Tận Thế Song Sủng
-
Chương 5: Đính hôn
Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Sakura
Bạch Thất nhìn chiếc nhẫn của cô một chút, đồng thời nhìn thấy trên
tay mình cũng đeo nhẫn: “Trừ chiếc nhẫn đính hôn ra thì còn gì nữa
không?”
Thì ra chiếc nhẫn này là nhẫn đính hôn, vậy buổi tiệc hôm qua chắc là tiệc đính hôn.
Sắc mặt Đường Nhược có chút trống rỗng, cô đau đớn nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm: “Tôi không nhớ ẽo, tôi chỉ nhớ được không biết người nào bỏ thuốc tôi, tôi liền mơ mơ màng màng đứng ở trên đài cao, sau đó giống như bị vịn cùng trao đổi nhẫn, cuối cùng tôi cứ như vậy mà đi, rồi cái gì cũng không nhớ được......”
Vẻ mặt Bạch Thất cổ quái: “Ý của cô là, cô ngủ dậy một giấc, liền mất ký ức?”
“Chính là như vậy......” Đường Nhược gật đầu, trước khi chưa nghĩ ra lời giải thích tốt hơn, thì phải liều chết nói mình mất ký ức. Thật ra thì trí nhớ của mình đối với thân thể đúng là cái gì cũng không có mà! /(ㄒoㄒ)/~~
Bạch Thất “Ha hả” cười hai tiếng, nhìn cô lơ đãng nói: “Thì ra tính cách của một người trước lúc mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ lại khác nhiều như vậy.”
Đường Nhược cũng “Ha hả” hai cười cái: “Lúc trước, lúc trước tôi là cái dạng gì?”
Bạch Thất: “Người gặp người ghét, nhìn thấy đã muốn đánh cô một trận.”
Đường Nhược: “......”
Mình quả nhiên quá khờ, nhìn thấy cái hố mà còn nhảy vào, đáng đời bị anh nắm lỗ mũi nhục nhã.
Đường Nhược lắc lắc tay trái, khiến cho chiếc nhẫn rõ ràng hơn một chút: “Nếu như tôi đáng ghét vậy, chẳng lẽ anh yêu tôi yêu đến bao dung tất cả, cho nên mới đính hôn sớm với tôi đúng không?”
Bạch Thất cười cười: “Ừ, ông ngoại cô hứa với tôi, chỉ cần tôi cưới cô, ông ngoại cô sẽ mang hai mươi phần trăm cổ phần của Thịnh Thế chuyển tới danh nghĩa của tôi.”
Đường Nhược: “......”
Cmn, mình lại gả cho thằng ăn cơm chùa vô ơn.
Nhưng mà......
Bây giờ không phải là ở thế giới thần quái không khoa học ư, những thứ xí nghiệp công ty lớn sẽ sản xuất thứ gì, có thể đưa vào hoạt động cùng phát triển theo ‘ bình thường ’‘ khoa học ’ xong, sau này còn muốn chia cổ phần?
Phát triển một chút công ty, thỉnh thoảng đánh cương thi, sau đó trên đất bằng phía dưới ở công ty, xác của một nhóm người đang nằm đó?
A, cái thế giới này quá kỳ diệu!
Bạch Thất thấy cô đắm chìm ở bên trong ảo tưởng, gương mặt nho nhỏ đang nhíu chung với nhau, liền lấy tay vuốt mặt cô, hỏi cô: “Hiện tại cô hãy nói cho tôi biết, không gian của cô lớn bao nhiêu, thời gian ở trong không gian được tính toán như thế nào?”
Đường Nhược yên lặng cúi đầu, biết hôm nay làm sao cũng chạy không khỏi rồi, cho nên hơi có vẻ lúng túng nói: “Tôi không biết cái gì gọi là dị năng không gian, tôi cũng không biết tại sao vali lại biến mất, loại chuyện này tôi lần đầu tiên gặp phải.”
Bạch Thất cười, anh cũng có thể đoán được là Đường Nhược không biết sử dụng, nếu không một chuyện cần giữ bí mật như vậy, Đường Nhược không có ngu đến nỗi ở trước mặt mình trình diễn một lần: ” Không phải cô mất ký ức sao, sao còn nhớ rõ lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này?”
Đường Nhược nhăn mũi chẳng quan tâm, cái gì cũng không biết.
Đối mặt với người không có lúc nào nói lời khách sáo với mình, trầm mặc mới là phương thức trả lời tốt nhất.
Bạch Thất cũng không so đo với cô nữa: “Cô nhắm mắt lại, cảm thụ một chút, xem cái vali đang ở nơi đâu? Dị năng không gian chính là cô có một không gian giả thuyết có thể chứa đồ, hiện tại, cảm thụ một chút nó lớn bao nhiêu.”
Đường Nhược nhìn hắn, thấy không phải đang nói đùa. Từ đầu đến giờ, cô cũng biết cái thế giới này không khoa học. Cho nên theo lời anh nói, từ từ nhắm mắt lại đi tìm chiếc vali màu đỏ.
Lông mi thật dài của cô buông xuống, mỗi một chuyển động rất nhỏ đều khẽ lay động, giống như có lông vũ cọ cọ khẽ vào trong lòng Bạch Thất, có chút ngứa ngứa.
Bạch Thất ho khan một tiếng, thu tay về, giữ vững một chút khoảng cách với cô.
Cmn, chẳng lẽ ở tận thế quá lâu anh chưa từng gần gũi phụ nữ, nên nhớ lại ánh mắt sạch sẽ của cô, mới vừa rồi thậm chí anh có chút muốn.
Anh mới thối lui một chút thì Đường Nhược đã mở mắt ra, có chút hưng phấn nắm lấy cánh tay của Bạch Thất: “Tôi cảm nhận được, vali ở trong một kho hàng.”
Bạch Thất: “......”
Tay cô buông ra trước rồi hãy nói tiếp!
Bạch Thất: “Vậy kho hàng cỡ bao nhiêu?”
Đường Nhược tính toán một chút: ” Lớn hơn gian phòng này rất nhiều.”
Bạch Thất có chút kinh ngạc, anh nhìn chung quanh căn phòng, một phòng phủ thêm một phòng khách này tăng lên ước chừng có 100 mét vuông ” Còn lớn hơn cả phòng này?”
Đường Nhược gật đầu.
Bạch Thất: “Có thể lấy vali màu đỏ ra không?”
Đường Nhược đưa tay đặt ở giữa không trung: “Vali đi ra ngoài.”
Vali quả nhiên rớt ra ngoài.
Bạch Thất: “......”
Đường Nhược: “......”
Bạch Thất: “Kế tiếp chúng ta đo lường tính toán một chút thời gian trôi trong không gian.”
Đường Nhược không hiểu: “Làm sao để đo lường tính toán?”
Bạch Thất nhìn cái tay Đường Nhược đang nắm cánh tay anh.
Lúc này Đường Nhược mới phát hiện mình có loại ‘ đặc dị công năng ’xong, vì quá hưng phấn, hai tay nắm cánh tay người ta cả người gần như nằm lên cánh tay người ta: “Thật ngại quá.” Vừa nói, vừa lập tức buông anh ra.
Bạch Thất đi tới tolet, bây giờ mới là ngày thứ nhất bắt đầu tận thế, tất cả nguồn điện nguồn nước vẫn còn cung ứng. Anh mở vòi nước ra, hứng một chén nước nóng, cảm thụ nhiệt độ một chút, sau đó bưng ra để cho Đường Nhược bỏ vào không gian, “Quá một giờ nữa hãy lấy ra.”
Đường Nhược gật đầu, làm theo.
Lúc này, các website, diễn đàn, vẫn còn đang hoạt động, điện lực thuỷ lợi vẫn còn không xảy ra vấn đề gì?
Bạch Thất đi tới trước ti vi, mở TV.
Trên TV, tất cả tiết mục đã bị tạm dừng rồi, cơ hồ tất cả kênh đều đang trình diễn một tin tức, một phóng viên xinh đẹp đang không ngừng cho lời khuyên, tất cả nhân dân thành thị tốt nhất là mua nhiều lương thực một chút, tận lực giảm bớt đi ra ngoài, virus bệnh đang hoành hành ngang ngược, nhưng các tổ chức khoa học chuyên nghiệp trong và ngoài nước đối với loại virus bệnh dị chủng mới xuất hiện vô cùng coi trọng, vắc-xin phòng bệnh đang trong quá trình nghiên cứu, xin tất cả người dân không nên lo lắng, giai đoạn nguy hiểm rất nhanh có thể vượt qua......
Đường Nhược nhìn những tin tức tái diễn này, nhíu chân mày. Nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy Bạch Thất lấy ra điện thoại di động ngồi ở trên sofa lướt web.
Internet là nơi có tin tức rộng nhất, muốn hiểu rõ thế giới này có thể tìm hiểu qua internet.
Đường Nhược cũng đi tìm túi xách mà chủ nhân trước để lại, lấy điện thoại di động ra.
Chẳng qua một khắc nhìn thấy mật mã để mở màn hình kia, Đường Nhược …………….
Nói xong mở khóa bằng chỉ tay đâu? Tại sao cô ấy lại khóa bằng mật khẩu chứ?
Đường Nhược thử gõ tất cả mật khẩu mà cô có thể nghĩ ra, vẫn không phải mật mã mở điện thoại di động, không thể làm gì khác hơn là ‘ ha hả ’ hai tiếng, nhích đến gần bên cạnh Bạch Thất, đưa đầu qua: “Trên mạng đang nói cái gì?”
Bạch Thất ngẩng đầu, nhìn cô còn đang ở vào trạng thái mở khóa màn hình điện thoại, liền cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tất cả bọn họ đều đang nói, ngày tận thế đã tới.”
Thì ra ta xuyên qua thế giới tận thế.
Đường Nhược gật đầu, nhất thời hiểu ra: “Cho nên hiện tại, mới là ngày đầu tiên bắt đầu tận thế?”
Bạch Thất: “Có thể nói như vậy.”
Mặt Đường Nhược có chút đen.
Thì ra là mới vừa rồi biểu hiện ra hành động ta không thể quá ngu quá khờ quá quê mùa mới là hành động ngu nhất khờ nhất quê mùa nhất.
Nếu sớm biết là ngày đầu tiên tận thế, từ đầu đến cuối cô không cần làm bộ trấn định, sợ thì cứ phản ứng trực tiếp là được.
Chờ một chút......
Đường Nhược kỳ quái nhìn Bạch Thất: “Nếu là ngày đầu tiên tận thế, tại sao anh lại biết có tồn tại những thứ như ‘dị năng không gian’......” Còn có mới vừa rồi phản ứng bình tĩnh của anh khi nhìn xuống dưới lầu, rõ ràng giống như đã thấy vô số lần.
Thì ra chiếc nhẫn này là nhẫn đính hôn, vậy buổi tiệc hôm qua chắc là tiệc đính hôn.
Sắc mặt Đường Nhược có chút trống rỗng, cô đau đớn nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm: “Tôi không nhớ ẽo, tôi chỉ nhớ được không biết người nào bỏ thuốc tôi, tôi liền mơ mơ màng màng đứng ở trên đài cao, sau đó giống như bị vịn cùng trao đổi nhẫn, cuối cùng tôi cứ như vậy mà đi, rồi cái gì cũng không nhớ được......”
Vẻ mặt Bạch Thất cổ quái: “Ý của cô là, cô ngủ dậy một giấc, liền mất ký ức?”
“Chính là như vậy......” Đường Nhược gật đầu, trước khi chưa nghĩ ra lời giải thích tốt hơn, thì phải liều chết nói mình mất ký ức. Thật ra thì trí nhớ của mình đối với thân thể đúng là cái gì cũng không có mà! /(ㄒoㄒ)/~~
Bạch Thất “Ha hả” cười hai tiếng, nhìn cô lơ đãng nói: “Thì ra tính cách của một người trước lúc mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ lại khác nhiều như vậy.”
Đường Nhược cũng “Ha hả” hai cười cái: “Lúc trước, lúc trước tôi là cái dạng gì?”
Bạch Thất: “Người gặp người ghét, nhìn thấy đã muốn đánh cô một trận.”
Đường Nhược: “......”
Mình quả nhiên quá khờ, nhìn thấy cái hố mà còn nhảy vào, đáng đời bị anh nắm lỗ mũi nhục nhã.
Đường Nhược lắc lắc tay trái, khiến cho chiếc nhẫn rõ ràng hơn một chút: “Nếu như tôi đáng ghét vậy, chẳng lẽ anh yêu tôi yêu đến bao dung tất cả, cho nên mới đính hôn sớm với tôi đúng không?”
Bạch Thất cười cười: “Ừ, ông ngoại cô hứa với tôi, chỉ cần tôi cưới cô, ông ngoại cô sẽ mang hai mươi phần trăm cổ phần của Thịnh Thế chuyển tới danh nghĩa của tôi.”
Đường Nhược: “......”
Cmn, mình lại gả cho thằng ăn cơm chùa vô ơn.
Nhưng mà......
Bây giờ không phải là ở thế giới thần quái không khoa học ư, những thứ xí nghiệp công ty lớn sẽ sản xuất thứ gì, có thể đưa vào hoạt động cùng phát triển theo ‘ bình thường ’‘ khoa học ’ xong, sau này còn muốn chia cổ phần?
Phát triển một chút công ty, thỉnh thoảng đánh cương thi, sau đó trên đất bằng phía dưới ở công ty, xác của một nhóm người đang nằm đó?
A, cái thế giới này quá kỳ diệu!
Bạch Thất thấy cô đắm chìm ở bên trong ảo tưởng, gương mặt nho nhỏ đang nhíu chung với nhau, liền lấy tay vuốt mặt cô, hỏi cô: “Hiện tại cô hãy nói cho tôi biết, không gian của cô lớn bao nhiêu, thời gian ở trong không gian được tính toán như thế nào?”
Đường Nhược yên lặng cúi đầu, biết hôm nay làm sao cũng chạy không khỏi rồi, cho nên hơi có vẻ lúng túng nói: “Tôi không biết cái gì gọi là dị năng không gian, tôi cũng không biết tại sao vali lại biến mất, loại chuyện này tôi lần đầu tiên gặp phải.”
Bạch Thất cười, anh cũng có thể đoán được là Đường Nhược không biết sử dụng, nếu không một chuyện cần giữ bí mật như vậy, Đường Nhược không có ngu đến nỗi ở trước mặt mình trình diễn một lần: ” Không phải cô mất ký ức sao, sao còn nhớ rõ lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này?”
Đường Nhược nhăn mũi chẳng quan tâm, cái gì cũng không biết.
Đối mặt với người không có lúc nào nói lời khách sáo với mình, trầm mặc mới là phương thức trả lời tốt nhất.
Bạch Thất cũng không so đo với cô nữa: “Cô nhắm mắt lại, cảm thụ một chút, xem cái vali đang ở nơi đâu? Dị năng không gian chính là cô có một không gian giả thuyết có thể chứa đồ, hiện tại, cảm thụ một chút nó lớn bao nhiêu.”
Đường Nhược nhìn hắn, thấy không phải đang nói đùa. Từ đầu đến giờ, cô cũng biết cái thế giới này không khoa học. Cho nên theo lời anh nói, từ từ nhắm mắt lại đi tìm chiếc vali màu đỏ.
Lông mi thật dài của cô buông xuống, mỗi một chuyển động rất nhỏ đều khẽ lay động, giống như có lông vũ cọ cọ khẽ vào trong lòng Bạch Thất, có chút ngứa ngứa.
Bạch Thất ho khan một tiếng, thu tay về, giữ vững một chút khoảng cách với cô.
Cmn, chẳng lẽ ở tận thế quá lâu anh chưa từng gần gũi phụ nữ, nên nhớ lại ánh mắt sạch sẽ của cô, mới vừa rồi thậm chí anh có chút muốn.
Anh mới thối lui một chút thì Đường Nhược đã mở mắt ra, có chút hưng phấn nắm lấy cánh tay của Bạch Thất: “Tôi cảm nhận được, vali ở trong một kho hàng.”
Bạch Thất: “......”
Tay cô buông ra trước rồi hãy nói tiếp!
Bạch Thất: “Vậy kho hàng cỡ bao nhiêu?”
Đường Nhược tính toán một chút: ” Lớn hơn gian phòng này rất nhiều.”
Bạch Thất có chút kinh ngạc, anh nhìn chung quanh căn phòng, một phòng phủ thêm một phòng khách này tăng lên ước chừng có 100 mét vuông ” Còn lớn hơn cả phòng này?”
Đường Nhược gật đầu.
Bạch Thất: “Có thể lấy vali màu đỏ ra không?”
Đường Nhược đưa tay đặt ở giữa không trung: “Vali đi ra ngoài.”
Vali quả nhiên rớt ra ngoài.
Bạch Thất: “......”
Đường Nhược: “......”
Bạch Thất: “Kế tiếp chúng ta đo lường tính toán một chút thời gian trôi trong không gian.”
Đường Nhược không hiểu: “Làm sao để đo lường tính toán?”
Bạch Thất nhìn cái tay Đường Nhược đang nắm cánh tay anh.
Lúc này Đường Nhược mới phát hiện mình có loại ‘ đặc dị công năng ’xong, vì quá hưng phấn, hai tay nắm cánh tay người ta cả người gần như nằm lên cánh tay người ta: “Thật ngại quá.” Vừa nói, vừa lập tức buông anh ra.
Bạch Thất đi tới tolet, bây giờ mới là ngày thứ nhất bắt đầu tận thế, tất cả nguồn điện nguồn nước vẫn còn cung ứng. Anh mở vòi nước ra, hứng một chén nước nóng, cảm thụ nhiệt độ một chút, sau đó bưng ra để cho Đường Nhược bỏ vào không gian, “Quá một giờ nữa hãy lấy ra.”
Đường Nhược gật đầu, làm theo.
Lúc này, các website, diễn đàn, vẫn còn đang hoạt động, điện lực thuỷ lợi vẫn còn không xảy ra vấn đề gì?
Bạch Thất đi tới trước ti vi, mở TV.
Trên TV, tất cả tiết mục đã bị tạm dừng rồi, cơ hồ tất cả kênh đều đang trình diễn một tin tức, một phóng viên xinh đẹp đang không ngừng cho lời khuyên, tất cả nhân dân thành thị tốt nhất là mua nhiều lương thực một chút, tận lực giảm bớt đi ra ngoài, virus bệnh đang hoành hành ngang ngược, nhưng các tổ chức khoa học chuyên nghiệp trong và ngoài nước đối với loại virus bệnh dị chủng mới xuất hiện vô cùng coi trọng, vắc-xin phòng bệnh đang trong quá trình nghiên cứu, xin tất cả người dân không nên lo lắng, giai đoạn nguy hiểm rất nhanh có thể vượt qua......
Đường Nhược nhìn những tin tức tái diễn này, nhíu chân mày. Nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy Bạch Thất lấy ra điện thoại di động ngồi ở trên sofa lướt web.
Internet là nơi có tin tức rộng nhất, muốn hiểu rõ thế giới này có thể tìm hiểu qua internet.
Đường Nhược cũng đi tìm túi xách mà chủ nhân trước để lại, lấy điện thoại di động ra.
Chẳng qua một khắc nhìn thấy mật mã để mở màn hình kia, Đường Nhược …………….
Nói xong mở khóa bằng chỉ tay đâu? Tại sao cô ấy lại khóa bằng mật khẩu chứ?
Đường Nhược thử gõ tất cả mật khẩu mà cô có thể nghĩ ra, vẫn không phải mật mã mở điện thoại di động, không thể làm gì khác hơn là ‘ ha hả ’ hai tiếng, nhích đến gần bên cạnh Bạch Thất, đưa đầu qua: “Trên mạng đang nói cái gì?”
Bạch Thất ngẩng đầu, nhìn cô còn đang ở vào trạng thái mở khóa màn hình điện thoại, liền cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Tất cả bọn họ đều đang nói, ngày tận thế đã tới.”
Thì ra ta xuyên qua thế giới tận thế.
Đường Nhược gật đầu, nhất thời hiểu ra: “Cho nên hiện tại, mới là ngày đầu tiên bắt đầu tận thế?”
Bạch Thất: “Có thể nói như vậy.”
Mặt Đường Nhược có chút đen.
Thì ra là mới vừa rồi biểu hiện ra hành động ta không thể quá ngu quá khờ quá quê mùa mới là hành động ngu nhất khờ nhất quê mùa nhất.
Nếu sớm biết là ngày đầu tiên tận thế, từ đầu đến cuối cô không cần làm bộ trấn định, sợ thì cứ phản ứng trực tiếp là được.
Chờ một chút......
Đường Nhược kỳ quái nhìn Bạch Thất: “Nếu là ngày đầu tiên tận thế, tại sao anh lại biết có tồn tại những thứ như ‘dị năng không gian’......” Còn có mới vừa rồi phản ứng bình tĩnh của anh khi nhìn xuống dưới lầu, rõ ràng giống như đã thấy vô số lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook