*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Công hội Thiên Lang có 37 người bị thương, 12 người tử vong."
"Công hội Khuynh Thành có 52 người bị thương, 19 người tử vong."
"Công hội Thần Hi có 33 người bị thương, 5 người tử vong."
"Dựa vào thống kê không trọn vẹn, có 278 dân chúng tử vong."

...
Trận chiến kết thúc, thống kê thương vong ra lò, dữ liệu máu me đầm đìa quả thực khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
"May mà có trận phòng ngự cấp S, toàn bộ thành viên của công hội Vĩnh Hằng may mắn sống sót, không một người tổn hại." Giọng Ngô Tĩnh mang theo vui mừng: "Kể cả những người thân của các thợ săn, không thức tỉnh dị năng, chỉ cần đang ở ký túc xá cũng không có chuyện gì.”
"Cho nên trước đó mới bảo bọn họ dọn nhà, mau chóng chuyển vào ở trong khu ký túc xá của nhân viên." Vân Lan lẩm bẩm.
"Hội trưởng anh minh." Ngô Tĩnh chân tâm thật ý tán thưởng.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Theo tiếng gõ nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng mở rộng, Hiểu Sương ngó nghiêng nhìn vào: “Hội trưởng, tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo với ngài."
"Vậy tớ đi trước nhé.” Ngô Tĩnh biết điều cáo lui, lúc chạy ra ngoài còn tiện thể cài cửa lại.
"Có chuyện gì?" Vân Lan hỏi.

Sắc mặt Hiểu Sương nghiêm trọng: "Kết quả bói toán mới nhất nói, có một người rất quan trọng với cô gần đây có thể sẽ rời đi."
Vân Lan căng thẳng trong lòng.
Đối với cô ấy mà nói, người quan trọng chỉ có một người.
Vân Lan không khỏi nóng lòng. Cô miễn cưỡng kiềm chế lại, truy hỏi: “Sao đột nhiên cô lại muốn bói thế?”
Hiểu Sương chuyện đương nhiên nói: "Ngài là hội trưởng. Ngài vận thế tốt, công hội mới có thể phát triển vững vàng."

Vân Lan lại hỏi: “Chỉ là có ‘khả năng’ rời đi thôi đúng không?"
Hiểu Sương suy nghĩ một chút, sửa lại từ ngữ : ” Rất có thể."
Vân Lan : " .. . ."
"Cám ơn đã báo, tôi biết rồi."
Hiểu Sương khom người, lùi ra khỏi phòng.
Mọi người đi hết rồi, Vân Lan không thể kiềm được, bước ra khỏi phòng, thẳng đến nhà bếp.
Thế nhưng mà trong phòng bếp không có một bóng người.
Vân Lan tiện tay ngăn lại một thành viên dò hỏi: “Phó hội trưởng đâu rồi? Hôm nay cậu đã gặp anh ấy chưa?”
Thành viên kia ngoài dự đoán nói: “SÁng sớm hôm nay anh ấy đã đi ra ngoài rồi, anh ấy không báo với ngài sao?”
"Tôi quên mất." Vân Lan áy náy cười cười.
"Hội trưởng, ngài mỗi ngày bận rộn như vậy cần phải chú ý nghỉ ngơi!" Thành viên tha thiết dặn dò.
"Tôi sẽ." Vân Lan cười đồng ý.
Xoay người, toàn bộ ý cười trên mặt tiêu tán, trong đầu chỉ có một ý nghĩ —— Ellen không nói gì đã bỏ lại cô đi rồi.
**
Trở lại chỗ ngồi, Vân Lan ngẫm nghĩ, có phải cô quá lo lắng rồi không? Đời trước Ellen từng bị dụ dỗ mời đi vô số lần, thế nhưng trước sau anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, không hề rời đi.
Đời này, có lẽ cũng sẽ không đâu ...
Thế nhưng đáy lòng lại có một âm thanh chất vấn mơ hồ: “Có rất nhiều chuyện đã thay đổi, lỡ như anh ấy cũng thay đổi thì cô phải làm sao?
Vân Lan suy nghĩ tới xuất thần, trong lúc nhất thời cuối cùng không biết nên làm gì bây giờ.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
"Cô chủ, anh đi ra ngoài mua chút đồ làm bánh ngọt ngàn tầng cho em này, em nếm thử xem.” Ellen bưng trà và đồ ăn nhẹ vào.
“Ra ngoài mua đồ?” Vân Lan sửng sốt.
"Ừ." Ellen nói.
Vân Lan xẻ một miếng bánh ngàn lớp, ăn mà không biết vị, dường như vô tình nhắc tới: “Gần đây có ai tới tìm anh không?”
Ellen: "Có, rất nhiều."
Vân Lan : " .. . ."
Cô ý vị sâu xa, ân cần nhắc nhở: “Những người kia biết anh là thợ săn SSS nên mới quấn lấy anh như thế! Nếu như anh chỉ là một người bình thường khẳng định bọn họ không thèm nhìn một cái."
Ellen đang châm trà, nghe vậy hơi giật mình: “Trước đây em luôn tùy ý cho bọn họ tới đào góc tường không để ý mà, sao hôm nay đột nhiên lại…”
Vân Lan: Đó là bởi vì em biết rõ anh sẽ không theo người chạy mất nha QAQ!
Nhưng mà bây giờ, cô không quá xác định.
“Không cho anh đi đâu hết, anh chỉ được ở bên cạnh em thôi, đây là mệnh lệnh." Vân Lan cường điệu.
"Được." Nụ cười Ellen rạng rỡ, ngoan ngoãn đáp lại.
Vân Lan : " .. . ."
Vì sao Ellen thoải mái đã đồng ý như vậy mà cô vẫn không yên lòng?
**
Liên tiếp ba ngày, biểu hiện của Ellen vẫn giống như bình thường, không nhìn ra chút khác thường nào.
Trong lòng Vân Lan phiền muộn, không muốn làm việc, chuyện thông báo tuyển dụng thành viên mới đẩy rồi lại đẩy.
Vừa đúng lúc này, Vân Tú dẫn theo Anna tới cửa, hứng thú bừng bừng báo tin vui: “Chị ơi! Em làm được rồi! Bây giờ tập đoàn Vân thị đã do em quyết định!"
“Em làm thế nào vậy?” Vân Lan tò mò.
"Em công khai tuyên bố mình đã thức tỉnh dị năng hệ phong cấp A, sau đó có rất nhiều người đến chủ động ôm bắp đùi em, muốn thể hiện lòng trung thành.” Vân Tú cười vui vẻ.
"Chuyện thuận lợi hơn so với dự liệu nhiều."
"Đây là thời đại của thợ săn. Người bình thường cho dù không cam lòng cũng phải nhường vị trí lại, rời khỏi cuộc chơi."
Vân Tú không quên được, khi cô thay thế, biểu tình của ông nội cỡ nào xuất sắc.
Không dám tin, không cam lòng, còn có không chịu thua.
"Ông nội luôn nói tuổi của em còn quá nhỏ, không đủ tư cách và sự từng trải. Thế nhưng ông ấy thì như nào chứ? Độc đoán hoành hành, quyết giữ ý mình, có thể tốt hơn em được bao nhiêu chứ?!”
Vân Tú kéo Vân Lan líu ra líu ríu nói mãi không thôi, thoạt nhìn đặc biệt hưng phấn.
Ellen và Anna tự cảm động lui ra, đi vào bếp chuẩn bị trà bánh.
Nói đến chỗ kích động, mái tóc của Vân Tú cuộn lại và đung đưa trong gió.
Vân Lan cảm nhận được điều đó và nói: “Anna bị đưa đi khỏi em, chắc hẳn trong lòng em không dễ chịu."
"Vâng." Đến nay, mỗi khi hồi tưởng lại Vân Tú vẫn cảm thấy sợ hãi: “Ông nội chỉ vừa ra lệnh một tiếng Anna liền phải nghe lệnh rời khỏi em, em còn không kịp nói lời từ biệt."
"Đợi đến lúc lên làm người thừa kế, Anna bị bắt, em vẫn không được gặp mặt chị ấy."
"Tất cả giống như là cơn ác mộng."
Nói xong lời cuối cùng, Vân Tú không muốn một lần nữa hồi tưởng lại, dứt khoát nói sang chuyện khác: “Có đôi khi em thật sự rất hâm mộ chị.”
"Ellen lợi hại như vậy, ai cũng không có cách nào miễn cưỡng anh ấy làm chuyện ảnh không muốn làm."
"Anh ấy thích chị, nhất định bằng lòng hầu hạ bên cạnh chị thật dài thật lâu. Dù có ai can thiệp cũng không thể tách rời. "
"Anh ấy. . . Thích chị?" Vân Lan ngây ra như phỗng.

"Đúng nha." Vân Tú vui vẻ nói: “Anh ấy thích chị, chị thích anh ấy, hai người là cặp đôi yêu nhau (ngầm) mẫu mực được tất cả mọi người công nhận đó!”
“Chị…thích anh ấy?” Vân Lan hệt như máy quay bị kẹt, chỉ biết lặp lại mấy từ này.
“Có phải là em đã nói gì sai rồi không?” Cảm xúc phấn khởi dần dần rút đi, Vân Tú bình tĩnh lại, hơi có chút bất an.
“Sao em lại cảm thấy chị thích anh ấy?” Vân Lan nghĩ mãi mà không ra.
"Tất cả mọi người đều nói như vậy mà.” Vân Tú nhỏ giọng nói.
“Ban đầu lúc đám nhóc được nhận nuôi được đưa tới nhà họ Vân, chị là người đầu tiên chọn, vừa liếc mắt một cái chị đã chọn trúng anh ấy nè."
"Khi đó anh ấy có gì đáng chú ý đâu, còn vì dinh dưỡng không đầy đủ mà gầy nhom hà, nhìn y như cây tre ấy, chỉ có mỗi khuôn mặt nhìn còn có chút đẹp trai.”
"Tất cả mọi người đều nói chị vì thấy ảnh xinh trai nhất nên mới chọn ảnh."
Vân Lan : " .. . ."
"Còn có, cái tên Ellen này là do chị đặt cho anh ấy.” Vân Tú đưa ra thêm luận chứng: “Bản thân từ Ellen trong tiếng Anh không phải có nghĩa là Anh tuấn, đẹp trai sao !" “
Vân Lan : " .. . ."
"Còn có còn có." Vân Tú lại tìm được lí do mới: “Trước đây mỗi lần chị bị bệnh tính tình đều trở nên vô cùng kém. Chỉ có để Ellen dỗ dành chị thì chị mới chịu uống thuốc."
“Lúc mới bắt đầu luyện võ, Ellen đều là lót đáy. Ông nội muốn đổi Ellen đi, phái một người khác tới làm vệ sĩ cho chị, chị lại nhất quyết không chịu, nói chỉ cần ảnh hoi.”
"Tất cả mọi người đều đoán chị với Ellen chính là nhất kiến chung tình. Chỉ có điều, mấy lời này không ai dám nói trước mặt mặt chị thôi.”
Những việc này. . . Giống như quả thật đã xảy ra.
Vân Lan thật lâu không thể hồi thần.
Ellen và về phòng, vừa vặn nghe thấy câu này.
Anna vô cùng bất đắc dĩ, lên tiếng gọi: “Cô chủ."
Vân Tú : " .. . ."
Lúc này cô nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được, bầu không khí trong phòng không đúng lắm, hình như mình gặp rắc rối rồi.
"Khụ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em đi về trước nhé.” Ý chí cầu sinh khiến cho Vân Tú nhanh chóng dắt trốn ra khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên săn sóc đóng cửa lại.
“Em ấy nói, em thích anh.” Vân Lan có chút lơ mơ.
Ellen không lên tiếng, chỉ từng bước từng bước chậm rãi tới gần.
"Các thành viên của công hội, ai bị đào đi cũng được, chỉ có anh là không được.”
“Sau khi biết anh có thể sẽ rời đi, em thậm chí còn hối hận vì mình đã trở lại quá khứ, thay đổi lịch sử."
"Như vậy, có tính là thích không?"
Vân Lan khổ sở suy nghĩ, như là đang đối mặt với vấn đề khó thế kỷ.
Ellen thả khay trên tay xuống, ngồi xổm người xuống ở trước mặt cô, dịu dàng cười nói: “Đương nhiên tính."
"Vậy còn anh? Anh có thích em không?" Vân Lan lại hỏi.
Ellen nói với cô: “Anh thích làm lễ phục, bởi vì em sẽ mặc nó lên người."
“Anh thích xuống bếp, bởi vì em thích anh làm chút đồ ăn nhẹ."
“Anh thích hôn tay em, bởi vì. . . Đây là cơ hội duy nhất có thể gần gũi với em.”
Hai mắt Ellen cực kì dịu dàng, nhìn tới tim Vân Lan đập mất khống chế.
"Như vậy sao. . ." Cô lúng ta lúng túng nói.
Ellen lại nghiêm túc dò hỏi: “Anh có thể thích em được không?”
“Hẳn là, có thể đi?” Vân Lan nói
Chỉ là in a relationship mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì hén.
Đến đây, Ellen cuối cùng an tâm.
Anh mày kiếm mắt sáng, mắt anh hơi híp, môi mỉm cười, đẹp đến mức khiến người không dời mắt nổi.
Vân Lan nhìn anh ngây ngốc, một lát sau mới nhớ lại chính sự: “Có phải anh định rời khỏi công hội Vĩnh Hằng để vào công hội khác không?”
"Không hề."
Ellen quỳ một chân trên đất, hôn lên mu bàn tay Vân Lan, biểu tình trang trọng, giống như tuyên thệ: “Đời này, anh chỉ cúi đầu xưng thần với một mình em."
________________Tác giả có lời muốn nói:


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương