Một đám người nghe Chu Lạc nói đều đứng lên, ai cũng nhìn cậu, trong mắt đều là chán ghét

Thậm chí có người chán ghét nói thầm

" Còn không phải một ít đồ ăn thôi sao, làm như lấy người tính mạng, ngươi làm sao có thể nhỏ mọn như vậy, hừ, nếu không phải bên ngoài hỗn loạn, ta một cuộc gọi là có thể làm ba ba mua luôn cái siêu thị "

Mặc dù hắn nói nhỏ, nhưng Chu Lạc lại có thể nghe rõ mồn một

Ở trạm xăng dầu thời điểm, lấy hai túi đồ ăn, cậu đã tính toán kĩ, miễn cưỡng có thể ăn trong ba ngày

Lại thêm cái mập mạp, hắn béo như vậy, đồ ăn chắc phải ăn nhiều hơn

Cậu đều đã tính toán, ở trong nhà ba ngày, chờ ở bên ngoài toàn bộ đều loạn, trên đường không có ai, nhân lúc tang thi chưa lợi hại lắm, dẫn cả nhà chạy đến ngoại ô

Nhưng mà hiện tại, điều vì đám người này, đồ ăn đều không còn

Cậu nóng giận không chỗ phát tiết, hướng người vừa nãy nói thầm đi qua, khoé miệng nhếch lên


" Nếu ở trong mắt ngươi, đồ ăn dễ dàng tới lấy như vậy, vậy phiền ngươi đem đám đồ ăn đó trả lại cho ta "

Người kia đỏ mặt, không nghĩ tới, chính mình nói nhỏ như vậy Chu Lạc vẫn nghe thấy

Nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng không muốn chịu thua, đứng thẳng lưng nhìn Chu Lạc

Nhưng là ánh mắt Chu Lạc quá sắc bén, chưa đến ba giây, hắn lại gục đầu, theo bản năng muốn lui về sau

Diệp Thành ở phía sau hắn, duỗi tay nhéo vào eo hắn, bị ăn đau, hắn trừng mắt cảnh cáo nhìn Diệp Thành

Có người trống lưng, người kia liền cao ngạo " Chờ ta đi ra khỏi đây, ta trả lại cho ngươi một xe đồ ăn, đồ ăn ít như vậy, chúng ta lại nhiều người, còn không đủ ăn đâu, chỉ là ăn lót dạ, ngươi hỏi bọn hắn có ai ăn no! Một chút đồ ăn, mà ngươi thì sao "

" Một chút đồ ăn,....cho nên các ngươi không ăn no, là ta sai " Chu Lạc châm chọc cười một tiếng

Chu Lâm không chịu nổi liền mắng

" Một chút đồ ăn trong mắt các ngươi đều là anh trai ta đổi mạng lấy về, nếu ngươi có bản lĩnh thì hiện tai ra ngoài kiếm đồ ăn, chứ không phải nói suông một hai xe đồ ăn, chúng ta là muốn đồ ăn ngay bây giờ, ngươi không có bản lĩnh, đừng ở chỗ kiêu ngạo cho ai xem "

Hắn là tận mắt nhìn thấy anh trai như thế nào liều mạng chạy trốn tang thi như thế nào rơi vào mạo hiểm, hắn đều sẽ không quên

Mà những người này chỉ biết trơ mắt nhìn, lại mặt dày ăn đồ ăn, còn làm ra vẻ thái độ ngang nhiên

Hắn giờ chỉ hận không thể mổ bụng hết đám người này đem đồ ăn đều lấy ra tới

Giang Minh nhìn con trai cả bị mắng, nước mắt liền mau rơi xuống. Bình thường trong nhà đều nuông chiều, có khi nào chịu qua ủy khuất bị người mắng

Nàng hướng ánh mắt sang Diệp Thành xin giúp đỡ, người này lại quay đầu đi, lạnh nhạt, giống như không quen biết


Người kia tính tình đi lên, hai tay chống hông cùng Chu Lâm mắng

" Mẹ ngươi không phải đã đồng ý cho bọn ta ăn sao, ngươi vì sao còn tranh chúng ta đồ ăn không cho ăn, ngươi không biết xấu hổ sao "

" Tranh a, rốt cuộc là ai giật từ tay ta cướp đi, mười người đối phó ta một người, các ngươi đúng là không biết xấu hổ "

Chu Lâm cũng bọn họ tranh, chỉ bảo vệ được một ít đồ ăn, còn là một ít đồ ăn bị rơi xuống đất

Người kia cũng mặc kệ, chính mình mắng

" Anh trai ngươi không phải rất lợi hại sao, vậy lại làm hắn ra ngoài một chuyến kiếm đồ ăn về. Cùng lắm thì bọn ta đưa ngươi tiền, Diệp Thành còn nói anh trai ngươi rất nghe lời hắn a, hắn nói gì anh trai ngươi đều làm theo, hắn và anh trai ngươi còn chưa nói gì, làm gì đến lượt ngươi nói "

Diệp Thành không nghĩ chính mình bị người bán đi

Chu Lạc đúng thật rất lợi hại, còn có thể giết tang thi, nếu bọn họ biết hắn và Chu Lạc quan hệ rất tốt, đám người này chắc chắn sẽ nịnh bợ hắn

Hơn nữa, lời người kia nói cũng không phải nói dối, sáng hôm nay Chu Lạc đối với hắn nói cái gì đều nghe, cho dù hắn đối Chu Lạc phát tiết tức giận, Chu Lạc cũng sẽ không tức giận với hắn

Nhưng cũng chỉ có buổi sáng hôm nay


Hiện tại Chu Lạc, đối với hắn giống như cái người xa lạ không quen biết

Diệp Thành xấu hổ trừng mắt với người kia

" Chu Lạc không phải như vậy, là ta nói với mọi người, quan hệ hai ta thực ra vẫn luôn rất tốt, ngươi vì ta làm việc, ta cũng vì ngươi làm việc, chúng ta là anh em thân thiết, không phải sao "

" Đúng vậy, tốt đến mức bạn trai cũng dùng chung đâu, ta cũng là vừa mới biết, thực ra ngươi tốt với ta đến như vậy. Nhưng làm sao bây giờ, ta là loại người lòng dạ hep hòi, thích tính toán chi li "

Chu Lạc cố ý nói một tràng, đôi mắt nhìn Diệp Thành trên người, rồi lại nhìn đến người Quý Thần, rồi nhìn sang Diệp Thành, cứ đổi qua đổi lại vậy

Lời này vừa nói ra cả Diệp Thành và Quý Thần đều hoảng hốt




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương