"Đông đông đông —— "

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Đào còn đang trong giấc mộng thì nghe thấy phía bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Hắn lập tức bừng tỉnh lại, tranh thủ thời gian cầm ống thép lên đi tới trước cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra phát hiện là Đinh Vũ Cầm.

Sắc mặt Đinh Vũ Cầm có chút bối rối, nhưng dáng vẻ không giống như là bị thương.

Vương Đào mở cửa.

"Chị dâu sao vậy?"

"Vương Đào, bị mất điện! Vừa mới bị mất điện xong!"

Trong giọng nói của Đinh Vũ Cầm mang theo một chút nghẹn ngào.

"Bị mất điện? Đừng hoảng hốt, vào trước rồi nói."

Sau khi Vương Đào để cho nàng đi vào, thuận tiện ấn công tắc đèn ở cửa phòng khách nhưng không có phản ứng gì, hắn lại đi ra ngoài xem công tơ điện một chút, cầu dao cũng không có đứt.

Quả nhiên, nên tới vẫn sẽ tới!

Sau khi Vương Đào phát hiện mạng lưới tín hiệu biến mất toàn bộ thì đã dự cảm được sẽ có ngày bị mất điện, có điều khi cái ngày này thật sự đến, hắn ít nhiều vẫn có chút khó chịu.

Hắn khó chịu không phải là việc mất điện, mà là ý nghĩa đằng sau nó, chính phủ rất có thể đã hoàn toàn mất kiểm soát, và việc cứu viện khả năng có thể sẽ không bao giờ đến!

Thành thật mà nói, cho dù Vương Đào cho rằng mình có khả năng sống sót trong ngày tận thế thì chắc chắn vẫn còn hy vọng được giải cứu.

Suy cho cùng, con người là loài động vật xã hội sống theo bầy đàn, thỉnh thoảng ở một mình có thể là một thú vui, nhưng nếu ở một mình cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.

Hơn nữa một xã hội trật tự chắc chắn sẽ tốt hơn một xã hội hỗn loạn, ngoại trừ một số cá nhân, hầu hết mọi người vẫn sẵn sàng sống trong một xã hội hòa bình.

Đinh Vũ Cầm rõ ràng hiểu những điều này cho nên mới hoảng sợ đến vậy.

Nhưng bây giờ nói chuyện này cũng vô ích, sống ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất.

Vương Đào an ủi Đinh Vũ Cầm:

"Chúng ta ở chỗ này cũng xem như không tệ, trước đây khi virus bùng phát, nhiều nơi bị mất điện, có lẽ bởi vì chỗ chúng ta sử dụng là điện phát bằng sức nước, nên mới có thể duy trì được tới bảy ngày, chúng ta còn kiếm lời đây!"

Lời an ủi này đối với Đinh Vũ Cầm mà nói hiển nhiên là không có tác dụng gì.

Bởi vì đối với cô ta mà nói, chờ đợi sự giải cứu của chính phủ chính là niềm tin sống tiếp của chính cô, nếu như không có cứu viện, một người phụ nữ yếu đuối như cô làm sao có thể sống sót ở ngày tận thế...

Đinh Vũ Cầm có vẻ hơi sợ hãi và bối rối.

Vương Đào đột nhiên mở miệng nói:

"Chị dâu, ngươi đi phòng ta, giúp ta kiểm tra pin sạc dự phòng của ta đã sạc có điện hay không."

Trước đó khi hắn vơ vét ở trong những phòng khác, những bộ sạc dự phòng mà hắn tìm thấy đã được sạc đầy điện, bảo Đinh Vũ Cầm đi kiểm tra một lần xem như là để chuyển hướng sự chú ý của cô.

"A? Thật tốt!"

Đinh Vũ Cầm vô thức đồng ý, tuy nhiên khi cô bước vào phòng thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Đào, trong mắt lại hiện lên một tia hy vọng.

Bây giờ cô ấy không đơn độc và có cơ hội sống sót --- điều kiện tiên quyết là Vương Đào sẵn lòng giúp đỡ cô ấy...

Vương Đào đi tới góc phòng khách, nguồn điện ngoài trời mà hắn vơ vét được đang được sạc ở đó.

Hắn nhìn một chút và thấy nó đã được sạc đầy.

Những cục sạc dự phòng nhỏ đó đối với Vương Đào tạm thời không có tác dụng mấy, nhưng với 'cục sạc dự phòng' lớn này lại rất hữu dụng ---- có thể cung cấp điện cho tủ lạnh, cam đoan đồ ăn trong tủ lạnh của hắn sẽ không bị hỏng.

Cái tủ lạnh nhỏ này của hắn tiêu tốn điện không nhiều, một ngày khả năng tiêu thụ hơn nửa kilowatt giờ điện, mà nguồn điện ngoài trời này có 5 kilowatt giờ điện nên sau một tuần sẽ không có vấn đề gì lớn, và nó có thể được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp như vào thời điểm hiện tại.

Nhưng sau đó phải làm sao bây giờ ... mặc dù tầng dưới còn có một cái máy phát điện bằng dầu diesel, nhưng không có dầu diesel.

"Đã đến lúc cần phải ra ngoài tìm vật tư a!"

Vương Đào nhíu mày.

Trạm xăng cách nơi này gần nhất hình như cách hai ba cây số.

Nếu như lái xe mà nói, khả năng mấy phút là đến, nhưng tiếng ồn từ xe chắc chắn sẽ thu hút lũ zombie.

Hơn nữa đường đi có dễ đi hay không cũng là một vấn đề, những nơi khác hắn không biết, nhưng đường phố bên ngoài khắp nơi đều là ô tô dừng đỗ, zombie, thậm chí còn có cả nhà sập, trong tình huống này không thể lái xe được.

Nếu đi bộ thì hơi xa, dọc đường có rất nhiều zombie, dễ có đi mà không có về ...

Đối với xe máy, xe đạp chạy bằng điện, có thể là một lựa chọn phù hợp vì chúng tương đối yên tĩnh, cần ít mặt đường hơn ô tô, cũng có tốc độ nhất định.

Nhưng đây là bánh bao sắt, nhỡ đâu bị zombie vây quanh, vậy cũng chỉ có một con đường chết.

Hơn nữa hắn cũng không có xe điện, thời điểm tận thế bộc phát là ngày làm việc, người đi ra ngoài làm việc đều ngồi lên xe điện đi làm, cũng không biết dưới tầng có còn chiếc nào hay không ...

Chờ chút!

Vương Đào chợt nhớ tới trước ngày tận thế, hắn nhìn thấy ông chủ Lý nhà hàng nhỏ ở bên dưới mang theo một thùng dầu diesel đổ cho xe, xe của hắn là xe bán tải chạy bằng dầu diesel!

"Có lẽ, không cần phải chạy xa đến như thế!"

Vương Đào có chút hưng phấn.

Hắn quyết định đi đến nhà hàng nhỏ sau khi dọn sạch hết lũ zombie trong tòa nhà này.

Nếu như có dầu diesel là tốt nhất, nếu như không có thì hắn cũng có thể bổ sung một đợt tiếp tế, như vậy chuyến đi sẽ không uổng phí...

"Vương Đào, sạc dự phòng đều đã được sạc đầy!"

Đinh Vũ Cầm bước ra ôm theo một đống sạc dự phòng.

"Ừm." Vương Đào gật gật đầu, sau đó đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh mở vòi nước.

Rầm rầm ——

Tạm thời còn có nước, nhưng nói không chừng sẽ hết nước vào bất cứ lúc nào.

"Nguồn cung cấp nước có thể sẽ sớm ngừng hoạt động, ngươi ra ngoài với ta và đổ đầy nước vào tất cả các thùng chứa ở các phòng khác!"

Chính nhà của hắn ngược lại sớm đã tích trữ sẵn nước, nhưng những phòng mà hắn vơ vét qua thì còn chưa.

Nước là nguồn gốc của sự sống, có thể sống mà không cần điện nhưng thực sự không thể sống nếu không có nước.

"A? Được!"

Đinh Vũ Cầm lo lắng gật đầu.

Sau khi tận thế đến, khoảng cách cô đi xa nhất chính là tới căn hộ của Vương Đào.

Mặc dù zombie trong hành lang đã được Vương Đào giải quyết, nhưng cô ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.

Vương Đào lấy ra mấy gói mì khô, ném cho Đinh Ngọc Cầm một gói.

"Không có thời gian để làm bữa sáng, qua loa một chút, đây không tính là thù lao của ngươi trong ngày hôm nay."

Đợi lát nữa để cho chị dâu làm việc, trước tiên bổ sung chút năng lượng cho cô ấy.

"Cảm ơn, cảm ơn!"

Đinh Vũ Cầm vội vàng nói cảm ơn.

Hai người đun nước lên, sau khi đối phó đơn giản mấy ngụm, Vương Đào bắt đầu mặc trang bị.

Mặc dù tòa nhà tạm thời vẫn an toàn nhưng vẫn còn zombie trong một số phòng chưa được dọn sạch nên không thể bất cẩn.

Vì những cuốn sách trên người, cánh tay và bắp chân đều phải dùng băng dính quấn lại nên việc dán một cuốn vào sẽ chậm hơn, thấy vậy, Đinh Vũ Cầm vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Trong quá trình mặc vào, Đinh Vũ Cầm không thể tránh khỏi việc đụng phải cơ bắp trên người Vương Đào, lập tức líu lưỡi một trận.

Thật lớn, thật cứng...

Đây thật sự là bắp thịt mà người có thể luyện ra được sao?

Đinh Vũ Cầm trước đây không thích những người đàn ông cơ bắp, đặc biệt là khi Vương Đào có một vết sẹo khủng khiếp trên mặt, nhìn vào giống như nhân vật phản diện trên tivi, làm cho người sinh lòng sợ hãi.

Nhưng bây giờ, nhìn bóng dáng cao lớn vạm vỡ của Vương Đào đứng bên cạnh mình, cảm nhận được hơi ấm nhẹ tỏa ra từ cơ thể Vương Đào, cô đột nhiên có một cảm giác an toàn khó tả!

Loại cảm giác an toàn này, cô chưa bao giờ cảm nhận được trên người đàn ông nào khác, bao gồm cả chồng cô ...

"Sao vậy?"

Vương Đào cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn thấy Đinh Vũ Cầm đang nhìn mình chằm chằm.

"A không có việc gì, không có việc gì!"

Trên mặt Đinh Vũ Cầm có chút nóng, vội vàng quay mặt đi.

"Vậy trước tiên chúng ta lên căn hộ 602, sau đó lại đi căn hộ 301 và 201 ..."

"Được!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương