Trên đường tín thiên ông bay, Bạch Hử mở thiết bị chứa vật, làm chuyện mấy ngày qua vẫn muốn làm, cho ăn.
Thịt dị thú đặc hữu của vương thành, được chế biến tỉ mỉ, thêm gia vị của vực Xanh, mùi hương lập tức bay vào mũi.

Được xé thành kích thước vừa miệng, một miếng tiếp một miếng biến mất trong miệng Tần Ninh.
Thịt nướng cỡ nắm tay biến mất, Bạch Hử rốt cuộc có vài phần thỏa mãn.

Lấy cá nướng còn bốc hơi nóng ra, lại bắt đầu một vòng cho ăn mới.
Phồng quai hàm, Tần Ninh dùng sức nhai thịt thú.
Có thể dự đoán, cứ tiếp tục đút như vậy, không đợi về đến miệng núi lửa, bản thân đã phải ợ ra.
“Qua vài ngày, ta lại sẽ đi vương thành.” Đút xong cá nướng, Bạch Hử lại lấy quả dại.
Với chim non mà nói, phối hợp dinh dưỡng rất quan trọng.
“Vương thành?”
Dùng sức nuốt thịt cá xuống, Tần Ninh quay đầu.
Rơi vào đáy mắt chính là đôi ngươi màu khói mang theo ý cười, ngón tay thon dài đưa đến bên môi, đầu lưỡi phấn hồng lướt nhẹ qua cánh môi.
Trong giây lát, muốn hỏi đều chặn ở trong miệng.
Tần Ninh gần như không dời được mắt, cổ họng khô khốc, nhịp tim lại bắt đầu nhanh hơn.
Bạch Hử nghiêng tay, tóc dài bị gió thổi bay, xích vàng và đá quý điểm xuyết trong tóc, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Muốn cùng đi không?”
“Hả?”
Tần Ninh có chút chưa tỉnh hồn.
“Vương thành.”
Ngón tay lướt qua tóc đen, Bạch Hử ôm Tần Ninh sát lại một chút, giọng nói nhu hòa dễ nghe, tựa như dây đàn rung động.
“Vương thành ở vực Lam vốn là lãnh địa của chu tước.

Tinh cầu vũ hoàng ở, còn có di tích chu tước cổ xưa nhất.

Ta hi vọng em có thể đến thăm một lần.”
“Di tích chu tước?”
“Đúng.”
Cằm chống trên đỉnh đầu Tần Ninh, Bạch Hử nhìn đám mây xa xa, thanh âm xa xăm.
“Chu tước thích lửa, ở cạnh núi lửa giống như thiên nga.

Trong vương thành có một ngọn núi lửa từ xưa, là nơi chu tước từng sinh sống.

Lần này đến vương thành, ta có thu hoạch không nhỏ.”
“Thu hoạch gì?”
“Có thể chứng thực ghi chép thanh loan để lại.”
Tần Ninh hơi nhíu mày.
Văn hiến của nhạc trạc chưa đọc xong hết, hiện tại không có thừa sức nghiên cứu thứ khác.

Về ghi chép của thanh loan, chỉ là xuất phát từ tò mò, lật sơ qua một chút.

Gặp phải nội dung tối nghĩa, rất nhiều đều là trực tiếp bỏ qua.
Bạch Hử nói chứng thực ghi chép, rốt cuộc thuộc về phương diện nào, cậu hiện tại không có khái niệm.
“Núi lửa đang phun trào, hi vọng nửa tháng sau lên đường.” Nâng cằm Tần Ninh lên, Bạch Hử nhìn vào hai mắt cậu, “Muốn đi xem xem không?”
“Em còn phải đến trường.”
“Không vấn đề gì.” Ngón cái xoa nhẹ qua khóe môi Tần Ninh, Bạch Hử nói, “Có thể tạm thời rời trường.”
“Hiệu trưởng đã nói không được xin nghỉ.”
“Ta là chủ thành.”
Nói tóm lại, quy tắc là y định ra, không có gì là không thể.
Tần Ninh không nói gì.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Lý trực khí tráng(1) sử dụng đặc quyền như vậy, thật sự được sao?
“Nếu có thể rời trường, em muốn đi.”
Đầu tiên là đai vẫn thạch uyên sồ, sau đó là tinh cầu nguyên thủy thanh loan, rất nhanh lại có thể nhìn thấy di tích chu tước.

Trong chốn u minh, dường như có một sợi dây vô hình, dẫn dắt cậu không ngừng tiến lên.
Trở lại miệng núi lửa, các thiên nga đang chuẩn bị tiệc tối.

Tín thiên ông kêu to, xoay quanh hai vòng, hạ xuống giữa hồ.

Bạch Hử nhảy xuống, lập tức ôm Tần Ninh xuống.
Như đã đoán trước, bạn Tần nào đó bị đút đồ ăn một đường, ợ một cái, bụng no tròn.
“Lát nữa gặp!”
Hai thiên nga nhỏ vẫy tay với Tần Ninh.

Tuy rằng cũng đã ợ hơi, lại vẫn vô cùng chờ mong tiệc tối.
Ba người đang trong thời kỳ phát triển, chiều cao và thể lực đều đang liên tục tăng lên, khẩu vị cũng tăng lớn theo.

Đừng nhìn hiện tại ợ ra, không đến một giờ, thịt nướng ăn vào đều sẽ tiêu hóa sạch sẽ.
Đi vào cửa nhà, người máy ống trụ lập tức ra đón.

Cánh tay kim loại giơ cao, trên khay tràn đầy thịt cá và ngũ cốc, còn có nước trái cây mới ép.
Tần Ninh cầm một chén, đỉnh đầu người máy ống trụ sáng đèn màu cam, quay vòng tại chỗ.
Rất rõ ràng, đây là đang tỏ vẻ vui mừng.
“Hệ thống của chúng nó thăng cấp rồi?”
“Đúng vậy.”
“Ai thiết kế?”
“Cuồng điêu.

Làm sao vậy?”
“Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
Đây thật sự là người máy gia chính?
Sao nhìn kiểu gì cũng giống bạch tuộc vực Đen thay đổi hình dạng.
Đi lên tầng hai, ống trụ không rời một bước, thịt nướng cá hầm liên tục đưa lên.

Ngồi lên chiếc giường trải đầy lông vũ, Tần Ninh lại bắt đầu ợ.
“Không được, không ăn nổi nữa rồi.”
Tần Ninh giơ tay, vung tay đến ngực, nói: “Tao ăn no lắm rồi, phải nghỉ một chút.”
Ánh sáng màu cam lóe lên hai cái, ống trụ trượt về bên tường.

Độ cao hạ xuống, cánh tay kim loại thu lại, nhìn thế nào cũng như đang ủ rũ.
Thành tinh thật?
Tần Ninh lắc lắc đầu, dời đường nhìn.
Bạch Hử tựa ở bên giường, lấy ra một hộp gỗ.

Thân hộp gỗ hình vuông, vân gỗ màu nâu, không có bao nhiêu tạo hình, phong cách cổ xưa tự nhiên.
“Mở ra xem.”
“Bên trong là gì?”
Chẳng lẽ là quà nói trước khi đi?
“Không phải.” Bạch Hử phủ định, một tay nhéo nhéo gáy Tần Ninh, “Quà sẽ tặng em, nhưng không phải bây giờ.

Phải chờ chúng ta từ vương thành trở về.”
Vậy ít nhất còn phải một tháng.
“Sẽ không để em thất vọng.” Bạch Hử cúi người, hôn vào thái dương Tần Ninh, “Ta tin chắc em sẽ thích.”
Được rồi.
Đè tò mò với quà tặng xuống, Tần Ninh nhận hộp gỗ, mở nắp.
Mấy mảnh vỏ trứng trắng bóng rơi vào trong tầm mắt.
“Đây là… vỏ trứng?”
Không trách cậu giật mình.
Lúc trước ở đảo hoang, cậu từng ăn thứ tương tự.

Đều thuộc về bản thân cậu, ẩn chứa không ít năng lượng.
Mấy mảnh này có ngoại hình cùng loại, lại không cảm nhận được bất cứ hơi thở của sự sống nào.
“Những vỏ trứng này, vốn giấu dưới núi lửa ở vương thành.

Được một con bạch chuẩn phát hiện, mang ra khỏi núi lửa.”

Bạch Hử cầm một mảnh vỏ, đặt vào lòng bàn tay Tần Ninh.
“Cảm thấy thế nào?”
“Cái gì?”
“Huyết mạch khiên hệ(2).”
Nhìn Bạch Hử, lại cúi đầu nhìn vỏ trứng, Tần Ninh hơi nhíu mày.
“Em hoàn toàn không cảm nhận được gì.”
“Phải không?”
Bạch Hử không thất vọng, mà là lật bàn tay, đặt mặt kia của vỏ trứng lên.
Trong kẽ tay tràn ra ánh sáng nhè nhẹ.
Trong ánh sáng trắng bạc, dung hợp một chút đỏ đậm gần như không thể nhìn ra.
Ấm áp chảy xuôi trong tay, Tần Ninh ngạc nhiên mở to hai mắt.
“Đây là cái gì?”
“Sức mạnh huyết mạch.”
Dứt lời, Bạch Hử thu tay lại.
Hình dạng của vỏ trứng không thay đổi, bề mặt lại đã mất đi độ bóng.
“Phượng hoàng vốn thuộc một quần thể, sau đó chia ra thành năm tộc.

Trải qua hàng tỉ năm tháng, trong máu lại vẫn còn liên hệ tổ tiên truyền lại.

Bất luận cắt thế nào cũng không đứt, cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất.”
Tựa như chứng minh lời Bạch Hử nói, Tần Ninh tụm ngón tay, vỏ trứng cầm trong tay lại một lần nữa nóng lên.

Chỉ là duy trì thời gian rất ngắn, cũng không phát ra bất cứ ánh sáng gì.
Mở lòng bàn tay, vỏ trứng cứng chắc chớp mắt nát vụn, hóa thành một nắm bột mịn.
Tần Ninh sợ hết hồn.
Cậu không có cố ý!
“Không sao.” Bạch Hử vuốt ve đuôi tóc Tần Ninh, giọng nói càng thêm nhu hòa.
“Nếu vỏ trứng ở đây, chim non đâu?”
“Quả trứng chu tước này không ấp trứng thành công.”
“Không ấp trứng?”
“Đúng vậy.

Sức mạnh em cảm nhận được, là bắt nguồn từ huyết mạch phượng hoàng, mà không phải đến từ sinh mệnh của chim non.”
Nói cách khác, vỏ trứng không thể bảo vệ chim non.

Sinh mệnh có lẽ có thể tồn tại, từ rất lâu trước đây, đã hủy diệt trong một tai nạn không biết được nào đó.
“Là thiên tai sao?”
“Có thể.”
“Có thể?”
“Còn một loại khả năng khác.”
“Là gì?” Tần Ninh có chút mơ hồ.
“Cái này.”
Bạch Hử hạ thấp tầm mắt, cầm cổ tay Tần Ninh, bụng ngón tay lướt qua bề mặt hắc trạc.
“Theo ta suy đoán, máy giao dịch hấp thụ năng lượng sinh vật, có thể là để bảo vệ huyết mạch còn tồn tại của phượng hoàng.”
Sở dĩ vỏ trứng vỡ vụn, phỏng chừng là năng lượng không đủ, không thể duy trì sự sống cho chim non.
“Thời gian cách vạn năm, em có thể sinh ra ở đảo hoang, đại khái cũng có nguyên nhân này.”
“Vậy sao?”
Nhớ lại những chuyện những vật nhìn thấy sau khi tỉnh lại, liên hệ dòng sông ngầm, cùng với quá trình phát hiện máy giao dịch, trong lòng Tần Ninh cũng mơ hồ có suy đoán.
Không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là lòng đất đột phát lũ lụt, phá hỏng rừng măng đá.
Không còn bảo vệ, máy giao dịch và một quả trứng xuôi dòng chảy đi, một quả còn lại thì bởi vì mất đi lực lượng, nhanh chóng hóa đá.
Sau đó, máy giao dịch phát ra tất cả lực lượng, bảo vệ một quả trứng nhạc trạc cuối cùng, cho đến khi chim non phá xác.

Lập tức chảy vào biển rộng, bị cua ánh trăng nuốt vào.
Sinh vật nguyên thủy sẽ bị lực lượng hấp dẫn, phệ nhân sa như vậy, cua ánh trăng cũng thế.
Càng nhiều điểm mấu chốt liên hệ với nhau, trí nhớ mơ hồ từ từ quay lại, dần dần trở nên rõ ràng.

Một tay xoa trán, Tần Ninh có thể nhớ được, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời, lần đầu tiên ngửi thấy vị mặn của gió biển, lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ của bãi cát…
“Em nhớ ra rồi.”
Nắm hắc trạc trên cổ tay, Tần Ninh rũ mắt.
“Nhớ ra hết tất cả.”
Linh hồn cậu vốn thuộc về thế giới này.
Hành trình chín kiếp tựa như một giấc mơ hão huyền.
Đến cuối cùng, cậu vẫn quay về nơi đây, làm một con nhạc trạc tiếp tục sống sót.
Kéo Tần Ninh vào lòng, Bạch Hử không lên tiếng.
Vuốt ve mái tóc đen, nhẹ nhàng hôn xuống, an ủi chim non đang khẽ run.
“Em muốn đến vương thành.”
Vùi đầu vào mái tóc bạch kim, Tần Ninh nhắm mắt lại, được mùi hương quen thuộc vây quanh, lẩm bẩm nói: “Nếu em có thể sống sót, chu tước nhất định cũng có thể.

Còn có thanh loan, uyên sồ…”
“Ta biết.”
Bạch Hử siết chặt cánh tay, từ từ mở cánh ánh sáng, bọc Tần Ninh lại.
Với chim non mà nói, không có bất cứ nơi nào, an toàn hơn so với vòng tay chim trưởng thành.
Bên bờ hồ, lửa trại thiêu đốt hừng hực.
Bạch Lam và Bạch Hi ngồi bên cạnh bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm thịt quay.

Tần Ninh lại chậm chạp không thấy mặt.
Không chỉ Tần Ninh, các thiên nga rất nhanh phát hiện, Bạch Hử cũng chưa trình diện.
Mấy con chim phượng muốn qua giữa hồ, bị Bạch Nham ngăn lại.
“Có lẽ Bạch chủ có việc, tốt nhất đừng nên đi quấy rầy.”
“Có việc?”
Các chim phượng khó hiểu, chẳng kẽ chuyện vương thành chưa giải quyết xong?
Bạch Nham yên lặng quay đầu.
Chuyện tộc trưởng dùng lông vũ trải giường cho nhạc trạc, nửa đường đã bắt đầu cho ăn, hắn có thể nói không?
Tuyệt đối không thể.
Đợi trái đợi phải, Bạch Hử và Tần Ninh vẫn không thấy đâu.
Thật sự không còn cách nào, Bạch Nham đành phải tránh mọi người, bất chấp mở máy truyền tin.
“Bạch chủ, có chuyện.”
“Ừ?”
“Tiệc tối…”
“Ta không đi, mọi người cứ bắt đầu.”
Bạch Hử dựa nghiêng bên đầu giường, một bên cánh xòe ra, bên kia khép lại, bao bọc nhạc trạc đang ngủ say.
Hình ảnh ấp áp, không có bất kỳ hành động khác người, lại không hiểu làm người mặt đỏ tim đập.
Trước khi bị thêm một bước kích thích, Bạch Nham cứng ngắc gật đầu, cấp tốc kết thúc cuộc gọi.
Trở lại tiệc tối, truyền đạt lời Bạch Hử.
Các thiên nga cũng không hỏi, tiếp tục hoạt động chúc mừng.
Lửa trại bập bùng, mùi thức ăn nhanh chóng bay xa.
Hai chim phượng nhỏ ngồi trước bàn ăn, miệng gặm thịt quay, thỉnh thoảng lại nhìn qua giữa hồ.

Tần Ninh không đến, chỉ có hai người bọn họ ăn, thật có chút không tinh thần.
Thời gian nghỉ ngơi ba ngày, có hai ngày Tần Ninh vùi đầu trong phòng, ngây người nhìn máy ghi chép.
Tư liệu văn hiến lật qua một tờ lại một tờ, lực chú ý hoàn toàn không thể tập trung, nửa chữ cũng không đọc vào.
Lật người, Tần Ninh ngửa đầu nhìn trần nhà.
Một tay đặt trên trán, nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, mạnh bật dậy.
Một lần còn chưa đủ, hai lần ngủ cùng giường.
Khuôn mặt tinh xảo, nụ cười mang theo lười biếng khi mới tỉnh ngủ, bất kể nhìn bao nhiêu lần, vẫn cứ sẽ tim đập rộn lên.

Thử nhớ lại, từ cổ đỏ thẳng đến bên tai, đỉnh đầu thiếu chút nữa bốc hơi.
Vỗ vỗ mặt, Tần Ninh nắm tay.
Có thể có chút tiền đồ không!
Không phải ngủ cùng một giường thôi sao… Được rồi, vành tai đỏ hơn.
Bạch Hử gõ cửa một tiếng, bưng khay đi vào.
Nhìn thấy nhạc trạc đầu đội lông vũ, lăn lộn ngã xuống sàn, dừng lại hai giây, con thiên nga nào đó nghiêng đầu, vai run run lên hai cái vô cùng đáng nghi.
Nên nói thế nào đây?
Nuôi một con chim non, quả thực vui vẻ vô cùng.
Nhìn thấy đồ ăn, bình phục lại tâm tình, triệu chứng bốc hơi giảm đi một chút.
Ăn xong hai khay thịt nướng, Hắc Minh và Hồng Tường đến miệng núi lửa, mời ba con chim phượng ra biển bắt cá.
“Sắp đến mùa cá.” Giọng Hắc Minh hơi cao, vẻ mặt hưng phấn, “Nghe mẹ nói, mùa cá năm nay sớm hơn năm trước.

Bọn mình đi sớm một chút, nhất định có thể bắt được cá lớn.”
“Lớn hơn nữa có thể so với phệ nhân sa?”
“Thịt cá mập ăn được?”
“Không thể.”
“Vậy không phải đúng rồi.”
Hắc Minh liếc Hồng Tường, đều là hắc nhạn, làm gì cứ thích đối ngược hắn.

Một khoảng thời gian sau khi phá xác, quan hệ giữa hai bên đúng là không tính tốt.

Nhưng sau khi nhập học thường xuyên cùng ra cùng vào, cùng nhau đối chiến thú dữ, sớm nên kết thành chiến hữu.
Hắn nói một câu, bên kia phản một câu, còn có thể vui vẻ làm bạn chơi hay không?
Rốt cuộc, Hồng Tường bị nhìn đến xấu hổ, quay đầu đi, im lặng không nói nữa.
Lúc này Hắc Minh mới tiếp tục nói: “Ngoại trừ cá voi, trong biển không có cá nào lớn hơn phệ nhân sa.

Nhưng mà, khi mùa cá đến, rất nhiều chủng loại cá sẽ tụ tập về.

Bọn mình đi bây giờ, nói không chừng có thể bắt được mấy con cá đầu.”
“Cá đầu?”
“Đàn cá đến đầu tiên.” Hồng Tường tìm được cơ hội, bổ sung, “Những con cá này khỏe mạnh nhất, cũng ăn ngon nhất.

Mỗi năm đều phải cướp.”
“Bọn mình cướp được từ chim trưởng thành?”
“Không cướp được cũng phải cướp!” Bạch Lam như đinh đóng cột nói, “Nói chung, gọi thêm nhiều đồng bạn nữa, nhất định phải bắt được cá đầu!”
Bạch Hi liên thanh phụ họa, Hắc Minh và Hồng Tường tự tin tràn đầy.
Tần Ninh gãi gãi đầu, không ra lời phản đối.
Thực tế mà nói, mùi vị cá đầu, cậu cũng rất muốn nếm thử.
Bàn bạc xong, mấy con chim non nắm chặt thời gian, rời miệng núi lửa, kết bạn ra bờ biển.
Đúng lúc Bạch Hử có việc, Bạch Nham bị bắt tráng đinh theo.

Bạch Thanh bay lên tín thiên ông, một mình hộ tống chim non.
Lúc đi ngang qua trung tâm nội thành, vừa vặn gặp được một nhóm chiến hạm vận tải đang bay về.
Thân hạm hình giọt nước, lục tục đi xuyên qua tầng khí quyển, phản xạ ánh bạc chói mắt.
Bến tàu mở ra, chiến hạm vận tải lần lượt hạ xuống.
Nhân viên trở về có hơn nghìn người, hành lang không trung lập tức trở nên bận rộn.
Cha con bạch chuẩn bước ra khỏi cửa khoang, do Yến Lam dẫn đường, theo đội ngũ quan an toàn đi vào cầu thang lên xuống.
Lần đầu tiên đến thành Vũ, bị kiến trúc khổng lồ và màu sắc rực rỡ hấp dẫn, hai cha con hoàn toàn là nhìn không kịp, ngạc nhiên thán phục liên tục.

Nhóm Tần Ninh vừa bay qua không trung, hai cha con vừa vặn hạ xuống, ra khỏi cầu thang lên xuống.
Bạch chuẩn trẻ tuổi ngẩng đầu, nhìn tộc lông vũ nguyên thủy qua lại trong tầng mây, âm thầm hạ quyết tâm.
Rốt cuộc rời khỏi vương thành ngột ngạt, đi đến tinh thành của thiên nga.

Từ nay về sau, hắn sẽ cố gắng gấp bội, triệt để thay đổi số phận của gia tộc, để phụ thân kiêu ngạo vì hắn.
Bên bờ biển, tín thiên ông chọn một tảng đá ngầm, xoay quanh sau đó hạ xuống.
Ít nhất ba mươi con chim non đang khởi động cánh, chuẩn bị xuống nước.
Càng nhiều chim non phá vỡ mặt nước, chào hỏi đám Tần Ninh, quay đầu thấy dải sóng trắng cuộn đến, hưng phấn kêu dài, không tránh, ngược lại xông lên, bắt đầu chơi lướt sóng.
Trên bầu trời, lục tục có tộc lông vũ nguyên thủy bay đến.

Trên lưng đều là chim non biết được tin tức, chạy đến bắt cá đầu.
“Cuồng điêu, bạch vĩ hải điêu, bạch phúc hải điêu, yến vĩ diên… Kim điêu và hồng diên không đến?”
Tần Ninh đếm từng người, tò mò các chim non sẽ hành động một mình, hay sẽ hợp tác với nhau như trong lớp thực chiến.
Không đợi Tần Ninh nghĩ rõ ràng, cuồng điêu hạ cánh vẫy tay với cậu.
“Tần Ninh, có đàn cá xuất hiện, nhanh xuống đây!”
Thói quen ba con chim phượng “lãnh đạo”, nhìn thấy quy mô đàn cá, Lật Dương và Hắc Minh lập tức quyết định, giao “quyền chỉ huy” cho Tần Ninh.
“Nhiều cá như vậy, một mình khẳng định không bắt được, phải hợp tác!”
Sau cuồng điêu hắc nhạn, càng nhiều chim non thêm vào đội ngũ.
“Có thể bay lên không, tìm kiếm phương hướng của đàn cá từ bên trên.

Những người khác phân tán ra, cố gắng tách đàn cá ra bao vây.”
“Không thành vấn đề!”
Kế hoạch thông qua, thiên nga và cuồng điêu dẫn đầu bay lên, hơn mười con hải điêu theo sát phía sau.
Tần Ninh tuy biết bay, lại thích truy đuổi ở dưới nước hơn.
Hai chim phượng phát ra tiếng kêu dài, nhắc nhở đồng bạn bên dưới, đàn cá càng ngày càng gần.
Chim non trong biển biến thành hình thái nguyên thủy, nhanh chóng theo sóng nước khuếch tán ra, kéo dãn vòng vây.
Tần Ninh đi đầu, bạch giác hắc nhạn và hồng phúc hắc nhạn chia hai bên, tuyết nhạn bổ khuyết khe hở.
Một cuộc đi săn trong biển, bắt đầu mở màn.
Trên không trung, một đội hồng chuẩn bay qua.
Thấy bọt nước bắn lên ngoài khơi, chim non xuyên qua như mũi tên, trong đầu đều hiện lên cùng một ý nghĩ.
Chim non phá xác năm nay, đúng là không tầm thường.

Du chuẩn trong trường học bị ném bay đủ kiểu, thật không phải không có lý do.
.
(1) Lý trực khí tráng: nói chuyện hùng hồn có khí thế (bởi vì có lý do đầy đủ chính đáng)
(2) Khiên hệ: khiên – dẫn dắt, hệ – liên hệ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương