Tận Thế Lãnh Chúa
-
Chương 1: Sống lại lạ thường
Trình Dương ở trong trạng thái mơ hồ, hắn dường như cảm thấy có rất nhiều ma cầm bay lượn khắp trời, rất nhiều người đang giãy giụa dưới nanh vuốt của những sinh vật bị ma hóa, còn bản thân thì bất ngờ bị một chiếc vuốt ưng cỡ cối xây gió ập xuống đầu.
“Đây là đâu?” Đến khi hắn nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì khung cảnh trước mắt khiến hắn kinh ngạc.
Nơi này là một phòng học rất lớn, hai mươi mốt sinh viên đang ngồi rải rác trong phòng, khoảng hơn một nửa trong số đó đang ngủ gục đầu trên bàn. Giảng viên ở trên bục giảng thì bình thản giảng bài mặc kệ mọi chuyện, hay nói đúng hơn có lẽ ông ta đang đọc thuộc lòng bài giảng của mình.
Đây quả thật là một lớp học đại học, lại còn là một lớp học lớn. Có ít sinh viên như thế thật ra là vì lớp này chỉ có chừng đó người mà thôi.
Ánh mắt Trình Dương nháy lên lộ vẻ kinh ngạc, những hình ảnh quen thuộc trước mắt khiến hắn hiểu rằng mình đã sống lại. Nơi đây không phải là thế giới tận thế chỉ có giết chóc giống như trong trò chơi kia mà chỉ là một phòng học yên bình. Hắn tự an ủi bản thân, có lẽ những thứ mình đã gặp phải kia chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Trình Dương chợt nổi da gà, bởi nếu hắn nhớ không lầm thì trong giấc mơ đó, hắn cũng đang sống một cuộc sống bình yên thì tận thế đột ngột ập đến. Nếu thật muốn nói đến dấu hiệu trước khi tận thế xảy ra thì một trận động đất dữ dội đã kéo dài hơn mười phút khiến mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.
Trình Dương nhanh chóng rút điện thoại di động của mình ra, lướt nhìn thời gian hiện trên màn hình: 9 giờ 32 phút ngày 12 tháng 4 năm 2050. Trong khoảnh khắc đó, trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, cả người khẽ run rẩy. Bởi hắn nhớ rất rõ, trong giấc mơ kia, tai nạn sẽ diễn ra lúc 5 giờ chiều, cách hiện tại khoảng 1 ngày 7 giờ.
Chẳng lẽ tận thế sẽ xảy ra đúng lúc đó sao? Trình Dương không biết, bởi lúc này hắn thật sự không rõ những cảnh tượng trong ký ức kia là thật hay mơ nữa.
“Có chuyện gì thế Dương tử?” Lưu Hạo ngồi bên cạnh Trình Dương vốn đang cầm điện thoại chơi game, thấy bạn mình ngẩn ngơ thì hỏi. Gương mặt mũm mĩm của hắn trông thật đáng yêu chân thành.
Trình Dương từ trong trạng thái ngẩn người tỉnh lại nhìn Lưu Hạo. Trong ký ức kia, sau khi tận thế ập đến người bạn này đã hi sinh một cánh tay để cứu mạng mình, nhưng giờ thì hoàn hảo ngồi cạnh mình. Lúc này, Trình Dương chợt cảm thấy chua xót.
“À không có gì, tự nhiên nghĩ tới một chuyện thôi.” Trình Dương khẽ nói. Trước khi hắn xác định rõ những hình ảnh trong ký ức kia có phải là thật hay không thì hắn không muốn lộ ra bất cứ tin tức gì.
Lưu Hạo khó hiểu nhìn hắn rồi cũng không hỏi tiếp mà chỉ nói: “Giữa trưa tao với mày còn phải tham gia một trận đấu bóng rổ, nếu mày bị bệnh thì e là đội mình phải chơi thiếu người rồi.” Nói xong, Lưu Hạo lại cầm điện thoại tiếp tục chơi game.
Trong lòng Trình Dương rúng động không thôi, vẻ hoảng sợ càng hiện rõ trong ánh mắt. Trong ký ức của hắn, giưa trưa cách tai nạn xảy ra khoảng hai ngày thì quả thật hắn và Lưu Hạo đã chơi bóng rổ với nhau. Chẳng lẽ mọi chuyện trong ký ức thật sự sẽ xảy ra sao?
“Mày thật sự không bị sao chứ Dương tử?” Lưu Hạo thấy mặt bạn mình hơi tái, không an tâm. “Đừng bảo với tao là mày bị thất tình nha? Hồi nào giờ có thấy mày yêu con nào đâu?”
Trình Dương lắc đầu lần nữa.
“Hạo tử, mày nói xem, nếu như thế giới này bỗng nhiên giống như thế giới trong trò chơi thì sẽ ra sao nhỉ?” Trình Dương đột ngột hỏi.
Lưu Hạo bỏ điện thoại xuống lần nữa, dở khóc dở cười nhìn Trình Dương và nói: “Mày mê game đến mức này rồi à? Dù rằng mày chơi game hay hơn tao nhưng cũng đừng ham tới độ này chứ, thế giới này sao có thể biến thành thế giới game được.”
Trình Dương thầm than trong lòng một tiếng rồi lập tức nói: “Tao hỏi chơi thôi mà.”
Lưu Hạo cười nói: “Nói đi cũng phải nói lại, nếu thế giới này thật sự biến thành thế giới như trong game chẳng phải tốt lắm sao? Mỗi ngày giết quái săn boss, nâng cao thực lực, cuộc sống nhộn nhịp biết chừng nào.”
Trình Dương nghe được khát khao lớn từ trong lời nói của Lưu Hạo, chuyện này có lẽ nên nói tên này điếc không sợ súng mất.
Sau khi nói xong thì Lưu Hạo tiếp tục chơi game, còn Trình Dương lại tiếp tục trầm tư. Dựa theo suy đoán của hắn thì khoảng 80% tận thế sẽ diễn ra, thế nên hiện giờ chẳng thà mình nên chuẩn bị mọi thứ một chút, đỡ uổng công bản thân từng sống trong thời này.
Trình Dương sống trong thời đại tận thế được một năm, tuy thời gian không dài nhưng cũng đủ quý giá.
Với người khác mà nói, việc trái đất trở thành một thế giới game chính là tận thế. Dù sao đây cũng không phải là trò chơi mà mọi người thường biết đến, khác biệt lớn ở chỗ nếu người bị thương sẽ biết đau, có chết cũng không thể sống lại được. Một trò chơi mà nếu người chơi chết không thể sống lại thì còn hấp dẫn được ai nữa không? Hiển nhiên là không. Nhưng lần này, loài người không có quyền lựa chọn, họ chỉ có thể chấp nhận cuộc chơi mà thôi.
Mọi người phải thông qua chuyển chức các loại nghề nghiệp rồi tham gia chiến đấu, thăng cấp…
Nghĩ đến đây, Trình Dương đột nhiên nhìn Lưu Hạo. Trong ký ức, người bạn này của hắn sau khi chuyển chức đã kích hoạt thiên phú, hơn nữa còn là loại thiên phú cực hạn: Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, tốc độ di chuyển và tốc độ tấn công tăng thêm 3%.
Sau khi thế giới biến thành game, khi loài người tiến hành chuyển chức liền có thể kích hoạt thiên phú, mà thiên phú cũng có rất nhiều loại. Thiên phú tăng 1% cho một loại thuộc tính thuộc loại thấp nhất, cấp E. Thiên phú tăng 1% thì cấp bậc tăng lên 1 cấp. Nhưng thiên phú tăng một loại thuộc tính tối đa cũng chỉ là 3%.
Trong một năm ký ức của Trình Dương, thiên phú tốt nhất mà hắn biết đến chính là tăng tổng cộng 6% cho hai thuộc tính, cũng chính là thiên phú cấp S. Tuy nhiên, thiên phú cấp S này cũng thường thôi. Chẳng hạn như đồng thời tăng sát thương pháp thuật và sát thương vật lí, mặc dù đồng dạng tới 6% nhưng thực tế giá trị chỉ tương đương với tăng mỗi loại thuộc tính 3%, tương đương thiên phú cấp C.
Như Lưu Hạo có thể đồng thời nhận được 3% thiên phú cho cả hai thuộc tính, mọi người đều xưng là thiên phú cấp thần, từ đó có thể thấy nó đáng giá đến cỡ nào, biến hắn từ một tên mập chậm chạp trở nên nhanh thoăn thoắt.
Trong ký ức, Lưu Hạo do cứu mình từ trong móng vuốt sắc bén của một sinh vật bị hóa mà bị nó xé mất một cánh tay, dù giữ được tính mạng nhưng sức mạnh lại bị sụt giảm nghiêm trọng. Vì chuyện này mà bản thân vẫn luôn cảm thấy áy náy với hắn.
Bản thân Lưu Hạo lúc đó cũng chỉ là một sinh viên bình thường, sau khi tai nạn xảy ra thì không có năng lực chống cự, rốt cuộc lay lắt sống trong thời tận thế được một năm thì chết dưới móng vuốt sắc của ma cầm.
Mặc dù không biết sao bản thân sống lại được, nhưng Lưu Hạo không quan tâm, điều hắn chú trọng chính là hắn đã quay trở lại. Thượng đế đã cho hắn một cơ hội. Lần này, có lẽ hắn sẽ bù đắp được cho Lưu Hạo, đồng thời cũng tăng sức mạnh bản thân lên cao.
Trong trò chơi tận thế, tất cả mọi người đều có thể chuyển chức thành chiến chức giả (* người chơi chuyển chức chiến đấu), nhưng có một loại người lại hết sức đặc thù, đó chính là lãnh chúa. Bọn họ không chỉ là những chiến chức giả mạnh mẽ mà còn là chư hầu một phương, nắm giữ mạng sống của rất nhiều người.
Khi đó không phải mình không có thiên phú, mà là hắn không có cơ hội phát huy vai trò của thiên phú này. Bởi vì thiên phú của hắn chủ yếu có liên quan đến lãnh chúa, hơn nữa còn là thiên phú cấp B: Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, sát thương pháp thuật tăng 1%, tốc độ tu luyện dân chúng trong lãnh địa tăng 3%.
Mặc dù thiên phú này không tính là cao ngất, nhưng trong thế giới tận thế cũng chỉ có 10% người có thiên phú cấp B trở lên thôi.
Trình Dương cũng biết thiên phú có thuộc tính dính dáng đến lãnh chúa hết sức ít ỏi, hơn nữa cao nhất cũng chỉ có 2%. Mà thiên phú của hắn lại tăng đến 3% có thể nói là không hợp thói thường. Có điều hắn lại không dám tuyên bố thuộc tính của mình ra cho mọi người biết, bởi thuộc tính này luôn là một mối đe dọa lớn đối với bất kỳ một vị lãnh chúa nào. Mặt khác, chủ nhân của thiên phú lãnh chúa này lại không phải là người chủ một lãnh địa thì nó không hề có giá trị gì.
Bây giờ sống lại, hắn không muốn đi theo vết xe đổ kia, trí nhớ trong đầu chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Đột nhiên Trình Dương nghĩ tới một chuyện, vội vàng lấy điện thoại di động ra xem tin tức.
“… Ngoại ô thành phố Cáp tỉnh Hắc xuất hiện một khối đá lớn kỳ lạ, các chuyên gia đã phân tích sơ bộ nhưng vẫn chưa thể xác định thành phần cấu tạo của nó….”
Phía sau là một loạt tin liên quan đến khối đá lớn này, trong đó có cả một số hình ảnh liên quan. Khối đá cao khoảng ba mét, hình trụ, mặt ngoài xám đen, bề mặt thô ráp.
Sau khi nhìn thấy tin này, Trình Dương kích động hẳn lên. Hắn biết khối đá lớn này, bởi nó chính là điều kiện tiên quyết để trở thành lãnh chúa, tế đàn lãnh địa.
Lúc trước, sau khi tận thế ập đến, đã từng có người suy đoán thần linh “trò chơi hóa” thế giới này không phải ngày một ngày hai mà là cải tạo trong một khoảng thời gian rất dài. Tế đàn lãnh địa này là minh chứng tốt nhất, bởi nó đã tồn tại trước khi tai nạn xảy ra. Nhưng mà lúc đó cũng không ai biết tác dụng của tế đàn này, mọi người đều cho rằng nó chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên, tựa như hố đen tử thần, khác chăng là một cái lõm xuống còn cái này lồi ra. Mãi đến tận hai tháng sau đó mới có người đánh bậy đánh bạ phát hiện ra tác dụng của tế đàn, sau đó tin tức mới truyền ra toàn thế giới.
Tế đàn lãnh địa này không chỉ xuất hiện ở mỗi thành Cáp mà còn phân bố ở khắp nơi trong nước, thậm chí là toàn thế giới. Chỉ có điều phần lớn trong số chúng đều chôn giấu dưới đất, không có ai phát hiện, mãi đến khi tận thế xảy ra, địa chất thay đổi mới khiến cho những tế đàn này lộ ra rõ ràng.
Trình Dương mừng như điên không phải vì tế đàn lãnh địa đến từ thành Cáp này, mà ở dốc Lạc Phượng cách thành Tương khoảng 5km về phía nam cũng có một tế đàn tương tự. Mãi đến tháng thứ ba sau ngày tận thế, quân đội mới chiếm lĩnh được thành Tương. Nghe nói trước tận thế thì tế đàn này đã từng lộ ra một góc, mặc dù từng có người thấy qua nhưng họ đều nghĩ rằng đó chỉ là tảng đá bình thường nên không ai để ý. Sau đó tòa tế đàn lãnh địa này bị chiếm lĩnh thì người phát hiện ra trước đó mới tiếc đứt ruột.
Trong thời tận thế, đã có người suy đoán rằng tế đàn lãnh địa cũng có thể bị người chiếm cứ trước khi tai nạn xảy ra, chỉ có điều là không ai có thể nghiệm chứng được điều này.
Bây giờ Trình Dương có được cơ hội, hắn hạ quyết tâm nhất định phải tìm cho được tế đàn lãnh địa tại dốc Lạc Phượng, đây chính là tiền vốn để hắn có thể sống an ổn trong thời tận thế.
Sau khi tan lớp, Trình Dương lấy lí do tách khỏi Lưu Hạo, sau đó đi xe một mình đến dốc Lạc Phượng.
Nếu là lúc bình thường, Trình Dương nhất định sẽ đau lòng nếu phải bỏ ra hơn bảy mươi đồng để đi xe, nhưng hiện tại hắn lại không thèm quan tâm. Bởi khi tai nạn xảy ra thì những tờ tiền này chẳng khác nào giấy lộn.
Sau khi đến nơi, xe dừng lại ven đường.
Xung quanh thành Tương đều là đồi núi, dốc Lạc Phượng cũng không ngoại lệ, khung cảnh nơi này rất khác so với trong ký ức. Trình Dương thầm cảm thán trong lòng, không biết hai ngày nữa thì nơi này sẽ ra sao, mong là động tĩnh không lớn.
“Đây là đâu?” Đến khi hắn nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì khung cảnh trước mắt khiến hắn kinh ngạc.
Nơi này là một phòng học rất lớn, hai mươi mốt sinh viên đang ngồi rải rác trong phòng, khoảng hơn một nửa trong số đó đang ngủ gục đầu trên bàn. Giảng viên ở trên bục giảng thì bình thản giảng bài mặc kệ mọi chuyện, hay nói đúng hơn có lẽ ông ta đang đọc thuộc lòng bài giảng của mình.
Đây quả thật là một lớp học đại học, lại còn là một lớp học lớn. Có ít sinh viên như thế thật ra là vì lớp này chỉ có chừng đó người mà thôi.
Ánh mắt Trình Dương nháy lên lộ vẻ kinh ngạc, những hình ảnh quen thuộc trước mắt khiến hắn hiểu rằng mình đã sống lại. Nơi đây không phải là thế giới tận thế chỉ có giết chóc giống như trong trò chơi kia mà chỉ là một phòng học yên bình. Hắn tự an ủi bản thân, có lẽ những thứ mình đã gặp phải kia chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Trình Dương chợt nổi da gà, bởi nếu hắn nhớ không lầm thì trong giấc mơ đó, hắn cũng đang sống một cuộc sống bình yên thì tận thế đột ngột ập đến. Nếu thật muốn nói đến dấu hiệu trước khi tận thế xảy ra thì một trận động đất dữ dội đã kéo dài hơn mười phút khiến mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.
Trình Dương nhanh chóng rút điện thoại di động của mình ra, lướt nhìn thời gian hiện trên màn hình: 9 giờ 32 phút ngày 12 tháng 4 năm 2050. Trong khoảnh khắc đó, trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, cả người khẽ run rẩy. Bởi hắn nhớ rất rõ, trong giấc mơ kia, tai nạn sẽ diễn ra lúc 5 giờ chiều, cách hiện tại khoảng 1 ngày 7 giờ.
Chẳng lẽ tận thế sẽ xảy ra đúng lúc đó sao? Trình Dương không biết, bởi lúc này hắn thật sự không rõ những cảnh tượng trong ký ức kia là thật hay mơ nữa.
“Có chuyện gì thế Dương tử?” Lưu Hạo ngồi bên cạnh Trình Dương vốn đang cầm điện thoại chơi game, thấy bạn mình ngẩn ngơ thì hỏi. Gương mặt mũm mĩm của hắn trông thật đáng yêu chân thành.
Trình Dương từ trong trạng thái ngẩn người tỉnh lại nhìn Lưu Hạo. Trong ký ức kia, sau khi tận thế ập đến người bạn này đã hi sinh một cánh tay để cứu mạng mình, nhưng giờ thì hoàn hảo ngồi cạnh mình. Lúc này, Trình Dương chợt cảm thấy chua xót.
“À không có gì, tự nhiên nghĩ tới một chuyện thôi.” Trình Dương khẽ nói. Trước khi hắn xác định rõ những hình ảnh trong ký ức kia có phải là thật hay không thì hắn không muốn lộ ra bất cứ tin tức gì.
Lưu Hạo khó hiểu nhìn hắn rồi cũng không hỏi tiếp mà chỉ nói: “Giữa trưa tao với mày còn phải tham gia một trận đấu bóng rổ, nếu mày bị bệnh thì e là đội mình phải chơi thiếu người rồi.” Nói xong, Lưu Hạo lại cầm điện thoại tiếp tục chơi game.
Trong lòng Trình Dương rúng động không thôi, vẻ hoảng sợ càng hiện rõ trong ánh mắt. Trong ký ức của hắn, giưa trưa cách tai nạn xảy ra khoảng hai ngày thì quả thật hắn và Lưu Hạo đã chơi bóng rổ với nhau. Chẳng lẽ mọi chuyện trong ký ức thật sự sẽ xảy ra sao?
“Mày thật sự không bị sao chứ Dương tử?” Lưu Hạo thấy mặt bạn mình hơi tái, không an tâm. “Đừng bảo với tao là mày bị thất tình nha? Hồi nào giờ có thấy mày yêu con nào đâu?”
Trình Dương lắc đầu lần nữa.
“Hạo tử, mày nói xem, nếu như thế giới này bỗng nhiên giống như thế giới trong trò chơi thì sẽ ra sao nhỉ?” Trình Dương đột ngột hỏi.
Lưu Hạo bỏ điện thoại xuống lần nữa, dở khóc dở cười nhìn Trình Dương và nói: “Mày mê game đến mức này rồi à? Dù rằng mày chơi game hay hơn tao nhưng cũng đừng ham tới độ này chứ, thế giới này sao có thể biến thành thế giới game được.”
Trình Dương thầm than trong lòng một tiếng rồi lập tức nói: “Tao hỏi chơi thôi mà.”
Lưu Hạo cười nói: “Nói đi cũng phải nói lại, nếu thế giới này thật sự biến thành thế giới như trong game chẳng phải tốt lắm sao? Mỗi ngày giết quái săn boss, nâng cao thực lực, cuộc sống nhộn nhịp biết chừng nào.”
Trình Dương nghe được khát khao lớn từ trong lời nói của Lưu Hạo, chuyện này có lẽ nên nói tên này điếc không sợ súng mất.
Sau khi nói xong thì Lưu Hạo tiếp tục chơi game, còn Trình Dương lại tiếp tục trầm tư. Dựa theo suy đoán của hắn thì khoảng 80% tận thế sẽ diễn ra, thế nên hiện giờ chẳng thà mình nên chuẩn bị mọi thứ một chút, đỡ uổng công bản thân từng sống trong thời này.
Trình Dương sống trong thời đại tận thế được một năm, tuy thời gian không dài nhưng cũng đủ quý giá.
Với người khác mà nói, việc trái đất trở thành một thế giới game chính là tận thế. Dù sao đây cũng không phải là trò chơi mà mọi người thường biết đến, khác biệt lớn ở chỗ nếu người bị thương sẽ biết đau, có chết cũng không thể sống lại được. Một trò chơi mà nếu người chơi chết không thể sống lại thì còn hấp dẫn được ai nữa không? Hiển nhiên là không. Nhưng lần này, loài người không có quyền lựa chọn, họ chỉ có thể chấp nhận cuộc chơi mà thôi.
Mọi người phải thông qua chuyển chức các loại nghề nghiệp rồi tham gia chiến đấu, thăng cấp…
Nghĩ đến đây, Trình Dương đột nhiên nhìn Lưu Hạo. Trong ký ức, người bạn này của hắn sau khi chuyển chức đã kích hoạt thiên phú, hơn nữa còn là loại thiên phú cực hạn: Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, tốc độ di chuyển và tốc độ tấn công tăng thêm 3%.
Sau khi thế giới biến thành game, khi loài người tiến hành chuyển chức liền có thể kích hoạt thiên phú, mà thiên phú cũng có rất nhiều loại. Thiên phú tăng 1% cho một loại thuộc tính thuộc loại thấp nhất, cấp E. Thiên phú tăng 1% thì cấp bậc tăng lên 1 cấp. Nhưng thiên phú tăng một loại thuộc tính tối đa cũng chỉ là 3%.
Trong một năm ký ức của Trình Dương, thiên phú tốt nhất mà hắn biết đến chính là tăng tổng cộng 6% cho hai thuộc tính, cũng chính là thiên phú cấp S. Tuy nhiên, thiên phú cấp S này cũng thường thôi. Chẳng hạn như đồng thời tăng sát thương pháp thuật và sát thương vật lí, mặc dù đồng dạng tới 6% nhưng thực tế giá trị chỉ tương đương với tăng mỗi loại thuộc tính 3%, tương đương thiên phú cấp C.
Như Lưu Hạo có thể đồng thời nhận được 3% thiên phú cho cả hai thuộc tính, mọi người đều xưng là thiên phú cấp thần, từ đó có thể thấy nó đáng giá đến cỡ nào, biến hắn từ một tên mập chậm chạp trở nên nhanh thoăn thoắt.
Trong ký ức, Lưu Hạo do cứu mình từ trong móng vuốt sắc bén của một sinh vật bị hóa mà bị nó xé mất một cánh tay, dù giữ được tính mạng nhưng sức mạnh lại bị sụt giảm nghiêm trọng. Vì chuyện này mà bản thân vẫn luôn cảm thấy áy náy với hắn.
Bản thân Lưu Hạo lúc đó cũng chỉ là một sinh viên bình thường, sau khi tai nạn xảy ra thì không có năng lực chống cự, rốt cuộc lay lắt sống trong thời tận thế được một năm thì chết dưới móng vuốt sắc của ma cầm.
Mặc dù không biết sao bản thân sống lại được, nhưng Lưu Hạo không quan tâm, điều hắn chú trọng chính là hắn đã quay trở lại. Thượng đế đã cho hắn một cơ hội. Lần này, có lẽ hắn sẽ bù đắp được cho Lưu Hạo, đồng thời cũng tăng sức mạnh bản thân lên cao.
Trong trò chơi tận thế, tất cả mọi người đều có thể chuyển chức thành chiến chức giả (* người chơi chuyển chức chiến đấu), nhưng có một loại người lại hết sức đặc thù, đó chính là lãnh chúa. Bọn họ không chỉ là những chiến chức giả mạnh mẽ mà còn là chư hầu một phương, nắm giữ mạng sống của rất nhiều người.
Khi đó không phải mình không có thiên phú, mà là hắn không có cơ hội phát huy vai trò của thiên phú này. Bởi vì thiên phú của hắn chủ yếu có liên quan đến lãnh chúa, hơn nữa còn là thiên phú cấp B: Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, sát thương pháp thuật tăng 1%, tốc độ tu luyện dân chúng trong lãnh địa tăng 3%.
Mặc dù thiên phú này không tính là cao ngất, nhưng trong thế giới tận thế cũng chỉ có 10% người có thiên phú cấp B trở lên thôi.
Trình Dương cũng biết thiên phú có thuộc tính dính dáng đến lãnh chúa hết sức ít ỏi, hơn nữa cao nhất cũng chỉ có 2%. Mà thiên phú của hắn lại tăng đến 3% có thể nói là không hợp thói thường. Có điều hắn lại không dám tuyên bố thuộc tính của mình ra cho mọi người biết, bởi thuộc tính này luôn là một mối đe dọa lớn đối với bất kỳ một vị lãnh chúa nào. Mặt khác, chủ nhân của thiên phú lãnh chúa này lại không phải là người chủ một lãnh địa thì nó không hề có giá trị gì.
Bây giờ sống lại, hắn không muốn đi theo vết xe đổ kia, trí nhớ trong đầu chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Đột nhiên Trình Dương nghĩ tới một chuyện, vội vàng lấy điện thoại di động ra xem tin tức.
“… Ngoại ô thành phố Cáp tỉnh Hắc xuất hiện một khối đá lớn kỳ lạ, các chuyên gia đã phân tích sơ bộ nhưng vẫn chưa thể xác định thành phần cấu tạo của nó….”
Phía sau là một loạt tin liên quan đến khối đá lớn này, trong đó có cả một số hình ảnh liên quan. Khối đá cao khoảng ba mét, hình trụ, mặt ngoài xám đen, bề mặt thô ráp.
Sau khi nhìn thấy tin này, Trình Dương kích động hẳn lên. Hắn biết khối đá lớn này, bởi nó chính là điều kiện tiên quyết để trở thành lãnh chúa, tế đàn lãnh địa.
Lúc trước, sau khi tận thế ập đến, đã từng có người suy đoán thần linh “trò chơi hóa” thế giới này không phải ngày một ngày hai mà là cải tạo trong một khoảng thời gian rất dài. Tế đàn lãnh địa này là minh chứng tốt nhất, bởi nó đã tồn tại trước khi tai nạn xảy ra. Nhưng mà lúc đó cũng không ai biết tác dụng của tế đàn này, mọi người đều cho rằng nó chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên, tựa như hố đen tử thần, khác chăng là một cái lõm xuống còn cái này lồi ra. Mãi đến tận hai tháng sau đó mới có người đánh bậy đánh bạ phát hiện ra tác dụng của tế đàn, sau đó tin tức mới truyền ra toàn thế giới.
Tế đàn lãnh địa này không chỉ xuất hiện ở mỗi thành Cáp mà còn phân bố ở khắp nơi trong nước, thậm chí là toàn thế giới. Chỉ có điều phần lớn trong số chúng đều chôn giấu dưới đất, không có ai phát hiện, mãi đến khi tận thế xảy ra, địa chất thay đổi mới khiến cho những tế đàn này lộ ra rõ ràng.
Trình Dương mừng như điên không phải vì tế đàn lãnh địa đến từ thành Cáp này, mà ở dốc Lạc Phượng cách thành Tương khoảng 5km về phía nam cũng có một tế đàn tương tự. Mãi đến tháng thứ ba sau ngày tận thế, quân đội mới chiếm lĩnh được thành Tương. Nghe nói trước tận thế thì tế đàn này đã từng lộ ra một góc, mặc dù từng có người thấy qua nhưng họ đều nghĩ rằng đó chỉ là tảng đá bình thường nên không ai để ý. Sau đó tòa tế đàn lãnh địa này bị chiếm lĩnh thì người phát hiện ra trước đó mới tiếc đứt ruột.
Trong thời tận thế, đã có người suy đoán rằng tế đàn lãnh địa cũng có thể bị người chiếm cứ trước khi tai nạn xảy ra, chỉ có điều là không ai có thể nghiệm chứng được điều này.
Bây giờ Trình Dương có được cơ hội, hắn hạ quyết tâm nhất định phải tìm cho được tế đàn lãnh địa tại dốc Lạc Phượng, đây chính là tiền vốn để hắn có thể sống an ổn trong thời tận thế.
Sau khi tan lớp, Trình Dương lấy lí do tách khỏi Lưu Hạo, sau đó đi xe một mình đến dốc Lạc Phượng.
Nếu là lúc bình thường, Trình Dương nhất định sẽ đau lòng nếu phải bỏ ra hơn bảy mươi đồng để đi xe, nhưng hiện tại hắn lại không thèm quan tâm. Bởi khi tai nạn xảy ra thì những tờ tiền này chẳng khác nào giấy lộn.
Sau khi đến nơi, xe dừng lại ven đường.
Xung quanh thành Tương đều là đồi núi, dốc Lạc Phượng cũng không ngoại lệ, khung cảnh nơi này rất khác so với trong ký ức. Trình Dương thầm cảm thán trong lòng, không biết hai ngày nữa thì nơi này sẽ ra sao, mong là động tĩnh không lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook