Tân Nương Thứ Bảy
-
Chương 2: Đêm tân hôn
Nam Cung Thần bước chân hướng tới giường lớn,Bạch Mộ Tình nhìn hắn hướng chính mình đi tới, theo bản năng lùi về sau.
Nam Cung Thần ở trước mặt cô đứng yên, trên cao nhìn cô, thanh âm cùng khí tức trên người của hắn giống nhau lộ ra âm lãnh: “Nghe nói ngươi có thể trị tốt bệnh của ta?”
Bạch Mộ Tình há miệng thở dốc, cô có thể trị bệnh của hắn? Có ý tứ gì?
Liền chính là cô không tin, hắn cư nhiên tin?
“Ta đang hỏi ngươi.” Nam Cung Thần cúi người, ngón tay thon dài như ngọc chế trụ cằm cô nâng lên, khiến cho khuôn mặt cô đối diện với hắn.
Như vậy một cái chớp mắt, hắn từ đáy mắt cô thấy được bóng dáng nữ nhân kia, lúc trước xem ảnh chụp, hắn liền có loại cảm giác này. Nguyên nhân chính là như vậy, hắn mới có thể đồng ý với lão phu nhân an bài cưới cô làm vợ.
Biết rõ nữ nhân trước mắt không phải cô, nhưng vẫn cưới.
Cô thấy không rõ mặt của hắn, lại bị đáy mắt kia tinh quang kinh sợ một chút.
Bạch Mộ Tình do dự vài giây, mới run giọng đáp: “Nếu…… Ta nói không thể, ngươi có thể hay không thả ta?”
“Ngươi nói đi?” Nam Cung Thần đột nhiên bỏ tay ra khỏi cằm của cô, mệnh lệnh nói: “Đem quần áo cởi ra.”
“Ta không…….” Bạch Mộ Tình che quần áo trên người, người nam nhân này thật là đáng sợ, cô mới không cần cùng hắn phát sinh quan hệ. Hoảng loạn, cô xoay người muốn từ giường bên kia đi xuống. Nam Cung Thần lại trước nàng một bước, nhanh tay lẹ mắt mà bắt lấy một góc áo ngủ của cô.
“Quân tử động khẩu bất động thủ! Ngươi đừng (cởi) xé quần áo của ta!” Bạch Mộ Tình ra sức mà tránh hắn, nhanh như chớp.
Nam Cung Thần bị chọc giận, từ cuối giường vòng đến trước mặt cô, một cánh tay thô bạo đem nàng lên trên giường, sau đó một phen liền đem quần áo trên người cô cởi xuống.
Bạch Mộ Tình cảm giác được da thịt chợt lạnh, biết quần áo chính mình đã bị cởi, cô vừa thẹn vừa giận mà giãy giụa kêu lên: “Nam Cung Thần! Ngươi sao lại có thể khi dễ một cái nhược nữ tử như vậy? Ta muốn tố cáo ngươi cưỡng gian……!”
Nam Cung Thần một chút không bị cô uy hiếp cùng giãy giụa mà dao động, thân thể to lớn áp lên người cô, một bên không chút nào ôn nhu mà chiếm lĩnh thân thể của cô một bên ở nàng bên tai lạnh giọng nói nhỏ: “Lần này tốt nhất là im lặng, nếu không ngươi sẽ có kết cục cùng các nàng giống nhau!”
Bạch Mộ Tình nghe hắn nói, trong lòng một mảnh cự hàn, cùng các nàng giống nhau? Các nàng chỉ chính là ai?
Là sáu vị thê tử sống không quá đêm tân hôn sao?
Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm ngũ quan mơ hồ trước mặt, cắn chặt răng, một tiếng cũng không dám nói.
Động tác của hắn thô bạo dã man, không chút nào thương hương tiếc ngọc.
Bạch Mộ Tình tránh không được hắn, chỉ có thể cắn chặt răng cố nén, bị hắn thô bạo lăn lộn. Sau một hồi, Bạch Mộ Tình cũng không biết chính mình là mệt đến ngủ rồi, vẫn là bị người nam nhân này tra tấn đến hôn mê, tóm lại cô có ý thức một chút hắn từ trong cơ thể nàng rút ra, cái gì cũng không biết.
*****
Bạch Mộ Tình mơ, trong mộng có một mảnh lửa hừng hực thiêu đốt, tỷ tỷ Bạch Ánh An duỗi đôi tay hướng cô cầu cứu, cô ta nói trước kia đều là cô ta không tốt, không nên làm khó dễ cô, khi dễ cô. Cô ta nói không muốn chết, không muốn hủy dung.
Sau đó, một ngọn lửa bay lên trời, nháy mắt đem tỷ tỷ cắn nuốt!
“Tỷ tỷ!” Bạch Mộ Tình hét lên một tiếng, bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy, cùng với đầu đầy mồ hôi lạnh.
Trước mắt hết thảy đều xa lạ, là cô chưa bao giờ gặp qua. Cô ngơ ngẩn ở trên giường ngồi yên, mới vừa rồi thân thể của mình giống như rụng rời đau đớn khó chịu.
Trong ký ức một chút mà rõ ràng lên, Nam Cung Thần xuất hiện,khi tình cảnh Nam Cung Thần đè ở trên người cô, cô cúi đầu, thấy được thân thể trần trụi của chính mình. Sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, mơ hồ đều có thể nhìn thấy là một người nam nhân!
Vote + cmt cho mình điii <3
Nam Cung Thần ở trước mặt cô đứng yên, trên cao nhìn cô, thanh âm cùng khí tức trên người của hắn giống nhau lộ ra âm lãnh: “Nghe nói ngươi có thể trị tốt bệnh của ta?”
Bạch Mộ Tình há miệng thở dốc, cô có thể trị bệnh của hắn? Có ý tứ gì?
Liền chính là cô không tin, hắn cư nhiên tin?
“Ta đang hỏi ngươi.” Nam Cung Thần cúi người, ngón tay thon dài như ngọc chế trụ cằm cô nâng lên, khiến cho khuôn mặt cô đối diện với hắn.
Như vậy một cái chớp mắt, hắn từ đáy mắt cô thấy được bóng dáng nữ nhân kia, lúc trước xem ảnh chụp, hắn liền có loại cảm giác này. Nguyên nhân chính là như vậy, hắn mới có thể đồng ý với lão phu nhân an bài cưới cô làm vợ.
Biết rõ nữ nhân trước mắt không phải cô, nhưng vẫn cưới.
Cô thấy không rõ mặt của hắn, lại bị đáy mắt kia tinh quang kinh sợ một chút.
Bạch Mộ Tình do dự vài giây, mới run giọng đáp: “Nếu…… Ta nói không thể, ngươi có thể hay không thả ta?”
“Ngươi nói đi?” Nam Cung Thần đột nhiên bỏ tay ra khỏi cằm của cô, mệnh lệnh nói: “Đem quần áo cởi ra.”
“Ta không…….” Bạch Mộ Tình che quần áo trên người, người nam nhân này thật là đáng sợ, cô mới không cần cùng hắn phát sinh quan hệ. Hoảng loạn, cô xoay người muốn từ giường bên kia đi xuống. Nam Cung Thần lại trước nàng một bước, nhanh tay lẹ mắt mà bắt lấy một góc áo ngủ của cô.
“Quân tử động khẩu bất động thủ! Ngươi đừng (cởi) xé quần áo của ta!” Bạch Mộ Tình ra sức mà tránh hắn, nhanh như chớp.
Nam Cung Thần bị chọc giận, từ cuối giường vòng đến trước mặt cô, một cánh tay thô bạo đem nàng lên trên giường, sau đó một phen liền đem quần áo trên người cô cởi xuống.
Bạch Mộ Tình cảm giác được da thịt chợt lạnh, biết quần áo chính mình đã bị cởi, cô vừa thẹn vừa giận mà giãy giụa kêu lên: “Nam Cung Thần! Ngươi sao lại có thể khi dễ một cái nhược nữ tử như vậy? Ta muốn tố cáo ngươi cưỡng gian……!”
Nam Cung Thần một chút không bị cô uy hiếp cùng giãy giụa mà dao động, thân thể to lớn áp lên người cô, một bên không chút nào ôn nhu mà chiếm lĩnh thân thể của cô một bên ở nàng bên tai lạnh giọng nói nhỏ: “Lần này tốt nhất là im lặng, nếu không ngươi sẽ có kết cục cùng các nàng giống nhau!”
Bạch Mộ Tình nghe hắn nói, trong lòng một mảnh cự hàn, cùng các nàng giống nhau? Các nàng chỉ chính là ai?
Là sáu vị thê tử sống không quá đêm tân hôn sao?
Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm ngũ quan mơ hồ trước mặt, cắn chặt răng, một tiếng cũng không dám nói.
Động tác của hắn thô bạo dã man, không chút nào thương hương tiếc ngọc.
Bạch Mộ Tình tránh không được hắn, chỉ có thể cắn chặt răng cố nén, bị hắn thô bạo lăn lộn. Sau một hồi, Bạch Mộ Tình cũng không biết chính mình là mệt đến ngủ rồi, vẫn là bị người nam nhân này tra tấn đến hôn mê, tóm lại cô có ý thức một chút hắn từ trong cơ thể nàng rút ra, cái gì cũng không biết.
*****
Bạch Mộ Tình mơ, trong mộng có một mảnh lửa hừng hực thiêu đốt, tỷ tỷ Bạch Ánh An duỗi đôi tay hướng cô cầu cứu, cô ta nói trước kia đều là cô ta không tốt, không nên làm khó dễ cô, khi dễ cô. Cô ta nói không muốn chết, không muốn hủy dung.
Sau đó, một ngọn lửa bay lên trời, nháy mắt đem tỷ tỷ cắn nuốt!
“Tỷ tỷ!” Bạch Mộ Tình hét lên một tiếng, bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy, cùng với đầu đầy mồ hôi lạnh.
Trước mắt hết thảy đều xa lạ, là cô chưa bao giờ gặp qua. Cô ngơ ngẩn ở trên giường ngồi yên, mới vừa rồi thân thể của mình giống như rụng rời đau đớn khó chịu.
Trong ký ức một chút mà rõ ràng lên, Nam Cung Thần xuất hiện,khi tình cảnh Nam Cung Thần đè ở trên người cô, cô cúi đầu, thấy được thân thể trần trụi của chính mình. Sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, mơ hồ đều có thể nhìn thấy là một người nam nhân!
Vote + cmt cho mình điii <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook