Tân Nương Mới Gả
-
Chương 23: Chuyện viết chữ
Editor: tan_hye
Kể từ khi trở thành sư phụ người ta, khí tức đã mạnh lên rất nhiều rồi.
Xảo nhi đứng ở một bên ngay cả thở cũng cảm thấy rất khó khăn, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa gặp phải tình huống như thế, cho dù là ở trước mặt đại phu nhân cũng không có cảm giác bị đè nén như vậy. Nàng nuốt nuốt nước miếng, nói: "Ta đi bưng nước trà cho các ngươi. . . . . ."
Thẩm Tử An cũng cảm thấy cổ họng hơi khô, trước kia cứ nghĩ tiểu thư đồng kia chỉ là thư đồng, cẩn thận sinh hoạt ở gia đình giàu có. Nhưng là, hôm nay nhìn tới nàng lại cảm giác mình chỉ nhìn thấy mặt ngoài mà thôi. Bất quá, không phải là dạy một học sinh nữ, phải dạy dỗ nghiêm túc như thế sao?
"Có thể bắt đầu chưa?" Câu này đáng lẽ phải là lão sư nói chứ không phải nàng.
"Thiếu phu nhân, đầu tiên xin sữa chữa tư thế ngồi." Mặc dù đối phương là thê tử đã quá môn của mình, nhưng là lấy thân phận bây giờ hắn cũng không thể tự tay chỉnh lại tư thế ngồi ác liệt lại cho đúng được. Thật là kỳ quái, lúc vừa mới tiến vào vẫn còn ngồi thật tốt, bây giờ thì lưng lại cong, thỉnh thoảng đầu còn chạm đến mặt bàn. Không khỏi kỳ quái, tối hôm qua nàng không có nghỉ ngơi tốt sao?
Thẩm Tử An vừa đến ban ngày thì ngủ gật, coi như không khí khẩn trương như thế nào đi nữa, nàng cũng không thể nhịn được cơn buồn ngủ từ đáy lòng của chính mình. Nghe được một âm thanh lạnh lẽo, nàng rùng mình một cái ngồi thẳng nói: "Vậy bắt đầu đi!" Sau đó đưa tay lấy bút, nhưng lại nghe Tiếu thư đồng nói: "Sai rồi, đó là thô hào (editor: mình cũng không rõ, chắc là cái khay đựng mực :v)."
Không đúng, vậy đổi. . . . . .
"Cũng không đúng. . . . . ."
Tiếp tục đổi!
"Thiếu phu nhân muốn học vẽ tranh thuỷ mặc sao?"
"Hôm nay là học vẽ ư, ta nhớ hình như là đến dạy ta luyện chữ mà." Thẩm Tử An do dự, chẳng lẽ ban ngày mình luôn mơ mơ màng màng cho nên nghe lầm?
Tiếu thư đồng âm thầm nắm chặt tay, nữ nhân này chẳng lẽ là đang giả bộ hồ đồ? Đột nhiên hắn cười một tiếng nói: "Thiếu phu nhân không có nghe sai, hôm nay là đến luyện chữ, ở đây có ba bảng chữ mẫu đều là do Đại thiếu gia khi còn sống ghi ra, bây giờ ngài có thể bắt đầu luyện theo, đồng thời ta sẽ nói cho ngài biết những chữ này nghĩa là gì." Từ đơn giản đến phức tạp, nhìn dáng vẻ nàng cầm bút, Tiếu thư đồng thở dài nghĩ.
Thẩm Tử An xác thực giống những nữ nhân xuyên không khác, chưa từng luyện cách viết chữ bằng bút lông, những chữ này dĩ nhiên nàng biết nghĩa là gì, nhưng viết thì có chút khó khăn. Chỉ là, người ta đã nói muốn dạy thì để cho hắn dạy đi, lý do biết chữ nàng cũng nghĩ sẵn rồi, cũng là bởi vì Tiếu thư đồng.
Chữ thứ nhất là chữ Thẩm, thấy vậy thì Thẩm Tử An đoán được Tiếu thư đồng là muốn dạy mình viết tên của mình. Nhưng nàng nơi nào biết, ở thời cổ đại này tử khuê danh nữ (tên của con gái) sao có thể tùy tiện nói cho những người khác, coi như Tuần Hạo là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, nhưng cũng không thể dễ dàng viết ra tên của thê tử.
Thẩm Tử An mới chỉ học được chữ Thẩm, thì bắt đầu học chữ Tuần. Lại chỉ học được chữ Tuần, lại bắt đầu đổi sang học chữ thư (sách). Học nhảy kiểu này có chút quá nhanh, loại phương pháp học tập này không tốt. Chỉ là, nàng vẫn vô cùng nghiêm túc viết chữ. Cho tới khi Tiếu thư đồng ở bên cạnh không nhịn được giật giật, hắn nhìn không nổi nữa đi tới sau lưng nàng nhẹ nhàng kéo lại bả vai của nàng quát khẽ: "Ngồi thẳng, cánh tay hơi cong chút, cổ tay dùng lực."
Thẩm Tử An ngược lại không cảm thấy gì, bởi vì loại tư thế này đặt ở hiện đại căn bản không coi là cái gì. Nhưng Tiếu thư đồng bên kia lại cực kỳ kiêng kỵ, nếu như không phải là thân phận hai người đặc biệt, hắn kiên quyết sẽ không làm ra cử động như thế. Nhưng thời điểm Thẩm Tử An không thoải mái hạ tay xuống, lòng bàn tay và lưng bàn tay hai người chạm nhau trong không trung, sau đó lại nhanh chóng tách ra. Dĩ nhiên, làm ra hành động giống như bị ong mật châm chỉ có Tiếu thư đồng, còn nữ chủ của chúng ta vẫn chuyên chú đọ sức với tờ giấy trắng trước mặt như cũ, hết sức dụng tâm đâm lại đâm, hình như muốn đâm thủng tờ giấy kia.
Từ nhỏ Tiếu thư đồng đã bị đẩy nơi đầu sóng ngọn gió, trong hoàng cung. Cho nên từ nhỏ hắn đã cho là, những thứ nhi nữ tình trường kia cũng chỉ là lợi dụng, bị lợi dụng và cảm giác vô dụng mà thôi. Cho nên, từ nhỏ đến lớn hắn rất ít đề cập tới cũng không muốn bị những người khác nắm được nhược điểm. Nữ tử trước mắt, bởi vì đã gả vào trong phủ làm thê tử của hắn, mặc dù cảm thấy phiền toái chướng mắt, nhưng không thể làm gì chỉ có thể tiếp nhận. Lúc trước, lần đầu gặp mặt lúc chỉ có thể coi là không cảm thấy chán ghét, hiện tại ngược lại cảm thấy hành động cử chỉ này càng ngày càng làm cho người ta nghi ngờ trong lòng, hơn nữa cũng có chút quá lớn mật. Rõ ràng hành động chính mình đã có thể xem là lớn mật rồi, nhưng nàng chẳng những không đỏ mặt phản kháng, ngược lại một dạng giống không có chuyện gì người nên làm cái gì thì làm cái ấy? Chẳng lẽ là gương mặt này củaTiếu thư đồng quá mức bình thường, hoàn toàn không làm cho nàng bất cứ hứng thú gì, hay là có nguyên nhân khác?
"Viết xong. . . . . ." Thẩm Tử An nâng một tờ giấy đã viết xong cho Tiếu thư đồng, trên mặt còn lộ ra cảm giác vui sướng rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng Tiếu thư đồng chỉ cảm thấy nàng lộ ra phần hồn nhiên, cũng không phải hạng người tâm cơ thâm trầm, nhưng vừa nhìn chữ trên đầu không bốc khói hầm hập.
"Viết lại, mấy chữ này ít nhất phải viết giống chữ của Đại Thiếu Gia bảy tám phần mới được." Chữ này là hôm qua hắn mất hẳn một đêm để viết ra, chỉ mong phu nhân của mình có thể không chịu thua kém chút, ít nhất chữ bình thường dễ nhận thức thì có thể viết ra được. Ai ngờ, tay cầm tờ giấy của hắn run lên, hắn thật sâu hoài nghi không biết trên giấy là vẽ xấu hay là chữ nữa.
Thẩm Tử An chỉ có tiếp tục, thật ra thì nàng vẫn rất thông minh, chỉ cần tập trung tinh thần thì rất dễ dàng đạt được yêu cầu của Tiếu thư đồng. Nhưng mà đối phương nhìn tới hình như cũng không hài lòng, nói: "Hôm nay luyện ba chữ là được, ngày mai cũng là như thế."
Ý tứ chính là tan học, thật tốt quá! Thẩm Tử An mỏi mới duỗi lưng một nửa, thì đột nhiên nghe Tiếu thư đồng nói: "Ăn Cơm trưa xong, buổi chiều tiếp tục học về lễ nghi."
"Không thể nào, tại sao vẫn còn?"
"Học lễ nghi mới là trọng điểm, là đại phu nhân nhờ vả, trọng yếu nhất. . . . . ."
"Tốt lắm, ta học."
Thẩm Tử An còn dư nửa lưng mỏi chưa kịp duỗi bị bóp chết sau lời nói của Tiếu thư đồng, nàng lộ vẻ tức giận ngẩng đầu lên lúc này mới nhìn thấy Xảo nhi đi rót trà mà cũng mất gần nửa buổi sáng, nói: "Ngươi cái người này, lá trà phải đi Vân Nam mới hái được sao?"
Xảo nhi đã thành thói quen phương thức nói chuyện thiếu phu nhân, thấy Tiếu thư đồng cầm sách rời đi thì vỗ vỗ ngực chạy đến trước mặt Thẩm Tử An nói: "Thiếu phu nhân, ngài không phải cảm thấy mới vừa tiểu thư Đồng rất đáng sợ sao? Này uy thế đều đáng sợ như đại phu nhân và lão gia, chân của ta bây giờ vẫn còn run."
"Trà." Rốt cuộc được uống Tương Thủy trong miệng, Thẩm Tử An hít mũi một cái, vừa mới bắt đầu quả thật nàng cũng có chút khẩn trương, không biết là bởi vì đối phương không có chút sát khí nào hay là do mình quá buồn ngủ, thế nhưng từ từ bình tĩnh lại.
Lại nói, khí thế một người có thể dễ dàng thay đổi như vậy sao? Thẩm Tử An vẫn cảm thấy diễn viên thật vĩ đại, có thể diễn người nào giống người nào. Nhưng có một lần nàng và đồng học đi quay phim ở hiện trường nghe được một đạo diễn nhắc qua, mặc dù diễn viên rất lợi hại, nhưng là khó khăn nhất cũng là khí thế cũng phải đồng thời thay đổi. Nếu như có thể thay đổi khí thế, như vậy người diễn viên này phải có không dưới mười ba mươi năm kinh nghiệm, cũng là người nội tâm hết sức phức tạp, là người rất giỏi ẩn nhẫn.
Tiếu thư đồng này thì ra nhìn qua chỉ là người hầu bình thường, mặc dù mấy lần gặp mặt cũng làm cho người ta cảm thấy lúng túng, chỉ là lại không làm cho người ta cảm giác phải đề phòng hắn. Vốn là người rất đơn giản, tại sao ngươi phải phòng bị hắn? Nhưng là hôm nay hắn lại hoàn toàn bất đồng, giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Người như vậy, làm cho người ta cảm thấy sợ, nguy hiểm, không thể chủ động đi thám thính quá khứ và tâm tình của hắn, nếu không ngay cả chết cũng không biết là chết thế nào!
Một người có thể biến hóa lớn như vậy sao? Thẩm Tử An bắt đầu cảm thấy, tiểu thư đồng kia sinh ra ở cổ đại thật là đáng tiếc, hắn nên đi làm diễn viên mới đúng.
Kể từ khi trở thành sư phụ người ta, khí tức đã mạnh lên rất nhiều rồi.
Xảo nhi đứng ở một bên ngay cả thở cũng cảm thấy rất khó khăn, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa gặp phải tình huống như thế, cho dù là ở trước mặt đại phu nhân cũng không có cảm giác bị đè nén như vậy. Nàng nuốt nuốt nước miếng, nói: "Ta đi bưng nước trà cho các ngươi. . . . . ."
Thẩm Tử An cũng cảm thấy cổ họng hơi khô, trước kia cứ nghĩ tiểu thư đồng kia chỉ là thư đồng, cẩn thận sinh hoạt ở gia đình giàu có. Nhưng là, hôm nay nhìn tới nàng lại cảm giác mình chỉ nhìn thấy mặt ngoài mà thôi. Bất quá, không phải là dạy một học sinh nữ, phải dạy dỗ nghiêm túc như thế sao?
"Có thể bắt đầu chưa?" Câu này đáng lẽ phải là lão sư nói chứ không phải nàng.
"Thiếu phu nhân, đầu tiên xin sữa chữa tư thế ngồi." Mặc dù đối phương là thê tử đã quá môn của mình, nhưng là lấy thân phận bây giờ hắn cũng không thể tự tay chỉnh lại tư thế ngồi ác liệt lại cho đúng được. Thật là kỳ quái, lúc vừa mới tiến vào vẫn còn ngồi thật tốt, bây giờ thì lưng lại cong, thỉnh thoảng đầu còn chạm đến mặt bàn. Không khỏi kỳ quái, tối hôm qua nàng không có nghỉ ngơi tốt sao?
Thẩm Tử An vừa đến ban ngày thì ngủ gật, coi như không khí khẩn trương như thế nào đi nữa, nàng cũng không thể nhịn được cơn buồn ngủ từ đáy lòng của chính mình. Nghe được một âm thanh lạnh lẽo, nàng rùng mình một cái ngồi thẳng nói: "Vậy bắt đầu đi!" Sau đó đưa tay lấy bút, nhưng lại nghe Tiếu thư đồng nói: "Sai rồi, đó là thô hào (editor: mình cũng không rõ, chắc là cái khay đựng mực :v)."
Không đúng, vậy đổi. . . . . .
"Cũng không đúng. . . . . ."
Tiếp tục đổi!
"Thiếu phu nhân muốn học vẽ tranh thuỷ mặc sao?"
"Hôm nay là học vẽ ư, ta nhớ hình như là đến dạy ta luyện chữ mà." Thẩm Tử An do dự, chẳng lẽ ban ngày mình luôn mơ mơ màng màng cho nên nghe lầm?
Tiếu thư đồng âm thầm nắm chặt tay, nữ nhân này chẳng lẽ là đang giả bộ hồ đồ? Đột nhiên hắn cười một tiếng nói: "Thiếu phu nhân không có nghe sai, hôm nay là đến luyện chữ, ở đây có ba bảng chữ mẫu đều là do Đại thiếu gia khi còn sống ghi ra, bây giờ ngài có thể bắt đầu luyện theo, đồng thời ta sẽ nói cho ngài biết những chữ này nghĩa là gì." Từ đơn giản đến phức tạp, nhìn dáng vẻ nàng cầm bút, Tiếu thư đồng thở dài nghĩ.
Thẩm Tử An xác thực giống những nữ nhân xuyên không khác, chưa từng luyện cách viết chữ bằng bút lông, những chữ này dĩ nhiên nàng biết nghĩa là gì, nhưng viết thì có chút khó khăn. Chỉ là, người ta đã nói muốn dạy thì để cho hắn dạy đi, lý do biết chữ nàng cũng nghĩ sẵn rồi, cũng là bởi vì Tiếu thư đồng.
Chữ thứ nhất là chữ Thẩm, thấy vậy thì Thẩm Tử An đoán được Tiếu thư đồng là muốn dạy mình viết tên của mình. Nhưng nàng nơi nào biết, ở thời cổ đại này tử khuê danh nữ (tên của con gái) sao có thể tùy tiện nói cho những người khác, coi như Tuần Hạo là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, nhưng cũng không thể dễ dàng viết ra tên của thê tử.
Thẩm Tử An mới chỉ học được chữ Thẩm, thì bắt đầu học chữ Tuần. Lại chỉ học được chữ Tuần, lại bắt đầu đổi sang học chữ thư (sách). Học nhảy kiểu này có chút quá nhanh, loại phương pháp học tập này không tốt. Chỉ là, nàng vẫn vô cùng nghiêm túc viết chữ. Cho tới khi Tiếu thư đồng ở bên cạnh không nhịn được giật giật, hắn nhìn không nổi nữa đi tới sau lưng nàng nhẹ nhàng kéo lại bả vai của nàng quát khẽ: "Ngồi thẳng, cánh tay hơi cong chút, cổ tay dùng lực."
Thẩm Tử An ngược lại không cảm thấy gì, bởi vì loại tư thế này đặt ở hiện đại căn bản không coi là cái gì. Nhưng Tiếu thư đồng bên kia lại cực kỳ kiêng kỵ, nếu như không phải là thân phận hai người đặc biệt, hắn kiên quyết sẽ không làm ra cử động như thế. Nhưng thời điểm Thẩm Tử An không thoải mái hạ tay xuống, lòng bàn tay và lưng bàn tay hai người chạm nhau trong không trung, sau đó lại nhanh chóng tách ra. Dĩ nhiên, làm ra hành động giống như bị ong mật châm chỉ có Tiếu thư đồng, còn nữ chủ của chúng ta vẫn chuyên chú đọ sức với tờ giấy trắng trước mặt như cũ, hết sức dụng tâm đâm lại đâm, hình như muốn đâm thủng tờ giấy kia.
Từ nhỏ Tiếu thư đồng đã bị đẩy nơi đầu sóng ngọn gió, trong hoàng cung. Cho nên từ nhỏ hắn đã cho là, những thứ nhi nữ tình trường kia cũng chỉ là lợi dụng, bị lợi dụng và cảm giác vô dụng mà thôi. Cho nên, từ nhỏ đến lớn hắn rất ít đề cập tới cũng không muốn bị những người khác nắm được nhược điểm. Nữ tử trước mắt, bởi vì đã gả vào trong phủ làm thê tử của hắn, mặc dù cảm thấy phiền toái chướng mắt, nhưng không thể làm gì chỉ có thể tiếp nhận. Lúc trước, lần đầu gặp mặt lúc chỉ có thể coi là không cảm thấy chán ghét, hiện tại ngược lại cảm thấy hành động cử chỉ này càng ngày càng làm cho người ta nghi ngờ trong lòng, hơn nữa cũng có chút quá lớn mật. Rõ ràng hành động chính mình đã có thể xem là lớn mật rồi, nhưng nàng chẳng những không đỏ mặt phản kháng, ngược lại một dạng giống không có chuyện gì người nên làm cái gì thì làm cái ấy? Chẳng lẽ là gương mặt này củaTiếu thư đồng quá mức bình thường, hoàn toàn không làm cho nàng bất cứ hứng thú gì, hay là có nguyên nhân khác?
"Viết xong. . . . . ." Thẩm Tử An nâng một tờ giấy đã viết xong cho Tiếu thư đồng, trên mặt còn lộ ra cảm giác vui sướng rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng Tiếu thư đồng chỉ cảm thấy nàng lộ ra phần hồn nhiên, cũng không phải hạng người tâm cơ thâm trầm, nhưng vừa nhìn chữ trên đầu không bốc khói hầm hập.
"Viết lại, mấy chữ này ít nhất phải viết giống chữ của Đại Thiếu Gia bảy tám phần mới được." Chữ này là hôm qua hắn mất hẳn một đêm để viết ra, chỉ mong phu nhân của mình có thể không chịu thua kém chút, ít nhất chữ bình thường dễ nhận thức thì có thể viết ra được. Ai ngờ, tay cầm tờ giấy của hắn run lên, hắn thật sâu hoài nghi không biết trên giấy là vẽ xấu hay là chữ nữa.
Thẩm Tử An chỉ có tiếp tục, thật ra thì nàng vẫn rất thông minh, chỉ cần tập trung tinh thần thì rất dễ dàng đạt được yêu cầu của Tiếu thư đồng. Nhưng mà đối phương nhìn tới hình như cũng không hài lòng, nói: "Hôm nay luyện ba chữ là được, ngày mai cũng là như thế."
Ý tứ chính là tan học, thật tốt quá! Thẩm Tử An mỏi mới duỗi lưng một nửa, thì đột nhiên nghe Tiếu thư đồng nói: "Ăn Cơm trưa xong, buổi chiều tiếp tục học về lễ nghi."
"Không thể nào, tại sao vẫn còn?"
"Học lễ nghi mới là trọng điểm, là đại phu nhân nhờ vả, trọng yếu nhất. . . . . ."
"Tốt lắm, ta học."
Thẩm Tử An còn dư nửa lưng mỏi chưa kịp duỗi bị bóp chết sau lời nói của Tiếu thư đồng, nàng lộ vẻ tức giận ngẩng đầu lên lúc này mới nhìn thấy Xảo nhi đi rót trà mà cũng mất gần nửa buổi sáng, nói: "Ngươi cái người này, lá trà phải đi Vân Nam mới hái được sao?"
Xảo nhi đã thành thói quen phương thức nói chuyện thiếu phu nhân, thấy Tiếu thư đồng cầm sách rời đi thì vỗ vỗ ngực chạy đến trước mặt Thẩm Tử An nói: "Thiếu phu nhân, ngài không phải cảm thấy mới vừa tiểu thư Đồng rất đáng sợ sao? Này uy thế đều đáng sợ như đại phu nhân và lão gia, chân của ta bây giờ vẫn còn run."
"Trà." Rốt cuộc được uống Tương Thủy trong miệng, Thẩm Tử An hít mũi một cái, vừa mới bắt đầu quả thật nàng cũng có chút khẩn trương, không biết là bởi vì đối phương không có chút sát khí nào hay là do mình quá buồn ngủ, thế nhưng từ từ bình tĩnh lại.
Lại nói, khí thế một người có thể dễ dàng thay đổi như vậy sao? Thẩm Tử An vẫn cảm thấy diễn viên thật vĩ đại, có thể diễn người nào giống người nào. Nhưng có một lần nàng và đồng học đi quay phim ở hiện trường nghe được một đạo diễn nhắc qua, mặc dù diễn viên rất lợi hại, nhưng là khó khăn nhất cũng là khí thế cũng phải đồng thời thay đổi. Nếu như có thể thay đổi khí thế, như vậy người diễn viên này phải có không dưới mười ba mươi năm kinh nghiệm, cũng là người nội tâm hết sức phức tạp, là người rất giỏi ẩn nhẫn.
Tiếu thư đồng này thì ra nhìn qua chỉ là người hầu bình thường, mặc dù mấy lần gặp mặt cũng làm cho người ta cảm thấy lúng túng, chỉ là lại không làm cho người ta cảm giác phải đề phòng hắn. Vốn là người rất đơn giản, tại sao ngươi phải phòng bị hắn? Nhưng là hôm nay hắn lại hoàn toàn bất đồng, giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Người như vậy, làm cho người ta cảm thấy sợ, nguy hiểm, không thể chủ động đi thám thính quá khứ và tâm tình của hắn, nếu không ngay cả chết cũng không biết là chết thế nào!
Một người có thể biến hóa lớn như vậy sao? Thẩm Tử An bắt đầu cảm thấy, tiểu thư đồng kia sinh ra ở cổ đại thật là đáng tiếc, hắn nên đi làm diễn viên mới đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook