Tàn Ngọc Li Thương
-
Chương 35: Trốn tránh [ thượng ]
Cùng Lãnh Bắc Hi về tới Tàn Nguyệt sơn trang. Nhập trang lại chưa nhìn thấy người muốn gặp. Trong lòng có chút không yên, nhưng vẫn cười trả lời hạ nhân đang ân cần thăm hỏi. Chậm rãi đi đến Hàn Vân các. Khi đến trước phòng không tự giác ngừng lại. Nếu hắn ở nên như thế nào đối mặt. . Ha hả. Kỳ thật sớm nên nghĩ sẽ như vậy. Vì cái gì còn ỷ lại. Đưa tay đẩy cửa vào đã thấy phòng trong không một bóng người. Liễu Tàn Ngọc đột nhiên phát hiện mình có chút mất mác. Chính mình mới nghĩ đến hắn ở thì sẽ thế nào, lại chưa từng nghĩ nếu hắn không ở mình sẽ như thế nào. Sẽ trở lại như trước sao. Nghĩ nghĩ đến ngốc lăng.
“Ngọc nhi. .”
“A. .” Liễu Tàn Ngọc bị thanh âm thình lình xuât hiện làm cho hoảng sợ. Suýt nữa ngã sấp xuống. .
Liễu Tàn Nguyệt một phen ôm lấy Liễu Tàn Ngọc, mang hắn ôm vào trong ngực: “Ngọc nhi. . Vừa mới suy nghĩ cái gì nhập thần như thế. .” Nhìn Liễu Tàn Ngọc còn chưa phản ứng được Liễu Tàn Nguyệt cười hỏi. Kỳ thật đã sớm nhìn thấy Ngọc nhi đã trở lại, lại cố ý đi phía sau hắn. Mà Ngọc nhi tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó không có chú ý tới. Đại khái là nghĩ chuyện mấy ngày trước đi, nghĩ đến đây Liễu Tàn Nguyệt lại tức giân vô cớ nhưng khi nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc đẩy cửa đi vào không thấy mình trong mắt liền hiện lên mất mác, tâm tình lại tốt lên, liền tiến lên gọi hắn không nghĩ dọa hắn suýt nữa ngã sấp xuống.
Liễu Tàn Ngọc nhìn thấy Liễu Tàn Nguyệt: “Phụ thân. . Ngươi như thế nào ở phía sau ta làm ta giật cả mình. .” Vừa cười vừa rời đi cái ôm của Liễu Tàn Nguyệt.
Liễu Tàn Nguyệt phát hiện động tác nhỏ của Liễu Tàn Ngọc. Lại không nhắc đến, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn không nói lời nào.
Không biết sao Liễu Tàn Ngọc bị nhìn có chút hoảng hốt. . U buồn . . Liễu Tàn Ngọc vẫn mở miệng nói: “Làm sao vậy? . .”
“Ngọc nhi. .Bằng hữu kiêm vị hôn thê của ngươi không mang về cho ta xem sao. .” Liễu Tàn Nguyệt dùng ngữ khí mang theo một chút tức giận nói, tới gần Liễu Tàn Ngọc từng bước.
Lui từng bước, Liễu Tàn Ngọc có chút buồn bực, nhất định là Sở Hồng Tú lại cùng Lãnh Bắc Hi nói lung tung. Nhưng nghĩ đến khi tách ra ở đô thành Sở Hồng Tú chưa bao giờ lải nhải nói. Liễu Tàn Ngọc không tự giác nở nụ cười ôn hòa. Lại không biết điều này càng khiến cho Liễu Tàn Nguyệt thêm tức giận. Thấy Liễu Tàn Nguyệt từng bước tới gần. Liễu Tàn Ngọc cảm giác không tốt, lùi bước liền phát hiện phía sau là bàn. Nhìn con ngươi phi thúy ẩn ẩn tức giận. Liễu Tàn Ngọc xán xán nói: “Nàng. . trở về. .”
“Nga?” Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy nhíu nhíu mày. Đem hai tay giữ chặt Liễu Tàn Ngọc, cúi người rút gắn khoảng cách của cả hai, cũng không nói thêm gì nữa.
Giờ phút này Liễu Tàn Ngọc không biết đem tầm mắt của mình để ở đâu. Bất kể như thế nào cũng không dám nhìn thẳng con ngươi phỉ thúy kia. Nguyên bản nghĩ muốn có lí do thoái thác nhưng một câu đều nói không nên lời. Có chút tức giận chính mình vô dụng.
Thấy Liễu Tàn Ngọc bất kể như thế nào cũng không chịu nhìn mình. Liễu Tàn Nguyệt kề sát bên tai Liễu Tàn Ngọc khẽ thở dài nói: “Ngọc nhi. . Ngươi không ngoan. .” Thấy tai, mặt Liễu Tàn Ngọc nhất thời đỏ bừng, Liễu Tàn Nguyệt tà tà cười làm cho Liễu Tàn Ngọc cảm thấy giống như đã từng gặp. Nhưng mà Liễu Tàn Ngọc còn chưa kịp phản ứng chợt nghe Liễu Tàn Nguyệt nói thêm: “Cho nên phải trừng phạt. .”
Liễu Tàn Nguyệt cắn đôi môi tựa cánh hoa của Liễu Tàn Ngọc. Khiến Liễu Tàn Ngọc có cảm giác tê dại chưa từng có, không tự giác mở miệng. Đầu lưỡi linh hoạt của Liễu Tàn Nguyệt tham nhập khoang miệng Liễu Tàn Ngọc cuốn lấy lưỡi hắn cùng y múa lượn.
“Trang chủ. . Bữa tối đã xong. . Ngươi. .” Tần Bích Sương nói một nửa liền kinh ngạc mở lớn miệng, rốt cuộc nói không được. Người bình thường hẳn là nghĩ. . Phụ tử sao có thể làm như vậy. Mà phản ứng đầu tiên của Tần Bích Sương là. . Xong rồi. . Quấy rầy đến chuyện tốt của trang chủ. Đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Quả nhiên Liễu Tàn Nguyệt nghe được liền buông Liễu Tàn Ngọc ra. Quét về phía Tần Bích Sương, ánh mắt lạnh băng đến thấu xương. Tần Bích Sương nghĩ mình đóng băng nhưng nhìn đến Liễu Tàn Ngọc nửa tựa vào trong lòng Liễu Tàn Nguyệt, đôi môi hồng nhuận hé ra hợp lại hít thở không khí, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn nay ửng hồng. Thật sự là cảm thán hôn kĩ cao siêu của trang chủ. Càng cảm thán làm loại sự tình này mà trang chủ ngay cả cửa cũng không đóng.
Cảm giác Tần Bích Sương vẫn nhìn Liễu Tàn Ngọc. Ánh mắt Liễu Tàn Nguyệt càng thêm lãnh, hận không đem Tần Bích Sương chặt làm trăm mảnh. Đương nhiên Tần Bích Sương sớm cảm giác được. Không dám nhìn Tàn Ngọc lần nữa, phẫn nộ ly khai.
Liễu Tàn Nguyệt thấy người đi rồi. Liền lôi kéo tay Liễu Tàn Ngọc nói: “Đi ăn cơm. .” Quan sát Liễu Tàn Ngọc cũng không có thần sắc chán ghét. Nhẹ nhàng thở ra. Không biết từ lúc nào mình lại phi thường để ý, sợ hắn chán ghét chính mình. Chỉ cần hắn lộ ra một chút thần sắc chán ghét hoặc là nói với mình không được làm như vậy, mình nhất định sẽ buông tay cho dù vô luận như thế nào mình cũng không muốn. Nhưng hiện tại trên mặt hắn không có loại biểu tình này. Nghĩ Ngọc nhi cũng không phải hoàn toàn không tiếp thu. Trong lòng Liễu Tàn Nguyệt có chút vui vẻ.
Mà Liễu Tàn Ngọc lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm cái nắm tay kia. Bàn tay truyền cho mình ấm áp đã lâu không nhận được. Vì sao không muốn buông ra. . Vì sao. . Rõ ràng phải bỏ đôi tay ấm áp này ra . . . Phải rời đi người này. . Vì sao. . Vô số lần tự nói với bản thân y là đối đãi con của mình như vậy mà thôi. Mà chính mình vừa vặn là con của y. Cho nên y mới đối tốt với hắn như vậy. Có lẽ là cho rằng lúc trước có lỗi với nương cho nên mới làm như vậy. Đúng vậy đôi tay ấm áp kia là nắm chặt nhi tử của y. Mà không phải hắn. Cho nên ta phải đi về, bởi vì đôi tay không thuộc về ta. .
Nhìn thân ảnh trước mắt trong mắt, Liễu Tàn Ngọc hiện lên một tia thống khổ. Không tự giác lại nắm chặt đôi tay ấm áp kia. Nếu có thể thật hy vọng vĩnh viễn nắm chặt như vậy. Tuy rằng biết chính là ảo tưởng mà thôi. .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook