Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
C110: Đây sợ là gối công chúa

Edit: phuong_bchii

________________

Ngủ trưa rất ngon, nếu không phải đồng hồ báo thức vang lên, hai người căn bản không dậy nổi.

Lúc Quý Liên Tinh thức dậy Giang Thự còn đang lề mề.

"Mau dậy làm việc." Nàng đưa tay bóp mặt Giang Thự.

Giang Thự híp mắt, kéo tay Quý Liên Tinh không muốn buông ra, "Ngủ với chị thêm chút nữa đi."

Quý Liên Tinh rút tay ra: "Sắp hai giờ rồi! Con lười này còn chưa chịu dậy!"

Giang Thự không có thói quen ngủ nướng, điều kiện tiên quyết là Quý Liên Tinh không có ở đây, mà nếu có Quý Liên Tinh ở cùng, đó lại là một loại tình huống khác.

Quý Liên Tinh cài nút áo, mặc áo khoác vào, "Nhớ dậy đi đấy, em đi trước đây."

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng cửa đóng lại, lúc Giang Thự mở mắt ra, người phụ nữ kia đã không thấy bóng dáng đâu.

Thật đúng là tới nhanh đi cũng nhanh, cởi quần áo là hữu tình mặc quần áo là vô tình.

Buổi chiều, Quý Liên Tinh vẫn bận rộn như cũ, mấy ngày nay luôn có chuyện làm hoài không xong, nàng đang tập trung làm việc thì có người đến gõ cửa.

"Vào đi."

Đẩy cửa đi vào là Tôn Khiết, Quý Liên Tinh buông công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô nàng, không nói gì.

Tôn Khiết do dự một chút, vẫn hỏi: "Cô có thời gian không? Nói chuyện một chút được không?"

"Có thể, nói chuyện gì?"

"Chuyện hôm trước, tôi phải xin lỗi cô, thật ra sự việc không phải như cô tưởng tượng. Tôi đã trở về nghĩ lại, cảm thấy cách xử lý vấn đề của mình có chút kích động, cô đừng giận."

"Tôi không có giận." Quý Liên Tinh dừng một chút, còn nói:" Không phải giận cô."


"Nhưng tôi vẫn phải nói một tiếng xin lỗi, hơn nữa tôi và cô ấy sẽ không còn gì nữa."

"Cô ấy" trong miệng Tôn Khiết đương nhiên là Giang Thự, thái độ của cô nàng và Giang Thự quả thực giống nhau như đúc, Quý Liên Tinh cũng rõ, hai người này quả thật là sát không ra tia lửa gì.

"Đều là chuyện trước kia, đã qua rồi."

"Vậy cô có chán ghét tôi không?"

Quý Liên Tinh lắc đầu, cảm thấy cái từ chán ghét này có hơi quá, "Không chán ghét, hơn nữa chuyện của Giang Thự thật ra tôi đều biết hết, chị ấy không có giấu diếm tôi, rất sớm trước kia tôi đã biết rồi."

Tôn Khiết nghe xong có chút kinh ngạc, lại có cảm giác xấu hổ mãnh liệt, từng tưởng rằng Giang Thự sẽ che giấu những chuyện đã qua, không ngờ đã sớm thẳng thắn với Quý Liên Tinh, xem ra là cô nàng đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nói cái gì cho phải.

Quý Liên Tinh trấn an cô nàng: "Không sao, tôi không để ý, chuyện này đã qua hết rồi."

Tôn Khiết còn muốn nói gì đó, nhưng nhanh chóng từ bỏ, cô nàng tin Quý Liên Tinh không phải là một người thích nói ngược lại, có lẽ nghĩ thế nào thì nói thế đó.

Chuyện qua cũng phải qua, nhưng cũng phải qua. Nếu đương sự đã lựa chọn buông xuống, cô nàng là người ngoài cũng không tiện nói gì thêm.

"Vậy được, tôi đi ra ngoài trước, công việc còn chưa làm xong."

"Ừ, buổi tối gọi Mạnh Tiêu, ba chúng ta cùng ăn cơm đi."

Tôn Khiết vốn đã xoay người, bước chân dừng lại một chút, cô nàng thừa nhận tâm trạng mình vẫn có chút buồn bực, nhưng nghe Quý Liên Tinh nói cùng nhau ăn cơm, cảm giác nặng nề này trong nháy mắt liền biến mất.

Ngôn ngữ thật là một thứ tuyệt vời.

"Được, tối nay cùng nhau ăn cơm." Khóe môi Tôn Khiết cong lên, thoải mái hơn nhiều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến giờ tan làm, nhưng Quý Liên Tinh còn phải tăng ca.

Giang Thự gửi tin nhắn tới, nói là đã tan làm. Quý Liên Tinh bảo cô ngồi xe anh Trương đi trước, mình phải ở lại tăng ca.

Khung trò chuyện luôn hiển thị "đối phương đang nhập......".


Cuối cùng Giang Thự chỉ trả lời một chữ: Hừ.

Quý Liên Tinh nhìn thấy chữ này trong nháy mắt cười ra tiếng, xem ra Giang gối công chúa lại bắt đầu ngạo kiều rồi. Nàng không để ý đến cô, định tan làm về sẽ dỗ dành cô sau.

Vì thế bận rộn đến tám giờ tối, Mạnh Tiêu và Tôn Khiết đến gõ cửa Quý Liên Tinh mới định thần lại.

"Đã trễ vậy rồi sao?" Quý Liên Tinh có chút hoảng hốt, thời gian trôi qua cũng quá nhanh, căn bản không đủ dùng.

"Em đúng là một kẻ cuồng công việc." Mạnh Tiêu chậc chậc vài tiếng, có người làm việc chỉ vì kiếm miếng cơm, có người vì nuôi sống gia đình, còn Quý Liên Tinh, hình như là thật sự thích làm việc.

Quý Liên Tinh nhìn đồng hồ, phát hiện đã tám giờ, mới nhớ tới buổi trưa đã nói muốn cùng nhau ăn cơm. Nàng buông công việc trong tay, đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta chọn một cửa hàng ăn cơm."

"Muốn ăn lẩu." Tôn Khiết thử thăm dò.

"Lẩu hả, có thể, đã lâu rồi không ăn." Từ sau khi ở bên Giang Thự, thói quen ăn uống của Quý Liên Tinh hơi thanh đạm đi một chút, tuy rằng Giang Thự cũng ăn lẩu, nhưng Quý Liên Tinh biết so với đồ ăn có khẩu vị nặng, Giang Thự thích thanh đạm hơn, vì vậy bất giác cũng giảm bớt tần suất ăn lẩu.

Ba người cùng xuống lầu, theo Quý Liên Tinh đến bãi đỗ xe lấy xe.

Lúc thang máy đi xuống, đúng lúc đụng phải Lữ Phàm.

"Trùng hợp vậy?" Lữ Phàm nói.

Quý Liên Tinh gật đầu cười, "Đúng vậy, anh cũng tăng ca à?"

"Chứ còn sao nữa, vẫn như cũ, luôn tăng ca đến lúc này mới được, lề mề quen rồi." Lữ Phàm nói chuyện nhịn không được lại nhìn Quý Liên Tinh thêm vài lần.

Rất nhiều chuyện luôn truyền đi rất nhanh, mặc dù bọn họ đã không còn làm việc cùng nhau nữa. Nhưng không biết người nào trong công ty nhìn thấy Quý Liên Tinh lái xe đi làm, còn nghe nói nàng đã trở thành ông chủ công ty mới dưới lầu.

Điều này Lữ Phàm thật không nghĩ tới, bọn họ rõ ràng đã từng là người làm việc cùng trong một cái văn phòng, hiện tại lại chênh lệch lớn như vậy.

"Lần trước anh nói có rảnh thì cùng nhau ăn cơm, khi nào thì anh rảnh?" Quý Liên Tinh hỏi hắn.

Lữ Phàm ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa đựng khiếp sợ. Hắn còn tưởng rằng lần trước Quý Liên Tinh chỉ thuận miệng đáp, không ngờ thật sự để lời hắn nói ở trong lòng.


"Tôi sao cũng được, xem cô lúc nào thì có thời gian."

Mạnh Tiêu bên cạnh nói: "Bây giờ có thời gian không? Có thời gian thì chúng ta cùng ăn."

Lữ Phàm có hơi ngượng ngùng, vẻ mặt câu nệ: "Các cô không ngại chứ?"

"Không ngại đâu, có gì mà ngại." Tôn Khiết bên cạnh phụ họa.

Lữ Phàm gật đầu, lấy di động ra, nói: "Vậy tôi nói với vợ tôi một tiếng."

Vốn định đi khu phố sầm uất ăn lẩu, Lữ Phàm nói gần công ty có một nhà hàng tương đối thích hợp, đi bộ cũng chỉ vài phút, vì thế từ bỏ lái xe, bốn người thong thả đi tới đó.

Tôn Khiết và Mạnh Tiêu đang thảo luận muốn gọi món gì, còn nói có thể đặt hàng trước trên điện thoại di động, hai người bọn họ thảo luận đến quên cả trời đất.

Vì thế Lữ Phàm tự nhiên cùng Quý Liên Tinh đi song song nhau, hai người cũng không xa lạ, nói chuyện câu được câu không.

"Vợ tôi là mẹ tôi giới thiệu, sau khi kết hôn rất hạnh phúc, con cũng một tuổi rồi." Hắn nhìn Quý Liên Tinh, cười nói: "Còn cô? Cùng Giang Thự cũng tính là ổn định nhỉ?"

"Hả? Tôi và Giang Thự em làm sao ——"

Lữ Phàm mới ý thức được chính mình nói cái gì, lập tức giải thích nói: "Lúc trước sau khi cô từ chức trên bàn làm việc có một cái cây cô để lại, lúc ấy cô ấy lấy cái cây đi khóc một mình khóc đến gian uống trà, tôi không cẩn thận bắt gặp. Sau đó tôi đã nghĩ tình bạn thân gì mà có thể khóc thành ra như vậy, sau này cảm thấy đoán chừng hai người —— ừm, hơn nữa hai người hiện tại không phải cùng nhau đi làm sao?"

Quý Liên Tinh dở khóc dở cười, thậm chí có cảm giác không biết trả lời như thế nào, thì ra Lữ Phàm cái gì cũng biết, nhưng nàng vẫn rất kinh ngạc, Giang Thự thế mà lại ôm cái cây khóc ở gian uống nước trà? Cái này...... nếu Lữ Phàm không nói nàng thật đúng là không biết.

Cảm giác hình ảnh quá mạnh mẽ, Quý Liên Tinh có chút chua xót, nhớ tới buổi chiều tan làm hình như lạnh nhạt với cô, cũng không biết công chúa nhỏ ngạo kiều có giận thật hay không.

"Cô còn nhớ Mia không?"

Quý Liên Tinh gật đầu: "Đương nhiên là nhớ rồi, sao thế?"

"Lúc trước bởi vì cô ấy mang thai không muốn phá thai, kết hôn với ông chủ Trương, nhưng sau đó công ty ông chủ Trương xảy ra vấn đề, phá sản, chạy ra nước ngoài. Nghe nói hiện tại Mia sống cũng không tốt lắm. Thời gian trước tôi đi ngoại ô thành phố làm việc đụng phải cô ấy bế một đứa bé, mập mạp đến mức tôi suýt chút nữa không nhận ra."

Quý Liên Tinh nghe được có chút hít thở không thông, có cảm giác nói không nên lời, nàng không ngờ Mia cuối cùng lại kết hôn với Trương Danh Nhạc, càng không tưởng tượng ra Lữ Phàm miêu tả cô ta là bộ dáng gì.

"Sao cái gì anh cũng biết thế."

"Tôi có kết bạn với cô ấy, lúc trước cô ấy siêu thích khoe của."

Lúc này Mạnh Tiêu đưa điện thoại di động tới trước mặt Quý Liên Tinh cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, hỏi muốn ăn món gì, Quý Liên Tinh tùy tiện nhìn, nói muốn ăn tôm trơn, Lữ Phàm nói ăn sò lông.

Cứ như vậy anh một câu tôi một câu, bốn người đi tới cửa quán lẩu, thời gian đã không còn sớm, cho nên người chỉ có nửa quán, đi vào liền có vị trí.


Bởi vì đặt đồ ăn trên điện thoại di động trước, rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên.

Quý Liên Tinh lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh gửi cho Giang Thự, nói buổi tối mình ăn lẩu.

Giang Thự gửi đến một cái nhãn dán khóc lớn, kèm theo chữ: 【Người phụ nữ nhẫn tâm, bắt bạn gái chạy về nhà mẹ đẻ, sau đó chính mình lại cùng người khác đi ăn lẩu.】

Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm điện thoại di động cười không ngừng, nội dung phản hồi lại là: 【Đúng vậy, rất vui vẻ, rất nhiều mỹ nữ đi cùng.】 Nàng chụp một tấm góc mặt Mạnh Tiêu, lại chụp một tấm Tôn Khiết gửi qua.

Giang Thự trả lời một cái biểu cảm mỉm cười, cuối cùng không nói tiếp nữa.

Quý Liên Tinh cách màn hình giống như ngửi được một chút không thích hợp, nghĩ thầm Giang Thự sẽ không giận thật chứ, nhưng nghĩ lại, chắc không có đâu, gối công chúa sẽ không coi là thật mới phải.

"Mau mau, sôi rồi, có thể bỏ sò lông vào rồi, đói quá đói quá." Tôn Khiết thét to.

Quý Liên Tinh để điện thoại di động xuống, bắt đầu ăn lẩu, trong lúc đó sợ bỏ lỡ tin nhắn của Giang Thự, còn đặc biệt điều chỉnh âm thanh của điện thoại di động, kết quả hai mươi phút trôi qua, Giang Thự bên kia vẫn không trả lời nàng.

Quý Liên Tinh không nhịn được, gửi một dấu chấm hỏi qua.

Màn hình trò chuyện, đối phương đang nhập...... Kết quả Giang Thự cũng không nhập vào cái gì.

【Chị giận hả?】

Vẫn không trả lời.

Vì thế tiếp đó Quý Liên Tinh ăn không yên lòng, ngược lại Mạnh Tiêu và Tôn Khiết trò chuyện rất vui vẻ, hai người bọn họ ở cùng nhau giống như có lời nói không hết, cảm giác bọn họ mới là một cặp trời sinh, đối phương nói chủ đề gì cũng có thể tiếp được.

Lữ Phàm ăn được một nửa thì bị vợ gọi điện thoại giục về nhà, nói con quấy khóc bảo hắn phải lập tức trở về chơi lego, Lữ Phàm gật đầu, nhưng con gái bảo bối của mình có thể không cưng chiều sao, vì thế trên đường cũng cáo từ.

Bởi vì Giang Thự không trả lời, Quý Liên Tinh cảm thấy tôm trơn trong miệng cũng không ngon, thỉnh thoảng muốn liếc nhìn điện thoại một cái, kết quả càng nhìn càng hoảng hốt.

"Em ăn no rồi." Quý Liên Tinh lau miệng, "Hay là hai người ăn trước? Em còn có việc phải làm."

Đồng tử Mạnh Tiêu chấn động: "Ủa, không phải em còn muốn trở về làm việc đó chứ?"

"Không phải không phải, em thấy Giang Thự có thể giận em rồi, em phải đi dỗ chị ấy." Quý Liên Tinh cầm lấy áo vest trên ghế, ngửi được một chút mùi lẩu.

Mạnh Tiêu phì một tiếng, "Em cứ làm như cô ấy là công chúa ấy, sao còn phải dỗ chứ, ha ha ha."

Quý Liên Tinh cười ra tiếng, "Chị ấy vốn là công chúa của em mà."

Tôn Khiết không nhịn được chen vào: "Đây... sợ là gối công chúa?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương