Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
C106: Tiểu quý đẹp

Edit: phuong_bchii

________________

"Ở chỗ cô ấy, tôi không có cặn bã." Giang Thự nói xong, lạnh như băng nhìn Tôn Khiết.

Tôn Khiết vừa định nói chuyện phản kích, ngay khi lời nói sắp lao ra khỏi cổ họng, trong nháy mắt liền nấc cục.

Khoé mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.

"Hai người đang làm gì vậy?" Quý Liên Tinh ở phía sau mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì.

Nghe thấy giọng của Quý Liên Tinh, Giang Thự hoảng sợ, trái tim đập loạn, có thể so với kích thích như tàu lượn siêu tốc, cô không biết Quý Liên Tinh tới lúc nào, rốt cuộc nghe được bao nhiêu.

"Toilet có người." Giang Thự xoay người, ho nhẹ một tiếng, không dám nhìn vào mắt Quý Liên Tinh, "Chị đang đợi."

"Ừ." Quý Liên Tinh đi tới, đến bên bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa tay.

Ba người đều không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, bầu không khí không tiếng động, trong nháy mắt vô cùng nôn nóng.

Tôn Khiết cũng rất hoảng, vừa rồi cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, chín phần giả một phần thật, thật sự một phần kia chính là xác thực rất thích Quý Liên Tinh, nhưng cũng chỉ là cảm thấy nàng đáng yêu mà thôi, chứ không tới mức đó.

Nói tới nói lui, nói tới làm, đây là hai chuyện khác nhau.

Đối với Tôn Khiết mà nói, cô nàng không biết Quý Liên Tinh rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu? Có thể sinh ra hiểu lầm hay không?

Lúc này, cửa toilet mở ra, một người đi ra.

Giang Thự nhìn Tôn Khiết, nói: "Cô đi trước đi."

Tôn Khiết không muốn đi vệ sinh, nhưng lúc này kiên trì cũng phải đi. Sau khi cô nàng đi vào, Quý Liên Tinh mới tắt vòi nước, rút ra một tờ giấy lau tay, lau khô nước trên tay, sau đó mới liếc mắt nhìn Giang Thự một cái.

Rõ ràng là thoáng nhìn rất bình thường, nhưng Giang Thự hiểu, Cô! Xong! Đời! Rồi!

Giang Thự mở miệng muốn nói gì đó.

"Chị tránh ra." Quý Liên Tinh giọng nói lạnh như băng, "Đừng cản đường em."

Nàng đi thẳng vào trong phòng ăn, Giang Thự cũng không dám nói gì, chỉ có thể đi theo nàng.

Hai người từ toilet đi ra, Mạnh Tiêu đã buông đũa xuống, cô ấy không rõ chân tướng chính là một người ngoài cuộc, thuận miệng hỏi một câu:

"Này? Mọi người sao đi lâu thế?"

"Chị ăn xong chưa?" Quý Liên Tinh cười với cô ấy, nhưng nụ cười không thấy đáy.

Mạnh Tiêu gật gật đầu, "Ăn xong rồi, cái đó...... cái đó, người đâu?"

"Cô ấy còn ở trong toilet. Đúng rồi, tối nay chị ở đâu?"

"Chắc chị tùy tiện tìm một khách sạn ở gần đây thôi?"

Quý Liên Tinh lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Mạnh Tiêu, "Cửa hàng này đi bộ trong vòng 500 mét có một nhà trọ, phí đi lại của chị tính cho em." Dừng một chút, còn nói: "Sau đó em đi thanh toán trước, em có chút không thoải mái, ngày mai chúng ta lại liên lạc được không?"

Vừa nghe Quý Liên Tinh không thoải mái, Mạnh Tiêu vội vàng gật đầu.

"Được được được, em mau trở về nghỉ ngơi đi, người bạn kia của em lát nữa chị sẽ chuyển lời giúp em."

"Vất vả cho chị rồi." Ngữ khí Quý Liên Tinh nói chuyện với Mạnh Tiêu rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều, nàng không để ý tới Giang Thự, xoay người rời đi.

Vẻ mặt Giang Thự bất đắc dĩ, nhìn Mạnh Tiêu, lại nhìn Quý Liên Tinh, không nói gì, một mình đuổi theo.

Nhận thấy sự khác thường của hai người kia, Mạnh Tiêu không để trong lòng, tưởng là mâu thuẫn giữa các cặp tình nhân.

Từ trong phòng ăn đi ra, gió đêm hơi lạnh, trong không khí mang theo mùi đầu thu.

Quý Liên Tinh đi ở phía trước, Giang Thự đi ở phía sau, bước chân hai người đều rất nhanh.

"Bảo bối, em từ từ ——"

Quý Liên Tinh ngắt lời cô: "Chị câm miệng đi, đừng gọi em là bảo bối."

"Chị sai rồi, chị không nên."


"Em bảo chị câm miệng."

Nghe giọng điệu là thật sự tức giận, vẻ mặt cũng là nghiêm túc trước nay chưa từng có, Giang Thự tương đối hoảng hốt, nói chuyện cũng không được, không nói lời nào cũng không được, lúc đối mặt với Quý Liên Tinh luôn luôn vụng về.

Quý Liên Tinh đi tới bãi đỗ xe ngoài trời, tìm được xe, mở cửa xe chui vào, Giang Thự nhanh tay lẹ mắt ngồi lên ghế lái phụ.

Cô coi như thức thời, không nói gì, lúc này nói càng nhiều, bạn gái sẽ càng tức giận, trước hết phải để Quý Liên Tinh chậm rãi.

Xe khởi động động cơ, chậm rãi chạy về phía trước.

Dọc theo hai bên đường, đám người vây quanh, so với lúc đến còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Nhưng bên trong xe lại im lặng không tiếng động, Quý Liên Tinh lái xe nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt có chút thất thần.

Cuối cùng vẫn là Giang Thự phá vỡ cục diện bế tắc: "Chị có thể giải thích."

"Điều này quan trọng sao?" Quý Liên Tinh không nhìn cô, trong mắt ngấn lệ.

"Quan trọng, em nghe chị nói."

Quý Liên Tinh đạp thắng xe, tấp xe vào ven đường, "Được, vậy chị nói đi." Rất có một loại ý tứ tôi muốn xem chị giải thích như thế nào.

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ lóe lên, ánh sáng chiếu vào trên mặt Quý Liên Tinh, màu sắc chậm rãi bắt đầu khởi động, tôn lên hình dáng hai má nàng tinh xảo lập thể.

Giang Thự nhìn ánh mắt của nàng, thuần trắng mỹ lệ, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng thấu xương.

"Chị và Tôn Khiết từng có một khoảng thời gian, cô ấy là người đầu tiên bồi chị ngủ."

Vừa mới nói một câu, lòng bàn tay Giang Thự đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thì ra muốn thổ lộ quá khứ trước mặt Quý Liên Tinh là một chuyện khó khăn như vậy.

Cô mới phát hiện mình thật ra rất để ý những chim hoàng yến kia, luôn cảm thấy là vết nhơ. Cho dù trước khi chưa yêu Quý Liên Tinh, đối với Giang Thự mà nói không tính là gì.

Rất nhiều chuyện đều là như vậy, theo con người thay đổi, tính chất của chuyện cũ cũng đã xảy ra thay đổi.

"Sau đó Tôn Khiết nảy sinh tình cảm, chị và cô ấy cắt đứt, không bao giờ liên lạc nữa, mãi đến gần đây mới gặp lại."

Giang Thự thở ra một hơi, lại nói tiếp: "Chị tuyệt đối chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, sở dĩ không nói cho em biết, mới đầu là chị cảm thấy nói ra em và cô ấy ở chung sẽ xấu hổ, chuẩn bị qua một thời gian lại nhắc tới. Sau này cảm thấy không cần thiết, không bằng không biết thì tốt hơn, dù sao chị và cô ấy cũng sẽ không quan hệ gì."

Quý Liên Tinh nghe xong, tỏ vẻ không hiểu, nàng nhìn về phía Giang Thự, nhíu chặt mày, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thật lâu mới nói:

"Đây không phải là vấn đề chị có phản bội chị hay không, hai người các người đã có quan hệ như vậy, vậy chị nên nói cho em biết, chứ không phải để cho em kẹp ở giữa giống như một kẻ ngu xuẩn!"

Giang Thự cúi đầu, thở dài một tiếng: "Phải, chị làm sai."

Xin lỗi, nhưng Quý Liên Tinh vẫn tức giận như trước, nàng gần như rất ít có cảm xúc phập phồng như vậy, trừ phi thật sự nhịn không được.

"Giang Thự, em cảm thấy chị vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng em, thật đấy."

"Chị không có!" Giang Thự có chút sốt ruột, vội vàng giải thích:"Chị chỉ muốn cùng em yên lặng bình ổn trôi qua, không muốn có người khác đến quấy rầy. Có một số việc chị không biết phải mở miệng như thế nào, nói những chuyện trước kia như thế nào, cũng không muốn tạo thành cho em một loại ảo giác ai cũng là tình nhân của chị."

"Nhưng tình nhân trước kia của chị thật sự rất nhiều, không phải sao? Chẳng lẽ từng có cũng phải nói không có sao? Đã từng có, vì sao không dám thừa nhận?"

Quý Liên Tinh ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Thự, phát hiện sắc mặt Giang Thự tái nhợt, giống như búp bê sứ trắng sắp vỡ nát, đụng thêm một chút nữa là vỡ nát.

Giang Thự cúi đầu, "Đúng, từng có rất nhiều, xin lỗi."

"Đừng nói xin lỗi nữa, em đã sớm nói cho chị biết, em không thèm để ý quá khứ của chị, em chỉ nhìn tương lai, nói phải thẳng thắn với nhau, chị là làm như thế nào đây?"

Đây là lần đầu tiên hai người cãi vã sau khi ở bên nhau, với tính cách Giang Thự, từ trước đến nay khi cãi vã đều là xử lý lạnh lùng, thậm chí là không xử lý.

Tính cách cao cao tại thượng của cô khiến cô quen với việc không bao giờ cúi đầu, nhưng ở chỗ Quý Liên Tinh, cô rất khó giữ được tính tình, giọng nói của cô nhanh chóng mềm nhũn:

"Đáng lẽ ngày đó chị nên nói với em." Giang Thự hít sâu một hơi, phát hiện thật ra một người muốn thừa nhận sai lầm của mình càng cần dũng khí, "Thật lòng mà nói, có lẽ là lòng hư vinh quấy phá, không muốn nói ra những chuyện không chịu nổi kia, nhưng hiện tại xem ra, chị cảm thấy mình vô cùng ngu xuẩn."

Quý Liên Tinh mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

Nàng biết, không có đôi tình nhân nào không cãi nhau, cũng hiểu được, bất luận là nàng hay là Giang Thự, cũng không còn là cô gái từng hành động theo cảm tính, con đường giữa các cô phải đi còn rất dài, tình yêu ngoại trừ ngọt ngào, còn có vô số khảo nghiệm.

Đã từng bởi vì lơ là không hiểu nhau bỏ lỡ ba năm, chung quy là bởi vì không tự tin với chính mình, cũng có không tự tin với đối phương tạo thành, mà hôm nay không thể dẫm vào vết xe đổ nữa.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quan trọng nhất là thái độ.

Quý Liên Tinh cảm thấy, hai người ở bên nhau, có thể có bí mật của riêng mình, nhưng bí mật như vậy không được.

Trầm mặc thật lâu, Quý Liên Tinh mới mở miệng: "Em hiểu chị." Dừng một chút, còn nói: "Nhưng chị cũng phải hiểu em, cách chị xử lý vấn đề khiến em cảm thấy mình không đủ được coi trọng, chị hiểu không?"


Nàng liếc mắt nhìn về phía Giang Thự, phát hiện hốc mắt Giang Thự rõ ràng đã đỏ, chỉ là nước mắt không có rơi xuống.

Quý Liên Tinh mềm lòng một khắc, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Trong xoang mũi Giang Thự phát ra một tiếng nhẹ nhàng thở dài: "Em rất quan trọng, hoàn toàn bởi vì như vậy, chị ngược lại làm chuyện ngu ngốc, xin lỗi, chị thật sự ——"

Giang Thự có chút không nói nên lời, vươn tay muốn kéo tay Quý Liên Tinh, lại bị Quý Liên Tinh tránh được, tay của cô treo trên không trung vài giây, lại thu trở về.

"Chị trước hết đừng chạm vào em." Quý Liên Tinh rụt tay, ngón tay cuộn tròn lại, rõ ràng cũng đau lòng, lời nói ra rất cứng rắn:" Giang Thự, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng."

"Ừ, được, chị hứa với em."

"Em không thích giấu giếm và lừa dối, em hy vọng chị hiểu, vì đã chọn ở bên chị, chứng tỏ em đã đủ thích chị rồi, cho nên em nói lại một lần nữa, vứt bỏ quá khứ và chỉ nhìn vào tương lai."

Vứt bỏ quá khứ và chỉ nhìn vào tương lai.

Tám chữ vô cùng đơn giản, thật ra cũng không đơn giản.

Cho dù là người hoàn hảo, trong cuộc sống nhất định sẽ có tồn tại vết nhơ, Giang Thự cũng vậy, Quý Liên Tinh cũng vậy.

"Để ý những cái đó như vậy làm gì chứ? Dựa theo logic của chị, bởi vì em không hoàn hảo, cho nên bây giờ em không đáng được chị yêu sao?"

Đó là sự tồn tại chân thật, mấy năm trước vì tiền mà giao dịch với Giang Thự cũng từng làm cho nàng thống khổ, nhưng đoạn kinh nghiệm kia nói cho nàng biết, con người phải tự cường, không thể thấp hèn, sức mạnh đều là tự mình cho mình.

Đã từng nằm mơ trằn trọc suy nghĩ về việc này, sau đó nghĩ thông suốt, quyết định buông tha cho mình.

Sẽ không hạnh phúc nếu cứ mãi sống trong quá khứ.

Quý Liên Tinh nghiêng người, cúi đầu nhìn chằm chằm tay lái ngẩn người.

Bên ngoài xe ồn ào, bên trong xe kim rơi cũng có thể nghe thấy, Giang Thự cũng không nói gì, đều có suy nghĩ riêng.

Không nói lời nào không có nghĩa là không trả lời, chỉ là mỗi người đều đang tiêu hóa cảm xúc của mình.

Quá yên tĩnh, vì thế Giang Thự đưa tay ấn nút, máy nghe nhạc bắt đầu mở nhạc, âm nhạc nhẹ nhàng khiến tâm tình hai người thoáng thả lỏng một chút.

"Cuối tuần này em sẽ không ở nhà." Quý Liên Tinh nói.

Giang Thự lập tức lại căng thẳng, "Tại sao?"

"Chị ở một mình, cẩn thận suy nghĩ chuyện này đi." Quý Liên Tinh cố ý liếc cô một cái, "Giáo huấn thật dài."

Giang Thự đã bắt đầu buồn bã, hiện tại cô không thể ngủ được nếu không có Quý Liên Tinh, "Em đi rồi chị biết phải làm sao?"

"Nên làm cái gì thì làm đó."

Quý Liên Tinh rất lạnh lùng, đắn đo Giang Thự ngược lại rất có bộ dạng, không cho cô cơ hội phản bác, khởi động động cơ lái xe về nhà.

Trong lúc đó Giang Thự vô số lần cố gắng giữ lại, Quý Liên Tinh đều không nghe, cố ý muốn ở riêng một tuần, để cho cô suy nghĩ kỹ.

Trong lòng Giang Thự tràn ngập hối hận, thiếu chút nữa đã khóc.

Kết quả Quý Liên Tinh không quên bổ đao: "Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn làm như vậy?"

Giang Thự cho tới bây giờ chưa từng bị ai ép đến như vậy, trọng điểm cô vẫn không có cách nào, "Chị sai rồi......"

"Đừng giả bộ đáng thương, vô dụng."

Xem ra người phụ nữ này làm thật. Cuối cùng Giang Thự vẫn thỏa hiệp, "Em ở nhà đi, chị đến chỗ ba mẹ chị ở."

Cũng không thể để cho nàng đi ra ngoài ở, đây là sự cố chấp cuối cùng của Giang Thự.



Lúc Tôn Khiết từ toilet đi ra, hai người kia đã đi rồi, chỉ có Mạnh Tiêu đang đợi cô nàng.

"Tiểu Quý không khỏe, đi trước rồi."


"Cô ấy đi rồi?" Tôn Khiết sửng sốt, hung hăng vỗ đầu mình," Nguy rồi."

Mạnh Tiêu ngơ ngác: "Sao vậy?"

"Tôi gặp rắc rối rồi." Tôn Khiết lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Quý Liên Tinh, lại chần chừ, cô nàng không chắc hiện tại Tiểu Quý có muốn nghe cô nàng nói chuyện hay không, liệu có càng giúp càng rối hay không?

Mạnh Tiêu thấy cô nàng mặt ủ mày cau, "Có chuyện gì? Nói nghe một chút đi?" Vừa lúc cô ấy không có việc gì, lát nữa đến khách sạn cũng chỉ có một mình, nghe Tôn Khiết bức bách lải nhải giết thời gian cũng không phải không được.

Tôn Khiết cũng là một cú đêm, chưa đến nửa đêm thì càng không về nhà.

"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?"

Tôn Khiết nhìn tay Mạnh Tiêu, "Tay cô có thể?"

"Cô đánh giá thấp sức chiến đấu của tôi rồi." Mạnh Tiêu đã xoay người, "Đuổi theo, chị đây dẫn cô đi chơi."

Ở một mức độ nào đó, Tôn Khiết và Mạnh Tiêu là cùng một kiểu người, mặc kệ đến thành phố nào, "chơi" luôn không thể thiếu, quán bar, nhảy nhót, kịch bản sát vũ trường, chạy trốn khỏi mật thất cùng với đủ loại tiêu khiển ban đêm, sẽ không có nơi nào hai cô chưa từng đi qua.

Bởi vì diện mạo của Tôn Khiết, Mạnh Tiêu vào trước làm chủ, cho rằng tuổi cô nàng hơi nhỏ, cho nên tự xưng là chị.

"Cô bao nhiêu tuổi thế? Chị gái."

Mạnh Tiêu không hề giữ lại: "28."

"Tháng mấy?"

"Tháng 11."

"Cung Bò Cạp, tôi Song Ngư, so ra tuổi tôi còn lớn hơn."

"Cái gì? Cô 28?" Mạnh Tiêu đánh giá Tôn Khiết từ trên xuống dưới, cảm thấy cô nàng cùng lắm là 25 không thể nhiều hơn.

"Tôi đã quen với sự kinh ngạc của mọi người." Tôn Khiết nhún vai, đột nhiên nở nụ cười: "Hơn nữa Bò Cạp và Song Ngư không phải là một cặp hoàn hảo sao?"

Mạnh Tiêu lắc đầu, "Cô còn tin cung hoàng đạo sao, tôi không tin cái này."

Hai người xuyên qua phố xá sầm uất, đi tới cửa một quán bar, Mạnh Tiêu theo bản năng dừng bước nhìn, đây là một quán bar rất nổi tiếng ở địa phương, cũng chỉ nhìn một cái, không định đi vào.

Kết quả Tôn Khiết lại nói: "Vào uống hai ly?"

"Đây là bar les."

"Tôi là les."

Mạnh Tiêu: "......"

Thế mà lại là người đồng đạo.

Quán bar rất ồn ào, âm nhạc rung trời, động lần đánh lần động quả thực không cần quá vui. Trong này tất cả đều là nữ, tóc dài tóc ngắn đều có.

Trước kia Mạnh Tiêu sẽ đến, mấy năm nay vẫn tương đối ít, cô ấy không có nhu cầu về phương diện đó.

Xuyên qua đám người, Mạnh Tiêu đã bị vài người chú ý, dù sao khuôn mặt ngự tỷ kia chính là rất được nữ đồng tính thích.

Mạnh Tiêu đầy mặt đều viết Đạt Mị, cô ấy không thích con gái có mái tóc quá ngắn, người khác cô ấy không quản được, nhưng chính cô ấy không được, chỉ là sở thích cá nhân.

Rất vất vả mới đi ra sàn nhảy, hai người ngồi xuống trước quầy bar, tùy tiện gọi chút rượu.

"Ở đây ồn quá!" Mạnh Tiêu hét vào tai Tôn Khiết.

"Đúng vậy!" Tôn Khiết lại rống trở về.

"Nói chuyện của cô đi!" Mạnh Tiêu lại rống trở về.

"Ồn ào quá! Không muốn nói nữa! Uống! Rượu! Trước!"

Người pha chế rượu đẩy hai chai rượu tới trước mặt hai người, Tôn Khiết đặt một ly đến trước mặt Mạnh Tiêu, hai người đều là người thích uống rượu, độ rượu không cao lắm, Mạnh Tiêu một ngụm uống hơn nửa ly.

Thấy ly rượu của cô ấy đã cạn hơn phân nửa, Tôn Khiết kinh ngạc thốt lên: "Chà, cô được đó nha."

Mạnh Tiêu uống hết nửa ly, uống xong vẫn chưa đã thèm. Ly rượu được cô ấy đặt lên quầy bar, cái ly trống không đẩy cho người pha chế, "Thêm một ly nữa."

Tôn Khiết cười ra tiếng: "Cũng không thể mua say, tôi không bao đưa đến nhà đâu."

"Trong lòng tôi biết rõ!"

Mạnh Tiêu nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện rất nhiều phụ nữ ôm nhau, có người dán rất gần, đoán chừng đang nói lời mập mờ gì đó, có người trực tiếp ôm nhau hôn nhẹ.

Vô cảm......

Lại nhìn Tôn Khiết một cái, cùng một biểu cảm.

"Mấy năm trước chơi còn thừa, có cái gì mà ôm? Dính dính dính!" Tôn Khiết quát Mạnh Tiêu.

Mạnh Tiêu cười ra tiếng: "Cô đỉnh đó!"


Nơi này quá ồn ào, hai người cũng không tán gẫu cái gì, đơn thuần đi uống rượu, cô một ly tôi một ly, càng có xu thế mất khống chế.

Nhưng Mạnh Tiêu muốn phóng túng, đã quá lâu rồi cô ấy không uống rượu đến khi bất tỉnh nhân sự, theo tuổi tăng lên, rất nhiều lúc làm việc trở nên tiết chế, không còn xúc động như lúc còn trẻ.

Còn Tôn Khiết...... Mặc dù là bạn cùng lứa tuổi, nhưng tuổi tâm lý thật sự không nên trẻ quá nhiều.

Cô nàng uống vài ly, tiến vào sàn nhảy nhảy vài điệu với chị gái xinh đẹp, lại trở về tìm Mạnh Tiêu.

Phát hiện gò má Mạnh Tiêu đỏ bừng, ánh mắt tan rã không giống nói nhiều như vừa rồi, bình thường tình huống như vậy chính là uống say.

"Này, có muốn đi không?"

Mạnh Tiêu gật đầu, "Đi thôi."

Đi ra khỏi quán bar, đầu Mạnh Tiêu vẫn choáng váng, Tôn Khiết chặn taxi cho cô ấy, bảo cô ấy báo tên nhà nghỉ.

"Tôi còn chưa thuê phòng." Mạnh Tiêu tựa vào trong xe, tương đối say, thế giới trời đất quay cuồng, xem ra đêm nay uống hơi quá mức.

"Chứng minh thư của cô đâu? Lấy ra, tôi sẽ thuê giúp cô một cái ở gần đây."

"Ở trong túi."

"Túi của cô đâu?"

"Túi của tôi đâu?" Mạnh Tiêu thành công hóa thân thành máy đọc lại.

Tôn Khiết cẩn thận nhớ lại một chút, cô ấy vừa mới từ nhà hàng cùng Mạnh Tiêu đi ra đã không thấy cô ấy có túi, cho nên đáp án chỉ có một, túi để lại trong nhà hàng.

Lại nhìn thời gian này, hơn mười một giờ, sớm đã đóng cửa.

"Cô thật là......" Tôn Khiết ai thán một tiếng, "Thôi thôi, đến nhà tôi đi."

Cô nàng chui vào taxi, báo tên khu chung cư cho tài xế. Mạnh Tiêu híp mắt, đầu dựa sang một bên, tựa vào vai Tôn Khiết.

Cứ như vậy vừa dựa vào, bả vai Tôn Khiết trong nháy mắt cứng đờ.

Mặc dù nói đều là con gái không có gì, nhưng mà...... Mạnh Tiêu là mỹ nữ a! Mỹ nữ dựa vào vai, khiến cho trái tim Tôn Khiết đập thình thịch, hơn nữa tóc cô ấy rất thơm, là mùi Tôn Khiết thích.

Tôn Khiết trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có chút đỏ mặt, cô nàng ấn công tắc xuống, mở cửa sổ xe ra một khe hở, gió lạnh bên ngoài thổi vào mới không đến mức nóng như vậy.

"Cô đưa tôi đi đâu?" Mạnh Tiêu ngoài lạnh trong nóng hỏi, bởi vì thanh âm uống rượu mềm mại.

"Đến nhà tôi."

"Người yêu của cô có ở đây không?"

Tôn Khiết không hiểu logic của cô ấy là gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi còn độc thân."

"Phụt." Mạnh Tiêu lại gần vai Tôn Khiết, "Tôi cũng vậy, độc thân đã lâu, không có thời gian yêu đương."

"Vậy không phải rất trùng hợp sao? Chúng ta hợp thành một đôi?" Tôn Khiết thừa nhận miệng của cô nàng lại tái phát bệnh, có đôi khi chính là không khống chế được cái miệng này.

Không ngờ Mạnh Tiêu lại nghiêm túc trả lời: "Cô rất đáng yêu, nhưng tôi không thích em gái tóc vàng không chính thống."

Tôn Khiết: "Để nhuộm tóc này tôi đã tốn hơn một ngàn tệ đó!"

"A, thật sự là làm từ thiện cho thầy Tony."

Tôn Khiết vẫn luôn hài lòng với mái tóc của mình, lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi đối với màu tóc.

"Trời ạ, cô thật độc mồm độc miệng, vừa nói như vậy đột nhiên có chút không thích tóc này."

"Đen dài thẳng không tốt sao? Giống như Tiểu Quý vậy."

"Màu vàng trông trẻ mà!" Tôn Khiết ý thức được điều gì, "Hả? Sao đột nhiên cô lại nhắc đến Tiểu Quý?"

"Tiểu Quý đẹp."

Tôn Khiết đẩy Mạnh Tiêu ra khỏi vai, nhìn vẻ mặt của cô ấy, phát hiện cô ấy nửa say nửa tỉnh, sau khi uống rượu có nói thật không?

"Cô không đúng lắm, cô sẽ không phải có ý với Tiểu Quý chứ?"

"Tiểu Quý đẹp." Mạnh Tiêu lặp lại một lần, lúc nói chuyện híp mắt cười.

Tôn Khiết biết chân tướng giống như ăn phải dưa gì đó, tương đối khiếp sợ, "Cô cũng thật là!" Giây tiếp theo lại rơi vào suy nghĩ, Tôn Khiết đột nhiên cười ra tiếng: "Nhưng mà có một nói một, Tiểu Quý thật sự rất đẹp."

Nghe Tôn Khiết nói như vậy, Mạnh Tiêu đột nhiên khóc lên, khóc đến đặc biệt thương tâm, còn nói: "Bị Giang Thự cướp đi rồi!"

Cô ấy vừa khóc như vậy, tâm trạng Tôn Khiết cũng bị rối lên, cũng cảm thấy cô ấy thật thảm, vì vậy phụ họa nói: "Đúng vậy, Giang Thự cũng không phải là cô gái tốt!"

"Tôi hận cô ấy! Hu hu hu hu!"

Tôn Khiết lập tức phá vỡ phòng ngự, ôm Mạnh Tiêu khóc lên: "Tôi cũng hận cô ấy! Hu hu hu hu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương