Tận Thế Chó Lang Thang
11: Trung Đội Cảnh Sát 2


Nghe thấy tiếng kêu, Vương Thắng Lợi lập tức rụt cánh tay đang định lấy thịt hộp lại, lặng lẽ đặt ở trên phi đao bên hông mình.

Vương mập mạp bị người chú ý là không thể trácnh khỏi, trang phục của hắn quái dị không nói, còn đeo một cái túi lớn như vậy.Có câu nói, thất phu vô tội hoài bích có tội, tất cả người sống sót sau tận thế đều biết, đồ có thể chứa vào balo tuyệt đối không phải thứ vô dụng.

Cộng thêm Vương mập mạp lại đi một mình, rất dễ dàng trở thành đối tượng bị ăn cướp.Vương mập mạp còn chưa lên tiếng, đã có hai nam một nữ xuất hiện, tuổi tác của ba người cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Trang phục trên người đều thời thượng, tóc của nam so với nữ thế mà còn dài hơn, hơn nữa màu sắc khác nhau.


Mà nữ thì tóc cắt rất ngắn, hai bên sát da đầu, áo khoác phối hợp với quần vải bó, còn có mấy cái giây chuyền bằng kim loại to to nhỏ nhỏ, trong tay đều cầm công cụ làm vũ khí.Tên nhóc dẫn đầu có một mái tóc nhuộm xanh lè bước đến, ngoẹo đầu dùng bàn tay mang găng tay da chỉ thẳng mặt Vương mập mạp nói: "Mập mạp chết bầm, đem đồ vật để lại rồi cút nhanh lên!"Nói xong lại nhìn tử tử một chút, nói tiếp: "Đúng rồi, con chó kia cũng phải để lại cho ta, đã mấy ngày không ăn thức ăn mặn, chuẩn bị bữa thịt chó cũng không tệ."Hai người khác cũng phối hợp cười lớn, chờ đợi Vương mập mạp hai tay dâng lên đồ, nhưng Vương mập mạp lại không có động.

Cô gái cắt đầu moi kia lộ ra phần eo có hình xăm như ẩn như hiện, chẳng qua là lười tắm hoặc lười vệ sinh bản thân, Vương mập mạp có thể thấy rõ ràng xung quanh lỗ rốn có dơ bẩn.Cô ả một gậy nện ở trên kệ hàng, nhất thời một trận loảng xoảng vang lên, lại dữ dằn nói với Vương mập mạp : "Mập mạp chết bầm không nghe thấy à ? Có tin hay ta đánh tàn phế ngươi sau đó đút cho zombie ăn..."Chữ ăn còn không kịp nói ra, một cái phi đao lóe hàn quang lướt qua gò má nàng, nhanh như tia chớp bay về phía tiểu tử sau lưng nàng cũng đang muốn động thủ.

Mới dầu tiểu tử này còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi hắn phát hiện mái tóc vốn có thể che kín nửa mặt mình đang rụng xuống, phiêu dật giống như cánh hoa vậy, mới giật mình hô một tiếng.Ngay sau đó "Phốc" một tiếng, âm thanh vật sắc nhọn xuyên qua da thịt vang lên, ba người đồng thời xoay người chỉ thấy phía sau bọn họ chẳng biết lúc nào xuất hiện một con zombie mà bọn họ không hề hay biết.

Càng kinh người là trên đầu con zombie kia đang cắm một cái phi đao màu đen, phi đao đâm sâu chỉ còn nhìn thấy chuôi.Ba người hoảng sợ hét ầm lên, như chim muông chạy trốn tán loạn.

Mà Vương Thắng Lợi không nhanh không chậm đi tới bên cạnh zombie, rút ra phi đao, ngồi chồm hổm dưới đất, rất nghiêm túc lau vết máu trên thân phi đao bằng quần áo của zombie.Vương mập mạp không ngẩng đầu, dùng giọng nói không có chút cảm tình nào: "Tận thế bằng vào bản lãnh của mình sinh tồn, ta không thích giết người nhưng là nếu có người mắt mù chọc phải ta, ta cũng sẽ không keo kiệt mà đưa hắn đi gặp thượng đế!"Vương mập mạp còn chưa kịp trang bức xong, ba người kia sớm đã chạy không có bóng dáng, Vương mập mạp chỉ có thể cười khổ, một mặt cười mình trang bức chưa hoàn tất của mình, nếu để cho hắn trực tiếp hạ thủ giết người, hắn vẫn là có chút không đành lòng.Sau khúc nhạc đệm này, đã không còn có người dám quấy rầy Vương mập mạp nữa, người ở nơi này trong siêu thị không nhiều, nhưng mới vừa rồi cũng đã thấy được sự lợi hại của Vương mập mạp, cho nên không có ai dám đến gần hắn.Chuyện xảy ra kế tiếp, Vương mập mạp không thể dùng vận khí tốt, mà là dùng trên trời hạ xuống hồng phúc để hình dung thì mới đúng, Vương mập mạp ở khu bán bánh kẹo phát hiện số lượng lớn sô cô la.

Không có người để ý, hắn không nói hai lời chứa đầy một túi, sau đó cầm thêm một ít đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị rời đi.Nhưng mà Vương mập mạp vừa mới đi ra cửa siêu thị, hắn đã nghe được một loạt tiếng vang đoàng đoàng, đây cũng không phải là âm thanh da dịt va chạm, đây là một tiếng nổ, tiếng vang rất lớn, trong hoàn cảnh yên tĩnh lúc này của khu khai phát có thể lan truyền cực xa.Loại âm thanh này quen thuộc mà xa lạ, quen thuộc vì Vương mập mạp thường xuyên nghe được từ trong phim hành động, nhưng đó là âm thanh đã được xử lý, xa lạ là bởi vì hắn lần đầu tiên nghe được ngoài đời thực.

Âm thanh cách nơi này cũng không xa, Vương mập mạp nhìn về phương hướng đó, cách nơi này khoảng trăm thước, có một người kiêu căng đứng, có mấy người đang chạy trốn xung quanh, trên mặt đất còn nằm một người.Không cần suy nghĩ nhiều, người này có súng, không sai chính là súng.

Ở thập niên tám mươi chín mươi dân gian vẫn có rất nhiều súng, trước kia ở trong thôn của mập mạp, có một ông lão cụt tay sở hữu một khẩu súng, khẩu súng đó là loại Vương mập mạp không nhớ rõ, nhưng là Vương mập mạp nhớ rất rõ ràng lão đầu cụt tay đó một cái tay cầm súng, phần tay cụt còn sót lại đỡ thân súng.


Cùng với tiếng súng vang lên, một con chim bồ câu ở trên dây điện xa bên ngoài mấy chục thương đã bị bắn rơi xuống đất.

Sau mấy lần quốc gia kiểm tra, rà soát thì súng trong dân gian cơ hồ đã tuyệt tích.Người trước mắt có súng, Vương mập mạp suy đoán, súng của hắn hơn phân nửa cũng là nhặt được, không thể nào là của chính hắn.

Phi đao của Vương mập mạp rất lợi hại nhưng cũng chỉ có tác dụng trong mười bước chân, xa hơn mười bước chân cho dù là trúng thì lực cũng yếu hơn rất nhiều, không thể nào so sánh với súng đạn.Cho nên Vương mập mạp thấy súng, phản ứng đầu tiên chính là trốn.

Hắn trốn là sáng suốt, bởi vì ngay khi Vương mập mạp xoay người chạy trốn, tên cầm súng kia đã để mắt tới Vương mập mạp, hơn nữa hô to cái gì, Vương mập mạp không cần đoán đều biết, balo của hắn quá bắt mắt, thời kỳ tận thế mà đeo một cái balo to như vậy, không khác gì trở thành mục tiêu cho người khác.Vương mập mạp rất nhanh đã chạy đến khu vực lân cận siêu thị, tìm một góc trống trải há mồm thở dốc, sở dĩ góc trống trải cũng là vì phòng ngừa đột nhiên có zombie nhảy ra.

Tử tử mặc dù có thể báo động trước, nhưng là một khi xuất hiện lớn lượng zombie nếu hắn ở trong địa hình chật hẹp thì rất khó chạy trốn.


Vì vậy tìm nơi trống trải tuyệt đối an toàn hơn cho với những nơi chật hẹp.Vương mập mạp vừa thở hổn hển vừa suy nghĩ: Súng? Rất phiền toái, kỹ thuật phi đao của mình đối phó zombie và người thường còn tạm được, nhưng gặp phải người có súng vẫn rất nguy hiểm.

Không được, ta cũng phải có súng mới được.

Coi như không bắn thì dùng để đe dọa những tên có súng cũng được.Hơn nữa, súng cái đồ chơi này, phỏng đoán không có mấy người đàn ông không thích.

Nhưng nơi nào có thể tìm được súng ống đạn dược? Cục công an? Hay là bộ đội? "Bộ đội?" Vương mập mạp vỗ một cái, vui mừng kêu lên: "Không sai chính là quân đội!" Cách nơi này hai con phố, trung đội cảnh sát vũ trang, trước kia Vương mập mạp còn từng nhìn thấy nữ binh ở bên đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương