Tức giận khác thường, thực sự sẽ làm cho người ta đánh mất lý trí sao?

Bão cát đi qua, sa mạc lại có vẻ hoàn toàn yên tĩnh, trời xanh mây trắng, gió êm sóng lặng, nếu không phải cơ thể trải qua kỳ cảnh, ai có thể liên tưởng gió lớn kinh người muốn phá hủy cả vùng đất với cảnh tượng trước mắt, một giây kém thôi mà khác xa nhau như thế, đây tất cả đều là ý chỉ của thượng đế sao?

"Abraham" chở Thiên Uy cùng Vũ Tiệp đi về thành, tốc độ của nó rất chậm chạp, có lẽ là băn khoăn đến thương thế của cô!

Lửa giận của Thiên Uy chưa tiêu, cho nên anh nằm ở trên lưng "Abraham", tư thế như vậy sẽ hút vào nhiều cát vàng hơn khi ngựa chạy, mà cô bị thương rất nặng cũng căn bản không thể ngồi!

Toàn bộ phần lưng của Vũ Tiệp sưng đỏ đầy vết máu, Thiên Uy cố ý để cho cô nằm, khiến ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên, tiếp tục phơi nướng lưng, cùi chỏ, cổ ngọc...... của cô. Trừng phạt có thể kết thúc lúc nào?

Tòa thành đứng sững ở phía trước, người làm nhìn thấy tộc trưởng bình an trở về, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng rối rít chạy đến nghênh đón tộc trưởng.

Thiên Uy ngồi ở trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt nhìn chăm chú mọi người từ trên cao, tiếp nhận lời khen ngợi của mọi người đối với sự anh dũng hơn người, cơ trí phi phàm, tránh thoát một kiếp này của anh.

Mà Vũ Tiệp nằm ở trên lưng ngựa thì vết thương chồng chất. Dĩ nhiên mọi người chẳng quan tâm tới cô, bất luận xảy ra ra chuyện gì, cô đều bị trừng phạt đúng tội. "Lỗ Lạp, ôm cô ấy đến trong phòng ngủ, không có lệnh của tôi, không cho phép cô ấy thấy bất luận kẻ nào."

"Vâng!" Lộ Lạp lập tức làm theo, ôm Vũ Tiệp xuống lưng ngựa, ngay sau đó phát hiện toàn thân Vũ Tiệp trừ đất cát vừa dầy vừa nặng bên ngoài ra, còn có vết máu loang lổ cùng vết roi.

Thấy được ánh mắt đồng tình của Lỗ Lạp, giọng nói Thiên Uy lạnh lùng vang lên: "Không cho phép rửa sạch cho cô ấy, không cho phép chữa trị cho cô ấy, đây là cô ấy gieo gió gặt bão, biết không? Lỗ Lạp!" Anh nhất định phải làm cho Vũ Tiệp nhớ kỹ lần "Dạy dỗ" này.

"Đã biết." Lỗ Lạp lên tiếng, nhanh chóng ôm cô lên lầu.

Tiếp đó, đang lúc mọi người ở dưới trợn mắt hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, tộc trưởng lại quất con ngựa "Abraham" anh yêu mến nhất.

Ở sa mạc trong những năm này, thành thật mà nói, tộc trưởng không yêu ai, cũng không thương ai, hoàn toàn cô đơn chung tình với con tuấn mã “Arabham” này. "Abraham" là thứ mà Đông Vương Thiên Uy  thích nhất, mà sức mạnh cùng sự nhạy bén của nó, cũng quả thật đáng giá để chủ nhân yêu tha thiết. Nó đi theo Thiên Uy gần bảy năm, bình thường Thiên Uy chăm sóc nó có thể nói là cẩn thận, không muốn để cho nó chịu một chút thương tích nào, mà nay —— anh lại muốn đích thân xử phạt con ngựa "Trung thành" với anh nhất?

"Mày phản bội ta! Mày lại dám phản bội ta!" Hai mắt Thiên Uy lóe ra tia máu cùng hận ý nồng đậm, anh khẽ cắn răng, căm hận nói: "‘ Abraham ’, lần này mày thật quá đáng, lúc trước ta đã tha thứ cho mày nhiều lần như vậy, thế mà mày vẫn dám tái phạm?" Anh cột "Abraham" vào thân một cây gỗ, lúc này "Abraham" không thể động đậy, Thiên Uy nảy sinh ác độc nói: "Ta muốn để cho mày nếm thử kết quả của việc bất trung với ta một chút  ——"

Roi giống như lưỡi dao sắc bén, trước hết đánh vào trên người của "Abraham", con ngựa cao giọng gào thét, Thiên Uy lại giống như đánh mất lý trí, xuống tay không chút lưu tình, càng không ngừng vung roi. "Ta muốn đánh chết mày, ta muốn đánh chết mày, ta muốn đánh chết mày......" Không biết qua bao lâu, cho đến khi Thiên Uy thở hổn hển, thể lực cũng sắp tiêu hao gần như không còn, thế nhưng anh lại không có chút ý đồ dừng tay nào, vung roi vô số lần đánh vào lưng của "Abraham", nó khổ sở hí không dứt, máu tươi từ lưng ngựa cùng phần bụng đã sớm vẩy đày trên đất, Thiên Uy vẫn không có dấu hiệu dừng tay.

Tiếng "Abraham" gào thét, nhiều tiếng như dao cắt thổi qua nội tâm Vũ Tiệp. Cô nằm lỳ ở trên giường, mặt đầy bụi đất, chảy xuống hai dòng nước mắt mặn chát.

Lỗ Lạp nhìn cô, mang theo chút xin lỗi nói: "Tôi nên giúp cô rửa sạch, nhưng tộc trưởng không cho phép, thật sự xin lỗi, Vũ Tiệp."

Vũ Tiệp lắc đầu một cái, cô hơi nhúc nhích thân thể một chút, kéo tới đau đớn khiến cô thở hốc vì kinh ngạc.

"Đừng động! Bây giờ cô ngàn vạn lần không thể động." Lỗ Lạp dặn dò. "Phần lưng của cô bị thương rất nặng, hơn nữa tộc trưởng lại không cho phép bác sĩ chữa trị, tôi nghĩ, cô chỉ có thể để vết thương từ từ tự động phục thôi."

Vũ Tiệp cảm nhận được sự quan tâm của Lỗ Lạp, cô nức nở nói: "Cảm ơn bà."

"Đừng khách khí!" Bằng lương tâm mà nói, Lỗ Lạp thật sự thương Vũ Tiệp, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại bị tộc trưởng chà đạp, hành hạ đến hỏng bét như này......Aiz!" Quay đầu lại, bà lại bắt đầu khuyên bảo Vũ Tiệp. "Tại sao cô lại không ngoan ngoãn nghe lời vậy? Cô xem đi! Làm cho bản thân thương tích khắp người, như thế này, cô có vui không?"

"Tôi ——" Vũ Tiệp không còn lời nào để nói, chỉ dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn Lỗ Lạp chăm chú.

"Thôi!" Lộ Lạp cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề cô nữa. "Tự giải quyết cho tốt đi! Buổi tối tôi sẽ mang một chút ăn đồ cho cô, mặc dù tộc trưởng đã nhốt cô, lại đang nổi nóng, ra lệnh cho tôi không cần chăm sóc cô. Nhưng mà, tôi nghĩ cậu ấy còn không máu lạnh đến mức khiến cô phải chết đói. Tôi đi trước!" Lỗ Lạp khom người, nhưng vẻ mặt còn có chút không yên lòng.

Vũ Tiệp cứng đờ nói: "Tôi sẽ rất tốt." Cô "Bảo đảm".

Lỗ Lạp gật đầu một cái, mở cửa đi ra ngoài, dĩ nhiên, tuyệt đối không quên khóa cửa.

Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng tiếng ngựa kêu làm người ta tan nát cõi lòng cũng dừng lại, nước mắt Vũ Tiệp không ngừng được cũng mới hơi dừng lại. Tối thiểu, "Abraham" chịu hết hình phạt rồi.

Lúc này Lỗ Lạp cũng đang mở khóa cửa bước vào, tay bà bưng một chiếc khay, bên trong có thịt gà, cơm, trái cây cùng chút thức ăn.

"Vũ Tiệp ——" Bà kêu.

Vũ Tiệp hơi nghiêng quá mức, bộ mặt ân cần hỏi "Abraham" đâu?

"Đã thoi thóp." Lỗ Lạp bất đắc dĩ nói. "Nó bị quất thê thảm không nỡ nhìn, tôi nhìn nó, rất khó khôi phục được sức lực ngày xưa rồi."

"Sao?" Vũ Tiệp dùng sức hít hít mũi, nước mắt không khống chế được rớt xuống. "Đều là tôi làm hại nó, tôi hại nó." Cô vô cùng hối hận.

"Đây chính là ‘cái giá’ của những người dám ăn gan hùm." Lỗ Lạp ý ở ngoài lời, đặt khay ở một bên giường, cúi đầu hỏi: "Cô có thể nằm dùng cơm không?"

"Tôi ——" Cô muốn cử động, nhưng bắp đùi mới hơi động về bên phải cũng cảm thấy đau nhói truyền đến, cô lập tức liên tiếp rên rỉ. Cô nhìn chăm chú vào Lỗ Lạp cầu xin.

"Nhìn bộ dạng này, cô cần tôi phải cho cô ăn rồi." Lỗ Lạp có chút không biết làm sao. "Nhưng tôi không có thời gian." Bà vô cùng áy náy nói: "Ba ‘nữ khải đinh’mới vừa tới cửa, tôi phải ăn mặc đẹp cho họ, tối nay họ phải hầu hạ tộc trưởng, cho nên tôi ——" Giọng bà mang hai nghĩa nói: "Vũ Tiệp, mong cô tự cầu nhiều phúc!" Dù sao, sự thực tương đối tàn khốc.

Lỗ Lạp chuẩn bị cơm canh xong, bà nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Vũ Tiệp, có thể nói cái gì nữa? Trong lúc khóa cửa, Lỗ Lạp quay đầu lại. "Vũ Tiệp, nhất định cô phải nhìn đấy! Đây là chuyện thường xảy ra, tộc trưởng ấy mà! Dù sao cũng là đàn ông! Có mới nới cũ là chuyện quá bình thường. Cô đừng quá khổ sở!"

"Khuyên bảo" của Lỗ Lạp hoàn toàn đánh Vũ Tiệp vào vực sâu, sự đả kích này chân chính đủ để đưa cô vào chỗ chết, ý niệm của cô tập trung làm một: Thiên Uy không cần cô nữa, cô không bao giờ hấp dẫn được anh nữa.

Cô vùi đầu vào trong gối, đầu óc trống rỗng, Lỗ Lạp than thở đóng cửa rời đi.

Trời đất đều đã đổi màu.

Nước mắt của Vũ Tiệp òa ra như mưa lũ, mới vậy đã không thể cứu vãn được rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương