Đêm khuya, hai giờ sáng, bên ngoài mưa rất lớn.

Đường Dịch nằm trên giường không thể ngủ được vì trong lòng luôn lo lắng cho Nam Gia Ngộ, cô xuống giường đi đến tủ lấy lọ thuốc ngủ ở trong ra,cầm ly nước bên cạnh lên rồi vội uống hết một viên.
Đường Dịch không thể ngủ nếu như không uống thuốc.
Cô đặt ly nước xuống, cổng dưới nhà lúc này cũng mở ra, xe của Nam Gia Ngộ vào trong gara xe.

Đường Dịch biết anh trở về, cô vội choàng áo lên chạy xuống nhà đón Nam Gia Ngộ.
Nam Gia Ngộ tiến vào phòng khách, thấy Đường Dịch đứng đó đợi mình thì lạnh lùng lướt qua cô như chưa thấy gì.
“ Anh…ăn tối chưa?” Đường Dịch ngập ngừng lên tiếng hỏi.
“ Ăn rồi “ Anh đáp.
Nam Gia Ngộ đi thẳng một mạch về phòng, một cái nhìn cho Đường Dịch cũng không có.

Cô đứng ở đó, chỉ lắc đầu cười rồi về phòng.


Đi đến bên cửa sổ, cô ngắm nhìn trời đang mưa ở ngoài kia, trong lòng cảm thấy chua xót, sóng mũi bắt đầu thấy cay cay nồng nồng lên.
Hàng lệ cuối cùng cũng rơi, bất giác Đường Dịch đưa tay lên lau nước mắt đi.
Nam Gia Ngộ và Đường Dịch là vợ chồng trên hôn nhân thương mại, vì lợi ích hai bên nên cả hai bị bắt ép kết hôn với nhau.

Nam Gia Ngộ không xem cô là vợ, nhưng trong lòng Đường Dịch lại rất xem trọng anh.
Đã kết hôn được nửa năm, Nam Gia Ngộ chưa một lần quan tâm hay muốn nhìn cô lấy một cái.

Anh xem cô như không khí ở trong căn nhà này, căn bản người vợ tên Đường Dịch chẳng tồn tại ở trước mắt anh.
Từ lúc kết hôn với anh, áp lực từ hai bên gia đình quá lớn, cộng việc bị chồng mình ghẻ lạnh khiến cho Đường Dịch sinh ra tâm bệnh, ngày ngày suy nghĩ càng nhiều, cuối cùng dẫn đến mất ngủ, ba tháng nay cô không ngừng uống thuốc được.

Nếu như không có thuốc, cô chẳng thể chợp mắt vào giây nào cả.
Đường Dịch trở về giường, cô kéo mền lên, nhắm mắt lại cố gắng ngủ đi.
Ở bên phòng của Nam Gia Ngộ, anh tắm xong thì đi ra, định xuống nhà thì đi qua phòng cô, thấy cửa không đóng anh nhìn vào trong rồi lẩm bẩm:” Người phụ nữ phiền phức “.

Ngày hôm sau.
Đường Dịch ngủ dậy là lúc tám giờ, như thường lệ thì Nam Gia Ngộ đã rời khỏi nhà từ sớm.

Cô đem bộ dạng ngáp ngủ xuống nhà, định vào bếp tìm gì đó ăn sáng thì thấy Nam Gia Ngộ ngồi ở bàn ăn, cô đang uống nước thì bị anh dọa cho giật mình mém chút phun hết cả nước ra.
“ Anh…anh…anh chưa đi sao?” Cô vội hỏi.
“ Hôm nay đặc biệt ở nhà mới biết hằng ngày cô rảnh rỗi thế nào “ Nam Gia Ngộ đáp, mắt thì vẫn nhìn vào màn hình máy tính của mình.
“ Em xin lỗi…tại bình thường…”.
“ Để em nấu gì đó cho anh ăn “ Cô vội nói.
“ Không cần, tôi không dám thử đồ ăn cô nấu “Nam Gia Ngộ nói, không biết lời ấy có thể làm tổn thương đến cô.

“ Vâng…em xin lỗi…” Đường Dịch cúi đầu đáp, cố gắng giữ bình tĩnh kiềm chế cảm xúc của mình lại.
Hiếm khi được nói chuyện với anh, nào ngờ lại bị anh làm đau đến vậy.
“ Nhanh chóng thay đồ đi, bà nội gọi về dùng bữa đấy “ Nam Gia Ngộ nói.
“ Vâng, em đi liền “ Đường Dịch nghe xong nhanh chóng chạy về phòng, Nam Gia Ngộ vẫn bình tĩnh ngồi đó, tay vẫn lưu loát trên bàn phím, dường như chẳng có hứng thú chú ý hay quan tâm đến vợ mình ra sao.
Một lúc sau, cả hai cùng lên xe.

Tài xế ngồi ở ghế lái, Nam Gia Ngộ cũng không muốn cô ngồi cạnh mình nên cô đành ngồi ở phía trước.
“ Thiếu phu nhân, cô có cần không?”.
Thấy váy của cô hơi ngắn, tài xế liền đưa cho cô một cái mền mỏng.

Đường Dịch vô ý không chú ý đến, đến khi nhận ra thì ngại ngùng nhận lấy, cúi đầu cảm ơn tài xế:”Cảm…cảm ơn anh nhiều “.
Nam Gia Ngộ đưa mắt liếc hai người họ, dĩ nhiên cả hai cảm nhận được luồng sát khí sau lưng.

Thấy thật lạnh sống lưng làm sao…
“ Ồn ào quá đấy “.
“ Nếu cô còn phiền phức như vậy thì tôi sẽ bỏ cô ở đây đấy “ Nam Gia Ngộ nói.
Đường Dịch cắn môi dưới, cô nói nhỏ:” Vâng…em xin lỗi…”.

Làm ơn đi…chúng ta đang ở đường cao tốc đấy!
Đường Dịch lén lút nhìn anh bằng gương chiếu hậu, bộ dạng chăm chú làm việc của Nam Gia Ngộ thật thú hút ánh nhìn của người khác ra sao.
Nam Gia Ngộ biết cô đang lén nhìn mình, anh bất chợt nhìn thẳng vào gương khiến Đường Dịch giật mình, cô sợ đến xanh mặt.
Qua đoạn đường cao tốc, Nam Gia Ngộ đóng laptop của mình lại, anh nói:” Cho xe dừng lại “.
Tài xế không dám hỏi lý do, Đường Dịch càng không.

Xe được tấp vào, Nam Gia Ngộ liền nói:” Đường Dịch, cô xuống xe giúp tôi “.
Đường Dịch quay đầu nhìn anh, ánh mắt muốn nói xin lỗi nhưng lại chịu thua trước cái nhìn đáng sợ của anh.

Cô đành gật đầu:” Em…em biết rồi “.
Cô mở cửa đi xuống, đứng giữa đường nhìn chiếc xe của chồng mình đang rời đi một lúc một xa.
Rồi…Nam Gia Ngộ bỏ vợ giữa chợ rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương