Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
-
C90: Cho dù chỉ có một giây
Edit: phuong_bchii
________________
"Gãy hai cái xương." Bác sĩ chỉ vào Mạnh Tiêu trên giường bệnh, "Cô ấy nghiêm trọng hơn một chút."
Tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng khi thật sự nghe được kết quả, trái tim Quý Liên Tinh vẫn hung hăng thắt lại, vô cùng khó chịu.
Bác sĩ thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, an ủi nàng: "Tĩnh dưỡng cho tốt, hai cô ấy sẽ hồi phục."
Quý Liên Tinh một hơi không thể thở nổi, nhưng vẫn gật đầu, "Vất vả cho anh rồi, bác sĩ."
Sau khi bác sĩ đi, trong phòng bệnh yên tĩnh. Giang Thự và Mạnh Tiêu ở cùng một phòng bệnh, hai người đều ngủ, Mạnh Tiêu cuộn tròn thân thể, quay lưng về phía nàng, còn Giang Thự thì nằm thẳng.
Dụ Mộng và Trì Văn ở hành lang xì xào bàn tán, hẳn là đang gọi điện thoại cho Lý Hướng Ngạn.
Mà Quý Liên Tinh ngồi bên giường bệnh ngơ ngác sững sờ, tinh thần đã sớm bay thật xa.
Lưu Diệc Dương động thủ đánh người, Quý Liên Tinh làm sao cũng không nghĩ tới, mà đối tượng công kích của Lưu Diệc Dương cũng rất rõ ràng, đó chính là đi về phía Quý Liên Tinh.
Tại sao?
Quý Liên Tinh nghĩ đến đầu choáng váng nhưng cũng không cho ra đáp án, nàng tự nhận là sống đã đủ cẩn thận, không chủ động gây chuyện thị phi, nhưng người bên cạnh lại vì nàng mà bị thương.
Tai họa.
Đây là trước kia Uông Hiếu Lệ từng nói, Uông Hiếu Lệ luôn nói Quý Liên Tinh là tai họa, hại cha gại mẹ, sau đó là đại bá, người ở bên cạnh nàng đều sẽ xui xẻo.
Cho dù rất nhiều lần Quý Liên Tinh đều tự an ủi mình, không nên tin lời Uông Hiếu Lệ nói, nhưng mỗi khi đến loại thời điểm này, lại sẽ tự mình hoài nghi.
Chẳng lẽ người ở bên cạnh nàng đều xui xẻo sao? Đó có phải là một lời nguyền không thay đổi?
"Ra ngoài một chút." Giọng Dụ Mộng cắt đứt suy nghĩ của nàng, Quý Liên Tinh ngẩng đầu, Dụ Mộng làm thủ thế, ý bảo nàng đi ra ngoài nói.
Ở hành lang, Quý Liên Tinh đứng dựa vào tường, ánh sáng chiếu lên tóc nàng, đầu cúi thấp, lẳng lặng nghe Dụ Mộng và Trì Văn nói:
"Lý do đánh người rất thái quá, Lý Hướng Ngạn mắng hắn, nói XX hắn nhỏ, chọc giận đến hắn."
"Còn nữa, hình như hắn cực kỳ kỳ thị đồng tính, cực đoan, cảm thấy đám người chúng ta sẽ dạy hư cả thế giới."
"......"
Quý Liên Tinh nghe từng câu, nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, ví dụ như trong lúc nàng vô tình chạm vào lợi ích của Lưu Diệc Dương, đại đa số là chuyện làm ăn, cũng ví dụ như lúc trước nói chuyện với hắn quá tuyệt tình, làm tổn thương lòng tự trọng của hắn......
Nhưng ngàn vạn suy nghĩ cũng không nghĩ tới thế mà là vì những chuyện này.
Trong nháy mắt đó Quý Liên Tinh có chút nghi ngờ nhân sinh, thì ra thật sự có người có tầm nhìn hẹp hòi như thế, tinh thần cằn cỗi đến chỉ bởi vì là "nhìn không quen" người khác liền vung tay, dùng cách bạo lực dã man như vậy giải quyết vấn đề, người này còn là bạn hợp tác trước kia của nàng.
Trầm mặc thật lâu, Quý Liên Tinh mới nói: "Mình chỉ quan tâm hiện tại hắn có ngồi tù hay không?"
Trì Văn gật đầu, "Cố ý gây thương tích nhẹ tội, còn là hai người, mình vừa mới hỏi luật sư, nói là có thể cho hắn ngồi tù."
"Cho hắn ngồi, phí luật sư bao nhiêu mình trả."
Dụ Mộng chen vào nói: "Nhất định phải ngồi, hiện tại mình quan tâm chính là hai người nằm bên trong." Cuối cùng Dụ Mộng lại thêm một câu: "Tối nay không có bất kỳ người nào trong hai người bọn họ, chỉ sợ đầu cậu cũng sắp nở hoa rồi."
Mọi người kỳ thật đều nghĩ mà sợ, gậy bóng chày rơi vào trên cánh tay là gãy xương, vậy ở trên trán thì sao? Chỉ sợ đến lúc đó cũng không phải là chuyện có ngồi tù hay không.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng đều quá sa sút, tất cả mọi người rất trầm mặc.
"Hai cậu trở về nghỉ ngơi một lát đi, sáng mai đến đổi ca." Quý Liên Tinh bỏ lại một câu như vậy, không định nói thêm gì nữa.
Trì Văn và Dụ Mộng đều không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh bị nhìn chằm chằm đến phát điên, "Các cậu nhìn mình làm gì?"
"Cái đó, cậu phải xử lý tốt quan hệ giữa......"
Trì Văn nói rất uyển chuyển, người sáng suốt hẳn là đều nhìn ra tình cảm của Mạnh Tiêu đối với Quý Liên Tinh, tuy rằng cô ấy "ngụy trang" rất tuyệt, nhưng qua chuyện đêm nay, rất nhiều thứ đã trở nên rõ ràng.
"Ừ." Quý Liên Tinh thở dài một hơi, "Biết rồi."
Sau khi hai người kia đi, nàng mới xoay người vào phòng bệnh. Đã là đêm khuya, trong phòng bệnh yên tĩnh, người trên hai cái giường đã ngủ say.
Quý Liên Tinh đến ghế bên giường ngồi, bên trái là Giang Thự, bên phải là Mạnh Tiêu.
Nàng dường như có thể cảm nhận được hơi thở của hai người, đặc biệt là của Giang Thự.
Trong đầu lóe ra một màn, một giờ trước, Giang Thự rõ ràng uống say, vẫn ở thời điểm mấu chốt nhất dựa vào bản năng bảo vệ nàng.
Trong khoảnh khắc Lưu Diệc Dương vung gậy bóng chày, Quý Liên Tinh cảm thấy mình bất lực, cảm giác sợ hãi khiến nàng không kịp phản ứng, là Giang Thự đã che chở vững vàng cho nàng.
Mà về Mạnh Tiêu, nếu như nhất định phải nói thật, Quý Liên Tinh thậm chí không thấy rõ cô ấy đã ngăn cản lần thứ hai như thế nào, bởi vì điểm chú ý đều ở chỗ Giang Thự.
Lúc ấy cảnh tượng quá hỗn loạn, chỉ lo nhìn người mình để ý, cho nên vừa nghĩ tới đây, hơn nữa buổi tối khi nâng cáng cứu thương lên ánh mắt Mạnh Tiêu, tâm trạng Quý Liên Tinh càng phức tạp, nàng có loại cảm giác không biết đối mặt với Mạnh Tiêu như thế nào.
Trong phòng bệnh thở dài một tiếng.
Quý Liên Tinh đưa tay nắm lấy tay Giang Thự, cơn buồn ngủ rất nhanh đánh úp lại......
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Mạnh Tiêu đã tỉnh lại, cô ấy bị đau nên tỉnh, thật ra cả đêm cũng không ngủ ngon.
Bên ngoài sương mù mênh mông, xem ra là một ngày đầy mây.
Cô ấy đưa mắt nhìn, phát hiện Quý Liên Tinh đang dựa vào bên giường Giang Thự, thân thể đơn bạc khiến người ta đau lòng, Mạnh Tiêu tinh mắt, rất nhanh chú ý tới tay Quý Liên Tinh nắm tay Giang Thự, hai người còn mười ngón đan nhau.
Tuy rằng Mạnh Tiêu đã âm thầm tự nói với mình, người ta là một đôi, như vậy là hết sức bình thường, nhưng vẫn cảm thấy có chút chói mắt.
Cô ấy vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh không chớp mắt, tướng ngủ của Quý Liên Tinh điềm tĩnh, khuôn mặt trơn bóng có màu hồng phấn nhàn nhạt, sợi tóc tùy ý phủ lên trán và gò má, trông có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tim Mạnh Tiêu đập hụt một nhịp, nhưng rất nhanh trong lòng lại có cảm giác bế tắc, đại khái yêu đơn phương cũng khiến người ta cảm thấy tra tấn.
Cô ấy cách Quý Liên Tinh không quá hai mét, lại không chạm được đến nàng, mặc dù cô ấy sẵn lòng cùng nàng vô hạn tới gần, nhưng tình yêu dù sao cũng là chuyện của hai người, một người như vậy có tính là gì đâu?
Cứ như vậy một người tự hỏi trong chốc lát, trên giường Giang Thự trở mình, đoán chừng cũng là cảm nhận được đau đớn, rất nhanh mở mắt.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, đột nhiên như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng.
Mạnh Tiêu nhìn hai mắt mông lung của Giang Thự, lại nhìn cô muốn dụi mắt lại không muốn buông tay Quý Liên Tinh ra, dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ có chút đáng yêu, hoàn toàn khác với dáng vẻ xa lạ ngàn dặm bình thường.
Không biết vì sao, trong nháy mắt Mạnh Tiêu lại cảm thấy Giang Thự có chút đáng yêu.
"Tỉnh rồi?" Mạnh Tiêu hạ giọng hỏi cô.
Giang Thự gật đầu, ánh mắt dừng ở chỗ Quý Liên Tinh, trong mắt đều là đau lòng, "Tay tôi gãy rồi, cô giúp cô ấy khoác một bộ quần áo."
"Tay tôi cũng gãy rồi." Mạnh Tiêu nói.
Giang Thự sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, "À, tôinhớ ra rồi."
Ánh mắt hai người lại chạm nhau, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
Mạnh Tiêu nghiêng người trước, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Giang Thự cũng thức thời không đáp lời, hai người cứ nằm như vậy, giống như đều đang chờ Quý Liên Tinh tỉnh lại, nhưng người nọ giống như quá mệt mỏi, hoàn toàn không có ý muốn tỉnh lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí rất trầm mặc.
Mỗi phút mỗi giây dường như đều xấu hổ.
Hai người giống như sắp không chịu nổi, ngay cả Giang Thự cũng bắt đầu hối hận vì sao mình không giả bộ ngủ.
"Cái đó ——"
"Cái đó ——"
Gần như đồng thanh.
"Cô nói trước đi."
"Cô nói trước đi."
Một lần nữa đồng thanh.
Giang Thự trầm mặc hai giây, không nghe thấy Mạnh Tiêu nói chuyện, mới nói: "Cô nói trước đi."
Hai má Mạnh Tiêu phiếm hồng, có lẽ là biểu hiện xấu hổ, thật ra cô ấy không có gì muốn nói, hơn nữa, lấy quan hệ của hai người như vậy, có thể nói ra lời tốt gì?
"Cái đó......" Mạnh Tiêu vắt hết óc vẫn không nói ra đề tài.
Ngược lại Giang Thự Tiên lại hỏi: "Sao tối hôm qua cô lại chắn giúp cô ấy?"
Mạnh Tiêu nhẹ nhàng thở ra, có chuyện muốn nói còn hơn không có gì, tuy rằng chủ đề này trả lời không tốt sẽ càng xấu hổ.
"Bởi vì mạng người quan trọng, cô nên biết một gậy kia đánh vào đầu Quý Liên Tinh là kết quả gì."
"Tôi biết." Giang Thự liếc Mạnh Tiêu một cái, "Ý tôi là......" Cô dừng một chút, vẫn nói ra: "Phản ứng của cô rất nhanh."
Giang Thự nói đơn giản rõ ràng, nói đúng chỗ, Mạnh Tiêu đương nhiên cũng hiểu ý của cô.
Nếu đã hỏi rõ ràng như vậy, lại che che giấu giấu hình như cũng không có ý nghĩa gì.
"Tiểu Quý đối với tôi mà nói rất quan trọng." Mạnh Tiêu không hề che giấu.
Giang Thự nghe xong nhướng mày, quả nhiên giác quan thứ sáu của người phụ nữ rất chuẩn, "Vậy giải thích rõ một chút." Ánh mắt cô chuyển sang Mạnh Tiêu, trong mắt chứa ánh sáng tự tin, "Mạnh Tiêu, trình tự lên sân khấu rất quan trọng."
Mạnh Tiêu muốn nói gì đó, Quý Liên Tinh giơ tay, hai người đồng thời im lặng.
Quý Liên Tinh mở mắt ra, chuyện đầu tiên chính là nhìn Giang Thự, kết quả phát hiện Giang Thự đang cười nhìn nàng.
"Hửm......" Quý Liên Tinh dụi dụi mắt, lúc đứng dậy bả vai đau nhức, đại khái là nguyên nhân cả đêm đều duy trì một tư thế, "Chị tỉnh rồi?"
"Ừ."
"Có đau không?"
Giang Thự gật đầu, "Đau...... cực kỳ đau."
Quý Liên Tinh nghe xong càng đau lòng, "Bảo bối xin lỗi..." Sự chú ý của nàng tất cả đều ở trên người Giang Thự, hoàn toàn không biết Mạnh Tiêu phía sau đã tỉnh, "Đều là lỗi của em, nếu không chị cũng sẽ không như vậy, thật sự buồn muốn chết, làm sao bây giờ......"
Trong giọng nói tràn đầy áy náy và đau lòng, kèm theo một chút làm nũng.
Mạnh Tiêu ở phía sau nghe xong quay đầu đi, nhắm mắt lại coi như không nghe thấy.
Thì ra Quý Liên Tinh còn có một mặt như vậy, bạn gái nhỏ đáng yêu, chim nhỏ nép vào người, mềm mềm mại mại...... Có lẽ chỉ có ở trước mặt người mình thích mới có thể biểu hiện ra mặt này.
"Không trách em, sao có thể trách em được." Giang Thự vươn một tay sờ tóc nàng, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, ngón tay xẹt qua sợi tóc Quý Liên Tinh, cuối cùng dừng lại ở gò má nàng, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Quý Liên Tinh bị nhéo hai má nóng lên, xoay người nhìn Mạnh Tiêu một cái, phát hiện cô ấy còn nhắm mắt ngủ.
Thừa dịp Mạnh Tiêu đang "ngủ", Quý Liên Tinh xoay người, len lén kéo tay Giang Thự, hôn lên bàn tay cô một cái, nhỏ giọng nói: "Nụ hôn buổi sáng Giang Thử Thử."
Giang Thự bị nàng đáng yêu đến, chỉ vào cái tay bó thạch cao kia, "Nó thì sao?"
"Giữ lại, chờ tay chị khỏe lại sẽ bổ sung sau."
Giang Thự cười nói: "Không cần giữ, đổi thành hôn môi đi."
"Chị được voi đòi tiên à." Quý Liên Tinh tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy, ở khóe môi Giang Thự nhẹ nhàng hôn một cái.
Mạnh Tiêu vẫn duy trì tư thế nằm vừa rồi, chỉ là lúc Quý Liên Tinh hôn Giang Thự, lông mi của cô ấy nhẹ nhàng rung động một chút.
Có cảm xúc gì đó từ trong lòng cô ấy tràn ra, nhưng im lặng không tiếng động, cách hư quang trước mắt, Mạnh Tiêu nhắm hờ hai mắt, rơi vào một loại ảo tưởng không chân thật.
Nếu như nụ hôn đó có thể là của cô ấy, cho dù chỉ có một giây.
Một giây sau, Mạnh Tiêu mở mắt, rất nhanh lại tỉnh táo lại, đây là si tâm vọng tưởng.
________________
"Gãy hai cái xương." Bác sĩ chỉ vào Mạnh Tiêu trên giường bệnh, "Cô ấy nghiêm trọng hơn một chút."
Tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng khi thật sự nghe được kết quả, trái tim Quý Liên Tinh vẫn hung hăng thắt lại, vô cùng khó chịu.
Bác sĩ thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, an ủi nàng: "Tĩnh dưỡng cho tốt, hai cô ấy sẽ hồi phục."
Quý Liên Tinh một hơi không thể thở nổi, nhưng vẫn gật đầu, "Vất vả cho anh rồi, bác sĩ."
Sau khi bác sĩ đi, trong phòng bệnh yên tĩnh. Giang Thự và Mạnh Tiêu ở cùng một phòng bệnh, hai người đều ngủ, Mạnh Tiêu cuộn tròn thân thể, quay lưng về phía nàng, còn Giang Thự thì nằm thẳng.
Dụ Mộng và Trì Văn ở hành lang xì xào bàn tán, hẳn là đang gọi điện thoại cho Lý Hướng Ngạn.
Mà Quý Liên Tinh ngồi bên giường bệnh ngơ ngác sững sờ, tinh thần đã sớm bay thật xa.
Lưu Diệc Dương động thủ đánh người, Quý Liên Tinh làm sao cũng không nghĩ tới, mà đối tượng công kích của Lưu Diệc Dương cũng rất rõ ràng, đó chính là đi về phía Quý Liên Tinh.
Tại sao?
Quý Liên Tinh nghĩ đến đầu choáng váng nhưng cũng không cho ra đáp án, nàng tự nhận là sống đã đủ cẩn thận, không chủ động gây chuyện thị phi, nhưng người bên cạnh lại vì nàng mà bị thương.
Tai họa.
Đây là trước kia Uông Hiếu Lệ từng nói, Uông Hiếu Lệ luôn nói Quý Liên Tinh là tai họa, hại cha gại mẹ, sau đó là đại bá, người ở bên cạnh nàng đều sẽ xui xẻo.
Cho dù rất nhiều lần Quý Liên Tinh đều tự an ủi mình, không nên tin lời Uông Hiếu Lệ nói, nhưng mỗi khi đến loại thời điểm này, lại sẽ tự mình hoài nghi.
Chẳng lẽ người ở bên cạnh nàng đều xui xẻo sao? Đó có phải là một lời nguyền không thay đổi?
"Ra ngoài một chút." Giọng Dụ Mộng cắt đứt suy nghĩ của nàng, Quý Liên Tinh ngẩng đầu, Dụ Mộng làm thủ thế, ý bảo nàng đi ra ngoài nói.
Ở hành lang, Quý Liên Tinh đứng dựa vào tường, ánh sáng chiếu lên tóc nàng, đầu cúi thấp, lẳng lặng nghe Dụ Mộng và Trì Văn nói:
"Lý do đánh người rất thái quá, Lý Hướng Ngạn mắng hắn, nói XX hắn nhỏ, chọc giận đến hắn."
"Còn nữa, hình như hắn cực kỳ kỳ thị đồng tính, cực đoan, cảm thấy đám người chúng ta sẽ dạy hư cả thế giới."
"......"
Quý Liên Tinh nghe từng câu, nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, ví dụ như trong lúc nàng vô tình chạm vào lợi ích của Lưu Diệc Dương, đại đa số là chuyện làm ăn, cũng ví dụ như lúc trước nói chuyện với hắn quá tuyệt tình, làm tổn thương lòng tự trọng của hắn......
Nhưng ngàn vạn suy nghĩ cũng không nghĩ tới thế mà là vì những chuyện này.
Trong nháy mắt đó Quý Liên Tinh có chút nghi ngờ nhân sinh, thì ra thật sự có người có tầm nhìn hẹp hòi như thế, tinh thần cằn cỗi đến chỉ bởi vì là "nhìn không quen" người khác liền vung tay, dùng cách bạo lực dã man như vậy giải quyết vấn đề, người này còn là bạn hợp tác trước kia của nàng.
Trầm mặc thật lâu, Quý Liên Tinh mới nói: "Mình chỉ quan tâm hiện tại hắn có ngồi tù hay không?"
Trì Văn gật đầu, "Cố ý gây thương tích nhẹ tội, còn là hai người, mình vừa mới hỏi luật sư, nói là có thể cho hắn ngồi tù."
"Cho hắn ngồi, phí luật sư bao nhiêu mình trả."
Dụ Mộng chen vào nói: "Nhất định phải ngồi, hiện tại mình quan tâm chính là hai người nằm bên trong." Cuối cùng Dụ Mộng lại thêm một câu: "Tối nay không có bất kỳ người nào trong hai người bọn họ, chỉ sợ đầu cậu cũng sắp nở hoa rồi."
Mọi người kỳ thật đều nghĩ mà sợ, gậy bóng chày rơi vào trên cánh tay là gãy xương, vậy ở trên trán thì sao? Chỉ sợ đến lúc đó cũng không phải là chuyện có ngồi tù hay không.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng đều quá sa sút, tất cả mọi người rất trầm mặc.
"Hai cậu trở về nghỉ ngơi một lát đi, sáng mai đến đổi ca." Quý Liên Tinh bỏ lại một câu như vậy, không định nói thêm gì nữa.
Trì Văn và Dụ Mộng đều không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh bị nhìn chằm chằm đến phát điên, "Các cậu nhìn mình làm gì?"
"Cái đó, cậu phải xử lý tốt quan hệ giữa......"
Trì Văn nói rất uyển chuyển, người sáng suốt hẳn là đều nhìn ra tình cảm của Mạnh Tiêu đối với Quý Liên Tinh, tuy rằng cô ấy "ngụy trang" rất tuyệt, nhưng qua chuyện đêm nay, rất nhiều thứ đã trở nên rõ ràng.
"Ừ." Quý Liên Tinh thở dài một hơi, "Biết rồi."
Sau khi hai người kia đi, nàng mới xoay người vào phòng bệnh. Đã là đêm khuya, trong phòng bệnh yên tĩnh, người trên hai cái giường đã ngủ say.
Quý Liên Tinh đến ghế bên giường ngồi, bên trái là Giang Thự, bên phải là Mạnh Tiêu.
Nàng dường như có thể cảm nhận được hơi thở của hai người, đặc biệt là của Giang Thự.
Trong đầu lóe ra một màn, một giờ trước, Giang Thự rõ ràng uống say, vẫn ở thời điểm mấu chốt nhất dựa vào bản năng bảo vệ nàng.
Trong khoảnh khắc Lưu Diệc Dương vung gậy bóng chày, Quý Liên Tinh cảm thấy mình bất lực, cảm giác sợ hãi khiến nàng không kịp phản ứng, là Giang Thự đã che chở vững vàng cho nàng.
Mà về Mạnh Tiêu, nếu như nhất định phải nói thật, Quý Liên Tinh thậm chí không thấy rõ cô ấy đã ngăn cản lần thứ hai như thế nào, bởi vì điểm chú ý đều ở chỗ Giang Thự.
Lúc ấy cảnh tượng quá hỗn loạn, chỉ lo nhìn người mình để ý, cho nên vừa nghĩ tới đây, hơn nữa buổi tối khi nâng cáng cứu thương lên ánh mắt Mạnh Tiêu, tâm trạng Quý Liên Tinh càng phức tạp, nàng có loại cảm giác không biết đối mặt với Mạnh Tiêu như thế nào.
Trong phòng bệnh thở dài một tiếng.
Quý Liên Tinh đưa tay nắm lấy tay Giang Thự, cơn buồn ngủ rất nhanh đánh úp lại......
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Mạnh Tiêu đã tỉnh lại, cô ấy bị đau nên tỉnh, thật ra cả đêm cũng không ngủ ngon.
Bên ngoài sương mù mênh mông, xem ra là một ngày đầy mây.
Cô ấy đưa mắt nhìn, phát hiện Quý Liên Tinh đang dựa vào bên giường Giang Thự, thân thể đơn bạc khiến người ta đau lòng, Mạnh Tiêu tinh mắt, rất nhanh chú ý tới tay Quý Liên Tinh nắm tay Giang Thự, hai người còn mười ngón đan nhau.
Tuy rằng Mạnh Tiêu đã âm thầm tự nói với mình, người ta là một đôi, như vậy là hết sức bình thường, nhưng vẫn cảm thấy có chút chói mắt.
Cô ấy vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh không chớp mắt, tướng ngủ của Quý Liên Tinh điềm tĩnh, khuôn mặt trơn bóng có màu hồng phấn nhàn nhạt, sợi tóc tùy ý phủ lên trán và gò má, trông có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tim Mạnh Tiêu đập hụt một nhịp, nhưng rất nhanh trong lòng lại có cảm giác bế tắc, đại khái yêu đơn phương cũng khiến người ta cảm thấy tra tấn.
Cô ấy cách Quý Liên Tinh không quá hai mét, lại không chạm được đến nàng, mặc dù cô ấy sẵn lòng cùng nàng vô hạn tới gần, nhưng tình yêu dù sao cũng là chuyện của hai người, một người như vậy có tính là gì đâu?
Cứ như vậy một người tự hỏi trong chốc lát, trên giường Giang Thự trở mình, đoán chừng cũng là cảm nhận được đau đớn, rất nhanh mở mắt.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, đột nhiên như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng.
Mạnh Tiêu nhìn hai mắt mông lung của Giang Thự, lại nhìn cô muốn dụi mắt lại không muốn buông tay Quý Liên Tinh ra, dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ có chút đáng yêu, hoàn toàn khác với dáng vẻ xa lạ ngàn dặm bình thường.
Không biết vì sao, trong nháy mắt Mạnh Tiêu lại cảm thấy Giang Thự có chút đáng yêu.
"Tỉnh rồi?" Mạnh Tiêu hạ giọng hỏi cô.
Giang Thự gật đầu, ánh mắt dừng ở chỗ Quý Liên Tinh, trong mắt đều là đau lòng, "Tay tôi gãy rồi, cô giúp cô ấy khoác một bộ quần áo."
"Tay tôi cũng gãy rồi." Mạnh Tiêu nói.
Giang Thự sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, "À, tôinhớ ra rồi."
Ánh mắt hai người lại chạm nhau, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
Mạnh Tiêu nghiêng người trước, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Giang Thự cũng thức thời không đáp lời, hai người cứ nằm như vậy, giống như đều đang chờ Quý Liên Tinh tỉnh lại, nhưng người nọ giống như quá mệt mỏi, hoàn toàn không có ý muốn tỉnh lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí rất trầm mặc.
Mỗi phút mỗi giây dường như đều xấu hổ.
Hai người giống như sắp không chịu nổi, ngay cả Giang Thự cũng bắt đầu hối hận vì sao mình không giả bộ ngủ.
"Cái đó ——"
"Cái đó ——"
Gần như đồng thanh.
"Cô nói trước đi."
"Cô nói trước đi."
Một lần nữa đồng thanh.
Giang Thự trầm mặc hai giây, không nghe thấy Mạnh Tiêu nói chuyện, mới nói: "Cô nói trước đi."
Hai má Mạnh Tiêu phiếm hồng, có lẽ là biểu hiện xấu hổ, thật ra cô ấy không có gì muốn nói, hơn nữa, lấy quan hệ của hai người như vậy, có thể nói ra lời tốt gì?
"Cái đó......" Mạnh Tiêu vắt hết óc vẫn không nói ra đề tài.
Ngược lại Giang Thự Tiên lại hỏi: "Sao tối hôm qua cô lại chắn giúp cô ấy?"
Mạnh Tiêu nhẹ nhàng thở ra, có chuyện muốn nói còn hơn không có gì, tuy rằng chủ đề này trả lời không tốt sẽ càng xấu hổ.
"Bởi vì mạng người quan trọng, cô nên biết một gậy kia đánh vào đầu Quý Liên Tinh là kết quả gì."
"Tôi biết." Giang Thự liếc Mạnh Tiêu một cái, "Ý tôi là......" Cô dừng một chút, vẫn nói ra: "Phản ứng của cô rất nhanh."
Giang Thự nói đơn giản rõ ràng, nói đúng chỗ, Mạnh Tiêu đương nhiên cũng hiểu ý của cô.
Nếu đã hỏi rõ ràng như vậy, lại che che giấu giấu hình như cũng không có ý nghĩa gì.
"Tiểu Quý đối với tôi mà nói rất quan trọng." Mạnh Tiêu không hề che giấu.
Giang Thự nghe xong nhướng mày, quả nhiên giác quan thứ sáu của người phụ nữ rất chuẩn, "Vậy giải thích rõ một chút." Ánh mắt cô chuyển sang Mạnh Tiêu, trong mắt chứa ánh sáng tự tin, "Mạnh Tiêu, trình tự lên sân khấu rất quan trọng."
Mạnh Tiêu muốn nói gì đó, Quý Liên Tinh giơ tay, hai người đồng thời im lặng.
Quý Liên Tinh mở mắt ra, chuyện đầu tiên chính là nhìn Giang Thự, kết quả phát hiện Giang Thự đang cười nhìn nàng.
"Hửm......" Quý Liên Tinh dụi dụi mắt, lúc đứng dậy bả vai đau nhức, đại khái là nguyên nhân cả đêm đều duy trì một tư thế, "Chị tỉnh rồi?"
"Ừ."
"Có đau không?"
Giang Thự gật đầu, "Đau...... cực kỳ đau."
Quý Liên Tinh nghe xong càng đau lòng, "Bảo bối xin lỗi..." Sự chú ý của nàng tất cả đều ở trên người Giang Thự, hoàn toàn không biết Mạnh Tiêu phía sau đã tỉnh, "Đều là lỗi của em, nếu không chị cũng sẽ không như vậy, thật sự buồn muốn chết, làm sao bây giờ......"
Trong giọng nói tràn đầy áy náy và đau lòng, kèm theo một chút làm nũng.
Mạnh Tiêu ở phía sau nghe xong quay đầu đi, nhắm mắt lại coi như không nghe thấy.
Thì ra Quý Liên Tinh còn có một mặt như vậy, bạn gái nhỏ đáng yêu, chim nhỏ nép vào người, mềm mềm mại mại...... Có lẽ chỉ có ở trước mặt người mình thích mới có thể biểu hiện ra mặt này.
"Không trách em, sao có thể trách em được." Giang Thự vươn một tay sờ tóc nàng, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, ngón tay xẹt qua sợi tóc Quý Liên Tinh, cuối cùng dừng lại ở gò má nàng, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Quý Liên Tinh bị nhéo hai má nóng lên, xoay người nhìn Mạnh Tiêu một cái, phát hiện cô ấy còn nhắm mắt ngủ.
Thừa dịp Mạnh Tiêu đang "ngủ", Quý Liên Tinh xoay người, len lén kéo tay Giang Thự, hôn lên bàn tay cô một cái, nhỏ giọng nói: "Nụ hôn buổi sáng Giang Thử Thử."
Giang Thự bị nàng đáng yêu đến, chỉ vào cái tay bó thạch cao kia, "Nó thì sao?"
"Giữ lại, chờ tay chị khỏe lại sẽ bổ sung sau."
Giang Thự cười nói: "Không cần giữ, đổi thành hôn môi đi."
"Chị được voi đòi tiên à." Quý Liên Tinh tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy, ở khóe môi Giang Thự nhẹ nhàng hôn một cái.
Mạnh Tiêu vẫn duy trì tư thế nằm vừa rồi, chỉ là lúc Quý Liên Tinh hôn Giang Thự, lông mi của cô ấy nhẹ nhàng rung động một chút.
Có cảm xúc gì đó từ trong lòng cô ấy tràn ra, nhưng im lặng không tiếng động, cách hư quang trước mắt, Mạnh Tiêu nhắm hờ hai mắt, rơi vào một loại ảo tưởng không chân thật.
Nếu như nụ hôn đó có thể là của cô ấy, cho dù chỉ có một giây.
Một giây sau, Mạnh Tiêu mở mắt, rất nhanh lại tỉnh táo lại, đây là si tâm vọng tưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook