Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
-
C48: Anh đào và nước biển
Quý Liên Tinh rửa tay xong từ phòng vệ sinh đi ra, phát hiện Giang Thự đứng ở cửa chờ mình.
"Ủa? Sao chị lại ở đây?"
"Đi, chúng ta về nhà." Giang Thự nắm tay Quý Liên Tinh, dẫn nàng đi ra ngoài.
"Không ăn nữa sao?"
Giang Thự nhíu mày, giọng nói có chút bất mãn: "Không ngon, khó ăn."
Giang Thự có ưu tư, Quý Liên Tinh rõ ràng cảm giác được.
Bên này Lý Hướng Ngạn và Lan Việt nhìn hai người kia bước nhanh ra khỏi tiệm thịt nướng, Giang Thự từ đầu tới cuối cũng không quay đầu lại nhìn bọn họ một cái.
"Sảng khoái? Người đi rồi." Lý Hướng Ngạn liếc Lan Việt một cái, thái độ rất bình thường.
"Vừa rồi em nói chỗ nào sai sao? Bọn họ vốn dĩ không phải người yêu." Lan Việt không hiểu tại sao lần này Lý Hướng Ngạn không đứng cùng phe với cô ấy, trước kia bọn họ vẫn luôn không thích những cô gái này.
Lý Hướng Ngạn nhấp một ngụm bia, vừa lắc đầu vừa nói: "Em bị ngốc à? Nhìn không thấy Giang Thự động tình sao?"
"Câm miệng."
"Câm miệng cái gì, em có biết vừa rồi em rất không lỗ mãng không?" Lý Hướng Ngạn cũng rất hoang mang, Lan Việt đây là bị làm sao vậy? Mặc dù nói trước kia cô ấy cũng oán, nhưng sẽ không oán đến rõ ràng như vậy, hôm nay mùi thuốc súng quá lớn.
"Giang Thự không thể nào thích cô ta, anh nghĩ nhiều rồi." Lan Việt áp xuống kích động, ánh mắt lướt qua bả vai Lý Hướng Ngạn, nhìn ra ngoài cửa, Giang Thự và cô gái kia đã vào xe, xe tạm thời còn chưa lái đi.
"Lan Việt, làm bạn bè em có cảm thấy em can thiệp hơi nhiều rồi không?" Lý Hướng Ngạn cuộn tròn ngón tay gõ lên mặt bàn, "Em ra nước ngoài đầu bị rỉ sét? Quỷ Tây nhập vào người? Em nghĩ kỹ xem, người ta yêu đương em cao triều cái gì, thật sự, làm giống như em thích Giang Thự người ta vậy."
Lời vừa ra khỏi miệng, Lan Việt trầm mặc, cô ấy cúi đầu uống một ngụm trà.
"Em nói đi chứ."
Lan Việt vẫn trầm mặc như trước.
Phản ứng này rất dọa người, hình như là ngầm thừa nhận cái gì. Tay Lý Hướng Ngạn run lên, ý thức được điều gì, đột nhiên có chút hoảng loạn.
Không thể nào? Không phải trước giờ chỉ là quan hệ bạn bè sao? Ba người bọn họ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Lan Việt tuy rằng đối với Giang Thự rất thân thiết nhưng không đến mức sinh ra tình cảm vượt qua tình bạn chứ?
Nhưng mà ——
Lý Hướng Ngạn đột nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, về Lan Việt, ví dụ như sau khi Lan Việt thi tốt nghiệp trung học rõ ràng có thể vào đại học C, chuyên ngành hứng thú của cô ấy cũng ở đại học C, nhưng cuối cùng cô ấy lựa chọn trường học giống Giang Thự, ở lại đại học tài chính N.
Lại ví dụ như, Lan Việt rõ ràng dự định ở nước ngoài thêm một tháng, nhưng sau khi nghe nói Quý Liên Tinh tồn tại, rất nhanh đã trở về.
Còn vừa rồi, thái độ của cô ấy đối với Quý Liên Tinh thật sự là thất thố.
"Không phải chứ?" Lý Hướng Ngạn nhìn về phía Lan Việt, thấy cô ấy cúi đầu, nhưng có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, trong ánh mắt suy sụp không phải giả vờ.
Lý Hướng Ngạn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lan Việt lớn lên không tệ nhưng độc thân nhiều năm, nguyên nhân chân chính dĩ nhiên là cô ấy thích Giang Thự?
"Lan Việt, em đây thật sự là hỏng bét rồi."
Lan Việt nhìn chằm chằm mặt đất, "Anh cảm thấy lần này chị ấy động chân tình?"
"80%."
"Chết tiệt." Lan Việt nhịn không được, ngọn lửa nghẹn trực tiếp thoát ra khỏi cổ họng, "Anh nói một câu không thích sẽ chết à?"
"Được rồi, em nói cái gì chính là cái đó."
Lý Hướng Ngạn có chút lo lắng, nếu thật sự thích, tình bạn ba người bọn họ còn có thể tiếp tục sao? Anh đã gặp qua quá nhiều người bạn trong lúc đó bởi vì sinh ra tình cảm siêu hữu nghị cuối cùng quan hệ sụp đổ.
Dựa theo hiểu biết của anh đối với Giang Thự, xử lý không tốt nói không chừng thật sự sẽ ầm ĩ.
Lan Việt ngược lại không chú ý đến anh, lực chú ý đều đặt ở trên chiếc xe đối diện đường cái, từ sau khi Giang Thự và Quý Liên Tinh đi ra ngoài vẫn ngồi trong xe, cũng không lái đi.
"Anh nói xem sao họ còn chưa đi? Ở trên xe làm gì?"
Cùng lúc đó, bên trong xe.
"Xin lỗi." Đây là câu đầu tiên Giang Thự nói khi lên xe, "Tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói những lời đó."
Trong giọng nói của Giang Thự mang theo áy náy, Quý Liên Tinh nghe xong lắc đầu.
"Chị không nên xin lỗi." Quý Liên Tinh nhìn về phía Giang Thự, thấy trong ánh mắt cô tràn đầy áy náy, ngược lại cảm thấy không cần thiết, người nói là Lan Việt, cũng không phải Giang Thự.
Giang Thự lại khăng khăng nói: "Tôi nên xin lỗi, em vừa rồi khẳng định tức giận."
"Tôi không tức giận." Quý Liên Tinh đặt một tay lên mu bàn tay Giang Thự, vỗ vỗ an ủi, "Tôi thật sự không tức giận."
"Thật sao?" Giang Thự ngước mắt nhìn Quý Liên Tinh, muốn từ vẻ mặt của nàng nhìn ra nàng rốt cuộc là thật hay giả, phát hiện ánh mắt Quý Liên Tinh cực kỳ kiên định.
"Tôi cảm thấy tôi không cần phải tức giận. Bởi vì tôi không thèm để ý cô ấy, tôi không cần được cô ấy tán thành, cô ấy thích nói như thế nào, tổn thương không đến tôi chút nào, tôi không muốn bởi vì vài câu nói của cô ấy mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình."
Giang Thự nghe Quý Liên Tinh nói như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.
Cô đang nghĩ, rốt cuộc là cô gái như thế nào lại nói ra lời như vậy?
Nhất định là cô gái này đã từng gặp qua rất nhiều lời chửi bới ác ý, trong một câu lại một câu ngôn ngữ tổn thương, bị ép làm cho mình mạnh mẽ lên, chỉ có không thèm để ý mới không bị thương.
Hoặc là nói, nàng chỉ có thể tự mình bảo vệ chính mình, bởi vì không ai có thể bảo vệ nàng.
Thật ra Quý Liên Tinh trưởng thành hơn với bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, Giang Thự từ rất lâu trước kia đã có cảm giác như vậy, đại khái có rất ít cô gái ở tuổi này có thể làm được không sợ người khác nói, tính cách nàng kiên cường là tốt, nhưng Giang Thự rất đau lòng.
"Được, em nói rất đúng."
Giang Thự thở dài, đưa tay ôm Quý Liên Tinh vào trong ngực, nàng nhỏ nhỏ con, vừa gầy vừa đơn bạc, ôm lên làm cho người ta càng lo lắng.
"Nhím nhỏ, thành thật mà nói, tôi không muốn người khác nói em như vậy, cho dù người đó là Lan Việt, tôi cũng rất không thoải mái. Tôi đã nói với cô ấy, không có lần sau."
Giang Thự cảm thấy cô đối với bạn bè xem như khoan dung, nhưng không phải khoan dung vô hạn, hầu như mỗi người ở chỗ cô đều sẽ có một lần cơ hội, nhưng chỉ có một lần.
Một người có EQ, lịch sự, có tự mình hiểu lấy đều nên hiểu được ý tứ trong lời nói vừa rồi của cô, cô tin tưởng Lan Việt cũng hiểu được.
Cằm Quý Liên Tinh tựa vào vai Giang Thự, vừa rồi rõ ràng cảm thấy không có gì, nghe Giang Thự nói như thế, có loại cảm giác được người che chở, thế nhưng thật đúng là cảm thấy có chút uất ức, hốc mắt có chút đỏ, nhưng không khóc.
Nàng chỉ là gật đầu, không nói chuyện.
Giang Thự ôm mặt nàng, hôn lên trán nàng một cái, buông nàng ra, "Ngoan, chúng ta về nhà thôi."
Gió ban đêm luôn rất lớn, đường phố trống rỗng, chỉ có vài chiếc xe rong ruổi trên đường lớn.
Giang Thự đang nghiêm túc lái xe, cửa sổ xe mở ra một khe nhỏ, gió bên ngoài vù vù vù rót vào, gió lạnh thổi trên mặt, đầu của cô vô cùng tỉnh táo.
Trên bầu trời mưa nhỏ rơi xuống, Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, nhìn bóng cây chợt lóe qua, nhìn từng ngọn đèn đường đã bỏ lỡ.
Trong gió mang theo mưa, từng chút từng chút bay tới trên mặt Quý Liên Tinh, mái tóc vụn trên trán bị gió thổi lên, che khuất tầm mắt, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương trong không khí lạnh lẽo kia.
Hình thức các nàng ở chung chính là như vậy, thỉnh thoảng từng người đều tự phát ngốc, không quấy rầy nhau, nghĩ đến cái gì nói cái đó, sẽ không xấu hổ.
"Đề nghị lần trước." Giang Thự nói, "Chính là đề nghị không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, tôi tự hỏi."
"Hả?" Quý Liên Tinh quay đầu, nhìn về phía Giang Thự, giống như chờ đợi đáp án này đã rất lâu, "Chị nghĩ kỹ chưa?"
"Trước đó tôi muốn hỏi em một vấn đề. Em không muốn làm tình nhân của tôi, là bởi vì em không muốn làm, không phải bởi vì cái khác, đúng không?" Nghe tới hình như là vô nghĩa, lại là kết quả sau khi Giang Thự suy nghĩ cặn kẽ.
"Ừ."
Giang Thự gật đầu, tóc của cô ở trong gió bay múa, Quý Liên Tinh nhìn gò má gầy gò của cô, cho dù đã nhìn qua vô số lần, vẫn cảm thấy Giang Thự xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm.
"Tôi lại suy nghĩ thêm một chút."
Xe rất nhanh lái vào chung cư, đáp án đã kẹt ở cổ họng Giang Thự, nhưng cô vẫn không nói ra.
"Về nhà nói chuyện sau." Cô lái xe vào tầng hầm bãi đỗ xe, không nói gì nữa.
Lúc về đến nhà đã khuya, hai người cũng không có tiếp tục chủ đề vừa rồi, đơn giản rửa mặt, gần như làm xong, trên cơ bản đã mười hai giờ.
Quý Liên Tinh cho rằng Giang Thự còn chưa nghĩ xong, cho nên không hỏi cô, đang chuẩn bị lên lầu ngủ, không ngờ Giang Thự lại gọi nàng lại.
"Tâm sự chút?" Giang Thự ở trên giá cầm một chai rượu đỏ hai cái ly đế cao, hình như là có ý muốn uống rượu.
"Có thể."
Giang Thự đi đến phòng khách, đi đến bên bàn trà, ngồi xuống thảm lông cừu.
Trong ly sạch sẽ có thêm một phần ba chất lỏng màu đỏ, Giang Thự rót hai ly, một ly đẩy tới trước mặt Quý Liên Tinh, "Rượu vang đỏ có thể uống không?"
"Có thể." Tuy rằng không rõ vì sao Giang Thự trước khi nói chuyện muốn uống rượu, nhưng cô đã muốn, vậy thì bồi cô uống được rồi.
"Vậy uống một ly." Giang Thự bưng chân ly lên, nhẹ nhàng cụng cùng Quý Liên Tinh. Đây là lần đầu tiên các nàng một mình uống rượu, tửu lượng Quý Liên Tinh bình thường, nhưng cũng không kém.
Quý Liên Tinh nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, phần lớn là mùi nho sau khi lên men, so với mùi vị lúc trước nàng từng uống thì nồng đậm hơn một chút.
Nàng chỉ nhấp một ngụm, Giang Thự lại uống một hơi cạn sạch.
"Nếu như đoạn quan hệ này kết thúc, em có phải liền sẽ trở về Tống gia tam viện hay không?"
Quý Liên Tinh gật đầu, "Đúng."
"Vậy chúng ta không thể ngủ cùng nhau nữa."
"Thật ra tôi vẫn rất tò mò, từ lần đầu tiên tôi đã tò mò, vì sao chị nhất định phải tìm người bồi chị ngủ?"
Đây là câu hỏi Quý Liên Tinh đã sớm rất muốn hỏi, nàng muốn hiểu rõ Giang Thự nhiều hơn, nhưng vẫn sợ mở miệng.
Giang Thự không nói gì, cô đang suy nghĩ có cần thiết phải nói hay không? Cô chẳng thể nào với người khác. Nhưng người này là Quý Liên Tinh, là Nhím Nhỏ của cô, có lẽ là có thể nói.
"Sẽ có cảm giác an toàn." Giang Thự rót thêm chút rượu vang đỏ vào ly, "Tôi không thích một mình, cũng không thích đêm tối, tôi thích có người ở bên cạnh, có người ôm. Rất kỳ lạ, tôi cũng không biết vì sao, tình huống này xảy ra sau khi anh tôi qua đời."
Giang Thự rất ít thổ lộ tiếng lòng với người khác, gần như không thổ lộ, đây là lần đầu tiên, đối với Quý Liên Tinh cũng đủ tín nhiệm, nói ra thoải mái hơn rất nhiều.
"Tôi có thể ở bên chị." Quý Liên Tinh không chút suy nghĩ thốt ra, không chút do dự, "Bằng bất cứ phương thức nào."
Nàng hiểu được, anh trai Giang Thự qua đời với cô đả kích nhất định rất lớn, lúc trước cũng ở chỗ Giang Thự cảm nhận được loại cảm giác áy náy này, có lẽ mỗi người đều có khúc mắc, loại cảm giác cực độ thiếu an toàn này của Giang Thự, hẳn là đang mất đi người quan trọng sinh ra bóng ma tâm lý.
"Bằng bất cứ phương thức nào sao?" Giang Thự tới gần Quý Liên Tinh, khoảng cách hai người kéo gần lại, ánh mắt chạm nhau, Giang Thự rơi vào vòng xoáy trong con ngươi nàng, cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Quý Liên Tinh có thể cho cô cảm giác an toàn, bất kể là tâm lý hay thân thể, lần đầu tiên gặp mặt đã có loại cảm giác này.
"Đúng, chị không cần sợ, tôi sẽ cùng chị." Quý Liên Tinh đặt tay vào lòng bàn tay Giang Thự, cùng mười ngón tay cô nắm chặt.
Hai người dựa vào nhau rất gần, trong cánh mũi có mấy mùi rượu nho, mùi thơm va chạm rất hấp dẫn.
Muốn gần hơn một chút, như thể cả hai đều muốn vậy.
Vì thế Giang Thự chủ động tới gần một chút, Quý Liên Tinh cũng không né tránh.
Khi chóp mũi chạm vào nhau, giống như ở bề mặt da thịt kích khởi một tầng gợn sóng, nhộn nhạo đến trong lòng.
Là rung động không sai, không phải không để tâm, là trái tim chân thật đập vì nàng, là thích.
"Em nói đúng, chúng ta không thể làm tình nhân nữa." Giang Thự nâng mặt Quý Liên Tinh lên, kề sát vào một chút, hai người chỉ cách nhau gần trong gang tấc, mùi thơm nồng đậm ôm lấy nhau tới gần, "Tôi cảm thấy tôi rung động với em rồi, Nhím Nhỏ."
"Chị chắc chắn là rung động sao?" Giọng Quý Liên Tinh có chút run rẩy, Giang Thư nàng yêu 5 năm thật sự rung động với nàng sao? Như trong mộng, các nàng dựa sát như vậy, bắt được hương vị linh hồn đối phương tản mát ra, nói chỉ biết ở trong mộng nói ra miệng.
Giang Thự nhắm mắt lại, môi dán trên môi Quý Liên Tinh, cắn môi dưới của nàng, giống như muốn đem trái cây ủ rượu nho nuốt xuống cổ họng, cô đang dùng hành động trả lời nàng.
Là ngọt, cũng là mềm, Giang Thự nhớ tới bánh gạo nếp từng ăn qua khi còn bé, ngọt ngào mềm mại.
Lại tiến vào một ít, Giang Thự cướp đi dưỡng khí của Quý Liên Tinh, đổi lấy hơi thở nặng nề, vì thế cảm thấy ngay cả tiếng hít thở của nàng cũng rất dễ nghe.
Giống như có thứ gì đó kéo dòng sông rơi xuống, rơi xuống hồ nước đầy nước, khái niệm thời gian và không gian trở nên mơ hồ, chỉ còn lại cô và Nhím Nhỏ của cô, gần hơn một chút, lại gần hơn một chút.
Quý Liên Tinh cũng chủ động đáp lại cô, bỏ đi sự thận trọng và e lệ trước kia, đem khát vọng ban đầu trong lòng bày ra trước mặt Giang Thự.
Nàng đè Giang Thự ở một góc sô pha, trở tay đặt tay Giang Thự lên đầu, tiến hành phản ứng hóa học sôi trào lần thứ hai giữa hai người.
Dán ở bên nhau, cảm nhận được đường cong cơ thể, vừa chạm vào như vậy, giống như ngay cả dưỡng khí cũng bị ăn hết.
Tần suất trái tim đập rất nhanh, giống như một chiếc xe lửa đi tới rất nhanh, rầm rập ầm ầm ầm, dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng Giang Thự bị kích phát ra.
Cô vén góc áo Quý Liên Tinh lên......
"Chị tỉnh táo chưa?" Quý Liên Tinh hỏi cô.
Giang Thự nhắm mắt lại gật đầu, hai má ửng đỏ, không kiềm chế được thở hổn hển nói: "Tỉnh táo."
"Chắc chắn chưa?"
"Chắc chắn."
Rất nhanh, một chiếc áo sơ mi rơi xuống đất, ngay sau đó là một chiếc khác, hai chiếc áo xếp chồng lên nhau.
Một cái quần, hai cái......
Rượu vang đỏ trên bàn bị đánh đổ, chất lỏng màu đỏ rải đầy mặt bàn, dọc theo mép bàn nhỏ xuống, thấm vào trong thảm lông cừu, lưu lại dấu vết màu đỏ.
Ngứa, hơn nữa xa lạ, nhưng cũng mới lạ.
Cảm giác nóng bức tràn qua từng bộ phận trên cơ thể Giang Thự, thiêu đốt, từ khóe môi đến đầu lưỡi, rồi đến cổ họng, rồi đến...
"Ưm." Giang Thự quay đầu đi, một tay đặt lên mắt, che khuất tầm mắt, "Nhím nhỏ, tắt đèn đi."
Quý Liên Tinh nhìn xuống cô, xương quai xanh thẳng tắp kéo dài ra ngoài, mang theo làn da trơn bóng hồng nhạt.
"Để em nhìn dáng vẻ của chị được không?"
*
Đó là một đóa anh đào trôi nổi trên mặt nước, cánh hoa dính đầy mưa móc tản mát ra hương hoa nhàn nhạt.
Nhỏ một giọt rượu vang đỏ, phân tử cồn cùng phấn hoa quấy cùng một chỗ, chỉ nếm một ngụm, đầu cũng đã choáng váng.
Là cực vật Mỹ Trung, là rung động sau khi bốc hơi nóng.
Cũng giống như nước biển, nước biển một tầng lại một tầng hướng về phía Giang Thư, tràn qua tóc, tràn qua hô hấp, cũng tràn qua hết thảy của cô.
Một giây lại một giây, nhấc lên một tầng sóng thần, hoàn toàn bao phủ Giang Thự...
Sau khi thủy triều xuống nhìn thấy khuôn mặt của nhau, ngọn đèn treo trên trần nhà giống như ánh trăng, trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở dày đặt.
"Vừa rồi là......" Giang Thự nhìn chằm chằm môi Quý Liên Tinh, phía trên hiện ra ánh nước.
Cổ họng Quý Liên Tinh trượt một chút, mím môi, mang theo mùi rượu nho, "Đúng, môi em."
Hai má Giang Thự ửng đỏ, quay đầu đi, không thể nhìn thẳng nàng thêm một giây nào nữa...
———————————————
Editor: Ai không thích tình tiết quá máu chó, hơi lạc hậu so với hiện tại (có thể nói là khá vô lý) thì có the end tại đây nhé.
Còn nếu muốn tiếp tục thì hãy đọc dựa theo tinh thần giải trí thì vô tư. Đừng quá nặng lời. Cảm ơn mọi người. Mãi dịu mãi keo 💅💅💅
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook