Tân Nương Của Quỷ
Chương 3: Nửa đêm ra sau núi

Tôi cẩn thận nhớ lại, có vẻ như trong thôn chúng tôi, tháng 7 âm lịch năm đó xác thực chỉ có ba người chúng tôi được sinh ra. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết tử vong? Lúc trước Tạ Linh Linh cảnh cáo tôi, bảo tôi chỉ được ở lại thôn hai ba ngày sau đó phải rời đi ngay, liệu đó có phải là do chúng tôi có cùng tháng sinh không? Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn không nghĩ ra duyên cớ.

Tôi gập thiếp mời lại, chuẩn bị cất nó vào ngăn kéo thì chợt nghe thấy ngoài của sổ có tiếng cười quỷ dị. Tôi cảm giác da đầu mình tê rần, khẽ ngẩng đầu nhìn lên thì không biết từ lúc nào mà trên cửa sổ đã có một vết máu loang lổ. Chính giữa vết máu ấy có một người đàn ông đang nằm sấp, mặt của hắn dính chặt vào cửa sổ. Khuôn mặt hắn vì bị đè ép vào cửa sổ nên đã có chút biến dạng, miệng hắn cười toe toét lộ ra hàm răng trắng hếu, máu tươi từ trên mặt hắn cứ chảy xuống không ngừng. Tôi khiếp sợ hét lên một tiếng, hoang mang lùi về phía sau hai bước, phục hồi lại tinh thần, sau đó nhìn kỹ lại thì không thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu nữa. Nếu không phải vết máu trên cửa sổ đang từ từ thu lại, nhất định tôi sẽ nghĩ sự việc vừa rồi là do tôi nảy sinh ảo giác. Bên ngoài trời quá tối nên tôi không thể nhĩn rõ tướng mạo của hắn, nhưng tôi biết hắn không phải là người trong thôn chúng tôi. Hơn nữa, tôi dám khẳng định tôi chưa từng gặp qua người này.

“Làm sao vậy?” Ba tôi mở cửa ra hỏi, theo sau ông là mẹ tôi.

Tôi ngồi xuống ghế, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, vừa nãy con nhìn nhầm, nghĩ ngoài cửa sổ có người nên giật hết cả mình.” Tôi nửa thật nửa giả nói, dù sao tôi cũng không muốn ba mẹ lo lắng, bọn họ chỉ là người bình thường, cho dù biết những sự việc này thì cũng chỉ có thể bó tay mà thôi.

Mẹ nhìn tôi một lúc lâu, mãi sau mới nói: “Đồng Đồng, con có chuyện gì thì nhất định phải nói cho ba mẹ biết, chúng ta là người thân duy nhất trên thế giới này của con, chắc chắn sẽ không hại con.”

Tôi chột dạ nói: “Dạ vâng, con biết rồi.”

Chờ sau khi ba mẹ tôi rời đi, tôi nằm một mình ở trên giường, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Cuối cùng tôi cũng tìm ra điểm chung giữa ba người chúng tôi. Đầu tiên, chúng tôi đều nhận được cái thiếp mời này, thứ hai, chúng tôi đều sinh vào tháng 7 năm 1997. Cuối cùng, trước khi chết, hai người họ đều đã đi ra ngoài. Tuy không chắc chắn, nhưng rất có thể hai người họ đều ra phía sau núi. Thế nhưng mà đêm hôm khuya khoắt tôi không có đi ra ngoài. Chẳng lẽ tối nay tôi cũng giống như Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết, một mình ra sau núi, sau đó ngày hôm sau trở về thì chết ngay tại nhà?

Nghĩ đến đây tôi đã cảm thấy sợ hãi, cảm giác ngoài cửa sổ đang có cái gì đó có thể mang tôi ra ngoài bất cứ lúc nào. Tối nay gió to thật, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng lá cây xào xạc vang lên, cành cây lắc lư, in bóng lên cửa sổ làm tôi cho rằng người đàn ông mặt mũi đầy máu kia lại quay lại. Trong nội tâm thấp tôi cứ thấp thỏm không yên. Cuối cùng tôi tùy tiện khoác một cái áo lên người rồi vội vàng chạy sang phòng ngủ của ba mẹ.

“Ai đó?”

Nghe thấy tiếng hỏi đầy cảnh giác của ba mẹ, không hiểu sao lòng tôi lại cảm thấy rất yên tâm. Sau khi nhìn thấy ba mẹ, tôi liền khóc lóc kể hết áp lực trong lòng tôi mấy ngày này. Ba mẹ tôi nghe xong, liếc nhìn nhau, trong mắt họ thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, giống như họ có chuyện gì dấu tôi vậy.

Mẹ ở bên cạnh an ủi tôi, còn ba tôi thì nói: “Con đừng sợ, bây giờ ta sẽ gọi cho bà cô của con để bà ấy tới xem cho con.”

“Bà cô của con?” Tôi nghi ngờ nói. Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ tôi cũng không biết rằng mình còn có một bà cô.

Ba tôi giải thích: “Là bà con xa, khi còn bé chính bà cô là người đã tính quẻ cho con, nói tương lai con sẽ...” Nói đến đây, ba dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Kết âm hôn. Bà ấy bảo chúng ta hãy lưu lại số điện thoại của bà ấy, còn nói nếu có chuyện gì thì gọi cho bà ấy, không biết bây giờ có còn liên lạc được nữa không.”

Nói xong, ba liền tôi đi gọi điện thoại, mẹ thì vẫn ở bên an ủi tôi. Không lâu sau, ba tôi đã trở lại. Ba tôi nói là bà cô không có ở miếu đạo sĩ, là đồ đệ của bà ấy nhận điện thoại, đợi ngày mai bà cô trở về sẽ giúp chúng ta xử lý chuyện này.

Mẹ tôi nghe vậy vội la lên: “Vậy phải làm sao bây giờ? Lỡ như... Nếu....”

Mẹ tôi ngập ngừng không dám nói hết, tôi biết bà sợ tối nay tôi sẽ gặp phải chuyện bất trắc. Trong nội tâm tôi âm thầm hối hận vì tối nay tôi đã hấp tấp kề hết mọi chuyện cho mẹ, bà vốn là người rất nhát gan. Tôi tranh thủ mỉm cười khuyên nhủ: “Mẹ, nhiều ngày như vậy rồi mà con vẫn chưa có chuyện gì, đợi ngày mai bà cô đến là con đã có sự trợ giúp rồi.”

Mẹ tôi thở dài, xong cũng không nói tiếp. Ba tôi cũng an ủi mẹ: “ Tối nay em ngủ cùng với con, tôi sẽ sang phòng nó ngủ.”

Trong đêm chỉ có mẹ và tôi, nội tâm tôi không còn sợ hãi như trước nữa nên cũng thiếp đi từ lúc nào không hay. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, tôi chỉ thấy có chút lạnh, hình như là chưa đóng cửa sổ nên tôi cảm thấy có gió lùa vào. Trong lúc mơ hồ, tôi cảm giác dường như có người đang sờ tôi, bên tai còn bất chợt xuất hiện vài tiếng tiếng cười quỷ dị: “Khà khà khà, khà khà khà.”

Tôi loáng thoáng cảm thấy khó chịu với điệu cười này, vô thức phẩy phẩy tay nhưng lại không đánh trúng cái gì. Cơn buồn ngủ vẫn còn nên rất nhanh tôi liền thiếp đi. Chỉ một lát sau, cái cảm giác lạnh buốt chợt truyền đến, một cái thứ gì đó uốn éo như con rắn chui vào trong cổ áo tôi, làm tôi giật hết mình, thoáng cái đã hoàn toàn thanh tỉnh. Tôi mở to mắt ra nhìn, suýt chút nữa thì tôi bị dọa chết khiếp. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt tràn đầy máu tươi với bộ dáng bỉ ổi của một người đàn ông, hắn đang ngồi xổm trên đầu giường tôi. Hắn ta cứ nhìn tôi chằm chằm rồi cười ngây ngô, nước miếng cũng sắp rớt ra rồi. Mấu chốt là mặt hắn cách mặt tôi rất gần, khoảng cách tối đa là 10cm, tôi vừa mới mở mắt ra đã trông thấy hai tròng mắt trắng xóa không có đồng tử của hắn. Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi phản ứng rất kịch liệt, vừa thét chói tai vừa đứng phắt dậy. Nhưng tôi phát hiện tôi không phát ra được âm thanh nào, cơ thể cũng không nhúc nhích được. Còn người đàn ông bẩn thỉu kia, trên người hắn tản ra một cái mùi khiến tôi khó chịu vô cùng, nó giống như là xác chết của động vật hoặc là những khối thịt thối rữa tanh tưởi làm tôi xém chút nữa nôn ọe ra giường.

Cũng may thấy tôi tỉnh lại, hắn không tiếp tục sờ tôi, nhưng vẫn nhìn tôi cười toe toét. Nhìn miệng hắn tôi mới biết tại sao cách cửa sổ mà tôi vẫn trông thấy hàm răng hắn trắng như vậy. Tiên sư cha nhà hắn, cái kia đâu phải là hàm răng, con mẹ nó, đó đều là những con giòi bọ đang sống sờ sờ a!!! Thỉnh thoảng, có vài con giòi bọ rơi từ trong miệng hắn ra, có một con suýt chút nữa thì rơi xuống trên người tôi. Tôi lẳng lặng nôn ọe vài cái rồi đảo mắt nhìn qua chỗ mẹ. Mẹ tôi vẫn đang ngủ rất say như thể bà không ngửi thấy một mùi hôi thôi kỳ quặc nào cả. Đang lúc tôi không biết phải làm như thế nào thì người đàn ông kia vẫy vẫy tay với tôi, ra hiệu cho tôi đi theo hắn. Trong thâm tâm tôi vô cùng không muốn đi nhưng thân thể tôi cứ như bị ai đó khống chế, cứ thế ngồi dậy một cách cứng ngắc rồi tự động xỏ giày vào đi theo người đàn ông kia ra ngoài.

Bên ngoài gió thổi rất to làm tôi rét run, trên bầu trời đen thui không có một ngôi sao nào cả nên cái gì tôi cũng không nhìn rõ, tôi bước từng bước theo sát phía sau hắn. Lúc đi qua nhà Bạch Tuyết, tôi nhớ ba Bạch Tuyết đã từng nói ông ấy tận mắt nhìn thấy Bạch Tuyết trở về từ phía sau núi lúc bốn năm giờ sáng. Chúng ta đã có ba điểm giống nhau, chắc hẳn Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết cũng đêm hôm khuya khoắt đi ra phía sau núi, sau đó tới sáng sớm mới trở về. Có thể hai người họ đã gặp phải cái gì đó ở sau núi, ngày hôm sau thì đột tử ngay trong nhà?

Tôi đã cho rằng rất nhanh tôi sẽ biết đáp án, ai ngờ……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương