Tân Lang Biến Tân Nương
-
Chương 10
Đến siêu thị, Bối Hiểu Ninh mới sâu sắc thấu hiểu được cái gì gọi là cuồng mua sắm (shopaholic =]]), chính là giống như cái tên Lăng Tiếu này – bất kể mua cái gì cũng mua với số lượng lớn, làm cho người ta có cảm giác đã đạt tới trình độ… bệnh.
Lăng Tiếu tự nhiên chọn một siêu thị khá lớn, một tầng vài trăm bình(*), có tới 3 tầng, đã vậy còn thêm một bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất cũng lớn như vậy.
(*)Bình: chắc là đơn vị đo diện tích~ *ai oán~ sao k dùng m2 cho nó lành hả trời~ >^<* Bối Hiểu Ninh theo Lăng Tiếu đến khu đồ điện gia dụng trên tầng 3, lúc đầu không hiểu y muốn làm gì, sau đó thấy y thẳng tắp đi xem chạy thử mấy cái máy sấy tóc, Bối Hiểu Ninh vội vàng đuổi theo, âm thầm mà nghĩ: Di? Không ngờ buổi sáng tùy tiện nói một câu mà y lại nhớ kỹ, thật đúng là có lòng mà! Chỗ bán đồ điện có một cô nhân viên bán hàng ghi hóa đơn, Lăng Tiếu đứng xem thử đủ loại máy sấy liền đi lên chỉ vào một loại nhìn có vẻ có nhiều công dụng nhất, “Tiểu thư, cho ta lấy 3 cái.” “Ngươi muốn mở tiệm uốn tóc sao?!” Bối Hiểu Ninh lập tức đưa ra kiến nghị. Lăng Tiếu nhướn mày, “Lầu trên lầu dưới, tổng cộng có 3 phòng vệ sinh, đương nhiên là mỗi phòng một cái a.” “Nhưng ngươi bình thường cũng không có dùng mà?” “Muốn mua thì mua cho tới thôi.” Nhân viên bán hàng đã làm xong hóa đơn, Lăng Tiếu không thèm để ý liền thanh toán tiền. Bối Hiểu Ninh thầm nghĩ: ba phòng vệ sinh… được rồi, cho dù ngươi nói có đạo lý đi, dù sao cũng không phải ta trả tiền, ta sẽ không nhiều lời~. Nhưng mà kế tiếp, Bối Hiểu Ninh phát hiện Lăng Tiếu mua mấy cái máy sấy kỳ thật không liên quan đến chuyện nhà y có bao nhiêu buồng vệ sinh. Ba cái, căn bản là y mua đồ vật gì cũng theo một số lượng nhất định. Bởi vì sau khi bọn họ xuống lầu ba, cũng càn quét xong lầu hai với lầu một, hai người từ lúc chỉ xách một cái giỏ hàng đã biến thành đẩy xe hàng. Mà trong xe chia ra các thứ sẽ là: 3 dây giấy vệ sinh, 5 tuýp kem đánh răng, 3 bình nước rửa, 6 cái khăn tắm, 5 cuộn túi đựng rác, 5 cuộn giấy bọc thức ăn, 3 cân xương sụn, 3 cân Ngũ Hoa(ta chả hiểu nó là cái giống gì~), 3 cân xương sống, 3 cân xương sườn, 3 cân thịt bê, 4 miếng thịt mông vân vân, cùng với các loại 3-4-5-6 túi hộp các loại gia vị nguyên liệu không giống nhau, mỡ, hoa quả cùng rau dưa. Mà cuối cũng làm cho Bối Hiểu Ninh hoàn toàn tan vỡ, hoàn toàn sụp đổ chính là mười miếng chocolate với lại mười gói khoai tây chiên. ( =]]]]]]]]] ) “Ngươi đây là muốn làm gì?!” Lăng Tiếu mạc danh kỳ diệu (ù ù cạc cạc) (ngơ ngơ) xem xem một tý rồi thình lình dừng lại coi Bối Hiểu Ninh, “Ngươi làm sao vậy?” “Sao mỗi thứ đều phải mua nhiều như vậy?” “Nhiều á? Như thế chẳng phải sẽ không cần quay lại mua nhiều lần sao?” “Nhiều đồ như vậy ngươi ăn hết được hả?” “Cơ thể ta cực kỳ đô nhá, ăn uống cũng rất vào, kiểu gì thì ít cũng phải thọ được năm sáu mươi năm nữa, có cái gì mà ăn không hết?” “Còn có thời hạn sử dụng nữa!” “Chúng ta hai người, làm gì mà không ăn hết trước lúc hết hạn chứ?” “Ta nhiều lắm chỉ ở lại nhà ngươi thêm 8-10 ngày nữa, bộ ngươi tính muốn ta ở lại luôn với ngươi hả?!” (sao biết hay vậy? *nhăn nhở*) Vừa nói xong, Bối Hiểu Ninh lập tức hối hận. Lăng Tiếu ngượng ngùng mà cười cười, “Cũng đúng a! Bất quá… có thể có người ở nhà bồi ta cũng thật là thú vị.” Vậy ngươi vì sao không tìm bạn gái đền mà ở cùng nhau? Bất quá lời này không đợi hắn nói ra lời, Lăng Tiếu đã đẩy được xe đến quầy thu ngân. Bối Hiểu Ninh bước nhanh vài bước vượt qua y, bắt đầu ra ngoài giúp cầm đồ vật. Trả hết tiền, hai người bọn họ đẩy xe đẩy ra thang máy xuống bãi đỗ xe. Bối Hiểu Ninh trêu chọc nói: “Siêu thị không có tính giao hàng cho ngươi nhỉ?” “Có một chút đồ thôi, không cần vậy. Hơn nữa có lẽ siêu thị không có giao hàng tận nơi đâu?” Lăng Tiếu mở cốp xe, nghiêm trang trả lời. Bối Hiểu Ninh đem một túi gì gì đó bỏ vào, “Ngươi biết ngươi thế này gọi là gì không?” “Cái gì?” “Điển hình của loại tính cách cố chấp, bị bệnh chiếm hữu, đầy đủ mà thể hiện nội tâm ngươi trống rỗng cùng cực độ thiếu cảm giác an toàn.” Đồ vật cất xong hết, Lăng Tiếu ‘Ầm’ một tiếng đóng cốp xe lại, không nói một tiếng mà tự mình lên xe trước. Bối Hiểu Ninh bị dọa: giận rồi? Chỉ đùa một chút, không đến nỗi thế nha? Bối Hiểu Ninh lên xe, hơi hơi quay đầu liếc khóe mắt xem Lăng Tiếu: khó thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt y, nhìn nghiêng càng thêm góc cạnh rõ ràng. Rời khỏi siêu thị, đoạn đường lái xe về đến nhà, Lăng Tiếu chưa hề nói thêm câu nào nữa. Cuối cùng lúc dừng xe cho vào gara dưới đất, Lăng Tiếu đột nhiên nói một câu: “Sau này đừng nói như vậy nữa.” Bối Hiểu Ninh sửng sốt, “A? Cái gì?” Lăng Tiếu không lên tiếng nữa, xuống xe, lấy ra mấy thứ mới mua về để trong cốp, xách vài túi mang lên lầu. Chờ Bối Hiểu Ninh mang nốt hai túi còn lại đi theo vào phòng, Lăng Tiếu đã khôi phục lại bộ dáng bất cần đời như cũ. Y đem các loại cá, thịt một bên nhét vào tủ lạnh một bên hỏi: “Hôm nay ăn cái gì a?” Cả đoạn đường một tiếng cũng không nói chuyện, Bối Hiểu Ninh nhất thời không kịp thích ứng mà ho khan một tiếng, “Khụ… Cái gì cũng được.” Lăng Tiếu mở túi nilon ra lật qua lật lại, “Ta muốn ăn thịt bò bít tết (*).” “A? Thịt bò bít tết? Ta không có biết làm.” “Ta biết làm.” Lăng Tiếu lấy xương sống ra, “Ngươi tới làm nước tương với khoai tây, cái đấy rất đơn giản, biết làm không?” “Biết.” Bối Hiểu Ninh mang mỡ bò, chai sa kéo tương (**), khoai tây cũng một ít rau dưa có thể dùng đến lấy ra để bên ngoài. Thu dọn xong xuôi một đống mấy thứ mua về gì đó, hai người đứng đưa lưng về phía nhau trong quầy bar rồi tự mình bận rộn. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ mấy loại rau dưa, Bối Hiểu Ninh đứng ở cạnh quầy bar bắt đầu chăm chú cắt bổ. Lăng Tiếu cũng lấy nồi ra, bật bếp. “Mỡ bò đâu?” Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Bên này nè.” Lăng Tiếu duỗi cái tay dài vươn qua bên đó, nhưng là cả một đống các loại đồ vật chất chung một chỗ, cho nên lúc y túm được mỡ bò thì lại chạm vào chai sa kéo tương. Bối Hiểu Ninh vội vàng giơ tay ra đỡ, Lăng Tiếu cũng theo bản năng vội sải bước đến lấy tay kia muốn bắt được cái chai, nhưng lúc đó lại ở trên tay Bối Hiểu Ninh, mà cái tay cầm mỡ bò của y vẫn không có rời khỏi quầy bar, vì vậy mờ cùng lúc đó, cả người của Bối Hiểu Ninh vừa vặn bị y ôm vào trong lòng, tóc của Bối Hiểu Ninh chạm vào dưới mũi y. (Moáh há há há há *nhăn nhở*) Cảm giác được có hơi nóng phả trên đỉnh đầu khiến Bối Hiểu Ninh trong nháy mắt cả người căng thẳng, hai người đồng thời thả tay, cái chai tiếp tục ngã. Lăng Tiếu cầm lấy mỡ bò xoay người, không hề để ý cái chai kia. Bối Hiểu Ninh lần nữa nâng chai sa kéo tương lại, tự nhìn tay mình (cái mà bị Tiếu ca rờ trúng =]] ) đến hơi ngơ ngốc một chút, sau đó như chưa có gì xảy ra lại quay đầu tiếp tục thái rau. (hai ca ca đều thiệt kawaiiiii~ mà :”3) Một lát sau, mùi thơm lừng của thịt bò đã tỏa ra, hai người không có nói gì hết, chỉ còn tiếng vang của cái máy hút khử mùi bếp (***) phát ra tiếng ‘Hô hô hô’. Bối Hiểu Ninh nhẹ nhàng quay lại xem Lăng Tiếu, lần này hắn khá hơn không thiếu chút nữa là phì cười ra tiếng. Lăng Tiếu lúc về nhà đổi sang mặc T-shirt trắng, quần bò đen, bây giờ y một tay đang bóp thắt lưng, một tay cầm thuốc lá còn hai mắt híp lại nghiêm túc ngó thịt bò trong nồi, một bộ lưu manh nghiêm chính, nhưng mà… trước ngực không biết phải nói thế nào… xuất hiện thêm một cái tạp dề màu lam. Trên tạp dề là hình một con mèo máy rất lớn (Doraemon), chỗ cái túi thần kì của nó vừa vặn là túi áo tạp dề, xem độ lồi lõm của cái túi thì có vẻ bên trong nhét một bao thuốc lá. Lăng Tiếu đột nhiên quay đầu, “Này là của một bạn gái trước đây của ta lưu lại.” “Ân, rất tốt, rất thích hợp ngươi.” Bối Hiểu Ninh chính là không nhịn cười nổi. Cuối cùng cũng làm xong. Bối Hiểu Ninh mang chén đĩa đặt lên bàn, Lăng Tiếu mở tủ rượu, “Uống vang đỏ?” “Ách… Ta không thích uống vang đỏ.” “Thế thì… rượu nho trắng?” “Ta muốn uống bia.” “Như vậy không hợp ý vị a?” (hợp với thức ăn á~ ăn bít tết chắc phải uống kèm với rượu vang) “Vậy ngươi uống vang đỏ, ta uống bia.” Lăng Tiếu suy nghĩ một chút, “Quên đi, ta cùng ngươi uống bia.” Bối Hiểu Ninh mở tủ lạnh lấy vài lon bia. Lăng Tiếu ngồi xuống, nhìn hoa hồng bên cạnh một chút, “Ân, cũng tốt, có bít tết, vang đỏ, hoa hồng, thêm vài ngọn nến thì tốt. Trông cứ như chuẩn bị cầu hôn tiểu cô nương vậy ha.” (Khục ~ là tiểu thụ a~ =]] ) Ba! Bối Hiểu Ninh mở một lon bia, đưa cho Lăng Tiếu, “Yêu! Xem ra ngươi chính là chuyên nghiệp rồi a!” (nghiệp cua gái …. =.=) “Đúng vậy, chỉ cần ca ca ta xem vừa mắt, cô nương nào có thể thoát khỏi ma trảo của ta!” Lăng Tiếu uống một ngụm, dính một miệng bọt bia. “Vương Tinh.” Bối Hiểu Ninh cũng tự mình mở thêm một lon. “Thiết! Đó là ta không có thật lòng theo đuổi nàng.” Lăng Tiếu bĩu môi, “Ta nếu thật sự muốn nàng làm bạn gái thì hôn lễ của hai người căn bản là không thể nào cử hành!” “Hừ! Xem ngươi kiêu ngạo như vậy. Có bản lãnh thì dạy ta vài chiêu đi.” “Hở? Muốn bái sư a, tám luật!” “Ân, nếu không nói một chút tình sử của ngươi cũng được.” “Ta thì rất là đặc sắc rồi, nói về ngươi trước đi.” “Ta không có tình sử.” “Không thể nào!” “Thật sự không có.” (Đúng là tiểu thụ ngoan ngoãn mà~♥) “Thế thì… Như vậy đi, ta hỏi ngươi đáp.” “Ân… Cứ thế đi.” Cắt cái roẹt tại đây ~ ~ chậc chậc Chú thích cái ~: (*) Thịt bò bít tết: trong QT nó là ngưu bài ~ chắc m.n bít rùi cơ mà ta vẫn trưng nó ra đây cho những ai chưa bít ~ (**) sa kéo tương: một loại tương~ ta search nó ra cái nì nà (***) máy hút khói khử mùi bếp: bên VN mình thường thấy loại như này: chứ bây giờ nó có nhìu loại nhìu kiểu đẹp lớm á~♥ *Thiệt xin lỗi mọi người vì màn ngụp lặn của ta thời gian qua nha~ cơ mà ta vẫn còn bé lắm ~ đến Tết cứ phải ăn chơi cái đã ~ e he he :D* Tiếu ca và Ninh ca vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu~ đón đọc chương sau để bít tềnh sử của Ninh ca nha m.n~♥ ……………………………. Tiêu: nga~ có chương mới rồi nha~ About these ads
Lăng Tiếu tự nhiên chọn một siêu thị khá lớn, một tầng vài trăm bình(*), có tới 3 tầng, đã vậy còn thêm một bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất cũng lớn như vậy.
(*)Bình: chắc là đơn vị đo diện tích~ *ai oán~ sao k dùng m2 cho nó lành hả trời~ >^<* Bối Hiểu Ninh theo Lăng Tiếu đến khu đồ điện gia dụng trên tầng 3, lúc đầu không hiểu y muốn làm gì, sau đó thấy y thẳng tắp đi xem chạy thử mấy cái máy sấy tóc, Bối Hiểu Ninh vội vàng đuổi theo, âm thầm mà nghĩ: Di? Không ngờ buổi sáng tùy tiện nói một câu mà y lại nhớ kỹ, thật đúng là có lòng mà! Chỗ bán đồ điện có một cô nhân viên bán hàng ghi hóa đơn, Lăng Tiếu đứng xem thử đủ loại máy sấy liền đi lên chỉ vào một loại nhìn có vẻ có nhiều công dụng nhất, “Tiểu thư, cho ta lấy 3 cái.” “Ngươi muốn mở tiệm uốn tóc sao?!” Bối Hiểu Ninh lập tức đưa ra kiến nghị. Lăng Tiếu nhướn mày, “Lầu trên lầu dưới, tổng cộng có 3 phòng vệ sinh, đương nhiên là mỗi phòng một cái a.” “Nhưng ngươi bình thường cũng không có dùng mà?” “Muốn mua thì mua cho tới thôi.” Nhân viên bán hàng đã làm xong hóa đơn, Lăng Tiếu không thèm để ý liền thanh toán tiền. Bối Hiểu Ninh thầm nghĩ: ba phòng vệ sinh… được rồi, cho dù ngươi nói có đạo lý đi, dù sao cũng không phải ta trả tiền, ta sẽ không nhiều lời~. Nhưng mà kế tiếp, Bối Hiểu Ninh phát hiện Lăng Tiếu mua mấy cái máy sấy kỳ thật không liên quan đến chuyện nhà y có bao nhiêu buồng vệ sinh. Ba cái, căn bản là y mua đồ vật gì cũng theo một số lượng nhất định. Bởi vì sau khi bọn họ xuống lầu ba, cũng càn quét xong lầu hai với lầu một, hai người từ lúc chỉ xách một cái giỏ hàng đã biến thành đẩy xe hàng. Mà trong xe chia ra các thứ sẽ là: 3 dây giấy vệ sinh, 5 tuýp kem đánh răng, 3 bình nước rửa, 6 cái khăn tắm, 5 cuộn túi đựng rác, 5 cuộn giấy bọc thức ăn, 3 cân xương sụn, 3 cân Ngũ Hoa(ta chả hiểu nó là cái giống gì~), 3 cân xương sống, 3 cân xương sườn, 3 cân thịt bê, 4 miếng thịt mông vân vân, cùng với các loại 3-4-5-6 túi hộp các loại gia vị nguyên liệu không giống nhau, mỡ, hoa quả cùng rau dưa. Mà cuối cũng làm cho Bối Hiểu Ninh hoàn toàn tan vỡ, hoàn toàn sụp đổ chính là mười miếng chocolate với lại mười gói khoai tây chiên. ( =]]]]]]]]] ) “Ngươi đây là muốn làm gì?!” Lăng Tiếu mạc danh kỳ diệu (ù ù cạc cạc) (ngơ ngơ) xem xem một tý rồi thình lình dừng lại coi Bối Hiểu Ninh, “Ngươi làm sao vậy?” “Sao mỗi thứ đều phải mua nhiều như vậy?” “Nhiều á? Như thế chẳng phải sẽ không cần quay lại mua nhiều lần sao?” “Nhiều đồ như vậy ngươi ăn hết được hả?” “Cơ thể ta cực kỳ đô nhá, ăn uống cũng rất vào, kiểu gì thì ít cũng phải thọ được năm sáu mươi năm nữa, có cái gì mà ăn không hết?” “Còn có thời hạn sử dụng nữa!” “Chúng ta hai người, làm gì mà không ăn hết trước lúc hết hạn chứ?” “Ta nhiều lắm chỉ ở lại nhà ngươi thêm 8-10 ngày nữa, bộ ngươi tính muốn ta ở lại luôn với ngươi hả?!” (sao biết hay vậy? *nhăn nhở*) Vừa nói xong, Bối Hiểu Ninh lập tức hối hận. Lăng Tiếu ngượng ngùng mà cười cười, “Cũng đúng a! Bất quá… có thể có người ở nhà bồi ta cũng thật là thú vị.” Vậy ngươi vì sao không tìm bạn gái đền mà ở cùng nhau? Bất quá lời này không đợi hắn nói ra lời, Lăng Tiếu đã đẩy được xe đến quầy thu ngân. Bối Hiểu Ninh bước nhanh vài bước vượt qua y, bắt đầu ra ngoài giúp cầm đồ vật. Trả hết tiền, hai người bọn họ đẩy xe đẩy ra thang máy xuống bãi đỗ xe. Bối Hiểu Ninh trêu chọc nói: “Siêu thị không có tính giao hàng cho ngươi nhỉ?” “Có một chút đồ thôi, không cần vậy. Hơn nữa có lẽ siêu thị không có giao hàng tận nơi đâu?” Lăng Tiếu mở cốp xe, nghiêm trang trả lời. Bối Hiểu Ninh đem một túi gì gì đó bỏ vào, “Ngươi biết ngươi thế này gọi là gì không?” “Cái gì?” “Điển hình của loại tính cách cố chấp, bị bệnh chiếm hữu, đầy đủ mà thể hiện nội tâm ngươi trống rỗng cùng cực độ thiếu cảm giác an toàn.” Đồ vật cất xong hết, Lăng Tiếu ‘Ầm’ một tiếng đóng cốp xe lại, không nói một tiếng mà tự mình lên xe trước. Bối Hiểu Ninh bị dọa: giận rồi? Chỉ đùa một chút, không đến nỗi thế nha? Bối Hiểu Ninh lên xe, hơi hơi quay đầu liếc khóe mắt xem Lăng Tiếu: khó thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt y, nhìn nghiêng càng thêm góc cạnh rõ ràng. Rời khỏi siêu thị, đoạn đường lái xe về đến nhà, Lăng Tiếu chưa hề nói thêm câu nào nữa. Cuối cùng lúc dừng xe cho vào gara dưới đất, Lăng Tiếu đột nhiên nói một câu: “Sau này đừng nói như vậy nữa.” Bối Hiểu Ninh sửng sốt, “A? Cái gì?” Lăng Tiếu không lên tiếng nữa, xuống xe, lấy ra mấy thứ mới mua về để trong cốp, xách vài túi mang lên lầu. Chờ Bối Hiểu Ninh mang nốt hai túi còn lại đi theo vào phòng, Lăng Tiếu đã khôi phục lại bộ dáng bất cần đời như cũ. Y đem các loại cá, thịt một bên nhét vào tủ lạnh một bên hỏi: “Hôm nay ăn cái gì a?” Cả đoạn đường một tiếng cũng không nói chuyện, Bối Hiểu Ninh nhất thời không kịp thích ứng mà ho khan một tiếng, “Khụ… Cái gì cũng được.” Lăng Tiếu mở túi nilon ra lật qua lật lại, “Ta muốn ăn thịt bò bít tết (*).” “A? Thịt bò bít tết? Ta không có biết làm.” “Ta biết làm.” Lăng Tiếu lấy xương sống ra, “Ngươi tới làm nước tương với khoai tây, cái đấy rất đơn giản, biết làm không?” “Biết.” Bối Hiểu Ninh mang mỡ bò, chai sa kéo tương (**), khoai tây cũng một ít rau dưa có thể dùng đến lấy ra để bên ngoài. Thu dọn xong xuôi một đống mấy thứ mua về gì đó, hai người đứng đưa lưng về phía nhau trong quầy bar rồi tự mình bận rộn. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ mấy loại rau dưa, Bối Hiểu Ninh đứng ở cạnh quầy bar bắt đầu chăm chú cắt bổ. Lăng Tiếu cũng lấy nồi ra, bật bếp. “Mỡ bò đâu?” Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Bên này nè.” Lăng Tiếu duỗi cái tay dài vươn qua bên đó, nhưng là cả một đống các loại đồ vật chất chung một chỗ, cho nên lúc y túm được mỡ bò thì lại chạm vào chai sa kéo tương. Bối Hiểu Ninh vội vàng giơ tay ra đỡ, Lăng Tiếu cũng theo bản năng vội sải bước đến lấy tay kia muốn bắt được cái chai, nhưng lúc đó lại ở trên tay Bối Hiểu Ninh, mà cái tay cầm mỡ bò của y vẫn không có rời khỏi quầy bar, vì vậy mờ cùng lúc đó, cả người của Bối Hiểu Ninh vừa vặn bị y ôm vào trong lòng, tóc của Bối Hiểu Ninh chạm vào dưới mũi y. (Moáh há há há há *nhăn nhở*) Cảm giác được có hơi nóng phả trên đỉnh đầu khiến Bối Hiểu Ninh trong nháy mắt cả người căng thẳng, hai người đồng thời thả tay, cái chai tiếp tục ngã. Lăng Tiếu cầm lấy mỡ bò xoay người, không hề để ý cái chai kia. Bối Hiểu Ninh lần nữa nâng chai sa kéo tương lại, tự nhìn tay mình (cái mà bị Tiếu ca rờ trúng =]] ) đến hơi ngơ ngốc một chút, sau đó như chưa có gì xảy ra lại quay đầu tiếp tục thái rau. (hai ca ca đều thiệt kawaiiiii~ mà :”3) Một lát sau, mùi thơm lừng của thịt bò đã tỏa ra, hai người không có nói gì hết, chỉ còn tiếng vang của cái máy hút khử mùi bếp (***) phát ra tiếng ‘Hô hô hô’. Bối Hiểu Ninh nhẹ nhàng quay lại xem Lăng Tiếu, lần này hắn khá hơn không thiếu chút nữa là phì cười ra tiếng. Lăng Tiếu lúc về nhà đổi sang mặc T-shirt trắng, quần bò đen, bây giờ y một tay đang bóp thắt lưng, một tay cầm thuốc lá còn hai mắt híp lại nghiêm túc ngó thịt bò trong nồi, một bộ lưu manh nghiêm chính, nhưng mà… trước ngực không biết phải nói thế nào… xuất hiện thêm một cái tạp dề màu lam. Trên tạp dề là hình một con mèo máy rất lớn (Doraemon), chỗ cái túi thần kì của nó vừa vặn là túi áo tạp dề, xem độ lồi lõm của cái túi thì có vẻ bên trong nhét một bao thuốc lá. Lăng Tiếu đột nhiên quay đầu, “Này là của một bạn gái trước đây của ta lưu lại.” “Ân, rất tốt, rất thích hợp ngươi.” Bối Hiểu Ninh chính là không nhịn cười nổi. Cuối cùng cũng làm xong. Bối Hiểu Ninh mang chén đĩa đặt lên bàn, Lăng Tiếu mở tủ rượu, “Uống vang đỏ?” “Ách… Ta không thích uống vang đỏ.” “Thế thì… rượu nho trắng?” “Ta muốn uống bia.” “Như vậy không hợp ý vị a?” (hợp với thức ăn á~ ăn bít tết chắc phải uống kèm với rượu vang) “Vậy ngươi uống vang đỏ, ta uống bia.” Lăng Tiếu suy nghĩ một chút, “Quên đi, ta cùng ngươi uống bia.” Bối Hiểu Ninh mở tủ lạnh lấy vài lon bia. Lăng Tiếu ngồi xuống, nhìn hoa hồng bên cạnh một chút, “Ân, cũng tốt, có bít tết, vang đỏ, hoa hồng, thêm vài ngọn nến thì tốt. Trông cứ như chuẩn bị cầu hôn tiểu cô nương vậy ha.” (Khục ~ là tiểu thụ a~ =]] ) Ba! Bối Hiểu Ninh mở một lon bia, đưa cho Lăng Tiếu, “Yêu! Xem ra ngươi chính là chuyên nghiệp rồi a!” (nghiệp cua gái …. =.=) “Đúng vậy, chỉ cần ca ca ta xem vừa mắt, cô nương nào có thể thoát khỏi ma trảo của ta!” Lăng Tiếu uống một ngụm, dính một miệng bọt bia. “Vương Tinh.” Bối Hiểu Ninh cũng tự mình mở thêm một lon. “Thiết! Đó là ta không có thật lòng theo đuổi nàng.” Lăng Tiếu bĩu môi, “Ta nếu thật sự muốn nàng làm bạn gái thì hôn lễ của hai người căn bản là không thể nào cử hành!” “Hừ! Xem ngươi kiêu ngạo như vậy. Có bản lãnh thì dạy ta vài chiêu đi.” “Hở? Muốn bái sư a, tám luật!” “Ân, nếu không nói một chút tình sử của ngươi cũng được.” “Ta thì rất là đặc sắc rồi, nói về ngươi trước đi.” “Ta không có tình sử.” “Không thể nào!” “Thật sự không có.” (Đúng là tiểu thụ ngoan ngoãn mà~♥) “Thế thì… Như vậy đi, ta hỏi ngươi đáp.” “Ân… Cứ thế đi.” Cắt cái roẹt tại đây ~ ~ chậc chậc Chú thích cái ~: (*) Thịt bò bít tết: trong QT nó là ngưu bài ~ chắc m.n bít rùi cơ mà ta vẫn trưng nó ra đây cho những ai chưa bít ~ (**) sa kéo tương: một loại tương~ ta search nó ra cái nì nà (***) máy hút khói khử mùi bếp: bên VN mình thường thấy loại như này: chứ bây giờ nó có nhìu loại nhìu kiểu đẹp lớm á~♥ *Thiệt xin lỗi mọi người vì màn ngụp lặn của ta thời gian qua nha~ cơ mà ta vẫn còn bé lắm ~ đến Tết cứ phải ăn chơi cái đã ~ e he he :D* Tiếu ca và Ninh ca vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu~ đón đọc chương sau để bít tềnh sử của Ninh ca nha m.n~♥ ……………………………. Tiêu: nga~ có chương mới rồi nha~ About these ads
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook