu não cậu bị úng nước, nên mới cứu về một cái trói buộc sao?

Cậu vẫy tay với Kiều An hỏi " Người nhà của nhóc đâu? Biết người nhà của mình ở nơi nào sao? "

Kiều An đôi mắt ngập nước mắt, cứng đầu, không nói lời nào

Mập mạp thấy thế thì thay nhóc trả lời

" Trong nhà nhóc đấy còn một người cha, tối qua ta thay nhóc gọi điện thoại, không có ai nghe, phỏng chừng…"


Lời nói còn chưa nói hết, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, gọi điện thoại không ai nghe, chỉ có thể là bị biến dị

Nhìn hai người trước mặt, một béo một nhỏ, Chu Lạc khóc không ra nước mắt, vì cái gì lại nhiều thêm hai cái miệng ăn

" Lạc Lạc, Kiều An rất ngoan, có thể giữ nhóc lại, để ta đỡ buồn cũng tốt " Giang Minh thay hai người nói tốt " Nơi này nhà ở cũng không phải của cũng chúng ta, mập mạp cũng cùng chúng ta quét dọn …"

" Con chỉ hỏi bọn họ mấy câu, cũng không phải đuổi người đi, người cũng không cần phải gấp "

Chu Lạc kịp thời ngăn Giang Minh tiếp tục nói, trong lòng cũng không còn tính toán

Muốn làm cho bọn họ rời đi, quả thực không dễ

Nếu tuyệt tình quá, chỉ sợ mẹ sẽ không đồng ý cách làm của cậu. Rốt cuộc vẫn là thời kì đầu tận thế, còn chưa trải qua những ngày đen tối, nếu tuyệt tình quá cũng không tốt

Thôi, mặc kệ hai người bọn thôi, cũng không thiếu chút đồ ăn cho hai nguoi bọn họ


Kiều An có thể làm mẹ vui vẻ một chút cũng không tồi, còn về phần mập mạp, nếu muốn ăn không ngồi rồi, đừng có mơ mà nghĩ đến

Mấy người ở lại nơi này, cũng coi như là tạm thời yên bình, nhưng đối với mập mạp lại là mở đầu cơn ác mộng. Ngày đầu tiên đi theo Chu Lạc trộm gỡ mấy cái bánh xe trở về, về sau, hắn cùng Chu Lâm thay nhau vách bánh xe lớn, huấn luyện thể lực mỗi ngày, đến trưa mới có thể trở về

Tuần đầu tiên hắn gầy đi một vòng, tuần thứ hai hắn gầy đi hai vòng, đến tuần thứ ba, hắn đã không thể tự đánh giá cơ thể mình. Tiểu mập mạp nào còn có thể gọi mập mạp, phải gọi người gầy thì có

Nữa tháng thời gian hắn đã giảm ít nhất 20kg

Nhưng mà dưới tình huống như vậy, dù có mệt hắn nửa câu cũng không thể nói

Bởi vì Chu Lạc mỗi ngày đều huấn luyện bọn họ, huấn luyện xong, cậu còn kiên trì mỗi ngày giữa trưa đều đi ra ngoài, phải đến tối mới trở về, mỗi lần đi về đều vác thêm một ba lô đồ ăn

Cậu mạnh như vậy còn mỗi ngày đều liều mạng, bọn họ làm sao lại không biết xấu hổ mỗi ngày lười biếng đâu

Lại một ngày kết thúc huấn luyện, Mạnh Luân ngồi ngay tại quán, nhìn Chu Lạc loay hoay, hắn nhìn không được lên tiếng

" Ngươi tạm nghỉ một tí đều không được sao, đồ ăn ở trong nhà còn nhiều, một tuần không ra ngoài đều không thành vấn đề, không cần thiết mỗi ngày đều không ra ngoài "

" Làm tốt chuyện của ngươi, chuyện khác không cần xen vào " Chu Lạc cảnh cáo, cũng không quay người lại rời đi, cậu mỗi ngày ra ngoài tìm đồ ăn, chỉ là một lý do nói với bọn họ mà thôi

Cậu cần chuẩn bị nhiều đồ dùng, đồ ăn tạm thời đã có, nhưng xăng, dầu, ô tô đều chưa có, những thứ cần chuẩn bị còn rất nhiều, cậu làm sao có không cố gắng chứ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương