Tân Lang Biến Tân Nương
-
Chương 8
Trên sân khấu thay một ban nhạc khác, hát thật to một bài hát kinh điển cũ mèm nhớ chuyện xưa gì đấy. Bối Hiểu Ninh luẩn quẩn đi theo Lăng Tiếu ra căn phòng phía sau, đến gian hóa trang.
Cửa chính của gian hóa trang mở rộng, trước cửa có mấy người phục vụ cùng hai người vừa rồi thấy chơi nhạc ở trên đài. Bên trong thấy truyền ra giọng nói của Ny Đế Á, ngữ điệu của nàng có chút kỳ lạ, nhưng ngữ pháp coi như cũng là tiếng Trung lưu loát: “Tiên sinh, ta thật sự không thể uống rượu. Ta còn phải đến sân khấu khác bây giờ, ôi?!…”
“Ngươi buông tay! Tiên sinh, ngươi uống hơi nhiều…” Tiếng một nam nhân khác giọng cũng quái quái vang lên.
Lăng Tiếu tiến vào, “Aiz? Vị đại ca này, ngươi đây là để làm gì vậy? Đến đến đến, chuyện gì chúng ta cũng sẽ từ từ bàn.”
“Tiên sinh, Ny Đế Á tiểu thư là chúng ta mời đến để diễn, không phải đến để phục vụ ngươi uống rượu.” Lăng Tiếu vẻ mặt không thay đổi, trong giọng nói đã có mùi không khách khí.
“Mẹ kiếp! Ta vì xem nàng, mỗi ngày… đều đến, còn mang thêm bằng hữu tới. Tại chỗ các ngươi uống bao nhiêu rượu, hoa liễu…” lại nấc một cái, “… bao nhiêu tiền?! Bây giờ muốn nàng theo uống chén rượu mà cũng không nể mặt, còn muốn nói gì nữa?!”
“Đó là tự ngươi làm vậy, có ai bắt ngươi đâu. Lần này khẳng định là không thể nể mặt cho ngươi rồi, sau này nếu ngươi không đến, ta cũng không ý kiến.” Lăng Tiếu nói cũng không nóng không lạnh.
“Ngươi… Ta hiểu rồi! Ngươi là ông chủ, dám có cái thái độ này, ngươi cũng không muốn làm ăn lâu dài đi?!” Hắn lại quay sang Ny Đế Á, “Ngươi không phải chính là muốn tiền sao?! Lão tử (bố mầy) chính là có cả đống đây!” Nói xong hắn móc ra cả một chồng tiền ném lên người Ny Đế Á. (khốn nạn thật, cái loại này đúng là khiến người khác phải sôi tiết! =”=!)
Hành động của cái tên hèn hạ này lập tức chọc giận Lăng Tiếu, y khoát tay, tên kia lập tức bị đẩy ra ngoài, vừa lúc được hai người ngoài cửa tiếp được.
“Ngươi… Ngươi dám động thủ?! Ngươi con mẹ nó…. XXXX!” Tên hèn hạ bỉ ổi kia nhảy dựng lên chửi rủa, sau đó móc điện thoại di động ra bắt đầu ấn số. Lăng Tiếu căn bản không để ý đến hắn, tiếp tục đi qua bên người hắn, một tay đẩy nghiêng một phiến cánh cửa. Bối Hiểu Ninh thoáng cái mở to hai mắt nhìn: trong phòng cả ụ khói thuốc, đầy một đống người đang ngồi chơi mạt trượt với tú lơ khơ, trong đó có cả Lâm Uy và Vương Bưu mà Bối Hiểu Ninh có gặp qua.
Lăng Tiếu nói một câu: “Mấy người ra đi, gô cổ cái thằng đần độn ngu dốt này xuống nhà xí dưới lầu!”
Lâm Uy cùng hai người khác đi ra ngoài, thấy người phục vụ đang kẹp một tay của tên hèn kia, biết Lăng Tiếu chính là đang nói tên đó. Hắn đã gọi được điện thoại, mới vừa nói “Uy” (alo ế) một tiếng, Lâm Uy dụi tàn thuốc nâng tay lên liền ngay lập tức đập tay hắn ấn xuống đất, “Người anh em, không cần phải gấp, người có đến thì cũng không kịp rồi.”
“Làm cái gì đó?! Các người muốn làm gì?! Các ngươi có biết ta là ai…”
Bụp! Một đấm, “Đừng mẹ nó la, khách đều bị ngươi dọa chạy mất!”
Tên bỉ bựa kia bị kéo đi, Lăng Tiếu lại nhớ tới người trong gian hóa trang.
“Không sao chứ?”
Ny Đế Á lắc đầu cười, “Không sao, quen rồi a. Chỗ nào cũng có vài khách như vậy.”
Ông anh dễ nhìn bên cạnh nàng khom lưng nhặt tiền rơi trên mặt đất đưa cho Lăng Tiếu. Lăng Tiếu nhận tiền rồi lại đưa cho Ny Đế Á, “Này, mau cầm, coi như là phí bồi thường tổn thất tinh thần của tên kia.”
“Không tốt a, ta không nên.” Ny Đế Á đem tiền đẩy trở về.
Lăng Tiếu suy nghĩ một chút, “Thôi được, cuối tuần thanh toán cho ngươi thì tính chung. Ổn rồi, đi nhanh đi, các ngươi không phải còn phải đi quán Túy Mỹ bên kia sao?”
“Ân, ta đi đây. Cát Ân, đi thôi.” Ny Đế Á thuận tay bỏ bó hoa hồng thả vào trước ngực Lăng Tiếu, rồi lại nhìn y chớp rồi hạ hai tròng mắt, xong mới rời khỏi gian hóa trang. Lúc đi qua người Bối Hiểu Ninh nàng dừng lại một chút, “Ngươi là bằng hữu của Tiếu ca? Thực xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ không nhảy.”
“A? Không… Không sao.” Bối Hiểu Ninh không chịu thua kém đành cà lăm lắp bắp một câu.
Ny Đế Á tựa như tiên nữ mà lay động bước qua, phía sau nàng Cát Ân một bên đi theo nàng, một bên quay đầu xem Bối Hiểu Ninh. Hai tròng mắt xanh biếc quét lên quét xuống từ đầu đến chân Bối Hiểu Ninh, cuối cùng y nhếch miệng cười, một người quang mang bắn ra bốn phía! (=]] anh bị người ta cười đểu mà còn mải khen!)
Không đợi Bối Hiểu Ninh hoàn hồn mà cảm nhận được ý vị sâu xa (*khục khục*), Lăng Tiếu đã đi ra, y lại tiện tay nhét bó hoa hồng vào tay Bối Hiểu Ninh, “Ngươi về phòng ta lên mạng mà chơi đi.” Nói xong y liền bước nhanh xuống tầng dưới.
Bối Hiểu Ninh ôm bó hoa suy nghĩ vài giây, thấy vẫn rất muốn nhìn một chút xem Lăng Tiếu giải quyết tên vừa bỉ vừa hèn kia thế nào, vì vậy cũng theo y đi xuống lầu. Trong lòng cũng đồng thời tự mắng mình một câu: Bối Hiểu Ninh a Bối Hiểu Ninh, ngươi thật sự là càng ngày càng bát quái(*) rồi!
(*)Bát quái: một nhóm ký hiệu mang ý nghĩ tượng trưng thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài. Sử dụng một vạch ngang để đại diện cho mặt trời, 2 vạch tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái. Mỗi quái tượng trưng cho một sự vật nhất định. Bát quái phối hợp với nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán.
Ở đây chắc Ninh ca muốn mắng mình trở nên quái quái dị dị ngơ ngơ thôi~ :-j
Tới phòng vệ sinh lầu một, Bối Hiểu Ninh đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên hèn-bỉ kia bị Lâm Uy bọn họ ba người đẩy ngồi xuống trên mặt đất, Lăng Tiếu ngay ngắn bưng một chậu nước hướng phía tên đó đi qua. Bối Hiểu Ninh dừng chân.
Tên hèn đó lại bắt đầu la lối: “Các ngươi biết ta là ai không?! Ta là…”
Rào rào! Một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu giội xuống, tên đó giật mình liền hai cái.
“Ai quan tâm ngươi là cái thá gì? Tại địa bàn của ta mà dám giở trò lưu manh, ngươi mẹ kiếp chính là muốn chết! Tỉnh chưa?” Lăng Tiếu đá một cước vào cái mông hắn.
“Ngươi… Các ngươi đợi đấy! Ta…”
Lại thêm một cước, “Lần này coi như xí xóa, lần sau đừng để ta lại thấy cái mặt ngươi lần nữa! Bằng không, ta thấy ngươi một lần liền đập ngươi một lần! Đem hắn vứt ra ngoài!” (Tiếu ca cũng nguy hiểm quá cơ… =v=)
Lăng Tiếu ném chậu xuống đất, xé giấy vệ sinh trên tường lau lau tay.
Lầm Uy cùng hai người nữa tiến lên xốc tên kia lên, Bối Hiểu Ninh vội vàng vọt né sang một bên, nhìn bọn họ rời nhà vệ sinh theo cửa sau đi ra ngoài. Lăng Tiếu lắc lắc đầu soi soi gương, rồi cũng đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Bối Hiểu Ninh, “Phốc xích” (phì cười) một cái liền vui vẻ, “Ngươi không cảm thấy một thằng đàn ông ôm nguyên một bó hoa hồng mà đứng ở cửa phòng vệ sinh nam nhìn rất là biến thái sao?” (*lăn lộn* cầm cả hoa theo nữa sao anh XD)
“A?” Bối Hiểu Ninh lúc này mới phát hiện có hai người khách muốn đến đi vệ sinh thấy hắn xong thì lại lộn trở về. (*khặc khặc khặc*)
“Là ngươi vừa rồi nhét cho ta a!”
“Tìm một chỗ mà tùy tiện để nó lại cũng được mà.”
“Ta… Ta… Ta là cuống quá nên quên mất thôi nhá!”
“Thế sao còn không mau quăng nó đi?! Mọi người lại nghĩ ta là GAY thì sao a!” (cũng sắp rồi thôi anh :-j)
“Ân…” Bối Hiểu Ninh cúi đầu nhìn một chút, “Vứt thì tiếc lắm. Cầm cắm vào bình nước đi, còn có thể nở thêm vài ngày, ta muốn để hoa này a.”
“Tùy ngươi a.” Lăng Tiếu quẹo qua đường bên cạnh nhà vệ sịnh lên cầu thang lên tầng. Đi vài bước, y đột nhiên dừng lại quay đầu xuống đuổi theo Bối Hiểu Ninh, “Aiz? Ngươi thế nào lại theo ta qua đây?”
“Ai theo ngươi? Là ta tò mò chút chút.”
Lăng Tiếu quay đầu lại tiếp tục đi lên lầu, “Có gì mà hay ho chứ, ngươi chưa thấy người bị đánh bao giờ hả?”
“Vậy cũng không phải. Ai da? Ngươi không phải chính là Lão Đại xã hội đen trong truyền thuyết đi? Lão Đại.”
“Vớ vẩn! Đa tạ đã coi trọng ta. Ta đây một không buôn lậu thuốc phiện, hai không giết người, ba không tàng trữ trái phép thuốc nổ súng ống đạn dược. Xã hội đen thì không dám, cùng lắm chỉ là cũng với mấy anh em bằng hữu hợp tác làm ăn trông coi chỗ làm ăn cho nhau thôi.” Vừa đi vừa nói chuyện bọn họ đã lên đến lầu hai, “Được rồi, ta đi sòng bạc xem mọi chuyện thế nào. Ngươi bây giờ muốn tự đi uống rượu tán gái, hay là muốn tiếp tục đi theo ta a? Chúng ta chính là cũng phải dùng thủ đoạn một chút một trăm đánh một mới có thể tồn tại phát triển được a, có hứng thú không?”
“Muốn cũng không nổi a. Ta lên mạng chơi.” Bối Hiểu Ninh bẹt bẹt cái miệng, ôm bó hoa đi về phía phòng làm việc của Lăng Tiếu. Lăng Tiếu quay đầu nhìn bóng lưng hắn không nhìn được cười: người này… thật đúng là có chút ý tứ! (quá luôn ý chứ có chút gì! :]])
Bối Hiểu Ninh lên mạng, tất cả bạn bè cũng đều logout rồi, tin nhắn hỏi hắn vụ hôn lễ bùm xùm cũng trả lời hết rồi, mấy trang mạng hắn hứng thú cũng xem qua hết rồi, cửa phòng rốt cục mở ra. Lăng Tiếu đứng ở cửa vung tay lên, “Đi! Về nhà thôi.” Bối Hiểu Ninh nhìn đồng hồ: ba giờ sáng.
Trên đương về, lúc ở trong xe, Bối Hiểu Ninh hỏi: “Thu được nhiều hay là lỗ a?”
“Được lời.”
“Bao nhiêu?”
“Không tới một vạn.”
“Một đêm mà nhiều như vậy?!”
“Này mà nhiều?”
“Ta xem ngươi đừng mở quán bar nữa, đi làm Đổ thần (thần bài bạc) đi, phát ca (anh giàu có XD).”
“Đừng đùa. Ngươi là chưa có thấy lúc ta thua a.”
“Nhiều nhất thua bao nhiêu?”
“Ân… Ngươi đừng hỏi a. Bình thường đều là cố ý thua, không có cách khác, việc buôn bán thường phải như vậy. Ta có chút đói bụng.”
“Ta cũng vậy…, hay là mua chút bánh nướng ăn đi.”
“Được.”
Sau khi về đến nhà, Lăng Tiếu mang bánh nướng để lên quầy bar, Bối Hiểu Ninh bắt đầu thu thập hoa hồng. Hắn theo Lăng Tiếu mang kéo cắt giấy gói xung quanh, đổ nước vào bình hoa, sau đó cắt thân hoa chỗ ngắn chỗ dài xếp lên bề mặt. Lăng Tiếu ngồi trước quầy bar hút thuốc, nhìn hắn đang bận bịu chết đi được.
“Ngươi nếu đói bụng cứ ăn trước đi.” Bối Hiểu Ninh nghiêm túc cắt cành sửa hoa lá.
“Để đó đã, đói quá rồi a.”
“Ta nhìn thấy cả một bó hoa bị tết thành một đống không được để trong nước thì khó chịu, dù thế nào cũng phải chuẩn bị cho tốt đã rồi mới làm chuyện khác.”
“Ta trước kia cũng cắm hoa vào bình nước như vậy, nhưng không tới ba ngày hoa liền héo.”
“Cắt cho tốt thì hoa có thể nở hơn mười ngày, ngươi xem, có bao nhiêu là nụ hoa a.”
“Có bí quyết gì sao? Hình như là thả aspirin hay là muối gì đấy.”
“Không cần. Kỳ thật rất đơn giản, cứ như vậy.” Bối Hiểu Ninh cho thêm nước vào bình hoa, “Thấy không? Làm cho nước không ngập đến lá hoa, thân hoa không chạm đáy bình cách chừng hai ly, cứ ba ngày lại thay một lần nước, bốn năm ngày tỉa hoa lá héo một lần là được. Ngươi trước đây đều là để đầy một bình nước đi?”
“Đúng vậy, sao ngươi biết?”
“Người bình thường cũng làm như vậy. Nhưng cuống hoa này rất dễ bị nát thối, không thể tiếp tục hút nước, cho nên hoa bị chết.” Bối Hiểu Ninh vừa nói vừa đem một ít hoa hồng được cắt sửa cẩn thận cho vào trong bình. Da tay hắn rất trắng, nhất thời bị màu đỏ rực của đóa hoa ánh lên nhuộm sắc hồng hồng.
Lăng Tiếu chống một khuỷu tay lên quầy bar giữ đầu, tay kia cầm thuốc là hút một hơi, lại nheo hai tròng mắt nhìn Bối Hiểu Ninh.
Một lát sau, Bối Hiểu Ninh hưng phấn đem bình hoa được cắm thật đẹp giơ lên trước mặt y, “Thế nào? Ta cũng không tệ lắm đi?”
“Ân…” Lăng Tiếu nhả ra một búm khói.
“Cái gì?” Bối Hiểu Ninh hung tợn nghĩ: nếu ngươi có dũng khí nói ra cái gì khó nghe (chê ảnh), ta đem gai hoa hồng nhét vào trong giầy của ngươi!
“Ân… Ngươi đùa nghịch với hoa bộ dáng nhìn rất tốt nha.”
(Tiếu ca~ chỉ là chuyện không sớm thì muộn thôi~ fu fu fu *cười thâm hiểm~♥*)
Cửa chính của gian hóa trang mở rộng, trước cửa có mấy người phục vụ cùng hai người vừa rồi thấy chơi nhạc ở trên đài. Bên trong thấy truyền ra giọng nói của Ny Đế Á, ngữ điệu của nàng có chút kỳ lạ, nhưng ngữ pháp coi như cũng là tiếng Trung lưu loát: “Tiên sinh, ta thật sự không thể uống rượu. Ta còn phải đến sân khấu khác bây giờ, ôi?!…”
“Ngươi buông tay! Tiên sinh, ngươi uống hơi nhiều…” Tiếng một nam nhân khác giọng cũng quái quái vang lên.
Lăng Tiếu tiến vào, “Aiz? Vị đại ca này, ngươi đây là để làm gì vậy? Đến đến đến, chuyện gì chúng ta cũng sẽ từ từ bàn.”
Bối Hiểu Ninh cũng đi tới cửa gian hóa trang, rốt cục cũng thấy rõ tình hình bên trong: Ny Đế Á đã mặc thêm áo khoác, ngay trước ngực ôm một bó hồng đỏ ướt át xinh đẹp đang đứng chính giữa phòng. Bên cạnh nàng có một nam tử mũi cao giống nàng, rõ ràng không phải người Trung Quốc. Hai người trông rất giống nhau, tám chín phần mười là cùng một mẹ sinh ra. Chiều cao của y cũng xấp xỉ Lăng Tiếu, đang cố kéo Ny Đế Á lui về phía sau. Lăng Tiếu túm lấy cánh tay của người khách gây rối, vẻ mặt vẫn tươi cười mà ném luôn kẻ đó ra ngoài cửa.
“Tiên sinh, Ny Đế Á tiểu thư là chúng ta mời đến để diễn, không phải đến để phục vụ ngươi uống rượu.” Lăng Tiếu vẻ mặt không thay đổi, trong giọng nói đã có mùi không khách khí.
“Mẹ kiếp! Ta vì xem nàng, mỗi ngày… đều đến, còn mang thêm bằng hữu tới. Tại chỗ các ngươi uống bao nhiêu rượu, hoa liễu…” lại nấc một cái, “… bao nhiêu tiền?! Bây giờ muốn nàng theo uống chén rượu mà cũng không nể mặt, còn muốn nói gì nữa?!”
“Đó là tự ngươi làm vậy, có ai bắt ngươi đâu. Lần này khẳng định là không thể nể mặt cho ngươi rồi, sau này nếu ngươi không đến, ta cũng không ý kiến.” Lăng Tiếu nói cũng không nóng không lạnh.
“Ngươi… Ta hiểu rồi! Ngươi là ông chủ, dám có cái thái độ này, ngươi cũng không muốn làm ăn lâu dài đi?!” Hắn lại quay sang Ny Đế Á, “Ngươi không phải chính là muốn tiền sao?! Lão tử (bố mầy) chính là có cả đống đây!” Nói xong hắn móc ra cả một chồng tiền ném lên người Ny Đế Á. (khốn nạn thật, cái loại này đúng là khiến người khác phải sôi tiết! =”=!)
Hành động của cái tên hèn hạ này lập tức chọc giận Lăng Tiếu, y khoát tay, tên kia lập tức bị đẩy ra ngoài, vừa lúc được hai người ngoài cửa tiếp được.
“Ngươi… Ngươi dám động thủ?! Ngươi con mẹ nó…. XXXX!” Tên hèn hạ bỉ ổi kia nhảy dựng lên chửi rủa, sau đó móc điện thoại di động ra bắt đầu ấn số. Lăng Tiếu căn bản không để ý đến hắn, tiếp tục đi qua bên người hắn, một tay đẩy nghiêng một phiến cánh cửa. Bối Hiểu Ninh thoáng cái mở to hai mắt nhìn: trong phòng cả ụ khói thuốc, đầy một đống người đang ngồi chơi mạt trượt với tú lơ khơ, trong đó có cả Lâm Uy và Vương Bưu mà Bối Hiểu Ninh có gặp qua.
Lăng Tiếu nói một câu: “Mấy người ra đi, gô cổ cái thằng đần độn ngu dốt này xuống nhà xí dưới lầu!”
Lâm Uy cùng hai người khác đi ra ngoài, thấy người phục vụ đang kẹp một tay của tên hèn kia, biết Lăng Tiếu chính là đang nói tên đó. Hắn đã gọi được điện thoại, mới vừa nói “Uy” (alo ế) một tiếng, Lâm Uy dụi tàn thuốc nâng tay lên liền ngay lập tức đập tay hắn ấn xuống đất, “Người anh em, không cần phải gấp, người có đến thì cũng không kịp rồi.”
“Làm cái gì đó?! Các người muốn làm gì?! Các ngươi có biết ta là ai…”
Bụp! Một đấm, “Đừng mẹ nó la, khách đều bị ngươi dọa chạy mất!”
Tên bỉ bựa kia bị kéo đi, Lăng Tiếu lại nhớ tới người trong gian hóa trang.
“Không sao chứ?”
Ny Đế Á lắc đầu cười, “Không sao, quen rồi a. Chỗ nào cũng có vài khách như vậy.”
Ông anh dễ nhìn bên cạnh nàng khom lưng nhặt tiền rơi trên mặt đất đưa cho Lăng Tiếu. Lăng Tiếu nhận tiền rồi lại đưa cho Ny Đế Á, “Này, mau cầm, coi như là phí bồi thường tổn thất tinh thần của tên kia.”
“Không tốt a, ta không nên.” Ny Đế Á đem tiền đẩy trở về.
Lăng Tiếu suy nghĩ một chút, “Thôi được, cuối tuần thanh toán cho ngươi thì tính chung. Ổn rồi, đi nhanh đi, các ngươi không phải còn phải đi quán Túy Mỹ bên kia sao?”
“Ân, ta đi đây. Cát Ân, đi thôi.” Ny Đế Á thuận tay bỏ bó hoa hồng thả vào trước ngực Lăng Tiếu, rồi lại nhìn y chớp rồi hạ hai tròng mắt, xong mới rời khỏi gian hóa trang. Lúc đi qua người Bối Hiểu Ninh nàng dừng lại một chút, “Ngươi là bằng hữu của Tiếu ca? Thực xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ không nhảy.”
“A? Không… Không sao.” Bối Hiểu Ninh không chịu thua kém đành cà lăm lắp bắp một câu.
Ny Đế Á tựa như tiên nữ mà lay động bước qua, phía sau nàng Cát Ân một bên đi theo nàng, một bên quay đầu xem Bối Hiểu Ninh. Hai tròng mắt xanh biếc quét lên quét xuống từ đầu đến chân Bối Hiểu Ninh, cuối cùng y nhếch miệng cười, một người quang mang bắn ra bốn phía! (=]] anh bị người ta cười đểu mà còn mải khen!)
Không đợi Bối Hiểu Ninh hoàn hồn mà cảm nhận được ý vị sâu xa (*khục khục*), Lăng Tiếu đã đi ra, y lại tiện tay nhét bó hoa hồng vào tay Bối Hiểu Ninh, “Ngươi về phòng ta lên mạng mà chơi đi.” Nói xong y liền bước nhanh xuống tầng dưới.
Bối Hiểu Ninh ôm bó hoa suy nghĩ vài giây, thấy vẫn rất muốn nhìn một chút xem Lăng Tiếu giải quyết tên vừa bỉ vừa hèn kia thế nào, vì vậy cũng theo y đi xuống lầu. Trong lòng cũng đồng thời tự mắng mình một câu: Bối Hiểu Ninh a Bối Hiểu Ninh, ngươi thật sự là càng ngày càng bát quái(*) rồi!
(*)Bát quái: một nhóm ký hiệu mang ý nghĩ tượng trưng thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài. Sử dụng một vạch ngang để đại diện cho mặt trời, 2 vạch tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái. Mỗi quái tượng trưng cho một sự vật nhất định. Bát quái phối hợp với nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán.
Ở đây chắc Ninh ca muốn mắng mình trở nên quái quái dị dị ngơ ngơ thôi~ :-j
Tới phòng vệ sinh lầu một, Bối Hiểu Ninh đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên hèn-bỉ kia bị Lâm Uy bọn họ ba người đẩy ngồi xuống trên mặt đất, Lăng Tiếu ngay ngắn bưng một chậu nước hướng phía tên đó đi qua. Bối Hiểu Ninh dừng chân.
Tên hèn đó lại bắt đầu la lối: “Các ngươi biết ta là ai không?! Ta là…”
Rào rào! Một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu giội xuống, tên đó giật mình liền hai cái.
“Ai quan tâm ngươi là cái thá gì? Tại địa bàn của ta mà dám giở trò lưu manh, ngươi mẹ kiếp chính là muốn chết! Tỉnh chưa?” Lăng Tiếu đá một cước vào cái mông hắn.
“Ngươi… Các ngươi đợi đấy! Ta…”
Lại thêm một cước, “Lần này coi như xí xóa, lần sau đừng để ta lại thấy cái mặt ngươi lần nữa! Bằng không, ta thấy ngươi một lần liền đập ngươi một lần! Đem hắn vứt ra ngoài!” (Tiếu ca cũng nguy hiểm quá cơ… =v=)
Lăng Tiếu ném chậu xuống đất, xé giấy vệ sinh trên tường lau lau tay.
Lầm Uy cùng hai người nữa tiến lên xốc tên kia lên, Bối Hiểu Ninh vội vàng vọt né sang một bên, nhìn bọn họ rời nhà vệ sinh theo cửa sau đi ra ngoài. Lăng Tiếu lắc lắc đầu soi soi gương, rồi cũng đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Bối Hiểu Ninh, “Phốc xích” (phì cười) một cái liền vui vẻ, “Ngươi không cảm thấy một thằng đàn ông ôm nguyên một bó hoa hồng mà đứng ở cửa phòng vệ sinh nam nhìn rất là biến thái sao?” (*lăn lộn* cầm cả hoa theo nữa sao anh XD)
“A?” Bối Hiểu Ninh lúc này mới phát hiện có hai người khách muốn đến đi vệ sinh thấy hắn xong thì lại lộn trở về. (*khặc khặc khặc*)
“Là ngươi vừa rồi nhét cho ta a!”
“Tìm một chỗ mà tùy tiện để nó lại cũng được mà.”
“Ta… Ta… Ta là cuống quá nên quên mất thôi nhá!”
“Thế sao còn không mau quăng nó đi?! Mọi người lại nghĩ ta là GAY thì sao a!” (cũng sắp rồi thôi anh :-j)
“Ân…” Bối Hiểu Ninh cúi đầu nhìn một chút, “Vứt thì tiếc lắm. Cầm cắm vào bình nước đi, còn có thể nở thêm vài ngày, ta muốn để hoa này a.”
“Tùy ngươi a.” Lăng Tiếu quẹo qua đường bên cạnh nhà vệ sịnh lên cầu thang lên tầng. Đi vài bước, y đột nhiên dừng lại quay đầu xuống đuổi theo Bối Hiểu Ninh, “Aiz? Ngươi thế nào lại theo ta qua đây?”
“Ai theo ngươi? Là ta tò mò chút chút.”
Lăng Tiếu quay đầu lại tiếp tục đi lên lầu, “Có gì mà hay ho chứ, ngươi chưa thấy người bị đánh bao giờ hả?”
“Vậy cũng không phải. Ai da? Ngươi không phải chính là Lão Đại xã hội đen trong truyền thuyết đi? Lão Đại.”
“Vớ vẩn! Đa tạ đã coi trọng ta. Ta đây một không buôn lậu thuốc phiện, hai không giết người, ba không tàng trữ trái phép thuốc nổ súng ống đạn dược. Xã hội đen thì không dám, cùng lắm chỉ là cũng với mấy anh em bằng hữu hợp tác làm ăn trông coi chỗ làm ăn cho nhau thôi.” Vừa đi vừa nói chuyện bọn họ đã lên đến lầu hai, “Được rồi, ta đi sòng bạc xem mọi chuyện thế nào. Ngươi bây giờ muốn tự đi uống rượu tán gái, hay là muốn tiếp tục đi theo ta a? Chúng ta chính là cũng phải dùng thủ đoạn một chút một trăm đánh một mới có thể tồn tại phát triển được a, có hứng thú không?”
“Muốn cũng không nổi a. Ta lên mạng chơi.” Bối Hiểu Ninh bẹt bẹt cái miệng, ôm bó hoa đi về phía phòng làm việc của Lăng Tiếu. Lăng Tiếu quay đầu nhìn bóng lưng hắn không nhìn được cười: người này… thật đúng là có chút ý tứ! (quá luôn ý chứ có chút gì! :]])
Bối Hiểu Ninh lên mạng, tất cả bạn bè cũng đều logout rồi, tin nhắn hỏi hắn vụ hôn lễ bùm xùm cũng trả lời hết rồi, mấy trang mạng hắn hứng thú cũng xem qua hết rồi, cửa phòng rốt cục mở ra. Lăng Tiếu đứng ở cửa vung tay lên, “Đi! Về nhà thôi.” Bối Hiểu Ninh nhìn đồng hồ: ba giờ sáng.
Trên đương về, lúc ở trong xe, Bối Hiểu Ninh hỏi: “Thu được nhiều hay là lỗ a?”
“Được lời.”
“Bao nhiêu?”
“Không tới một vạn.”
“Một đêm mà nhiều như vậy?!”
“Này mà nhiều?”
“Ta xem ngươi đừng mở quán bar nữa, đi làm Đổ thần (thần bài bạc) đi, phát ca (anh giàu có XD).”
“Đừng đùa. Ngươi là chưa có thấy lúc ta thua a.”
“Nhiều nhất thua bao nhiêu?”
“Ân… Ngươi đừng hỏi a. Bình thường đều là cố ý thua, không có cách khác, việc buôn bán thường phải như vậy. Ta có chút đói bụng.”
“Ta cũng vậy…, hay là mua chút bánh nướng ăn đi.”
“Được.”
Sau khi về đến nhà, Lăng Tiếu mang bánh nướng để lên quầy bar, Bối Hiểu Ninh bắt đầu thu thập hoa hồng. Hắn theo Lăng Tiếu mang kéo cắt giấy gói xung quanh, đổ nước vào bình hoa, sau đó cắt thân hoa chỗ ngắn chỗ dài xếp lên bề mặt. Lăng Tiếu ngồi trước quầy bar hút thuốc, nhìn hắn đang bận bịu chết đi được.
“Ngươi nếu đói bụng cứ ăn trước đi.” Bối Hiểu Ninh nghiêm túc cắt cành sửa hoa lá.
“Để đó đã, đói quá rồi a.”
“Ta nhìn thấy cả một bó hoa bị tết thành một đống không được để trong nước thì khó chịu, dù thế nào cũng phải chuẩn bị cho tốt đã rồi mới làm chuyện khác.”
“Ta trước kia cũng cắm hoa vào bình nước như vậy, nhưng không tới ba ngày hoa liền héo.”
“Cắt cho tốt thì hoa có thể nở hơn mười ngày, ngươi xem, có bao nhiêu là nụ hoa a.”
“Có bí quyết gì sao? Hình như là thả aspirin hay là muối gì đấy.”
“Không cần. Kỳ thật rất đơn giản, cứ như vậy.” Bối Hiểu Ninh cho thêm nước vào bình hoa, “Thấy không? Làm cho nước không ngập đến lá hoa, thân hoa không chạm đáy bình cách chừng hai ly, cứ ba ngày lại thay một lần nước, bốn năm ngày tỉa hoa lá héo một lần là được. Ngươi trước đây đều là để đầy một bình nước đi?”
“Đúng vậy, sao ngươi biết?”
“Người bình thường cũng làm như vậy. Nhưng cuống hoa này rất dễ bị nát thối, không thể tiếp tục hút nước, cho nên hoa bị chết.” Bối Hiểu Ninh vừa nói vừa đem một ít hoa hồng được cắt sửa cẩn thận cho vào trong bình. Da tay hắn rất trắng, nhất thời bị màu đỏ rực của đóa hoa ánh lên nhuộm sắc hồng hồng.
Lăng Tiếu chống một khuỷu tay lên quầy bar giữ đầu, tay kia cầm thuốc là hút một hơi, lại nheo hai tròng mắt nhìn Bối Hiểu Ninh.
Một lát sau, Bối Hiểu Ninh hưng phấn đem bình hoa được cắm thật đẹp giơ lên trước mặt y, “Thế nào? Ta cũng không tệ lắm đi?”
“Ân…” Lăng Tiếu nhả ra một búm khói.
“Cái gì?” Bối Hiểu Ninh hung tợn nghĩ: nếu ngươi có dũng khí nói ra cái gì khó nghe (chê ảnh), ta đem gai hoa hồng nhét vào trong giầy của ngươi!
“Ân… Ngươi đùa nghịch với hoa bộ dáng nhìn rất tốt nha.”
(Tiếu ca~ chỉ là chuyện không sớm thì muộn thôi~ fu fu fu *cười thâm hiểm~♥*)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook