Tân Nương Của Quỷ
-
Chương 62
Câu nói của hắn làm tôi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Tôi nuốt nước miếng, suýt chút nữa nói: "Không phải anh “không được” sao" nhưng những lời này đã bị tôi nuốt xuống trong bụng, uyển chuyển nói: "Em nghe lời anh, nếu anh muốn thì chúng ta liền làm như vậy đi."
Cố Nam Phong nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, muốn tiếp tục nữa.
Mẹ kiếp, bình thường đều là tôi làm những chuyện không đứng đắn vwois hắn, nhưng bây giờ hắn thật sự muốn động vào tôi rồi, tôi ngược lại cảm thấy rất khẩn trương. Đầu óc tôi co lại, bật thốt ra một câu: "Không phải anh “không được” sao?"
"Không được?" Cố Nam Phong nhìn tôi với vẻ mặt thâm trầm đến cực điểm: "Em tốt nhất nên đem những lời vừa rồi nói rõ ràng lại cho ta nghe."
Thì ra cho dù là nam nhân ôn nhu cỡ nào cũng sẽ không chịu được nữ nhân nó hắn “không được”.
Tôi lắp bắp nói: "Sau khi hai ta ở cạnh nhau, không phải anh vẫn luôn không động chạm vào em sao?"
Tôi chỉ nói một câu kia, sắc mặt hắn đã càng ngày càng trở nên khó coi, tôi nhanh chóng giải thích "Kỳ thật em cũng không quá chú trọng chuyện này, cho dù anh “không được” thì cũng không sao đâu, ưm..."
Cố Nam Phong đột nhiên cúi đầu xuống chặn miệng tôi lại. Hắn tra tấn tôi đến khi tôi sắp không thở nổi hắn mới chịu bỏ tôi ra, hắn ghé vào tai tôi, buồn bã nói: "Trước kia ta không động vào em, là vì ta chưa đoạt lại được chân thân của mình, ta không thể làm như vậy, hơn nữa lúc ấy thực lực của ta còn chưa khôi phục, không bảo vệ được em, nhưng bây giờ thì khác..."
Hắn nói hết câu đã muốn tiếp tục nữa, tôi ngăn hắn lại, nói: " Vậy hiện giờ anh đã đoạt lại được chân thân của mình rồi à?"
Tôi hỏi cái gì Cố Nam Phong cũng ậm ừ một tiếng. Cuối cùng chũng tôi cũng chính thức trở thành vợ chồng.
Mấy ngày ở cùng Cố Nam Phong tôi cảm thấy rất vui vẻ, hắn nói hắn đã phát hiện ra người áo đen kia là ai và hắn cũng đã giúp tôi diệt trừ hắn rồi.
Tôi tò mò hỏi: “Hắn ta là ai?”
“Hắn ta là Lý Húc Dương.”
Nghe được câu này tôi thấy rất bất ngờ. Tôi và hắn ta quen biết cũng chưa lâu, tại sao hắn ta lại muốn giết tôi?
Cố Nam Phong giải thích: “Hắn là người tu đạo, hắn ta biết được tương lai em sẽ là người giết hắn nên hắn muốn giết em trước để diệt trừ hậu họa.”
“Vậy còn Tạ Linh Linh và mấy người kia?”
“Ta đã giúp bọn họ siêu thoát rồi.”
Tôi mỉm cười, nằm gọn trong lòng hắn. Tôi cảm thấy cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có hắn bảo vệ tôi. Có hắn ở bên cạnh thật tốt.
Nhưng rồi bỗng một đêm, Cố Nam Phong bỗng lặng lẽ rời đi, tôi không biết là hắn đi đâu như có lẽ hắn khống muốn để tôi biết nên tôi liền nhắm mắt giả bộ ngủ. Nhắc tới cũng kỳ, Cố Nam Phong vừa rời đi, tôi liền đột nhiên nghe thấy tiếng cửa chính mở.
Chờ đến khi thân ảnh của Cố Nam Phong mất hút, tôi mới ngồi dậy, khoác thêm một cái áo rồi đi theo hắn. Tôi trốn ở một góc, lặng lẽ nhìn xuống dưới tầng. Một cô gái mặc váy dài màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
Trái tim tôi đập thình thịch, tôi nhanh chóng rụt đầu về bởi vì lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn về phía tôi, tôi không biết cô ấy đã phát hiện ra tôi chưa như tôi thấy ánh mắt của cô ấy trông rất đáng sợ.
Cố Nam Phong đưa lưng về phái tôi, hắn đang nói chuyện với cô ấy.
"Cao Nguyệt, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Tôi thấy thanh âm của Cố Nam Phong có chút tức giận, tôi không biết hắn giận cái gì. Dù sao từ trước tới nay tôi chưa từng thấy hắn nói chuyện với ai lạnh lùng đến vậy.
Thì ra người này là phu nhân Minh giới tên là Cao Nguyệt, trong lòng tôi suy nghĩ không biết quan hệ giữa bọn họ là thế nào, tôi chợt nghe thấy Cao Nguyệt nói: "Cao Nguyệt? Trước kia ngươi không có gọi ta như vậy? Sao? Mười năm không gặp ngươi liền quên ta rồi ư?"
Sau đó tôi nghe thấy tiếng nói lạnh băng của Cố Nam Phong: "Phong phu nhân, thỉnh ngươi tự trọng."
Tôi có chút tò mò, lén lút thò đầu ra nhìn bọn họ, tôi thấy sắc mặt Cao Nguyệt ửng hồng, cô ấy cúi đầu không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Cố Nam Phong lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy chúng ta."
Nói xong câu đó, hắn liền quay người muốn rời đi.
"Ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng trở về, giống như lúc ngươi vứt bỏ ta vậy!"
Cao Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Phong, nước mắt nhanh chóng chảy xuống hai gò má trắng nõn, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt cô ấy đã bị che phủ bởi nước mắt.
Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần, rốt cuộc thì giwuax cô ấy và Cố Nam Phong đã có chuyện gì? Sao Cao Nguyệt lại nói Cố Nam Phong vứt bỏ cô ấy? Tôi biết Cố Nam Phong không phải là người như vậy!
Cố Nam Phong thở dài: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta phải sống vì tương lai."
Nói xong hắn muốn đi lên lầu. Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng trốn vào phòng. Rồi tôi chợt thấy Cao Nguyệt vọt lên, ôm Cố Nam Phong từ phía sau, cô ấy áp mặt vào lưng Cố Nam Phong khóc nấc lên, trong miệng còn nói mấy lời gì đó.
Cố Nam Phong đứng đấy bất động, thở dài, hắn cạy tay Cao Nguyệt ra, xoay người lại rồi cúi đầu nói gì đó với cô ấy.
Lúc này tôi chẳng còn tâm tư muốn nghe bọn họ thì thầm nói cái gì, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Bởi vì Cố Nam Phong không phản bác lời nói của Cao Nguyệt, thậm chí có thể nói hắn chấp nhận cô ấy..., chẳng lẽ hắn thật sự đã bỏ rơi cô ấy sao?
Tôi không tin Cố Nam Phong lại là người bạc tình phụ nghĩa như vậy, nhưng tôi càng tin vào hai mắt của mình hơn. Tôi lo lắng Cố Nam Phong sẽ phát hiện ra tôi nên tôi liền nhanh chóng trở về phòng.
Đại khái là khoảng tầm ba phút sau, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng mở cửa, tôi liền biết Cố Nam Phong vào phòng, tôi nhanh chóng giả bộ như đang ngủ. Không biết lúc tôi đi, Cố Nam Phong đã khuyên Cao Nguyệt như thế nào để cô ấy rời đi.
Cố Nam Phong tới, hắn nhẹ nhàng vuốt má tôi, thở dài: "Kỳ thật giữa ta và cô ấy không giống với những gì em nghĩ đâu."
Nghe hắn nói như vậy, tôi liền biết hắn đã phát hiện ra tôi. Tôi không gải vờ nữa mà dứt khoát ngồi dậy, hỏi: "Vậy giữa hai người đã có chuyện gì?"
Nói xong, trong lòng tôi lại có chút khó chịu, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Cố Nam Phong ngược lại còn nở nụ cười: "Được rồi, ta vẫn nên đem hết mọi chuyện kể cho em nghe."
Tôi quên cả khóc, chờ Cố Nam Phong giải thích. Thì ra hắn, Phong Cương và Cao Nguyệt lớn lên bên nhau từ nhỏ. Quan hệ giữa mấy người bọn họ vốn rất tốt, nhưng về sau không biết có chuyện gì, Phong Cương muốn làm Quỷ Vương nên đã hại cả nhà ta. Vốn dĩ cha ta muốn ta lấy Cao Nguyệt, nhưng sau khi Phong Cương cướp được ngôi vị Quỷ Vương thì Cao Nguyệt liền gả cho hắn.
Tôi suy đoán: "Có phải là Phong Cương thích Cao Nguyệt, nhưng Cao Nguyệt lại thích anh? Có phải bọn họ vì yêu mà sinh hận không?"
Cố Nam Phong cười lắc đầu: "Ta không biết."
Tuy hắn nói cho tôi biết chuyện này, nhưng có một việc tôi vẫn không hiểu, nên tôi liền hỏi: "Vậy chuyện Cao Nguyệt nói anh bỏ rơi cô ấy là sao? Có phải là trước kia hai người từng có hôn ước nên đã đã hứa hẹn gì với nhau rồi đúng không?"
Tôi rất nghiêm túc hỏi hắn, nhưng Cố Nam Phong lại cười nói: "Em suy nghĩ nhiều quá. Chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã, sau đó đôi khi cũng bị người khác trêu chọc, nhưng kỳ thật ta không có ý đấy. Với lại lúc ấy ta cũng không thích em nên cha ta muốn ta lấy cô ấy thì ta cũng không phản đối. Sau đó xảy ra chuyện, vấn đề này ta cũng nói rồi, cô ấy đã kết hôn."
"Nếu hiện giờ cô ấy không kết hôn..., có phải là anh sẽ lấy cô ấy không?"
Nghĩ đến khả năng này tôi liền cảm thấy rất khó chịu.
Cố Nam Phong cười nói: "Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?"
"Đương nhiên là nói thật rồi."
"Được, nếu là nói thật thì ta cũng sẽ không lấy cô ấy. Bởi vì ta muốn báo thù cho cha ta, nên ta chẳng muốn quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường."
Nói chuyện cùng Cố Nam Phong lâu như vậy, chúng tôi mới nằm ngủ, cứ như vậy, hai ngày trôi qua. Cố Nam Phong nói hắn có chuyện phải rời đi, Hạ Dương cũng đi cùng với hắn.
Cố Nam Phong chưa đi được bao lâu thì ngay trong đêm đó. Tôi lại một lần nữa gặp Cao Nguyệt.
Nhìn thấy bộ dáng thù địch của tôi, Cao Nguyệt nở nụ cười: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không động thủ với một người nhỏ yếu như ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu thôi."
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô ấy
"Ngươi thích Cố Nam Phong sao?"
Cô ấy đang nói nhảm à? Nếu như tôi không thích hắn thì sao tôi lại cam tâm tình nguyện ở cùng với quỷ chứ?
Tôi không chút do dự nói: "Đương nhiên là ta thích hắn rồi."
Nghe tôi nói như vậy, Cao Nguyệt lại nở nụ cười: "Ngươi đã bao giờ nghĩ tới chuyện hắn là quỷ, hơn nữa còn là con trai của Quỷ vương, hắn có thể sống mãi, không chết không già, nhưng ngươi lại chỉ là một con người yếu đuối, nhỏ bé."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Tôi không tin cô ấy có ý tốt muốn nói cho tôi biết, chẳng là cô ấy muốn tôi rời xa Cố Nam Phong thôi.
"Dĩ nhiên là ta muốn ngươi rời xa Cố Nam Phong, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Tôi cười nói, "Vậy thì ta cũng khuyên ngươi một câu, bây giờ người đã là vợ người khác rồi, cho dù ta không thể ở bên Cố Nam Phong mãi mãi nhưng chỉ sợ ngươi còn không so được với ta ý."
Có lẽ Cao Nguyệt không ngờ tôi lại phản bác như vậy, cô ấy tức giận nói: "Nhiều người như vậy, ngươi nghĩ tại sao Cố Nam Phong lại chọn ở bên ngươi?"
"Tại sao?"
Cao Nguyệt cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, tôi còn muốn hỏi cô ấy nhưng chớp mắt cô ấy đã biến mất.
Cao Nguyệt đi rồi nhưng tôi lại ưu sầu không ngủ được. Cao Nguyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như vậy, lời của cô ấy nhất định là có nguyên do.
Mấy ngày sau, Cố Nam Phong trở về, hắn nói Cao Nguyệt đã thiết kế để cô ấy và Phong Cương tan thành mây khói.
"Trước khi đi, Cao Nguyệt đã nói với ta rồi." Cố Nam phong kiên định nói: "Bất luận em có biến thành bộ dạng gì, ta vẫn sẽ thích em. Hơn nữa, sau khi em chết cũng là quỷ rồi, chẳng phải chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau sao?"
Nói xong hắn sờ lên đầu tôi, cười sủng nịnh.
"Thế nhưng cho dù là vậy, anh cũng vẫn là một con quỷ đẹp trai, còn em thì đã trở thành một bà quỷ già khọm rồi."
Cố Nam Phong lấy từ trong người ra một vật tròn tròn phát sáng: "Lúc đó, ta có thể dùng đến sức mạnh của Quỷ Vương, biến em trở nên trẻ mãi không già."
~~~ Hết ~~~
Cố Nam Phong nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, muốn tiếp tục nữa.
Mẹ kiếp, bình thường đều là tôi làm những chuyện không đứng đắn vwois hắn, nhưng bây giờ hắn thật sự muốn động vào tôi rồi, tôi ngược lại cảm thấy rất khẩn trương. Đầu óc tôi co lại, bật thốt ra một câu: "Không phải anh “không được” sao?"
"Không được?" Cố Nam Phong nhìn tôi với vẻ mặt thâm trầm đến cực điểm: "Em tốt nhất nên đem những lời vừa rồi nói rõ ràng lại cho ta nghe."
Thì ra cho dù là nam nhân ôn nhu cỡ nào cũng sẽ không chịu được nữ nhân nó hắn “không được”.
Tôi lắp bắp nói: "Sau khi hai ta ở cạnh nhau, không phải anh vẫn luôn không động chạm vào em sao?"
Tôi chỉ nói một câu kia, sắc mặt hắn đã càng ngày càng trở nên khó coi, tôi nhanh chóng giải thích "Kỳ thật em cũng không quá chú trọng chuyện này, cho dù anh “không được” thì cũng không sao đâu, ưm..."
Cố Nam Phong đột nhiên cúi đầu xuống chặn miệng tôi lại. Hắn tra tấn tôi đến khi tôi sắp không thở nổi hắn mới chịu bỏ tôi ra, hắn ghé vào tai tôi, buồn bã nói: "Trước kia ta không động vào em, là vì ta chưa đoạt lại được chân thân của mình, ta không thể làm như vậy, hơn nữa lúc ấy thực lực của ta còn chưa khôi phục, không bảo vệ được em, nhưng bây giờ thì khác..."
Hắn nói hết câu đã muốn tiếp tục nữa, tôi ngăn hắn lại, nói: " Vậy hiện giờ anh đã đoạt lại được chân thân của mình rồi à?"
Tôi hỏi cái gì Cố Nam Phong cũng ậm ừ một tiếng. Cuối cùng chũng tôi cũng chính thức trở thành vợ chồng.
Mấy ngày ở cùng Cố Nam Phong tôi cảm thấy rất vui vẻ, hắn nói hắn đã phát hiện ra người áo đen kia là ai và hắn cũng đã giúp tôi diệt trừ hắn rồi.
Tôi tò mò hỏi: “Hắn ta là ai?”
“Hắn ta là Lý Húc Dương.”
Nghe được câu này tôi thấy rất bất ngờ. Tôi và hắn ta quen biết cũng chưa lâu, tại sao hắn ta lại muốn giết tôi?
Cố Nam Phong giải thích: “Hắn là người tu đạo, hắn ta biết được tương lai em sẽ là người giết hắn nên hắn muốn giết em trước để diệt trừ hậu họa.”
“Vậy còn Tạ Linh Linh và mấy người kia?”
“Ta đã giúp bọn họ siêu thoát rồi.”
Tôi mỉm cười, nằm gọn trong lòng hắn. Tôi cảm thấy cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có hắn bảo vệ tôi. Có hắn ở bên cạnh thật tốt.
Nhưng rồi bỗng một đêm, Cố Nam Phong bỗng lặng lẽ rời đi, tôi không biết là hắn đi đâu như có lẽ hắn khống muốn để tôi biết nên tôi liền nhắm mắt giả bộ ngủ. Nhắc tới cũng kỳ, Cố Nam Phong vừa rời đi, tôi liền đột nhiên nghe thấy tiếng cửa chính mở.
Chờ đến khi thân ảnh của Cố Nam Phong mất hút, tôi mới ngồi dậy, khoác thêm một cái áo rồi đi theo hắn. Tôi trốn ở một góc, lặng lẽ nhìn xuống dưới tầng. Một cô gái mặc váy dài màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
Trái tim tôi đập thình thịch, tôi nhanh chóng rụt đầu về bởi vì lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn về phía tôi, tôi không biết cô ấy đã phát hiện ra tôi chưa như tôi thấy ánh mắt của cô ấy trông rất đáng sợ.
Cố Nam Phong đưa lưng về phái tôi, hắn đang nói chuyện với cô ấy.
"Cao Nguyệt, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Tôi thấy thanh âm của Cố Nam Phong có chút tức giận, tôi không biết hắn giận cái gì. Dù sao từ trước tới nay tôi chưa từng thấy hắn nói chuyện với ai lạnh lùng đến vậy.
Thì ra người này là phu nhân Minh giới tên là Cao Nguyệt, trong lòng tôi suy nghĩ không biết quan hệ giữa bọn họ là thế nào, tôi chợt nghe thấy Cao Nguyệt nói: "Cao Nguyệt? Trước kia ngươi không có gọi ta như vậy? Sao? Mười năm không gặp ngươi liền quên ta rồi ư?"
Sau đó tôi nghe thấy tiếng nói lạnh băng của Cố Nam Phong: "Phong phu nhân, thỉnh ngươi tự trọng."
Tôi có chút tò mò, lén lút thò đầu ra nhìn bọn họ, tôi thấy sắc mặt Cao Nguyệt ửng hồng, cô ấy cúi đầu không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Cố Nam Phong lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy chúng ta."
Nói xong câu đó, hắn liền quay người muốn rời đi.
"Ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng trở về, giống như lúc ngươi vứt bỏ ta vậy!"
Cao Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Phong, nước mắt nhanh chóng chảy xuống hai gò má trắng nõn, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt cô ấy đã bị che phủ bởi nước mắt.
Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần, rốt cuộc thì giwuax cô ấy và Cố Nam Phong đã có chuyện gì? Sao Cao Nguyệt lại nói Cố Nam Phong vứt bỏ cô ấy? Tôi biết Cố Nam Phong không phải là người như vậy!
Cố Nam Phong thở dài: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta phải sống vì tương lai."
Nói xong hắn muốn đi lên lầu. Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng trốn vào phòng. Rồi tôi chợt thấy Cao Nguyệt vọt lên, ôm Cố Nam Phong từ phía sau, cô ấy áp mặt vào lưng Cố Nam Phong khóc nấc lên, trong miệng còn nói mấy lời gì đó.
Cố Nam Phong đứng đấy bất động, thở dài, hắn cạy tay Cao Nguyệt ra, xoay người lại rồi cúi đầu nói gì đó với cô ấy.
Lúc này tôi chẳng còn tâm tư muốn nghe bọn họ thì thầm nói cái gì, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Bởi vì Cố Nam Phong không phản bác lời nói của Cao Nguyệt, thậm chí có thể nói hắn chấp nhận cô ấy..., chẳng lẽ hắn thật sự đã bỏ rơi cô ấy sao?
Tôi không tin Cố Nam Phong lại là người bạc tình phụ nghĩa như vậy, nhưng tôi càng tin vào hai mắt của mình hơn. Tôi lo lắng Cố Nam Phong sẽ phát hiện ra tôi nên tôi liền nhanh chóng trở về phòng.
Đại khái là khoảng tầm ba phút sau, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng mở cửa, tôi liền biết Cố Nam Phong vào phòng, tôi nhanh chóng giả bộ như đang ngủ. Không biết lúc tôi đi, Cố Nam Phong đã khuyên Cao Nguyệt như thế nào để cô ấy rời đi.
Cố Nam Phong tới, hắn nhẹ nhàng vuốt má tôi, thở dài: "Kỳ thật giữa ta và cô ấy không giống với những gì em nghĩ đâu."
Nghe hắn nói như vậy, tôi liền biết hắn đã phát hiện ra tôi. Tôi không gải vờ nữa mà dứt khoát ngồi dậy, hỏi: "Vậy giữa hai người đã có chuyện gì?"
Nói xong, trong lòng tôi lại có chút khó chịu, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Cố Nam Phong ngược lại còn nở nụ cười: "Được rồi, ta vẫn nên đem hết mọi chuyện kể cho em nghe."
Tôi quên cả khóc, chờ Cố Nam Phong giải thích. Thì ra hắn, Phong Cương và Cao Nguyệt lớn lên bên nhau từ nhỏ. Quan hệ giữa mấy người bọn họ vốn rất tốt, nhưng về sau không biết có chuyện gì, Phong Cương muốn làm Quỷ Vương nên đã hại cả nhà ta. Vốn dĩ cha ta muốn ta lấy Cao Nguyệt, nhưng sau khi Phong Cương cướp được ngôi vị Quỷ Vương thì Cao Nguyệt liền gả cho hắn.
Tôi suy đoán: "Có phải là Phong Cương thích Cao Nguyệt, nhưng Cao Nguyệt lại thích anh? Có phải bọn họ vì yêu mà sinh hận không?"
Cố Nam Phong cười lắc đầu: "Ta không biết."
Tuy hắn nói cho tôi biết chuyện này, nhưng có một việc tôi vẫn không hiểu, nên tôi liền hỏi: "Vậy chuyện Cao Nguyệt nói anh bỏ rơi cô ấy là sao? Có phải là trước kia hai người từng có hôn ước nên đã đã hứa hẹn gì với nhau rồi đúng không?"
Tôi rất nghiêm túc hỏi hắn, nhưng Cố Nam Phong lại cười nói: "Em suy nghĩ nhiều quá. Chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã, sau đó đôi khi cũng bị người khác trêu chọc, nhưng kỳ thật ta không có ý đấy. Với lại lúc ấy ta cũng không thích em nên cha ta muốn ta lấy cô ấy thì ta cũng không phản đối. Sau đó xảy ra chuyện, vấn đề này ta cũng nói rồi, cô ấy đã kết hôn."
"Nếu hiện giờ cô ấy không kết hôn..., có phải là anh sẽ lấy cô ấy không?"
Nghĩ đến khả năng này tôi liền cảm thấy rất khó chịu.
Cố Nam Phong cười nói: "Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?"
"Đương nhiên là nói thật rồi."
"Được, nếu là nói thật thì ta cũng sẽ không lấy cô ấy. Bởi vì ta muốn báo thù cho cha ta, nên ta chẳng muốn quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường."
Nói chuyện cùng Cố Nam Phong lâu như vậy, chúng tôi mới nằm ngủ, cứ như vậy, hai ngày trôi qua. Cố Nam Phong nói hắn có chuyện phải rời đi, Hạ Dương cũng đi cùng với hắn.
Cố Nam Phong chưa đi được bao lâu thì ngay trong đêm đó. Tôi lại một lần nữa gặp Cao Nguyệt.
Nhìn thấy bộ dáng thù địch của tôi, Cao Nguyệt nở nụ cười: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không động thủ với một người nhỏ yếu như ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu thôi."
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô ấy
"Ngươi thích Cố Nam Phong sao?"
Cô ấy đang nói nhảm à? Nếu như tôi không thích hắn thì sao tôi lại cam tâm tình nguyện ở cùng với quỷ chứ?
Tôi không chút do dự nói: "Đương nhiên là ta thích hắn rồi."
Nghe tôi nói như vậy, Cao Nguyệt lại nở nụ cười: "Ngươi đã bao giờ nghĩ tới chuyện hắn là quỷ, hơn nữa còn là con trai của Quỷ vương, hắn có thể sống mãi, không chết không già, nhưng ngươi lại chỉ là một con người yếu đuối, nhỏ bé."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Tôi không tin cô ấy có ý tốt muốn nói cho tôi biết, chẳng là cô ấy muốn tôi rời xa Cố Nam Phong thôi.
"Dĩ nhiên là ta muốn ngươi rời xa Cố Nam Phong, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Tôi cười nói, "Vậy thì ta cũng khuyên ngươi một câu, bây giờ người đã là vợ người khác rồi, cho dù ta không thể ở bên Cố Nam Phong mãi mãi nhưng chỉ sợ ngươi còn không so được với ta ý."
Có lẽ Cao Nguyệt không ngờ tôi lại phản bác như vậy, cô ấy tức giận nói: "Nhiều người như vậy, ngươi nghĩ tại sao Cố Nam Phong lại chọn ở bên ngươi?"
"Tại sao?"
Cao Nguyệt cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, tôi còn muốn hỏi cô ấy nhưng chớp mắt cô ấy đã biến mất.
Cao Nguyệt đi rồi nhưng tôi lại ưu sầu không ngủ được. Cao Nguyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà nói như vậy, lời của cô ấy nhất định là có nguyên do.
Mấy ngày sau, Cố Nam Phong trở về, hắn nói Cao Nguyệt đã thiết kế để cô ấy và Phong Cương tan thành mây khói.
"Trước khi đi, Cao Nguyệt đã nói với ta rồi." Cố Nam phong kiên định nói: "Bất luận em có biến thành bộ dạng gì, ta vẫn sẽ thích em. Hơn nữa, sau khi em chết cũng là quỷ rồi, chẳng phải chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau sao?"
Nói xong hắn sờ lên đầu tôi, cười sủng nịnh.
"Thế nhưng cho dù là vậy, anh cũng vẫn là một con quỷ đẹp trai, còn em thì đã trở thành một bà quỷ già khọm rồi."
Cố Nam Phong lấy từ trong người ra một vật tròn tròn phát sáng: "Lúc đó, ta có thể dùng đến sức mạnh của Quỷ Vương, biến em trở nên trẻ mãi không già."
~~~ Hết ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook