Tân Nương Mới Gả
Chương 9: Gả hay không gả?

Editor: tan_hye

Lại nói một bên Thẩm Nguyệt Đan và Đại phu nhân, Nhị phu nhân khóc nháo, Thẩm Thanh Bình mặt ngoài dù đưa nữ nhi đưa qua nhà Thượng Thư để tang cho Đại công tử, nhưng ba nữ nhân này ồn ào ầm ĩ làm hắn thật không chịu nổi, hơn nữa điều này quả thật cũng phá hủy hạnh phúc cả đời nữ nhi.

Bên này còn suy tính qua hai ngày tới sẽ đưa câu trả lời tới, nhưng bất quá mới qua 1 ngày người ở trên Kinh Thành đã cưỡi ngựa tới rồi. Lần này lại là quản gia thượng thư Vương Vĩnh Phúc mang theo Nhị công tử Tuần Vũ tự mình đến bái phỏng! Đây rõ ràng là có chuyện, nếu không tại sao Nhị công tử lại tự mình cưỡi ngựa từ Kinh Thành đến.

Thẩm Thanh Bình vội vàng kêu mọi người đi đón bọn họ vào, trong lòng bất an thấp thỏm, không biết lần này lại vì chuyện gì.

Bên này ba vị chủ tử của Thẩm gia đều bất an mà hai mẹ con đang ở trong nơi hẻo lánh của hậu viện này lại không biết, lửa này đã cháy tới nơi rồi!

Gần đây, Thẩm Tử An vẫn không có nằm mơ thấy Miêu nhi, nghĩ là mình muốn đi cũng phải cần thời gian. Đầu tiên là, thân thể này cũng phải rèn luyện một chút. Hơn nữa, cô bé này vừa mới mười bốn tuổi, xương cốt vẫn còn mềm mại, nếu như muốn bắt tay vào luyện công thì đây chính là thời điểm tốt. Cho nên, ngay từ lúc mấy ngày trước nàng đã bắt đầu luyện tập ép chân, bây giờ đã có thành quả.

Mặc dù Tề mụ phản đối nàng luôn luôn nhích tới nhích lui, chỉ là Tứ cô nương là một chủ nhân cưng chiều nữ nhi đến tận trời, bởi vì nàng như vậy ngược lại rất tốt, liền kệ nàng đi. Nói thật, đời này Thẩm Tử An cũng không được nữ nhân như vậy, Tứ cô nương này quả nhiên là từ mẫu (mẹ hiền). Người mẹ kiếp trước của nàng, chính là một người hung hãn, một cái không như ý thì cái nồi bay tới, nếu lại không như ý vậy thì dao giải phẩu liền cắm lên tường rồi.

Thẩm Tử An nhớ tới kiếp trước không khỏi giựt giựt khóe miệng, thời gian tới nơi này cũng không ngắn, có lẽ là bởi vì từ nhỏ bị luyện tập phải tương đối độc lập, cho nên cũng không có cái gì nhớ nhà.

Đã làm vận động ép chân, nếu như theo thói quen trước kia của nàng thì phải là nhảy dây. Nhưng ở nơi này lấy đâu ra dây thừng cho nàng nhảy, thôi, liền nhảy tại chỗ đi!

Chân run lẩy bẩy, chân nàng dùng sức một chút rồi nhảy lên. Vốn là cái động tác đơn giản, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì đám người đằng sau dừng lại mới phát hiện mình thế nhưng nhảy qua ghế cao. Theo lý, nàng chỉ có thể nhảy cao mấy tấc mà thôi.

(tấc: đơn vị đo chiều dài, 1 tấc = 10 cm)

Kỳ quái! Nàng nhảy xuống, sau đó lại nhảy một lần nữa, lần này nàng dùng hết hơi sức.

Vèo! Bay. . . . . .

"A. . . . . ." Không thể bị phát hiện, Thẩm Tử An nhìn đến bản thân đã nhảy được sắp qua tường rào bị dọa cho sợ hãi kêu nửa tiếng, nửa tiếng còn lại bởi vì sợ hù dọa những người khác mà nuốt vào trong bụng rồi. Đến khi nhẹ nhàng rơi xuống đất, nàng bắt đầu phân tích đây là chuyện gì xảy ra, vì vậy cuối cùng vỗ tay một cái, cắn răng nghiến lợi ở trong lòng thầm mắng Miêu nhi. Không cần suy nghĩ, cũng giống như lúc bắt con chuột, năng lực này khẳng định đến từ một mạng của Miêu nhi kia. Nếu không một người chưa từng luyện khinh công, tại sao trong lúc bất chợt lại có thể nhảy lên cao như vậy.

Dậm chân, lần sau thấy con mèo kia nhất định phải rút lông của nàng.

Cửa vang lên một tiếng cọt kẹt, một vú già đứng ở ngoài cửa cúi đầu nói: "Nhị tiểu thư, Tứ cô nương có đó không?"

Thẩm Tử An gật đầu nói: "Ở đây." Không có ở đây còn có thể đi đâu, cái này không phải là nói nhảm sao?

Vú già đi vào, Thẩm Tử An cũng đi theo ở phía sau, không biết những người trong nhà chính kia lại tới thông báo cái gì thần kinh nữa? Vú già này đi tới liền hành lễ với Tứ cô nương rồi nói: "Tứ cô nương, Đại gia, Lão gia, Tam gia, lão thái thái và ba vị phu nhân ở tiền đường muốn ngài và nhị tiểu thư tới đó, có lời muốn nói."

d.d.l.q.d

Tứ cô nương vừa nghe không dám chậm trễ, nàng nhắc tới nhiều người như vậy, nhất định là có chuyện đại sự gì đó. Kéo theo Thẩm Tử An, vội vàng chạy đến Tiền viện. Kỳ quái, lần này lại muốn gặp các nàng ở tiền đường, nếu bình thường không có chuyện gì đại sự nữ tử rất ít tiến vào tiền đường .

Nhưng mà bây giờ ngược lại thật đầy đủ hết, lão thái thái nhíu lông mày ngồi ở chính vị, đại phu nhân Nhị phu nhân và Tam phu nhân ngồi một bên. Không thấy bóng dáng Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia đâu, có lẽ là còn quá nhỏ cho nên không có mang đến.

Thẩm Nguyệt Đan đang ngồi ở dưới chỗ ngồi của đại phu nhân, con mắt đỏ ngầu giống như mới khóc xong.

Mà bên kia lại là ba vị lão gia Thẩm gia và Đại Thiếu Gia cũng ngồi ngay thẳng, thấy Tứ cô nương các nàng đi vào thì trên mặt lại hiện ra vẻ mặt ưu buồn.

Đây là ý gì? Nhìn sắc mặt bọn họ không vui, Thẩm Tử An bắt đầu đánh lên một hồi trống, cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Đúng như nàng đã suy đoán, đại phu nhân thấy các nàng đi vào hiếm thấy lại thân thiện, nói: "Có ai không, mời Tứ cô nương và nhị tiểu thư ngồi xuống."

Thẩm Tử An lập tức quay đầu lại nhìn mặt trời, nàng có chút hoài nghi hôm nay mặt trời mọc từ phía tây. Đại phu nhân bình thường trừ nhạo báng ở ngoài, còn lại đều là hờ hững với các nàng, bỗng nhiên kêu ngồi xuống, cái này chẳng phải là hết sức khả nghi.

Đại phu nhân nói xong liền ngẩng đầu sang bên kia nhìn Thẩm Thanh Bình, Thẩm Thanh Bình nói: "Cũng là ngươi tới nói đi!" Sau đó thở dài một cái.

Đại phu nhân vốn xuất thân là gia đình giàu có, phong thái và ngôn ngữ tự nhiên có chỗ hơn người, vì vậy liền hít một hơi rồi cất tiếng cười nói: "Tứ cô nương có việc mừng rồi. . . . . ."

"Việc mừng là việc gì?" Tứ cô nương không hiểu hỏi.

Nhưng linh hồn Thẩm Tử An lại rùng mình một cái, sau đó vẻ mặt giật giật len lén nhìn đại phu nhân, thấy nàng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười liền hiểu tám chín phần. Nàng xem không ít kịch trên ti vi, bình thường những bà mai hoặc là ma ma dẫn mối vừa mở miệng là nói "Vị kia có việc mừng rồi." Không cần phải nghĩ, chính xác là không có chuyện gì tốt. Nếu đã là mai mối thì có mấy cái là chân thực, Phan Kim Liên kia còn không phải là bị Võ Tòng chém đầu. ( dẫn mối kia thấy Phan Kim Liên cũng liên tục chúc mừng! )

Đại phu nhân nói tiếp: "Chuyện là như vầy, vừa nãy quản gia Tuần Thượng Thư Phủ và Nhị công tử đã tới. Bọn họ nói Đại công tử chết tha hương, tuy là đã mang thi thể về nhưng mà. . . . . . Tóm lại chính là rất thảm a! Vì vậy tiên sinh phong thủy và âm dương chỉ nhìn thoáng qua, đã nói hồn phách của Đại công tử lưu lạc ở bên ngoài không tìm được đường về nhà, còn nữa khi còn sống vẫn chưa thành thân nên cũng không có người không muốn xa rời, cho nên lại càng không muốn về nhà rồi. Chuyện này nếu vẫn kéo dài như thế, nhất định sẽ biến thành này du hồn dã quỷ không có chỗ quay về. Thượng Thư và công chúa nghe vậy dĩ nhiên là cực kỳ bi thương, hỏi liệu có biện pháp gì hay không? Đạo sĩ kia liền nói ra chủ ý, hi vọng làm minh hôn cho Đại công tử, cưới hình nhân thay thế, như vậy linh hồn có thể trở về nhà rồi." Nàng ngừng lại một chút liếc mắt nhìn hai mẹ con im lặng không lên tiếng trên đất, quả nhiên là ngu ngốc, mẫu thân ngu ngốc nữ nhi của nàng lại mắt lại chỉ nhìn chằm chằm bàn chân, liền nâng cũng không nâng.

(Minh hôn: người sống kết hôn với người chết)

"Chuyện này. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . ." Tâm tính Tứ cô nương thiện lương, cũng phải nhíu mày. Nàng nghĩ chính là ban đầu Đại tiểu thư đã đính hôn với Tuần gia, nếu như muốn làm minh hôn, vậy người kết hôn kia không phải chính là đại tiểu thư ư, nghĩ đến nàng một bông hoa thiếu nữ, còn chưa có qua cửa liền chỉ có kết quả là nhất định phải thủ tiết cả đời, coi như nàng bình thường được nuông chiều nhưng là thật đáng thương!

Đại phu nhân cười nói: "Nhà Tuần Thượng Thư nhưng đại môn đại hộ, mà mẫu thân của Đại công tử lại là cô cô của hoàng thượng. Nếu như gả đi thì cả đời cũng sẽ không lo chuyện ăn uống, vinh hoa phú quý cả đời. Nhưng Đan tỷ nhi là một người không có phúc khí, ngày hôm trước đã viết thư báo cho Tuần gia về việc hôn sự này. Nếu Tuần gia chính là nhìn trúng nữ nhân tiểu môn tiểu hộ nhà chúng ta, cái này cũng là chuyện tương đối vinh hạnh. Cho nên. . . . . . Chúng ta nghĩ tới nghĩ lui liền để cho An tỷ nhi tiếp nhận cái cọc hôn nhân này, gả đi đi!"

"A. . . . . ." Tứ cô nương cả kinh đứng lên, thân thể lung lay mấy cái thiếu chút nữa không có ngất đi.

Thẩm Tử An đã sớm đoán được mấy phần, vội vàng đỡ mẫu thân, nàng dù muốn nhịn hiện tại cũng không thể nhịn được nữa, nói: "Ngày hôm trước? Nếu đưa thư, vì sao Tuần gia còn tới cầu cầu thân?"

Đại phu nhân liền giật mình, nói: "Này tất nhiên là đường khác, cũng là nhà chúng ta may mắn nên mới được như vậy."

"Nếu là may mắn thì Tử An sao lại có thể giành phu quân của tỷ tỷ, hãy để cho tỷ tỷ gả đi hưởng phúc đi!" Từ khi Thẩm Tử An đi tới thế giới này liền bắt đầu nhẫn nhịn, mặc dù bình thường cũng không có chuyện gì tiếp xúc với các nàng, nhịn một chút là trôi qua rồi, nhưng chuyện hôn nhân là chuyện lớn, bảo nàng làm sao có thể nhịn. Lại nói, Tứ cô nương nhất định là không chịu, nhìn nàng bây giờ đã khóc như mưa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương