Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chapter 7: NPC Có Chỉ Số Thông Minh

Thấy Đỗ Cách đi ngang qua, bọn họ cũng chỉ lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn, không nói thêm cái gì, như vậy cũng bớt việc cho Đỗ Cách, dù sao, tuy rằng được Phùng Cửu giải thích, nhưng hắn không thể nào đối chiếu được với những người này, nói nhiều sẽ sai nhiều.

Không để ý đến mấy bệnh nhân bị thương kia, Đỗ Cách suy nghĩ cách sử dụng từ khóa, chậm rãi di chuyển về phía bên ngoài Thượng Võ Viện.

...

“Lão Thất, có thể đi đứng được nhanh thế sao?”

Một tên nam tử lực lưởng chừng ba mươi tuổi đi đến, kinh ngạc nhìn Đỗ Cách.

“Trông thì giống bị thương nặng, nhưng thật ra cơ thể cũng không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”

Đỗ Cách ôm ngực, gian nan nói:

“Lão Cửu bị thương nặng hơn ta, ta đi ra tìm cái gì đó về cho hắn ăn...”

“Ngươi đừng đi, để ta đi cho!”

Tên nam tử lực lưỡng kia nhìn Đỗ Cách, thương hại nói:

“Hôm qua là ta và lão Tứ khiêng ngươi về, ngươi bị thương nặng hay không, không lẽ ta còn không biết sao? Ít nhất phải nghỉ ngơi hai tháng mới có thể khôi phục, lần này Tam công tử đánh ác thật.”

“Không thể trách Tam công tử, hắn cũng chỉ muốn chuẩn bị cho đại hội võ lâm thôi, có cơ hội tiến vào Kiều gia thánh địa, sẽ chỉ có chỗ lợi chứ không có chỗ xấu gì đối với Phùng gia.”

Đỗ Cách thuận miệng nói.

“Đại hội võ lâm cái con khỉ khô gì, từ bao giờ Phùng gia...”

Người nam tử lực lưỡng kia đang nói lại đột nhiên im bặt, quay phắt đầu lại nhìn ra sau.

Đằng sau không có bóng người nào.

Người nam tử kia lại quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Lúc này, Đỗ Cách vô tình đã giữ gìn ích lợi của Phùng gia, cảm thấy cơ thể càng thêm nhẹ nhàng, hắn đương nhiên biết người ở đối diện chắc chắn đã nghi ngờ.

Đây là một thế giới chân thật!

Chỉ số thông minh của NPC quá cao!

Không có ký ức của nguyên chủ, cho dù có giả vờ như thế nào thì khi đối diện với những người đã sinh sống mấy ngày đêm với hắn cũng đều sẽ bại lộ.

Nếu sớm muộn gì cũng bị bại lộ, Đỗ Cách thở dài, quyết định thay đổi kế hoạch, lúc nãy ngay khoảnh khắc cơ thể trở nên nhẹ nhàng, hắn lập tức hiểu được ý nghĩa sâu sắc nhất của từ giữ gìn, chỉ giữ gìn một người cách cục rất nhỏ, giữ gìn một tập thể mới là tốt nhất.

Phùng Cửu đã nhắc đến top mười khu mô phỏng vài lần, có lẽ vào top mười sẽ có khen thưởng đặc biệt gì đó.

Thật ra Đỗ Cách rất muốn đi đến thế giới hiện thực sau khi hắn xuyên không đến để xem thử, nhưng nhìn con số xếp hạng vẫn luôn thay đổi, hình như sau khi rời khỏi khu mô phỏng này rồi thì không thể nào vào lại được nữa.

Thế giới thú vị như thế này, rời khỏi thì quá đáng tiếc.

Thế giới nào đều phải trải qua một lần thì cuộc đời mới càng thêm xuất sắc, coi như là lần xuyên không thứ hai thôi, dù sao thì khu mô phỏng sẽ chỉ đào thải, không chết được.

Còn việc top mười, Đỗ Cách cảm thấy hắn cũng có thể thử cố gắng một lần.

Hắn là một người rất nghiêm túc, cho dù làm chuyện gì cũng đều sẽ dùng toàn lực để ứng phó.

Đỗ Cách nhìn người nam tử lực lưỡng kia, nói nhỏ:

“Để ta đi lấy đồ ăn cho lão Cửu đi thôi, sau này đừng nói bậy sau lưng Tam công tử nữa, bị người ta nghe được sẽ không hay đâu.”

Người nam tử lực lưỡng hơi thay đổi sắc mặt, hoảng loạn giải thích:

“Lão Thất, ta có nói gì sao? Ngươi nghe nhầm rồi”

Đỗ Cách như cười như không nhìn hắn ta.

Người nam tử lực lưỡng kia căng thẳng, nuốt nước bọt, nói nhỏ cười nịnh nọt:

“Lão Thất, Tứ ca luôn đối xử với ngươi tốt nhất.”

“Tứ ca, đừng căng thẳng, hai chúng ta có quan hệ như thế nào chứ!”

Đỗ Cách vô cùng tự nhiên mà biết được tên gọi của hắn ta, như có ẩn ý gì đó nói:

“Nhưng mà bệnh là do ăn uống, họa từ miệng mà ra, Tứ ca, có một số lời nói giấu trong bụng là được rồi, nói ra tự nhiên lại mang tai mang tiếng, ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho ngươi thôi...”

Rõ ràng ý nghĩa chân chính của từ giữ gìn, Đỗ Cách theo bản năng mà hình thành thói quen luôn luôn suy nghĩ cho người khác, mỗi khi bảo vệ một người, cho dù là tự nhiên hay là bị ép thì cơ thể đều sẽ lập tức nhận được đáp lại, hình như thiết bị mô phỏng không thể phân biệt ra được hắn thật lòng hay là giả bộ.

Hắn thích cảm giác nhận được khen thưởng ngay lập tức này, còn sung sướng hơn khi làm việc quần quật suốt một tháng sau đó nhận lương lúc ở trái đất nhiều.

“Ừ, ta biết rồi.”

Vẻ mặt Phùng Tứ không được tự nhiên cho lắm, nói gần nói xa:

“Lão Thất, ngươi tự đi đến phòng bếp đi! Ta còn có chuyện khác...”

“Tứ ca, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

Đỗ Cách cười gật đầu.

Phùng Tứ nhìn Đỗ Cách lần cuối, nhíu mày định nói gì đó, rồi lại không nói ra, vội vàng tránh hắn đi.

Đỗ Cách tiếp tục đi ra ngoài, ra khỏi Thượng Võ Viên, hắn không đi đến phòng bếp của Sùng Võ Viện, xoay người đi về phía Diễn Võ Trường, chiếu của Phùng Cửu còn có thể ăn thêm một lúc nữa, không cần vội vàng mang thức ăn về cho hắn ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương