"Sự khác biệt duy nhất giữa zombie và bao cát là ... zombie không có khả năng chống đánh tốt bằng bao cát."

Vương Đào biểu diễn một mình, đáng tiếc không có khán giả xem.

Đương nhiên, hắn không chiến đấu với zombie này bằng tay không chỉ là để khoe khoang, mà là hắn muốn thử nghiệm một chút, ở dưới tình huống không có vũ khí, bản thân mình có thể chiến đấu được với zombie hay không.

Sự thật chứng minh, hoàn toàn không có vấn đề.

Mặc dù sức mạnh của nắm đấm vẫn kém hơn nhiều so với búa, ống thép, nhưng cũng linh hoạt hơn rất nhiều, chỉ có thể nói rằng mỗi loại đều có ưu nhược điểm riêng, hiện tại mà nói thì vẫn là nên dùng vũ khí sẽ phù hợp hơn.

Giải quyết xong hai con zombie, tiếp theo chính là niềm vui khi lục soát thi thể.

Hai con zombie già này rất bình thường, mỗi con thêm vào cho Vương Đào 5 giọt máu, hạn mức cao nhất trên thanh máu của Vương Đào đã lên tới 165.

Sau đó chính là những vật phẩm tuôn ra từ hai con zombie.

"Thu được: Cồn x1"

"Cồn: Vật liệu chế tạo"

"Thu được: Cồn x1"

"Cồn: Vật liệu chế tạo"

"Vậy mà đồ vật đều giống nhau?"

Vương Đào hơi suy nghĩ môt chút, trong tay lập tức xuất hiện một bình thủy tinh, ở bên ngoài viết chữ '1L', còn có hai hàng chữ nhỏ 'Độ tinh khiết 99,9%, có thể ăn được'.

Nhìn thấy bốn chữ có thể ăn được, đầu tiên Vương Đào ngây ngốc một chút, sau đó chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, ý tứ của bốn chữ có thể ăn được, chắc là nói cồn này là có thể dùng được, không có nghĩa là người ta có thể trực tiếp uống, nếu trực tiếp uống một ngụm, sợ có khả năng uống thành người chết ...

Xem ra cho đến bây giờ, cùng là vật liệu chế tạo, cồn này chắc là vật liệu có tác dụng lớn hơn so với những vật liệu còn lại, pha loại cồn này với một ít nước theo tỷ lệ 3:1 là có thể trở thành cồn y tế 75%, trộn nhiều nước hơn có thể còn được dùng làm rượu, còn có thể làm nhiên liệu gì gì đó, dù sao có rất nhiều tác dụng!

Đặt cả hai chai rượu vào không gian ba lô, sau đó tiến hành khám xét như thường lệ trên thi thể hai con zombie.

Trên thi thể bà lão zombia có hai cái vòng tay bằng vàng, hai cái vòng tay bằng bạc, ba chiếc nhẫn vàng và một chiếc dây chuyền vàng.

Trên thi thể ông lão zombie có một chiếc đồng hồ vàng, một chiếc nhẫn lớn bằng vàng và vài chiếc răng vàng ---- Vương Đào sẽ không để ý thấy được nếu không phải cằm của nó bị đánh vỡ nát.

"Hai người già này khá giàu có a!"

Vương Đào có chút không nói nên lời.

Tục ngữ nói, thời thịnh vượng là đồ cổ, thời loạn là vàng, hiện tại đối với thời tận thế này, Vương Đào không biết bên trong căn cứ của những người sống sót kia dùng thứ gì để giao dịch, nhưng vàng hẳn phải đáng giá một ít tiền.

Dù sao thứ này kích thước nhỏ cũng không thành vấn đề, Vương Đào đều giữ lại tất cả, kể cả mấy chiếc răng vàng.

Sau khi lục soát thi thể zombie xong thì chính là tới lượt vơ vét đồ đạc trong phòng.

Cũng may nhờ vào việc hai người già này cùng lúc bị lây nhiễm và biến dị, cho nên trong nhà này ngoại trừ dấu vết chiến đấu mới vừa rồi của Vương Đào ra, những nơi khác đều rất sạch sẽ, đồ ăn cũng không bị ảnh hưởng.

Nhưng để cho người ta nhức hết cả trứng chính là, có quá nhiều trái cây, rau củ thối chất đống trong bếp của họ

Vương Đào cũng đại khái hiểu chuyện gì đã xảy ra, người thuộc thế hệ cũ thường tiết kiệm hơn, đặc biệt chính là ở trên phương diện ăn mặc, đều có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, chuyện này không liên quan tới việc bọn họ có tiền hay không có tiền, mà chỉ là vấn đề của thói quen lâu dài.

Ở trước khi tận thế đến, hai người già này đã mua một số loại trái cây và rau quả không được tươi cho lắm, dưới tình huống bình thường, chỉ cần mỗi lần ăn đều sẽ ăn những đồ ăn còn ít hạn sử dụng, vậy sẽ không ăn phải những đồ ăn hỏng, nhưng đáng tiếc, tận thế đến, không có người ăn, những thức ăn này chẳng mấy chốc đã hỏng ...

Chưa kể hoa quả, rau củ chất đống trong bếp, ngay cả đồ trong tủ lạnh cũng hư hỏng, chỉ còn lại một túi tỏi là còn có thể ăn được.

"Khó chịu a..."

Vương Đào cảm thấy rất đáng tiếc đối với nhừng đồ ăn thối rữa này, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành phải vứt bỏ đi, không phải vậy nếu như ăn vào mà bị ngộ độc thức ăn gì đó chẳng hạn vậy thì thôi rồi.

Rau củ quả gần như đã vứt hết sạch, hai người già này dường như không ăn thịt, trong nhà không có chút thịt nào.

Tuy nhiên còn tốt, trong tủ có một túi mì trắng nặng 8 cân, 2 cân trứng và 2 cân mì sợi, cũng xem như là giải thưởng an ủi.

"A? Đây là..."

Từ trong bếp đi ra, Vương Đào chợt phát hiện dưới ban công phòng khách có một đám cây xanh mơn mởn.

"Rau hẹ?"

Vương Đào lập tức đi nhanh tới.

Một bóng người vặn vẹo đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ và đập vào cửa sổ chống trộm.

Phanh, phanh, ầm!

"Đậu xanh!"

Vương Đào giật nảy cả mình.

Lúc này hắn mới nhớ ra đây là tầng một, bên ngoài có zombie.

Hung hăng dựng một ngón tay giữa lên đối với con zombie bên ngoài đó, Vương Đào nhanh chóng đóng rèm lại.

Tuy rằng bọn chúng không vào được, nhưng tốt hơn hết vẫn là đảm bảo an toàn.

Không để ý đến đám zombie bên ngoài nữa, Vương Đào ngồi xổm trước những cái cây xanh mơn mởn này, trong mắt hiện lên niềm vui.

"Đúng là rau hẹ, cũng đã lớn rồi!"

Những cây rau hẹ này được trồng vào những bồn hình vuông, tổng cộng có mười hai bốn, thoạt nhìn giống như được trồng dưới đất.

Đây là thứ tốt!

Vương Đào rất vui mừng.

Nghe nói rau hẹ có thể sống được mười năm? Nếu như có thể bào tồn những cây rau hẹ này đưcọ tốt thì đây chẳng phải sau này sẽ thường xuyên được ăn rau hẹ hay sao? Mặc dù để lâu có thể hương vị không còn ngon nữa, nhưng đã tận thế rồi, có rau để ăn đã tốt lắm rồi đâu còn quan tâm tới hương vị!

Và còn một điểm nữa, đó chính là những trái cây, rau củ thối kia không cần phải vứt đi, lập tức xem như phân bón tới bón cho rau hẹ!

Vương Đào ghét nhất chính là lãng phí, trước đó hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, bây giờ những đồ ăn hỏng kia còn có thể dùng, trong lòng lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Đã có rau hẹ, vậy thử tìm tiếp xem xem có hạt giống gì gì đó hay không ..."

Vương Đào lập tức bắt đầu lục lọi tìm kiếm một lúc.

Quả nhiên, sau khi bỏ ra một chút thời gian, Vương Đào tìm được 10 gói hạt giống rau hẹ, 5 gói hạt giống rau mùi và 5 gói hạt giống củ cải trắng!

Mặc dù Vương Đào không thích ăn rau mùi, nhưng vào lúc này đâu còn tư cách để mà kén ăn, có đã không tệ rồi.

"Quay lại quan sát, có thời gian, có thể trồng những hạt giống này lên ..."

Cất toàn bộ hạt giống vào trong túi, về phần những cây rau hẹ kia, Vương Đào không có vội vàng chuyển đi, bởi vì ở vào thời điểm khi hắn tìm hạt giống lại phát hiện ra một cái tốt!

Khi đi tới phòng ngủ thứ hai, nhìn hai tủ kính đựng rượu đế đặt bên trong, Vương Đào cuối cùng cũng hiểu vì sao hai con zombie vừa rồi đều tuôn ra cồn, hóa ra bọn họ thích uống rượu a!

Bản thân Vương Đào cũng không thích uống rượu lắm, nhưng loại rượu này tuyệt đối là đồ tốt, về sau có thể dùng để giao dịch, hơn nữa những bình rượu này cũng là đồ tốt.

Trước đó hắn đã từng thử nghiệm, nhưng zombie này có phần sợ lửa.

Cho nên, những rượu này là có thể dùng để chế bình đốt lửa (Molotov)!

Phương pháp luyện chế Molotov thật ra thì rất đơn giản, chủ yếu là chất dễ cháy trong chai hiện tại không dễ xử lý lắm, những rượu đế bốn mươi độ này chắc chắn là không được, phải dùng những thứ dễ cháy hơn như cồn hoặc là xăng ...

Mặc dù Vương Đào vừa mới thu được hai bình cồn, nhưng đây là hai bình cồn có thể bỏ vào bên trong không gian ba lô, không phải ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn chắc chắn sẽ không nỡ lấy ra để dùng.

Khả năng thích hợp nhất chính là dùng xăng, dù sao bên ngoài có ô tô, bên trong bình xăng của ô tô chắc chắn còn xăng, chờ thời điểm ra ngoài tìm dầu diesel, có thể nghĩ biện pháp kiếm chút xăng!

Hai rương rượu đế này mỗi rương có tới 6 chai, tổng cộng là 12 chai, nếu có đủ xăng thì có thể pha được 12 chai bom xăng!

Hơn nữa Vương Đào đột nhiên nghĩ tới, trong những cái bình gia vị mà hắn vơ vét được trước đó cũng có bình thủy tinh, tuy nhiên khi đó hắn không nghĩ tới loại bom xăng này, cho nên quên đi, nhưng những bình thủy tinh đó thì vẫn còn.

"Sau đó phải tập trung lại, xem xem tổng cộng có bao nhiêu bình ... nói không chừng là thứ có thể tạo ra sát thương lớn!"

P/S: Chương 5

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương