Đông đông đông ——
"Chị dâu, là ta."
Vương Đào gõ cửa căn hộ Đinh Vũ Cầm, hắn chuẩn bị gọi Đinh Vũ Cầm lên trên tầng để khuân đồ giúp, đã có nhân lực, không dùng thì phí.
Đinh Vũ Cầm nghe được động tĩnh thì nhanh chóng ra mở cửa, nhìn thấy trên người Vương Đào có chút máu đen, cô nhanh chóng quan tâm hỏi:
"Vương Đào, ngươi không có bị thương đó chứ?"
"Còn may, số đỏ, thiếu chút nữa thì toi."
Giọng nói sau chiếc khăn che mặt của Vương Đào có chút bóp nghẹt.
Lúc hắn bị zombie bổ nhào vào người, cổ tay có chút đau nhức, nhưng không mất nhiều máu, có nghĩa là không có gì nghiêm trọng.
"Có cần ta đi lấy hộp y tế hay không ..."
Đinh Vũ Cầm có chút lo lắng.
Vương Đào lắc đầu.
"Không cần, trước tiên hãy giúp ta khuân đồ cái đã."
"Được!"
Đinh Vũ Cầm theo Vương Đào đi lên căn hộ 601, nhìn vũng máu đen ở cửa và dấu vết đánh nhau trong phòng khách, Đinh Vũ Cầm vô thức nuốt nước miếng một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Ở đây có hai con zombie sao?"
"Ừm."
Vương Đào khẽ gật đầu.
Đinh Vũ Cầm nhìn bóng lưng Vương Đào âm thầm líu lưỡi, hai con zombie a! Đều được hắn giải quyết!
"Những thứ này đã được đóng gói xong, chuyển đi."
Vương Đào chỉ vào đồ vật trên đất.
"Ừm!"
Tuy rằng sức lực của Đinh Vũ Cầm không lớn lắm, nhưng dù sao khoảng cách cũng không xa, hai người một chuyến đã chuyển hết những đồ vật này đến căn hộ 501.
Sau khi những thứ này được phân loại và sắp xếp gọn gàng, Vương Đào đột nhiên cảm thấy căn phòng của mình có hơi nhỏ.
Chủ yếu là hắn mang về tất cả những thứ mà bản thân hắn hiện tại cảm thấy có ích hoặc là sau này có tác dụng, những thứ như quần áo, sách, sản phẩm điện tử ...
Thậm chí hắn còn nghĩ tới đồ nội thất của căn hộ người khác.
Tuy rằng đồ nội thất không dễ chuyển, nhưng có thể phá vỡ chuyển dần, chờ sau này khi dùng hết gas, cũng có thể lấy những mảnh gỗ đó làm củi đốt nấu cơm ...
Trong khi Đinh Ngọc Cầm đang thu dọn đồ đạc thì Vương Đào đi tắm, khi có nước lạnh tràn vào, hắn lập tức cảm thấy giật mình sảng khoái.
Sau khi giết chết zombie, tinh thần của hắn thật ra thì vẫn còn có hơi căng thẳng, dù sao bị một con zombie đột nhiên tập kích, cũng xem như là một cái bóng ma tâm lý không lớn cũng không nhỏ.
Bây giờ được nước lạnh dội vào đầu, lập tức tỉnh táo bình tĩnh lại rất nhiều.
Đáng tiếc hắn không đành lòng dùng nguồn điện để đun nước nóng, nếu không dùng nước nóng để tắm sẽ thoải mái hơn.
Trong lúc tắm, Vương Đào nhìn cổ tay mình thì thấy có một vết bầm tím, nhưng không nghiêm trọng lắm, có lẽ trong hai ngày nữa sẽ lành lại, còn vết bầm trên cánh tay trước đó thì đã lành rồi.
Sau khi hắn tắm xong, cũng đúng lúc Đinh Vũ Cầm thu dọn xong.
Vết bầm tím trên cổ tay Vương Đào khá rõ ràng, Đinh Ngọc Cầm liếc mắt là nhìn thấy được.
Có lần kinh ngạc trước đó, Đinh Vũ Cầm ngược lại không hề ngạc nhiên, nhưng vẫn dò hỏi:
"Vương Đào, ta giúp ngươi bôi chút thuốc lên cổ tay của ngươi a? Bôi thuốc rất nhanh!"
"Được."
Sau khi Vương Đào gật đầu, Đinh Vũ Cầm lập tức trở về nhà và mang theo hộp y tế.
Thật ra thì Đinh Vũ Cầm lúc đầu muốn đưa bộ dụng cụ y tế cho Vương Đào, nhưng sau đó lại do dự không cho đi, không phải cô không muốn mà là cô biết giá trị mà cô có thể mang đến cho Vương Đào hiện tại không phải là nhiều lắm, nếu cô ấy lại cho đi hộp y tế thì cô thực sự chẳng còn gì cả...
Vương Đào nằm ở trên sô pha, Đinh Vũ Cầm ngồi ở bên cạnh giúp hắn bôi thuốc, thuốc xoa lên, mát mát lành lạnh rất sảng khoái.
Đinh Vũ Cầm nhìn vào cơ bắp trên người Vương Đào, vốn muốn xoa bóp giúp hắn để hắn được thư giãn một chút, phương diện này cô có chút kinh nghiệm, nhưng cô cảm thấy không thích hợp nên cũng không nhắc tới.
Bôi thuốc được một lúc, Đinh Vũ Cầm đột nhiên hỏi:
"Khục, Vương Đào, sau này ngươi có đi tới căn cứ người sống sót không?"
Ở trước khi mất mạng (internet), cô cũng nhìn thấy thông báo của chính phủ và biết rằng có một căn cứ lớn dành cho người sống sót do chính phủ tổ chức ở thành phố Hoàng Phong.
Cô đương nhiên muốn đi, cô nghe nói ở đó vẫn còn giữ một xã hội bình thường, có luật lệ và trật tự, thậm chí mỗi người sống sót đều có mức sống tối thiểu!
Đối với con người trong những ngày tận thế mà nói thì quả thực chính là một thiên đường!
Nhưng vấn đề là căn cứ người sống sót này quá xa tiểu khu của bọn họ, cô không có năng lực để đến đó...
Vì vậy cô hỏi Vương Đào xem hắn có muốn đi không, và nếu có thì liệu hắn có thể đưa cô đi cùng không.
Nghe được câu hỏi này, Vương Đào suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có suy nghĩ đi, nhưng ta không chắc khi nào sẽ đi."
Mặc dù hiện tại mà nói, hắn có thể tiêu diệt zombie và thu thập vật tư, nhìn như có khả năng sống sót trong tận thế, nhưng ai có thể nói chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Hơn nữa Vương Đào cũng muốn xem căn cứ người sống sót tình hình như thế nào, nếu quả thật tốt như lời nói thì hắn sẽ bằng lòng ở trong đó.
Nhưng hắn hiện tại chắc chắn sẽ không đi, vị trí hiện tại của hắn là ở huyện Thủy Trạch, thành phố Hoàng Phong, mà căn cứ người sống sót là ở huyện Hồng Thạch, khoảng cách giữa hai nơi là năm mươi cây số, trừ khi hắn mọc cánh, không phải vậy với thực lực hiện tại của hắn mà đi xa như vậy thì chỉ có nước chết.
"Khục, vậy, đến lúc ngươi muốn đi thì có thể đưa ta đi cùng được không?"
Đinh Vũ Cầm không ngừng mỉm cười và nhìn Vương Đào với vẻ lo lắng.
"Nói sau đi, bây giờ còn quá sớm để nói về chuyện này."
Vương Đào không trực tiếp trả lời.
Mà thái độ của hắn lại khiến sắc mặt Đinh Vũ Cầm lập tức tái nhợt đi.
Trong thế giới của người trưởng thành, mọi người thường không từ chối ai đó một cách trực tiếp như vậy mà sẽ giữ lại chút thể diện cho đối phương.
Xem xét tình hình hiện tại, Vương Đào hiển nhiên là từ chối.
Dù sao cô ấy không thể giết zombie, cũng không có nhiều sức lực, đối với Vương Đào mà nói thì chính là một cái vướng víu, Vương Đào không mang heo cô ta thì khả năng đi được càng nhanh hơn ...
"Nha..."
Đinh Vũ Cầm bối rối cắn môi, nhất thời không biết phải nói gì.
Vương Đào bề ngoài không có từ chối, cô ta cũng không thể dây dưa đòi Vương Đào đồng ý, lỡ đâu vốn Vương Đào còn có chút do dự, sau đó cô ta lại làm ầm lên, Vương Đào lập tức làm ra quyết định không mang theo cô đi thì làm sao đây...
Đinh Vũ Cầm không cần nấu bữa tối, buổi trưa còn dư lại một ít cơm, đun nóng một chút cũng đủ cho Vương Đào ăn.
Nghĩ đến việc buổi chiều Đinh Vũ Cầm cũng giúp việc, Vương Đào đưa cho cô một túi mì khô.
Gói mì khô này là phần thưởng thêm, Đinh Vũ Cầm tưởng rằng cô sẽ rất vui vẻ, nhưng cô lại không thể vui vẻ chút nào.
Sau khi Đinh Vũ Cầm rời đi, Vương Đào ăn một bữa đơn giản, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu luyện tập như thường ngày.
"Hôm nay ta cảm thấy sau khi giết chết hai con zombie kia, thể chất của ta đã tăng lên một chút! Chắc hẳn không phải là ảo giác, giết chết zombie quả thật có thể nâng cao tố chất thân thể một chút! Tuy rằng không rõ ràng cho lắm, nhưng chỉ cần đạt tới số lượng nhất định, vậy chắc hẳn sẽ được nâng lên rất khả quan ..."
Sau khi luyện tập được vài giờ, Vương Đào lại đi vào nhà tắm, sau đó Vương Đào đột nhiên phát hiện, nước đã ngừng chảy.
Kỳ thực lúc vừa mới bắt đầu tắm, hắn đã phát hiện nước chảy ra có chút nhỏ, bây giờ nước đã ngừng chảy, cũng không có gì ngạc nhiên.
Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì tiếp theo hắn còn một nhiệm vụ nữa phải làm đó là tìm nước.
Dùng nước dự trữ trước đó, kỳ cọ đơn giản mồ hôi bẩn trên người một chút, không đổ lượng nước thải còn sót lại mà giữ lại để xả toilet sau.
Sau đó, hắn nằm trên giường và bật radio như thường lệ để xem có nghe được gì không.
"Tư tư ... tư tư ... nơi này là căn cứ người sống sót Hồng Thạch ... tư tư ..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook