Tận Thế Ca
Chương 63

Chồng của Vương Nguyệt Mai ngẩng đầu, trên mặt của hắn tràn đầy nước mũi cùng nước mắt, gương mặt nguyên bản anh tuấn giờ phút này bởi vì nỉ non mà vặn vẹo, xấu xí khó coi.

Nhìn bộ dáng của hắn, Tiêu Cảnh Dương nuốt xuống lời vốn muốn nói, bởi vì trong mắt chồng của Vương Nguyệt Mai hắn thấy được sự đờ đẫn cùng trống rỗng của người chết, kia hoàn toàn là ánh mắt nhận mệnh. Mấy ngày trước, Đại Đông từng ở trước mặt hắn ra lệnh một đám chó cắn nát thân thể một lão nhân có ý đồ chạy trốn, hơn nữa đem lão nhân kia ném vào trong nồi nấu, máu cùng tiếng kêucủa lão nhân dọa hắn sợ choáng váng, không dám phản kháng nữa.

Tiêu Cảnh Dương minh bạch thóa mạ đã vô pháp gợi lên tâm huyết của nam nhân này.

Hắn quay đầu lại nhìn những người khác bị nhốt trong lồng, rất nhiều người ánh mắt đều là dại ra, bọn họ tựa vào cạnh lồng hoặc là nằm trên mặt đất, mặt xám như tro tàn nhìn đám chó bên ngoài, tựa như heo bị con người nuôi nhốt ở trong lồng chờ đợi giết thịt.

Tiêu Cảnh Dương nhíu mày lại, hắn biết muốn thuận lợi chạy thoát chỉ có thể dựa vào chính mình cùng Dương Vân, người trong lồng đều không thể trông cậy được.

Phía ngoài trại chó, nữ nhân bị trói nằm trên mặt đất phun một ngụm trước mặt Đại Đông: "Ai muốn làm chó của ngươi, ngươi bị tang thi cắn trúng não đần độn rồi sao?"

"Gâu! Gâu!" Con chó ngao bên cạnh cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, đối với nữ nhân nằm trên mặt đất điên tiết sủa hai tiếng.

Ánh mắt của Đại Đông biến thành phẫn nộ, nhưng khi hắn nhìn đến gương mặt cùng dáng người của nữ nhân, lại áp chế tức giận nơi đáy lòng, hắn nắm tóc của nữ nhân: "Ngươi đừng tưởng rằng muốn ngươi làm chó là vũ nhục ngươi, ai kêu ngươi là nữ nhân, ai kêu ngươi là kẻ yếu chứ... Ngươi xem, thế giới này đã thay đổi, mọi quy tắc trước kia đều đã chết, hiện tại cá lớn nuốt cá bé, ngươi ngay cả chó của ta cũng đánh không lại, so với chó đê tiện có cái gì không đúng, ngươi yên tâm, sau khi làm chó của ta, được bao cơm, còn bao ngươi an toàn, ta hiện tại đặc biệt muốn có con trai, nếu bụng của ngươi không chịu thua kém, ngươi về sau chính là nữ chủ nhân của nơi này, bọn họ đều là nô lệ của ngươi, về sau ta muốn ở trong này sáng tạo một tân vương quốc, bắt về thật nhiều nô lệ, ngươi từ trong thành đến, ngươi hẳn là biết trong thành đã biến thành cái dạng gì, trên thế giới đã không thể nào tìm thấy được địa phương an toàn hoàn mỹ như vậy, nơi này có thể trồng trọt, có thể chăn nuôi, có nước uống, có thịt ăn, có cơm ăn, còn có người tôn trọng ngươi, mỗi ngày quỳ trên mặt đất gọi ngươi là chủ nhân, ngươi còn có cái gì không vừa lòng, hả?"

"Cút mẹ ngươi đi!" Nữ nhân mắng.

"Mẹ nó!" Đại Đông đem nữ nhân ném xuống đất, hung hăng đạp một cước lên bụng nàng, nữ nhân bị đá cuộn lại thành hình con tôm, trán của nàng chảy ra thật nhiều mồ hôi, nhưng không có rên rỉ ra thành tiếng.

"Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, Tiểu Vĩ, đem Nhạc Nhạc kéo qua đây, để chúng nó đánh nhau một hồi!"

Tiểu Vĩ từ trong trại chó lôi ra một con chó Sibir màu đen.

"Ta cho ngươi cùng chó của ta đánh một hồi, nếu ngươi chết, ta sẽ đem ngươi cắt nát, làm thức ăn cho chó, nếu ngươi giết được chó của ta, ta sẽ lưu lại cho ngươi một mệnh, ta tôn trọng nhất là người có lực lượng, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ta sẽ cho ngươi sống lâu thêm một đoạn thời gian." Đại Đông nói xong túm lấy nữ nhân nằm trên đất, cởi bỏ dây trói của nàng, đem nàng đẩy vào trong một cái chuồng chó nhỏ bên cạnh, lại thả chó Sibir vào.

"Đánh a đánh a đánh a!" Tiểu Vĩ giơ côn gỗ quát, biểu cảm của Đại Đông cũng thật hưng phấn.

Nữ nhân ôm bụng từ trên đất đứng lên, đề phòng nhìn chó Sibir, trong mắt chó Sibir mạo hiểm hung quang, nó nằm trên đất đối nữ nhân nhe răng gầm nhẹ.

Trong đàn chó này hình thể của nó không tính lớn nhất, nhưng lại là một trong những con chó hung dữ nhất.

"Nhạc Nhạc! Lên! Lên!" Đại Đông ở bên cạnh kêu.

"Ngao ô!" Chó Sibir bổ nhào về phía nữ nhân, nữ nhân ôm lấy vết thương, nàng chịu đau tránh né đòn tấn công của chó Sibir, chó Sibir nhất kích không trúng, bắt đầu vây quanh nữ nhân đi vòng vèo, Đại Đông dùng dị năng kích phát cuồng tính của chó Sibir, nó bỗng nhiên đỏ hồng mắt phục thấp người táp tới chân của nữ nhân, nữ nhân về lui phía sau, nhưng tốc độ lại không nhanh bằng bốn chân chó, cẳng chân của nàng bị cắn trúng, răng nanh chó cắn xuyên qua ủng da của nữ nhân, nàng bị chó kéo té trên mặt đất, bỗng nhiên túm ra một con dao găm bên hông giày, hung hăng chém tới mắt con chó, chó Sibir bị Đại Đông khống chế, không có theo bản năng né tránh nguy hiểm, một con mắt của nó bị dao găm chém ra máu tươi, ánh mắt toàn bộ vỡ tan, nữ nhân cũng phát ngoan, nàng không để ý đến chó cắn xé, đem đầu dao hung hăng đâm mạnh xuống đầu chó, Đại Đông thấy chóSibir sắp bị chém giết, tức giận oa oa kêu to.

"Phế vật! Phế vật, lãng phí ta mỗi ngày cho ngươi ăn nhiều thịt như vậy!" Đại Đông kêu.

Chó Sibir té trên mặt đất, nữ nhân nắm chân mình kéo ra khỏi miệng chó, trên người nàng vốn còn bị trọng thương, hiện thời lại đi nửa cái mạng, nếu Đại Đông lại cho một con chó đến cắn nàng hoặc là trực tiếp giết nàng, nàng liền thật sự chết không có chỗ chôn, bất quá muốn nàng quỳ trên mặt đất làm chó cho người khác, nàng cũng không nguyện ý, nàng hô to với Đại Đông: "Ta đã giết chết chó của ngươi! Nói chuyện phải giữ lời, ngươi mau thả ta đi đi!"

"Ai nói ta muốn thả ngươi đi, ta chỉ nói tạm thời lưu lại cho ngươi một mệnh! Tiểu Vĩ, Bắc Thảo, kéo nàng ra đây!" Đại Đông phẫn nộ kêu.

"Được rồi!" Tiểu Vĩ đáp ứng một tiếng, hắn đem nữ nhân từ trong chuồng chó kéo ra, nữ nhân phản kháng, bị đánh một cái tát, Đại Đông túm ra một cây đao từ sau thắt lưng, Tiểu Vĩ cùng một thanh niên khác không chớp mắt đem nữ nhân ấn xuống một mặt thớt lớn nhiễm đầy máu tươi, trên mặt thớt kia tùy ý có thể thấy được vết dao cùng máu thịt đỏ tươi... Loang lổ thập phần dọa người.

Tiểu Vĩ bẻ một cái cánh tay của nữ nhân về phía sau lưng, từ phía sau ngăn chặn thân thể của nàng, đem tay kia của nàng ấn lên cái thớt trước mặt Đại Đông.

Tay của nữ nhân tiếp xúc với máu trên thớt, cảm giác dính dấp làm xương sống của nàng nhịn không được phát lạnh một trận.

"Ngươi muốn làm gì!" Nàng vừa mới nhìn thấy trên thớt cư nhiên có hai đoạn ngón tay người, thanh âm không khỏi có chút biến đổi.

"Ngươi thấy rồi à, cái đó trước kia chúng ta đã chặt qua, hiện tại tới lượt ngươi, không chết đâu, ngươi cứ yên tâm!" Đại Đông mỗi lần bắt được nam nhân hoặc là nữ nhân thể lực tốt sẽ trước chém đứt mấy ngón tay của bọn họ, tay đứt ruột xót, người bị chém đứt ngón tay tạm thời không chết được, nhưng cũng hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hơn nữa hắn thích trước mặt người bị chém đem ngón tay của bọn họ cho chó ăn, hắn cảm thấy như vậy có thể gây ra đả kích lớn nhất đến dũng khí cùng niềm tin của người bị bắt, trên thực tế cũng đích xác như vậy, mỗi lần những người đó nhìn thấy ngón tay của bản thân bị nhét vào trong miệng chó, thật sự sợ hãi vô cùng, hắn rất thích những ánh mắt sợ hãi đó, tuy rằng vừa mới bắt đầu lá gan của hắn cũng thật nhỏ, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy người khác đầy sợ hãi nhìn hắn, hắn liền cảm thấy bản thân trở nên rất cường đại, hắn dần dần yêu thích cảm giác được người khác sợ hãi nhìn hắn, đó là một loại cảm giác thành tựu nắm trong tay vận mệnh của người khác, khiến hắn cảm thấy bản thân là một cường giả, là đế vương, cho nên gần đây hắn đặc biệt thích trước mặt những người bị nhốt trong lồng tự tay đem người chém nát rồi nấu chín, những người đó càng sợ hãi, hắn càng cảm thấy hưng phấn, ngay cả chém người cũng biến thành lạc thú.

"Lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi muốn làm thức ăn cho chó, hay là muốn làm chó của ta?"

"Ta muốn làm người!" Nữ nhân nói.

"Được! Có cốt khí!" Đại Đông giơ tay chém xuống, dao chém vào tay phải nữ nhân, đem hai ngón tay của nàng chém đứt.

"A!" Nữ nhân đau đớn hô một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

Đại Đông phân phó thủ hạ dùng nước lạnh hắt tỉnh nữ nhân này, trước mặt nàng đem ngón tay của nàng cho chó ăn, nhưng khiến hắn thất vọng là trong ánh mắt nữ nhân này trừ bỏ phẫn nộ cũng chỉ có hận, không có chút sợ hãi, Đại Đông khó chịu lại đá nữ nhân một cước, đem nàng đẩy vào bên trong lồng chó lớn.

Bởi vì ổ chó đều làm từ song sắt cùng thanh sắt, cho nên Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy rất rõ nữ nhân này, nữ nhân vừa bị đẩy vào lồng hắn liền đi qua xé quần áo xuống giúp nàng băng bó miệng vết thương trên tay, thời điểm băng bó vết thương của nàng Tiêu Cảnh Dương phát hiện nữ nhân này trừ bỏ chân bị thương, trên bụng cũng có máu, hắn đem quần áo của nữ nhân kéo ra một chút, phát hiện trên bụng nàng quấn rất nhiều băng vải.

"Tỉnh tỉnh... Tỉnh tỉnh..." Tiêu Cảnh Dương nhẹ nhàng lay động nữ nhân.

Nữ nhân chầm chậm mở to mắt, nàng cắn răng nhìn bàn tay bị thương của mình, lại sờ sờ cái chân bị chó cắn, nơi đó có mấy cái lỗ nhỏ, thương thế không tính nghiêm trọng, bên ngoài ổ chó, Đại Đông tức giận xử lý hai người khác nằm trên mặt đất, vài phút sau, hai người kia cũng bị chém đứt ngón tay quăng vào lồng.

Đại Đông đem con chó Sibir đã chết nâng đến trên thớt, phân phó Tiểu Vĩ mổ chó, ăn thịt.

Tiểu Vĩ không dám chém người, nhưng chặt chó cũng không chùn tay, hắn thuần thục bóc da chó, lại chặt nó thành vài đoạn.

"Đại Đông ca, anh đừng đau lòng, không có việc gì, lát nữa em giúp anh giáo huấn nữ nhân kia." Tiểu Vĩ thấy Đại Đông mặt trầm xuống ở bên cạnh, lấy lòng nói.

Đại Đông hừ một tiếng: "Khôn sống mống chết, vô luận là người hay là chó, chỉ có cường giả mới có tư cách sống còn, về sau đem chó chia làm hai, một nửa mạnh làm chiến sĩ, một nửa kia làm thịt, chờ đến đầu xuân, có thu hoạch, chúng ta sẽ nuôi nhiều chó con một chút, hiện tại trong trại chó không có hạt giống, ngày nào đó chúng ta vào thành phố cướp chút lương thực trở về, thuận tiện cướp chút gạo, bột mì, thế nào cũng phải tồn trữ lương thực đủ ba năm ta mới có thể phóng tâm được."

Tiểu Vĩ bội phục gật gật đầu với Đại Đông, Đại Đông trước kia tuy rằng không suy nghĩ nhiều nhưng đầu óc vẫn tốt hơn so với người khác, hiện tại đã vì kế sinh tồn của mọi người về sau mà quyết định.

Trong ổ chó, Tiêu Cảnh Dương hỏi nữ nhân bị thương: "Cô tên là gì? Là người thành phố K sao?"

Nữ nhân kia lắc đầu: "Tôi không phải là người thành phố K, tôi tên là Lộ Khả."

"A..." Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu, thấp giọng nói: "Tôi thấy thương thế của cô rất nặng, có thể chịu nổi không?"

Lộ Khả gật gật đầu, bởi vì kháng thể cao, trụ cột thân thể tốt, cấp bậc dị năng cao, hơn nữa còn được Tôn Âm Âm dị năng giả cường hóa làn da truyền máu, tốc độ khép miệng vết thương của nàng nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, tám ngày trước, bộ đội phái xe đi quân khu Tây Nam điều lệnh, cầu cứu binh đến Tây Bộ tiếp viện, nàng liền đi theo xe bộ đội đến chỗ tránh nạn quân khu Tây Nam muốn tìm Tiêu Dương hội họp, không nghĩ tới quân xe ở thành phố K bỗng nhiên không hiểu đình chỉ hành động lại chuyển đường trở về Tây Bộ, nàng vì thế lại đón xe của hai người sống sót khác, chạy đến chỗ tránh nạn quân khu, không nghĩ tới mới đi không được bao lâu đã bị lừa đến trại chó này, trở thành lương thực cho chó.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc, Tiêu Cảnh Dương quay đầu lại, nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Dương Vân đang mở to miệng oa oa khóc lớn, mẹ nó trước khi chết có cho nó bú sữa, hiện thời nó lại đói bụng, Đại Đông ở phía ngoài ổ chó nghe được tiếng trẻ con khóc, hô: "Ầm ĩ muốn chết! Ầm ĩ muốn chết! Tiểu Vĩ, đi bắt đứa nhỏ chết toi kia ra cho chó ăn!"

Tiểu Vĩ cùng thanh niên gọi là Bắc Thảo mỗi người mang theo một cây đao cùng một thanh trường côn tiến vào ổ chó, Dương Vân nhìn thấy bọn họ hùng hổ đi tới, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng theo bản năng ôm chặt đứa nhỏ, Tiêu Cảnh Dương bỗng nhiên đoạt lấy đứa nhỏ trong lòng nàng, cúi đầu dùng sức nhìn vài lần đứa nhỏ đang khóc đến nhăn nhíu cả mặt, nước mắt hắn chảy ra: "Bé con, bác hai thực xin lỗi con." Hắn nói xong lấy tay gắt gao bóp cổ đứa nhỏ, Dương Vân nghe thấy tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng nhỏ, xông lên trước muốn cướp đứa nhỏ: "Ông làm gì vậy! Ông muốn làm gì!"

Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu, trên mặt tất cả đều là thống khổ: "Dương Vân, mẹ của đứa nhỏ này ngày hôm qua đã vì nó đã chết, mệnh của nó không tốt, lại sinh ra trong thế đạo này... Chúng ta không cứu được nó, ít nhất cũng để nó ra đi thoải mái một chút." Hắn nói xong câu đó, đứa nhỏ trong tay đã không còn hô hấp, Dương Vân ngơ ngác nhìn Tiêu Cảnh Dương, thì thào nói: "Ông không phải nói đứa nhỏ là hi vọng tương lai sao? Lưu lại đứa nhỏ, nhân loại về sau mới có căn cơ a..."

Tiểu Vĩ mở lồng ra đứng ở bên ngoài kêu: "Đưa đứa nhỏ kia cho ta, ầm ĩ muốn chết!"

Tiêu Cảnh Dương đưa đứa trẻ cầm trong tay qua: "Nó đã chết, đứa nhỏ này có bệnh truyền nhiễm, luôn gắng gượng, rốt cục cũng không chịu đựng được ."

Tiểu Vĩ nghe nói như thế sửng sốt một chút, một tay túm tã lót trẻ con, quay đầu lại kêu: "Đại Đông ca, bọn họ nói đứa nhỏ này có bệnh truyền nhiễm, cho chó ăn có được không?"

Đại Đông không hề nghĩ ngợi nói: "Ném đi, dù sao cũng không có bao nhiêu thịt."

"Có thể chôn không? Đừng ném bừa, đưa tới quái vật sẽ không tốt lắm..." Tiêu Cảnh Dương nói với Tiểu Vĩ.

Tiểu Vĩ cười nhạo một tiếng, mang theo đứa nhỏ xoay người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương