*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Nukaly
Cũng trong lúc đó.
Ellen vung con báo săn kia ra, đôi con ngươi lạnh lẽo: “Đừng có tùy tùy tiện tiện nhào tới như vậy, thật là không lễ phép.”
“Cũng đã sắp chết rồi, ai quản cái đấy nữa.” Trí Kiệt bĩu môi, một lần nữa nhào tới trước.

Ellen móc dao găm ra, không chút do dự đâm về phía đối thủ.
“Gió cản.” Nữ pháp sư tiểu Lam phóng nguyên tố "Gió" ra làm chắn, đỡ công kích cho bạn.
Một đòn của Ellen chưa thể đắc thủ, anh nhanh chóng lui lại.
"Sở trường của thợ săn hóa thú là nhanh nhẹn? Công kích, phòng ngự đã có pháp sư hệ phong?” Lông mày anh hơi nhíu lại.
"Như gió." Tiểu Lam một lần nữa phóng ra kỹ năng.
Một giây sau, dưới chân báo săn có gió nhẹ xoay quanh, tốc độ di động của nó đột nhiên trở nên nhanh hơn.
"Công kích, phòng ngự, phụ trợ, là pháp sư loại hình toàn năng." Ellen mặt lạnh lùng cải chính.
"Gặp phải bọn này cũng coi như mày xui xẻo." Đuôi của Trí Kiệt như roi đánh tới, bên tai vang lên tiếng xé gió.
Ellen né qua, ngược lại đánh tới pháp sư hệ phong.
"Đao gió." Tiểu Lam không tránh không né, lấy thủ thay công, tiện thể cho mình thêm một tấm chắn.
Cùng lúc đó, báo săn chặn đường Ellen lại, ngăn cản anh tới gần.
“Mẹ, thật phiền phức." Quanh thân Ellen toả ra ngọn lửa màu xanh lam, nhanh chóng thoát ra.
"Cơn lốc gào thét." Tiểu Lam tụ tập một cơn gió mạnh, bao phủ kẻ địch ở bên trong.
Bởi vậy, ngọn lửa bị gió thổi vòng quanh, không thể thoát ra khỏi ngon gió kia được.
“Tuy nói tôi chỉ là một thợ săn cấp A, nhưng thuộc tính và kỹ năng vừa vặn khắc chế anh, anh nên nhận thua đi." Tiểu Lam lạnh nhạt nói.

Ngọn lửa vô dụng, Ellen dứt khoát thu hồi dị năng.
Anh nhìn về phương hướng đại sảnh một chút, con ngươi lộ ra một tia sầu lo —— Anh đã rời khỏi cô chủ được một lúc rồi, cũng không biết tình huống bên kia thế nào.
Thứ quan trọng cần phải luôn đặt dưới mí mắt coi chừng mọi lúc, chỉ cần hơi sểnh ra liền khiến người ta cảm thấy không có cách nào an tâm.
Nghĩ tới đây, anh hạ quyết tâm, ánh mắt dần dần trở nên kiên định: “Trước kia đánh nhau đều có thể nhanh chóng thu thập người, cho tới bây giờ chưa từng nghiêm túc. Hôm nay... Xem ra cần phải nghiêm túc một chút."
Trí Kiệt cho rằng người này đang phô trương thanh thế, nhẹ nhàng a một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường: “Ba hoa cũng không coi lại một chút, có bản lĩnh..."
Lời còn chưa nói hết, Ellen biến mất ở trước mắt.
Người đâu rồi?
Trí Kiệt sửng sốt, trợn mắt lên tìm kiếm thân ảnh của kẻ địch.
Bỗng nhiên, cổ của anh ta bị một bàn tay đè lại. Tiếp theo "Rầm" một cái, mặt đật xuống đất, sàn nhà vỡ nát, ấn sâu xuống dưới.
Trí Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh.
Tốc độ này, lực lượng này, cấp S ư? Đùa gì thế! !
Anh ta cảm nhận được một lượng ma lực khổng lồ ép tới khuôn mặt của anh ta thành màu đỏ tím, không thể thở nổi.
“Khung gió!!” Tiểu Lam tranh thủ thời gian thêm một tấm khiên cho bạn đồng hành của mình.
Nhưng mà Ellen đã vung dao găm lên, tấm chắn lại như bọt biển trong nháy mắt tan nát.
"Tôi không rảnh chơi với mấy người.”
Bỏ xuống câu nói này, Ellen đạp một phát sau gáy báo săn, đánh ngất người. Sau đó cũng y hệt đánh pháp sư hệ phong bất tỉnh.
Trận chiến kết thúc.
Ellen thu hồi dao găm lại, mỗi tay kéo một người trở về.
**
Ngoài phòng.
Hai bóng người đụng vào nhau, sau đó nhanh chóng tách ra.
Người đánh lén —— Hải Xương quét mắt nhìn vết thương trên bụng, khẽ xì một tiếng: “Thợ săn hóa thú, nắm giữ năng lực chữa trị nhanh chóng sao, đúng là chưa bao giờ nghe tới.”
Vẻ mặt Hàn Nhất Bình đề phòng: “Không nghĩ tới còn rất biết đánh nhau.”
Người này tốc độ thật nhanh, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, hơi không chú ý đã lưu lại mấy vết thương trên người anh.
Nếu không phải là thể chất của anh đặc thù, vết thương khôi phục vô cùng nhanh thì chỉ sợ bây giờ đã sớm mất máu quá nhiều mà tèo luôn rồi.
Chẳng qua… Dưới sự phản kích của anh, đối phương cũng không chiếm được hời.
Hàn Nhất Bình ngước mắt lên nhìn, chỉ nơi ngực của đối thủ, vai phải, phần lưng và bắp đùi chỗ nào cũng có vết cào. Giờ phút này vết thương đang không ngừng chảy máu, thậm chí đã thẩm thấu ra lớp quần áo
“Nếu còn tiếp tục đánh, hẳn là cậu sẽ mất máu nhiều đến mức ngã xuống trước đấy.” Hàn Nhất Bình khách quan phân tích.
Hải Xương li3m li3m lưỡi đao, ý cười lạnh lẽo: “Nếu làm được thì anh có thể thử một chút xem."
Lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên phóng về phía Đinh Vũ.
Hàn Nhất Bình như đã sớm đoán trước được, không chút nghĩ ngợi đỡ công kích kia.
"Nếu không có tên con ghẻ này hẳn anh đã sớm thắng tôi rồi. Nhưng mà bây giờ ấy hở…” Hải Xương gằn từng chữ : “Hươu chết vào tay ai, còn chưa biết đâu."
Nụ cười của anh ta quá mức rạng rỡ, thật giống như trong lòng đã tính toán xong.
Màu sắc đôi con ngươi của Hàn Nhất Bình hơi trầm xuống, âm thầm đề cao cảnh giác.
Không ngờ một giây sau bên cạnh bỗng nhiên có một lượng lớn chất lỏng màu xanh lam giội về phía Hải Xương. Anh ta đang giằng co với Hàn Nhất Bình, trong lúc nhất thời không thể né tránh.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương