Tận Thế Dẫn Đường
-
C5: Xuất phát
Edit by Náppu
*
Đi đến của lớn phía nam, Cù Tầm Dương phát hiện trừ bỏ lính gác thủ vệ, ven đường còn ngừng bốn chiếc xe, sau đó trên lối đi bộ rải rác đứng tám chín người, hút thuốc nói chuyện phiếm.
Dịch Dữ Kiệt đem xe đậu sang một bên, Liên Hạc hạ cửa sổ xe xuống, “Đợi lâu, đều lên xe đi, có thể xuất phát.”
Những người đó bên trong chỉ có một hai khuôn mặt hơi lộ vẻ không phục, những người khác đều là phi thường thuận theo gật đầu nói được, sau đó tám chín người này lập tức nhanh chóng leo lên bốn chiếc xe đậu bên cạnh kia.
Bốn chiếc xe kia cơ hồ là đồng thời khởi động.
Dịch Dữ Kiệt một chân nhấn ga đem xe chạy đến trước bốn chiếc xe kia, sau đó hướng tới sóng năng lượng dập dềnh ở cửa lớn chạy đi.
“Bọn họ đi cùng chúng ta sao?”
Liên Hạc nói: “Đúng vậy, tính thêm chúng ta, tổng cộng hai mươi lăm người.”
“Nhiều người như vậy?!”
Dịch Dữ Kiệt hừ cười: “Hố đen loại ba, cậu cho rằng là nói giỡn sao?”
Nghe hắn nói như vậy, tay chân Cù Tầm Dương nháy mắt lạnh lẽo.
Cậu nghe nói qua lính gác cấp S cường hãn, nghe nói bọn họ một chiêu là có thể tiêu diệt mấy trăm quái vật biến dị, đều lợi hại như vậy, nhưng nhiệm vụ lần này cư nhiên cần hơn hai mươi người?
Cậu thật sự có thể tồn tại trở về sao?
Đoàn xe ngày càng tiếp cận cửa lớn, cánh cửa cao ngất kia ở thời điểm bọn họ tới gần liền ‘ong’ một tiếng, khe hở trung gian đóng chặt bắt đầu mở ra, hai phiến nguyên liệu đặc chế thong thả mở ra hai phía.
Thế giới bị ngăn cách bên ngoài, một tòa thành thị rách nát bất kham bị vứt bỏ, chậm rãi hiện ra trước mặt cậu.
Xe bọn họ chậm rãi chạy trên quốc lộ bên ngoài, mặt đất ven đường nơi nơi đều lổm chổm lồi lõm, một chút cũng không bằng phẳng.
Tùy ý liền có thể nhìn thấy xác của mấy chiếc xe bị vứt đi, trên đường nơi nơi đều là từng mảng tường lớn đổ nát.
Xe chạy qua, thổi lên một mảnh bụi cát đất đá.
Hai bên là những tòa nhà cao lớn, cửa sổ vỡ nát, trên tường tràn ngập khe vỡ, hoặc là mái nhà thiếu một góc, hoặc là xương cốt bị đứt một nửa, hoặc có xương cốt trực tiếp đứt thành hai đoạn, không có một khối nào hoàn chỉnh.
Cây xanh thậm chí bò đầy đất, đem đống xương trắng bao trùm.
Bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, bên tai trừ bỏ tiếng động cơ ô tô, không có bất luận thanh âm của sinh vật khác.
Yên tĩnh hoang vô, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn dư lại năm chiếc xe này của bọn họ, làm người ta phi thường áp lực, cậu thậm chí có một loại cảm thụ tuyệt vọng.
Hơn năm mươi năm trước, nơi này khẳng định cũng là đô thị phồn hoa, có rất nhiều nhân loại sinh sống ở nơi này, nhưng hiện tại lại biến thành một mảnh phế tích, trừ bỏ dây đằng bò đầy tường, đến chim bay cũng nhìn không thấy một con...
Cậu đột nhiên phát giác, so với quái vật biến dị không biết ở nơi nào, loại hoang vắng đến mức tận cùng, không có nhân khí này càng làm cho cậu thấy sợ hãi.
Xe không ngừng vòng tới vòng lui, đem cậu vòng đến muốn hôn mê, cậu nguyên bản không am hiểu đường đi, hiện tại càng thêm không rõ ràng lắm bọn họ đang ở nơi nào, xung quanh càng ngày càng hoang vu, càng ngày càng trống trải, cậu chỉ biết bọn họ đã chạy ba bốn giờ, cách khu an toàn nhất định đã rất xa rất xa.
Cuối cùng đêm đen hoàn toàn bao phủ phía trước, đoàn xe bọn họ ở một chỗ không có kiến trúc, phi thường trống trải ngừng lại.
Liên Hạc nhìn quanh bốn phía nói một câu liền ở nơi này đi, sau đó mở cửa xuống xe.
Cậu khẩn trương theo bản năng túm chặt áo Liên Hạc, Liên Hạc dừng lại động tác nghiêng đầu rũ xuống lông mi nhìn cậu.
“Vì cái gì ngừng ở nơi này?”
Một đường đến đây cậu đều lo lắng đề phòng, nhưng đều không thấy bóng dáng quái vật, cho nên cậu không rõ lắm nguyên nhân bọn họ dừng xe, là nghỉ ngơi chỉnh đốn ăn cơm, hay là muốn đi giết quái vật?
Liên Hạc đem tay cậu kéo ra: “Hố đen loại ba có thể tự ẩn nấp, còn sẽ không ngừng biến hóa vị trí, trước mắt không rõ ràng lắm nó biến tới nơi nào, quái vật lúc trước phát hiện cũng đều biến mất, cho nên chúng ta trước tiên ở nơi này hạ trại.”
Hạ trại?
“Vì cái gì ở địa phương trống trải như vậy hạ trại? Nếu, nếu quái vật tới, không phải sẽ bị vây quanh sao?”
Liên Hạc liếc mắt nhìn Hứa Uyên phía sau Cù Tầm Dương một cái, Hứa Uyên ngầm hiểu duỗi một tay đem Cù Tầm Dương kéo vào trong lòng ngực khóa lại, Liên Hạc liền thuận thế xuống xe.
Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam phía trước cũng đều mở cửa xuống xe.
Trên xe chỉ dư lại cậu cùng Hứa Uyên.
Hứa Uyên cười tủm tỉm đem cằm để ở đầu vai cậu: “Dẫn đường của chúng ta quả nhiên là ma mới, cái gì cũng không hiểu.”
Tuy rằng bị Hứa Uyên ôm lấy làm thân thể cậu theo bản năng có chút căng chặt, nhưng cậu thức thời không có giãy giụa, “Có ý tứ gì?”
Hứa Uyên ngữ khí nhẹ nhàng: “Chờ cậu trải qua sẽ hiểu, địa phương càng trống trải, mới càng có thể chạy trốn, nếu an bài mọi người nghỉ ngơi ở nơi có kiến trúc, không phải bị chôn sống, thì chính là bị vây kín không có đường ra nga ~”
Thân thể cậu đột nhiên cứng đờ, nhớ lại cảnh tượng lúc trước chính mình bị quái vật vây quanh ở trong phòng, đích xác, khi đó cơ hội để bọn họ chạy đến thang lầu trốn xuống cũng không có, bởi vì tốc độ của những quái vật biến dị đó thật sự là quá nhanh.
Nhưng cho dù là địa phương trống trải, dưới tình huống bị quái vật vây quanh, bọn họ cũng không thấy được cơ hội có thể chạy trốn a?
Khi đó cậu không rõ Hứa Uyên vì cái gì nói càng trống trải bọn họ càng có thể chạy trốn, bất quá sau khi cậu chứng kiến qua siêu năng lực của bọn họ, liền hiểu rõ nguyên nhân.
Càng trống trải, bọn họ càng phóng thích được siêu năng lực, không cần lo lắng siêu năng lực oanh tạc kiến trúc sụp xuống dẫn tới bị chôn sống.
Bên ngoài đột nhiên một trận ồn ào, có người cao giọng nói chuyện, còn có người chửi mắng.
Cậu lập tức liền khẩn trương, còn tưởng rằng quái vật tới.
Hứa Uyên khẽ nhíu mày, đẩy cậu một cái: “Xuống xe, đi xem xem.”
Cậu nào có quyền lợi nói không, đi theo Hứa Uyên xuống xe, thấy phía trước tất cả mọi người vây quanh một chỗ, xuyên thấu qua khe hở, cậu thấy ở giữa bọn họ là một tiểu nam hài ước chừng mười hai mười ba tuổi.
Hứa Uyên đi đến bên cạnh Dịch Dữ Kiệt: “Sao lại thế này?”
Dịch Dữ Kiệt cau mày: “Nghe nói là núp sau cốp xe đi theo chúng ta đến đây.”
Nam hài đứng ở trước mặt nam nhân trung niên vẻ mặt phẫn nộ, giơ tay liền hung hăng cho nam hài kia một cái tát, “Đới Thước, cháu ngày thường không nghe lời phản nghịch còn chưa tính, cháu cho rằng chuyện này là nói giỡn sao, cháu cư nhiên dám trộm đi theo đến đây? Cháu không muốn sống nữa?!!”
Nam nhân trung niên tuy rằng đối với nam hài phẫn nộ rống to, nhưng trong ánh mắt càng nhiều là lo lắng không cách nào che giấu.
Nam hài tên Đới Thước tuy rằng thoạt nhìn giống như thân hình gầy ốm, nhưng cánh tay lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc, tràn ngập lực lượng, cả người cũng đứng đến thẳng tắp, tuy rằng mặt bị đánh sưng lên, nhưng hốc mắt chưa từng chuyển hồng, một giọt nước mắt cũng không có, ánh mắt kiên định, biểu tình quật cường, “Thúc, cháu tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của mọi người! Cháu chỉ là muốn chứng minh bản thân.”
Nam nhân trung niên quát: “Cháu mẹ nó lông còn chưa mọc đủ, dùng cái gì chứng minh? Dùng mạng sao?!”
Đới Thước nói: “Cháu không phải tiểu hài tử, cháu đã có thể khống chế siêu năng lực để giết quái, cháu không cần mọi người bảo hộ.”
Nam nhân trung niên tức giận đến không nhịn được, giơ tay lại muốn cho một cái tát.
Đới Thước đứng tại chỗ cổ cũng không chút rụt lại trốn tránh.
Bất quá bàn tay ở giữa không trung bị tay của Liên Hạc chặn lại, nam nhân trung niên thu hồi tay, nhanh chóng giải thích: “Liên Hạc đội trưởng, này chính là cháu trai ta, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết tốt xấu theo lại đây, ta bảo đảm với ngươi, ta nhất định sẽ trông chừng nó, sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta.”
Ánh mắt Liên Hạc lạnh băng: “Lính gác Trương Hải Lương, vì cái gì trước khi đi ra ngoài không kiểm tra xe của ngươi? Ngươi bảo đảm thì tính là cái gì, phàm là việc đều có vạn nhất...”
“Ta sẽ không trở thành gánh nặng của các ngươi, ta sinh ra đã thức tỉnh trở thành lính gác, kiểm tra đo lường kết quả cũng là cấp A, khóa huấn luyện nào ta cũng đều đã vượt qua, ta sẽ chứng minh thực lực của chính mình, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân sau!”
“Cháu câm miệng cho ta!” Trương Hải Lương quát lớn đánh gãy Đới Thước, xoay người hương Liên Hạc nói: “Liên Hạc đội trưởng, ta nhất định sẽ trông chừng nó, xin ngươi yên tâm.”
“Tốt nhất là như vậy, nếu xảy ra bất luận sai lầm nào, sẽ không phải mấy bàn tay là có thể giải quyết.”
Liên Hạc ngữ khí nhàn nhạt nói xong, cũng không lại tiếp tục truy cứu trách nhiệm, xoay người chỉ huy những người khác để cho bọn họ bắt đầu dựng lều trại.
Không ai kêu Cù Tầm Dương đi giúp, cậu cũng sẽ không, đơn giản chỉ đứng tại chỗ.
Tiểu nam hài kia bị thúc thúc xoắn lỗ tai xách tới một bên, tuy rằng cậu nhóc đau đến nhe răng há miệng, nhưng sau khi thúc thúc rời đi, lại ở một bên xoa lỗ tai cười cười, chính là cái loại tươi cười khi thực hiện được tâm nguyện.
Cậu không thể hiểu được.
Cậu còn trốn không kịp chuyện lần này, tiểu hài tử này lại vội vàng trộm đi theo đến đây, ở trong cốp xe có bao nhiêu buồn chán? Cứ như vậy trốn ở bên trong bốn năm canh giờ, cư nhiên cũng có thể chịu được, cậu không biết chính mình nên bội phục cậu nhóc sức chịu đựng tốt, hay là nên bội phục cậu nhóc gan dạ sáng suốt?
“Cậu chính là Tầm Dương đi?”
Cậu lấy lại tinh thần, liền phát hiện đứng bên cạnh là một nữ nhân dịu dàng, thoạt nhìn hẳn là hai mươi tám hai mươi chín tuổi, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Nũ nhân ôn nhu sẽ làm cậu không biết làm sao: “Ngạch, đúng, cô là?”
Nữ nhân kia mỉm cười, ngữ khí mười phần ôn nhu: “Ta tên Phàn Nhạc Nhạc, là dẫn đường của đội vừa mới xảy ra cãi vã, ta là cấp B.”
“Nga nga nga, là, là tổ của lính gác Trương Hải Lương phải không?”
Phàn Nhạc Nhạc gật đầu: “Ta cũng không có việc gì làm, thấy cậu cũng đứng ở chỗ này phát ngốc, liền tới đây cùng cậu tâm sự, cậu không ngại đi?”
Cậu chạy nhanh xua tay: “Không ngại, không ngại.”
Phàn Nhạc Nhạc cười nói: “Cậu không cần khẩn trương như vậy.”
Mặt cậu lập tức liền đỏ: “Tôi cùng nữ sinh tiếp xúc tương đối ít.”
Phàn Nhạc Nhạc cười: “Ta không phải nữ sinh, cậu dùng nữ sinh gọi ta, ta cảm giác bản thân phải trẻ ra rất nhiều, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Ngạch, tôi mười chín.”
Phàn Nhạc Nhạc: “Ha ha, ta nhìn liền biết, cậu thoạt nhìn rất non.”
“Cô thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi a.”
Phàn Nhạc Nhạc rõ ràng là thật sự vui vẻ: “Ta đều đã ba mươi ba rồi, lớn hơn cậu mười mấy tuổi.”
Cậu có chút hơi kinh ngạc: “Nhìn không ra, tôi cho rằng cô mới chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu.”
Phàn Nhạc Nhạc cười nói: “Cảm ơn, được khen trẻ tuổi ta rất vui vẻ.”
“Tôi nói đều là lời thật lòng” Tuy rằng kỳ thật hơi chút có chút trái lương tâm.
Phàn Nhạc Nhạc cười một lát: “Cảm ơn, miệng cậu thật ngọt, trách không được Tiêu Linh nói cậu rất tốt, cậu khẳng định cũng khen nàng không ít đi?”
“Cô cũng biết Tiêu Linh?”
“Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu, lần này ta tới đây nàng vẫn luôn dặn dò ta chiếu cố cậu nhiều một chút.”
Cậu có chút xấu hổ cúi đầu: “Cô ấy thật là có tâm, nhưng tôi cũng không có tốt như vậy...”
Ngày hôm qua cậu còn nghĩ muốn chạy trốn, thậm chí đến bây giờ cậu còn chưa có hoàn toàn tiếp thu vận mệnh của bản thân.
Phàn Nhạc Nhạc vỗ nhẹ bờ vai của cậu: “Không sao, mọi việc đều cần một quá trình thích ứng, đừng nhụt chí, chờ cậu thấy qua nhóm lính gác của cậu có bao nhiêu cường đại, cậu sẽ không còn sợ hãi, bọn họ sẽ bảo vệ tốt cậu.”
Cậu nhìn bốn người cách đó không xa đang dựng lều trại, cảm xúc có chút hạ xuống: “Nhưng bọn họ còn chưa có tiếp nhận tôi, khả năng tôi còn sống không cao...”
Phàn Nhạc Nhạc nói: “Sẽ không, tuy rằng tổng cục yêu cầu bọn họ đổi dẫn đường, nhưng cuối cùng vẫn là phải trải qua chính bọn họ đồng ý, bọn họ nhất định sẽ tiếp thu cậu, bởi vì cậu cùng bọn họ xác suất xứng đôi tinh thần lực rất cao, hơn nữa là cùng bốn người đều cao.”
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu: “Phải không? Tôi không biết chuyện này.”
Phàn Nhạc Nhạc nói: “Kia có thể là tổng cục quên nói cho cậu đi, nhưng cậu hiện tại ở trong giới dẫn đường của chúng ta chính là người nổi tiếng rồi, cậu biết bốn người ‘Nộ Hải’ này, chính là lính gác cấp S thực lực cường hãn hiếm thấy, nếu không phải cấp bậc chỉ có cấp S, bọn họ khả năng phải hơn cả cấp S.”
“Bọn họ lợi hại như vậy?”
Phàn Nhạc Nhạc cười gật đầu: “Cậu chỉ cần nhìn thấy, đến lúc đó cậu sẽ biết chỉ dùng lời nói đều không thể hình dung bọn họ có bao nhiêu lợi hại.”
“Chỉ là càng cường hãn tinh thần lực càng khủng bố, hơn nữa bốn người bọn họ còn rất đặc thù, trước kia những dẫn đường cấp A cùng bốn người bọn họ xác suất xứng đôi đều rất thấp, tối đa đều chỉ vượt qua 20%, đến 30% cũng không vượt qua được, chỉ có Thẩm Sơ Trạch, hắn tuy rằng là cấp C, nhưng xác suất xứng đôi tinh thần lực đạt tới 40%, đây cũng là nguyên nhân vì sao ‘Nộ Hải’ vẫn luôn để Thẩm Sơ Trạch làm dẫn đường của bọn họ.”
“Nhưng đối với ‘Nộ Hải’ mà nói, 40% xác suất xứng đôi vẫn là không đủ, hơn nữa tinh thần lực của Thẩm Sơ Trạch cũng không đủ, cho nên bọn họ mỗi lần đều không thể đạt được khai thông hoàn mỹ, như thế lâu dài khẳng định là không được, cho nên tổng cục đối với chuyện này vẫn luôn rất để bụng, đây cũng là vì cái sao cậu mới thức tỉnh trở thành dẫn đường đã được an bài cấp cho ‘Nộ Hải’, bởi vì cậu cùng bọn họ xác suất xứng đôi tinh thần lực đạt tới 75%, cậu có biết đây là xác suất xứng đôi rất cao hay không?”
Cậu ngơ ngác lắc đầu: “Không biết...”
Phàn Nhạc Nhạc cười nói: “Ta cùng Hải Lương bọn họ xác suất xứng đôi đại khái ở giữa 40% đến 60%, xác suất xứng đôi sẽ theo lúc lính gác cùng dẫn đường có cảm tình mà tăng trưởng, chỉ là phải xem có thể tăng trưởng bao nhiêu, nhưng cậu ngay từ đầu đã cùng bọn họ tương xứng đến 75%, nếu các cậu về sau tinh thần liên kết thân mật, xác suất xứng đôi sẽ càng cao.”
“Là như thế này sao...”
“Đúng vậy, cho nên Tìm Dương, cậu giống như là dẫn đường ông trời vì bọn họ mà sinh, bất quá ta nói như vậy cũng không đúng, cậu không cần quá lo lắng, cậu phải biết rằng, là bọn họ cần cậu mà không phải cậu không thể rời đi bọn họ, là tốt rồi.”
Phàn Nhạc Nhạc cười chớp chớp mắt: “Cậu chính là dẫn đường cấp A, còn có được xác suất xứng đôi cực cao, là đối tượng tất cả lính gác đều hướng tới.”
*
Đi đến của lớn phía nam, Cù Tầm Dương phát hiện trừ bỏ lính gác thủ vệ, ven đường còn ngừng bốn chiếc xe, sau đó trên lối đi bộ rải rác đứng tám chín người, hút thuốc nói chuyện phiếm.
Dịch Dữ Kiệt đem xe đậu sang một bên, Liên Hạc hạ cửa sổ xe xuống, “Đợi lâu, đều lên xe đi, có thể xuất phát.”
Những người đó bên trong chỉ có một hai khuôn mặt hơi lộ vẻ không phục, những người khác đều là phi thường thuận theo gật đầu nói được, sau đó tám chín người này lập tức nhanh chóng leo lên bốn chiếc xe đậu bên cạnh kia.
Bốn chiếc xe kia cơ hồ là đồng thời khởi động.
Dịch Dữ Kiệt một chân nhấn ga đem xe chạy đến trước bốn chiếc xe kia, sau đó hướng tới sóng năng lượng dập dềnh ở cửa lớn chạy đi.
“Bọn họ đi cùng chúng ta sao?”
Liên Hạc nói: “Đúng vậy, tính thêm chúng ta, tổng cộng hai mươi lăm người.”
“Nhiều người như vậy?!”
Dịch Dữ Kiệt hừ cười: “Hố đen loại ba, cậu cho rằng là nói giỡn sao?”
Nghe hắn nói như vậy, tay chân Cù Tầm Dương nháy mắt lạnh lẽo.
Cậu nghe nói qua lính gác cấp S cường hãn, nghe nói bọn họ một chiêu là có thể tiêu diệt mấy trăm quái vật biến dị, đều lợi hại như vậy, nhưng nhiệm vụ lần này cư nhiên cần hơn hai mươi người?
Cậu thật sự có thể tồn tại trở về sao?
Đoàn xe ngày càng tiếp cận cửa lớn, cánh cửa cao ngất kia ở thời điểm bọn họ tới gần liền ‘ong’ một tiếng, khe hở trung gian đóng chặt bắt đầu mở ra, hai phiến nguyên liệu đặc chế thong thả mở ra hai phía.
Thế giới bị ngăn cách bên ngoài, một tòa thành thị rách nát bất kham bị vứt bỏ, chậm rãi hiện ra trước mặt cậu.
Xe bọn họ chậm rãi chạy trên quốc lộ bên ngoài, mặt đất ven đường nơi nơi đều lổm chổm lồi lõm, một chút cũng không bằng phẳng.
Tùy ý liền có thể nhìn thấy xác của mấy chiếc xe bị vứt đi, trên đường nơi nơi đều là từng mảng tường lớn đổ nát.
Xe chạy qua, thổi lên một mảnh bụi cát đất đá.
Hai bên là những tòa nhà cao lớn, cửa sổ vỡ nát, trên tường tràn ngập khe vỡ, hoặc là mái nhà thiếu một góc, hoặc là xương cốt bị đứt một nửa, hoặc có xương cốt trực tiếp đứt thành hai đoạn, không có một khối nào hoàn chỉnh.
Cây xanh thậm chí bò đầy đất, đem đống xương trắng bao trùm.
Bốn phía an tĩnh đến đáng sợ, bên tai trừ bỏ tiếng động cơ ô tô, không có bất luận thanh âm của sinh vật khác.
Yên tĩnh hoang vô, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn dư lại năm chiếc xe này của bọn họ, làm người ta phi thường áp lực, cậu thậm chí có một loại cảm thụ tuyệt vọng.
Hơn năm mươi năm trước, nơi này khẳng định cũng là đô thị phồn hoa, có rất nhiều nhân loại sinh sống ở nơi này, nhưng hiện tại lại biến thành một mảnh phế tích, trừ bỏ dây đằng bò đầy tường, đến chim bay cũng nhìn không thấy một con...
Cậu đột nhiên phát giác, so với quái vật biến dị không biết ở nơi nào, loại hoang vắng đến mức tận cùng, không có nhân khí này càng làm cho cậu thấy sợ hãi.
Xe không ngừng vòng tới vòng lui, đem cậu vòng đến muốn hôn mê, cậu nguyên bản không am hiểu đường đi, hiện tại càng thêm không rõ ràng lắm bọn họ đang ở nơi nào, xung quanh càng ngày càng hoang vu, càng ngày càng trống trải, cậu chỉ biết bọn họ đã chạy ba bốn giờ, cách khu an toàn nhất định đã rất xa rất xa.
Cuối cùng đêm đen hoàn toàn bao phủ phía trước, đoàn xe bọn họ ở một chỗ không có kiến trúc, phi thường trống trải ngừng lại.
Liên Hạc nhìn quanh bốn phía nói một câu liền ở nơi này đi, sau đó mở cửa xuống xe.
Cậu khẩn trương theo bản năng túm chặt áo Liên Hạc, Liên Hạc dừng lại động tác nghiêng đầu rũ xuống lông mi nhìn cậu.
“Vì cái gì ngừng ở nơi này?”
Một đường đến đây cậu đều lo lắng đề phòng, nhưng đều không thấy bóng dáng quái vật, cho nên cậu không rõ lắm nguyên nhân bọn họ dừng xe, là nghỉ ngơi chỉnh đốn ăn cơm, hay là muốn đi giết quái vật?
Liên Hạc đem tay cậu kéo ra: “Hố đen loại ba có thể tự ẩn nấp, còn sẽ không ngừng biến hóa vị trí, trước mắt không rõ ràng lắm nó biến tới nơi nào, quái vật lúc trước phát hiện cũng đều biến mất, cho nên chúng ta trước tiên ở nơi này hạ trại.”
Hạ trại?
“Vì cái gì ở địa phương trống trải như vậy hạ trại? Nếu, nếu quái vật tới, không phải sẽ bị vây quanh sao?”
Liên Hạc liếc mắt nhìn Hứa Uyên phía sau Cù Tầm Dương một cái, Hứa Uyên ngầm hiểu duỗi một tay đem Cù Tầm Dương kéo vào trong lòng ngực khóa lại, Liên Hạc liền thuận thế xuống xe.
Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam phía trước cũng đều mở cửa xuống xe.
Trên xe chỉ dư lại cậu cùng Hứa Uyên.
Hứa Uyên cười tủm tỉm đem cằm để ở đầu vai cậu: “Dẫn đường của chúng ta quả nhiên là ma mới, cái gì cũng không hiểu.”
Tuy rằng bị Hứa Uyên ôm lấy làm thân thể cậu theo bản năng có chút căng chặt, nhưng cậu thức thời không có giãy giụa, “Có ý tứ gì?”
Hứa Uyên ngữ khí nhẹ nhàng: “Chờ cậu trải qua sẽ hiểu, địa phương càng trống trải, mới càng có thể chạy trốn, nếu an bài mọi người nghỉ ngơi ở nơi có kiến trúc, không phải bị chôn sống, thì chính là bị vây kín không có đường ra nga ~”
Thân thể cậu đột nhiên cứng đờ, nhớ lại cảnh tượng lúc trước chính mình bị quái vật vây quanh ở trong phòng, đích xác, khi đó cơ hội để bọn họ chạy đến thang lầu trốn xuống cũng không có, bởi vì tốc độ của những quái vật biến dị đó thật sự là quá nhanh.
Nhưng cho dù là địa phương trống trải, dưới tình huống bị quái vật vây quanh, bọn họ cũng không thấy được cơ hội có thể chạy trốn a?
Khi đó cậu không rõ Hứa Uyên vì cái gì nói càng trống trải bọn họ càng có thể chạy trốn, bất quá sau khi cậu chứng kiến qua siêu năng lực của bọn họ, liền hiểu rõ nguyên nhân.
Càng trống trải, bọn họ càng phóng thích được siêu năng lực, không cần lo lắng siêu năng lực oanh tạc kiến trúc sụp xuống dẫn tới bị chôn sống.
Bên ngoài đột nhiên một trận ồn ào, có người cao giọng nói chuyện, còn có người chửi mắng.
Cậu lập tức liền khẩn trương, còn tưởng rằng quái vật tới.
Hứa Uyên khẽ nhíu mày, đẩy cậu một cái: “Xuống xe, đi xem xem.”
Cậu nào có quyền lợi nói không, đi theo Hứa Uyên xuống xe, thấy phía trước tất cả mọi người vây quanh một chỗ, xuyên thấu qua khe hở, cậu thấy ở giữa bọn họ là một tiểu nam hài ước chừng mười hai mười ba tuổi.
Hứa Uyên đi đến bên cạnh Dịch Dữ Kiệt: “Sao lại thế này?”
Dịch Dữ Kiệt cau mày: “Nghe nói là núp sau cốp xe đi theo chúng ta đến đây.”
Nam hài đứng ở trước mặt nam nhân trung niên vẻ mặt phẫn nộ, giơ tay liền hung hăng cho nam hài kia một cái tát, “Đới Thước, cháu ngày thường không nghe lời phản nghịch còn chưa tính, cháu cho rằng chuyện này là nói giỡn sao, cháu cư nhiên dám trộm đi theo đến đây? Cháu không muốn sống nữa?!!”
Nam nhân trung niên tuy rằng đối với nam hài phẫn nộ rống to, nhưng trong ánh mắt càng nhiều là lo lắng không cách nào che giấu.
Nam hài tên Đới Thước tuy rằng thoạt nhìn giống như thân hình gầy ốm, nhưng cánh tay lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc, tràn ngập lực lượng, cả người cũng đứng đến thẳng tắp, tuy rằng mặt bị đánh sưng lên, nhưng hốc mắt chưa từng chuyển hồng, một giọt nước mắt cũng không có, ánh mắt kiên định, biểu tình quật cường, “Thúc, cháu tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của mọi người! Cháu chỉ là muốn chứng minh bản thân.”
Nam nhân trung niên quát: “Cháu mẹ nó lông còn chưa mọc đủ, dùng cái gì chứng minh? Dùng mạng sao?!”
Đới Thước nói: “Cháu không phải tiểu hài tử, cháu đã có thể khống chế siêu năng lực để giết quái, cháu không cần mọi người bảo hộ.”
Nam nhân trung niên tức giận đến không nhịn được, giơ tay lại muốn cho một cái tát.
Đới Thước đứng tại chỗ cổ cũng không chút rụt lại trốn tránh.
Bất quá bàn tay ở giữa không trung bị tay của Liên Hạc chặn lại, nam nhân trung niên thu hồi tay, nhanh chóng giải thích: “Liên Hạc đội trưởng, này chính là cháu trai ta, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết tốt xấu theo lại đây, ta bảo đảm với ngươi, ta nhất định sẽ trông chừng nó, sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta.”
Ánh mắt Liên Hạc lạnh băng: “Lính gác Trương Hải Lương, vì cái gì trước khi đi ra ngoài không kiểm tra xe của ngươi? Ngươi bảo đảm thì tính là cái gì, phàm là việc đều có vạn nhất...”
“Ta sẽ không trở thành gánh nặng của các ngươi, ta sinh ra đã thức tỉnh trở thành lính gác, kiểm tra đo lường kết quả cũng là cấp A, khóa huấn luyện nào ta cũng đều đã vượt qua, ta sẽ chứng minh thực lực của chính mình, ta tuyệt đối sẽ không kéo chân sau!”
“Cháu câm miệng cho ta!” Trương Hải Lương quát lớn đánh gãy Đới Thước, xoay người hương Liên Hạc nói: “Liên Hạc đội trưởng, ta nhất định sẽ trông chừng nó, xin ngươi yên tâm.”
“Tốt nhất là như vậy, nếu xảy ra bất luận sai lầm nào, sẽ không phải mấy bàn tay là có thể giải quyết.”
Liên Hạc ngữ khí nhàn nhạt nói xong, cũng không lại tiếp tục truy cứu trách nhiệm, xoay người chỉ huy những người khác để cho bọn họ bắt đầu dựng lều trại.
Không ai kêu Cù Tầm Dương đi giúp, cậu cũng sẽ không, đơn giản chỉ đứng tại chỗ.
Tiểu nam hài kia bị thúc thúc xoắn lỗ tai xách tới một bên, tuy rằng cậu nhóc đau đến nhe răng há miệng, nhưng sau khi thúc thúc rời đi, lại ở một bên xoa lỗ tai cười cười, chính là cái loại tươi cười khi thực hiện được tâm nguyện.
Cậu không thể hiểu được.
Cậu còn trốn không kịp chuyện lần này, tiểu hài tử này lại vội vàng trộm đi theo đến đây, ở trong cốp xe có bao nhiêu buồn chán? Cứ như vậy trốn ở bên trong bốn năm canh giờ, cư nhiên cũng có thể chịu được, cậu không biết chính mình nên bội phục cậu nhóc sức chịu đựng tốt, hay là nên bội phục cậu nhóc gan dạ sáng suốt?
“Cậu chính là Tầm Dương đi?”
Cậu lấy lại tinh thần, liền phát hiện đứng bên cạnh là một nữ nhân dịu dàng, thoạt nhìn hẳn là hai mươi tám hai mươi chín tuổi, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Nũ nhân ôn nhu sẽ làm cậu không biết làm sao: “Ngạch, đúng, cô là?”
Nữ nhân kia mỉm cười, ngữ khí mười phần ôn nhu: “Ta tên Phàn Nhạc Nhạc, là dẫn đường của đội vừa mới xảy ra cãi vã, ta là cấp B.”
“Nga nga nga, là, là tổ của lính gác Trương Hải Lương phải không?”
Phàn Nhạc Nhạc gật đầu: “Ta cũng không có việc gì làm, thấy cậu cũng đứng ở chỗ này phát ngốc, liền tới đây cùng cậu tâm sự, cậu không ngại đi?”
Cậu chạy nhanh xua tay: “Không ngại, không ngại.”
Phàn Nhạc Nhạc cười nói: “Cậu không cần khẩn trương như vậy.”
Mặt cậu lập tức liền đỏ: “Tôi cùng nữ sinh tiếp xúc tương đối ít.”
Phàn Nhạc Nhạc cười: “Ta không phải nữ sinh, cậu dùng nữ sinh gọi ta, ta cảm giác bản thân phải trẻ ra rất nhiều, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Ngạch, tôi mười chín.”
Phàn Nhạc Nhạc: “Ha ha, ta nhìn liền biết, cậu thoạt nhìn rất non.”
“Cô thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi a.”
Phàn Nhạc Nhạc rõ ràng là thật sự vui vẻ: “Ta đều đã ba mươi ba rồi, lớn hơn cậu mười mấy tuổi.”
Cậu có chút hơi kinh ngạc: “Nhìn không ra, tôi cho rằng cô mới chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu.”
Phàn Nhạc Nhạc cười nói: “Cảm ơn, được khen trẻ tuổi ta rất vui vẻ.”
“Tôi nói đều là lời thật lòng” Tuy rằng kỳ thật hơi chút có chút trái lương tâm.
Phàn Nhạc Nhạc cười một lát: “Cảm ơn, miệng cậu thật ngọt, trách không được Tiêu Linh nói cậu rất tốt, cậu khẳng định cũng khen nàng không ít đi?”
“Cô cũng biết Tiêu Linh?”
“Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu, lần này ta tới đây nàng vẫn luôn dặn dò ta chiếu cố cậu nhiều một chút.”
Cậu có chút xấu hổ cúi đầu: “Cô ấy thật là có tâm, nhưng tôi cũng không có tốt như vậy...”
Ngày hôm qua cậu còn nghĩ muốn chạy trốn, thậm chí đến bây giờ cậu còn chưa có hoàn toàn tiếp thu vận mệnh của bản thân.
Phàn Nhạc Nhạc vỗ nhẹ bờ vai của cậu: “Không sao, mọi việc đều cần một quá trình thích ứng, đừng nhụt chí, chờ cậu thấy qua nhóm lính gác của cậu có bao nhiêu cường đại, cậu sẽ không còn sợ hãi, bọn họ sẽ bảo vệ tốt cậu.”
Cậu nhìn bốn người cách đó không xa đang dựng lều trại, cảm xúc có chút hạ xuống: “Nhưng bọn họ còn chưa có tiếp nhận tôi, khả năng tôi còn sống không cao...”
Phàn Nhạc Nhạc nói: “Sẽ không, tuy rằng tổng cục yêu cầu bọn họ đổi dẫn đường, nhưng cuối cùng vẫn là phải trải qua chính bọn họ đồng ý, bọn họ nhất định sẽ tiếp thu cậu, bởi vì cậu cùng bọn họ xác suất xứng đôi tinh thần lực rất cao, hơn nữa là cùng bốn người đều cao.”
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu: “Phải không? Tôi không biết chuyện này.”
Phàn Nhạc Nhạc nói: “Kia có thể là tổng cục quên nói cho cậu đi, nhưng cậu hiện tại ở trong giới dẫn đường của chúng ta chính là người nổi tiếng rồi, cậu biết bốn người ‘Nộ Hải’ này, chính là lính gác cấp S thực lực cường hãn hiếm thấy, nếu không phải cấp bậc chỉ có cấp S, bọn họ khả năng phải hơn cả cấp S.”
“Bọn họ lợi hại như vậy?”
Phàn Nhạc Nhạc cười gật đầu: “Cậu chỉ cần nhìn thấy, đến lúc đó cậu sẽ biết chỉ dùng lời nói đều không thể hình dung bọn họ có bao nhiêu lợi hại.”
“Chỉ là càng cường hãn tinh thần lực càng khủng bố, hơn nữa bốn người bọn họ còn rất đặc thù, trước kia những dẫn đường cấp A cùng bốn người bọn họ xác suất xứng đôi đều rất thấp, tối đa đều chỉ vượt qua 20%, đến 30% cũng không vượt qua được, chỉ có Thẩm Sơ Trạch, hắn tuy rằng là cấp C, nhưng xác suất xứng đôi tinh thần lực đạt tới 40%, đây cũng là nguyên nhân vì sao ‘Nộ Hải’ vẫn luôn để Thẩm Sơ Trạch làm dẫn đường của bọn họ.”
“Nhưng đối với ‘Nộ Hải’ mà nói, 40% xác suất xứng đôi vẫn là không đủ, hơn nữa tinh thần lực của Thẩm Sơ Trạch cũng không đủ, cho nên bọn họ mỗi lần đều không thể đạt được khai thông hoàn mỹ, như thế lâu dài khẳng định là không được, cho nên tổng cục đối với chuyện này vẫn luôn rất để bụng, đây cũng là vì cái sao cậu mới thức tỉnh trở thành dẫn đường đã được an bài cấp cho ‘Nộ Hải’, bởi vì cậu cùng bọn họ xác suất xứng đôi tinh thần lực đạt tới 75%, cậu có biết đây là xác suất xứng đôi rất cao hay không?”
Cậu ngơ ngác lắc đầu: “Không biết...”
Phàn Nhạc Nhạc cười nói: “Ta cùng Hải Lương bọn họ xác suất xứng đôi đại khái ở giữa 40% đến 60%, xác suất xứng đôi sẽ theo lúc lính gác cùng dẫn đường có cảm tình mà tăng trưởng, chỉ là phải xem có thể tăng trưởng bao nhiêu, nhưng cậu ngay từ đầu đã cùng bọn họ tương xứng đến 75%, nếu các cậu về sau tinh thần liên kết thân mật, xác suất xứng đôi sẽ càng cao.”
“Là như thế này sao...”
“Đúng vậy, cho nên Tìm Dương, cậu giống như là dẫn đường ông trời vì bọn họ mà sinh, bất quá ta nói như vậy cũng không đúng, cậu không cần quá lo lắng, cậu phải biết rằng, là bọn họ cần cậu mà không phải cậu không thể rời đi bọn họ, là tốt rồi.”
Phàn Nhạc Nhạc cười chớp chớp mắt: “Cậu chính là dẫn đường cấp A, còn có được xác suất xứng đôi cực cao, là đối tượng tất cả lính gác đều hướng tới.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook