Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
C100: E là gối công chúa nhỉ

Edit: phuong_bchii

________________

Quý Liên Tinh cảm nhận được một trận nóng bức, nhiệt liệt như thủy triều dâng về phía nàng.

"Giang Thự......" Giọng của nàng mềm nhũn, vài phần kiều diễm, thanh tuyến nhẹ nhàng run rẩy, run đến đỉnh tim Giang Thự.

"Còn uống không?" Giang Thự cười hỏi nàng.

Tuy rằng hỏi nhưng không cho Quý Liên Tinh cơ hội trả lời, Giang Thự lại nhấp một ngụm rượu, thoáng cúi đầu, đôi môi mềm mại hôn lên môi Quý Liên Tinh, lại đưa rượu vang đỏ lạnh lẽo sâu kín vào trong miệng Quý Liên Tinh.

Chất lỏng lạnh lẽo, mang theo ngọt thanh chỉ thuộc về Giang Thự.

Độ cồn không cao, nhưng uống theo cách này khá say lòng người.

Phần tử rượu vang tản ra giữa răng môi Quý Liên Tinh, lướt qua cổ họng, Quý Liên Tinh bị chọc đến choáng váng đầu, trái tim đập thình thịch.

Trên người dâng lên một tia nóng nảy, càng nóng lại càng muốn gần sát Giang Thự, nhưng càng gần lại càng nóng, nàng rơi vào cạm bẫy tình yêu của Giang Thự.

Điều hòa trong phòng còn đang đưa gió lạnh, cho dù mới vừa tắm xong, nhiệt độ trên người Quý Liên Tinh vẫn đang tăng lên.

"Uống ngon không?" Trong mắt Giang Thự ngậm ánh sáng, hàm chứa ý cười hỏi nàng.

Quý Liên Tinh đầu óc mơ hồ, "Ngon."

"Còn muốn uống rượu không?"

"Ừ, còn muốn uống......"

Nàng cũng không biết sao lại nói ra, tâm tình không khống chế, hoàn toàn đi theo Giang Thự. Mặc dù biết Giang Thự đang cố ý trêu chọc nàng, nhưng vẫn rất ăn bộ dạng này của nàng.

Nghe được hai chữ "muốn uống", Giang Thự không lập tức thỏa mãn nàng.

"Gọi chị đi, sau đó chị đút cho em uống."

Gọi chị? Cái này cũng có chút quá......

Nàng không ngờ Giang Thự thích cái này, mặt Quý Liên Tinh có thể nhìn thấy đỏ lên rất nhanh, nàng quay đầu, vùi đầu vào vai Giang Thự, mặt đã nóng đến có thể nướng bánh.

Vừa mới có thể nói ra lời như vậy đã là cực hạn của nàng, không ngờ Giang Thự còn muốn nàng nói nhiều hơn.

"Em không gọi ra khỏi miệng được......"

"Ở chỗ chị, em nói cái gì cũng được, cũng đâu có ai nghe thấy, hơn nữa, chị lớn tuổi hơn em, em gọi chị làm sao, hửm?" Giang Thự hướng dẫn từng bước, cô thoáng cúi đầu, môi để ở bên tai Quý Liên Tinh, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Nhiệt khí tiến vào trong lỗ tai Quý Liên Tinh, bên tai trắng nõn nhiễm một tầng ửng đỏ.

Cuối cùng vẫn là vì quá thẹn thùng, Quý Liên Tinh không nói ra chữ kia.

Nhưng Giang Thự không buông tha, cúi đầu cắn môi Quý Liên Tinh, lúc này đây càng bá đạo, cũng càng kịch liệt, cái lưỡi nhỏ đẩy vào giữa răng môi, vừa nóng vừa trơn, qua lại mấy lần, rất nhanh che lấp lý trí của Quý Liên Tinh.

Đầu Quý Liên Tinh ong ong rung động, đã không biết mình đang làm gì, chỉ dựa vào bản năng đáp lại cô.

Hơn nữa vừa mới uống rượu, uống lại gấp, hai người đều ở vào một loại trạng thái hơi say.

Giang Thự nhẹ nhàng ôm một tay, Quý Liên Tinh phối hợp dán lên.

Thế giới trời đất quay cuồng, đã sớm luân hãm trong sự dịu dàng của Giang Thự, mùi thơm khóe môi cô, nhiệt độ da thịt, cùng với tiết tấu môi khi thì dịu dàng khi thì bá đạo.

Quý Liên Tinh ở trong thế công mãnh liệt như vậy chậm rãi tan rã.

Giang Thự lấy đồ trong túi áo sơ mi ra, đặt trong tay Quý Liên Tinh.

"Giúp chị."

Ngắn ngủn hai chữ, lại để cho Quý Liên Tinh tim đập đạt tới nhịp trống, nàng thề đây là lời sáp tình nhất nàng nghe qua đời này.

Nhưng tay Giang Thự đúng thật là không tiện, các nàng muốn tiếp tục nói, vậy nàng phải giúp cô.

"A a a......" Quý Liên Tinh chui vào trong lòng Giang Thự, không ngẩng đầu lên được, quả thực không dám nhìn vào mắt Giang Thự.

"Đừng xấu hổ nha ~"

"Em ngượng!"

"Ngoan ~"

Đó là lần đầu tiên Quý Liên Tinh tháo bao ngón tay ra không được tự nhiên như vậy, vì chính mình tháo ra, còn tháo đến cam tâm tình nguyện, khi vật kia chân chính đeo ở trên ngón tay Giang Thự, nàng hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống......




Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, có xu hướng càng lúc càng lớn. Tiếng mưa rơi ào ào, cùng thanh âm trong phòng hình dung song song hợp tấu.

Quý Liên Tinh ngẩng đầu, nhìn đèn trên trần nhà, đèn đang lắc lư có tiết tấu, ánh đèn mờ mịt, bịt kín mắt nàng, bên tai là tiếng mưa rơi rõ ràng, hoặc là nói, là tiếng nước.

"Giang Thự......"

"Dạ?"

"Chị ơi......"

Nàng chủ động gọi cô, thanh âm kiều diễm động lòng người.

Ánh đèn trong tầm mắt kia càng lắc lư dữ dội hơn, thế cho nên nàng không biết vật tham chiếu rốt cuộc là đèn hay là chính nàng.

Mưa vẫn rơi.

Mưa to giống như là từ trong da thịt nàng ép ra, tạo ra vui sướng từng tiếng từng tiếng từ cổ họng kêu ra, hoá ra trời mưa có thể làm người ta vui sướng như thế.

"Giang Thự......"

Nàng một lần lại một lần gọi tên Giang Thự, mà Giang Thự mỗi một lần đều kiên nhẫn đáp lại nàng.

Mưa làm cho đường phố trơn tru, con đường phía trước trở nên không bị cản trở.

"Giang Thự......"

"Ừ, chị đây."

Quý Liên Tinh cúi đầu, ánh mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt Giang Thự, nàng thấy được bóng dáng của mình trong con ngươi Giang Thự.

Ánh mắt Giang Thự như là hồ, mà hai quả anh đào thuộc về Quý Liên Tinh rơi vào trong hồ.

"Em......" Quý Liên Tinh muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại giống như bị tắc nghẽn, cái gì cũng không nói nên lời.

Nàng đang tìm kiếm lối ra vui thích, trong tiếng mưa rơi, giống như hạt mưa dày đặc đang vỗ vào nàng, nàng nhìn Giang Thự, cho ra ngoài toàn bộ bộ phận thuộc về sâu trong linh hồn mình.

Trong mưa hai đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, Giang Thự kẹp chúng ở giữa ngón tay, nhìn rồi nhìn, nếm rồi nếm, cuối cùng nghe được một tia tiếng vọng bí ẩn cuối cùng của đêm hè.

Cô ôm cành cây mảnh khảnh dưới đóa hoa, đi tìm nguồn nước ở rễ, muốn biết là phong phú như thế nào mới có thể làm cho đóa hoa này mềm mại như thế.

"Giang Thự......"

"Thử Thử......"

Quý Liên Tinh khóc nức nở.

"Bảo bối của em......"

"Em......"

Tiếng mưa rơi bên tai đã ngừng.

Quý Liên Tinh chậm chạp không mở mắt ra, cả người đều là mồ hôi.

Mệt mỏi quét qua nàng, huyệt thái dương còn đang nhảy, nàng cảm thấy rất trống rỗng, trống rỗng đến mức không muốn nói gì cả.

Giang Thự một tay ôm nàng, hai người ôm nhau, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau, nhịp tim đập nhanh hơn trước một chút.

Quý Liên Tinh còn đắm chìm trong cảm giác xa lạ, bị vây trong một loại trạng thái hư ảo, tựa như nằm trên bông, hoặc là nói trôi nổi trên biển.

Tóm lại loại cảm giác này hư vô mờ mịt rất không chân thật.

"Không sao chứ?"

Quý Liên Tinh đặt một tay lên bụng, thấp giọng nói: "Mệt, tim đập rất nhanh."

Giang Thự nhìn nàng, thấy trên mặt nàng có một lớp mồ hôi mỏng manh, hai má hồng nhạt.

"Chị cũng mệt."

"Chị quả nhiên là một người phụ nữ xấu xa." Quý Liên Tinh nhắm mắt lại nói.

Người bên cạnh phát ra một tiếng cười nhẹ, không trả lời.

"Chị đã lên kế hoạch, phải không?"

Nếu như không phải có kế hoạch, tại sao hồi chiều lại bỏ vào trong túi áo sơ mi, mà lại vừa đúng lúc lấy ra vào thời khắc mấu chốt như vậy.


"Thế nào? Không được sao?"

"Chị còn nói em bắt nạt chị, rõ ràng là chị bắt nạt em." Quý Liên Tinh cầm lấy gối, hữu khí vô lực đập lên người Giang Thự.

Gối rơi vào bụng Giang Thự, không đau chút nào, ngược lại ngứa ngáy.

"Đúng, chị thích bắt nạt em đấy ~" Giang Thự lại cũng không che giấu nội tâm của mình, thẳng thắn biểu đạt tình cảm của mình: "Cho nên vừa rồi em vẫn hài lòng chứ?"

"Không nói cái này được không ~" Tuy rằng Quý Liên Tinh rất hài lòng, nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào.

Nàng muốn tránh không nói, nhưng Giang Thự lại không, ở bên bờ nguy hiểm thăm dò: "Cho nên Dụ Mộng chi tiết hay là chị chi tiết?"

"A a a, đừng nói cái này!!!"

Giang Thự còn muốn nói gì đó, Quý Liên Tinh liền bịt miệng cô lại.

"Ưm ưm ——"

"Giang gối công chúa, về sau chị đừng mơ xoay người nữa." Ngữ khí Quý Liên Tinh không giống như đang nói đùa, "Hai tháng tiếp theo, chị ngoan ngoãn nằm dưới cho em."

"Ưm ưm ưm ưm! "Giang Thự bị bịt miệng còn không từ bỏ, giống như đang nói: Tuyệt đối không thể nào.

Quý Liên Tinh sức cùng lực kiệt, náo loạn với cô một hồi liền đi vào phòng tắm tắm rửa.

Đều nói người trẻ tuổi tinh lực tốt, đặc biệt ở một số chuyện, Quý Liên Tinh vẫn luôn cảm thấy như vậy, nhưng nàng giống như đánh giá thấp thể lực của Giang Thự.

Nhưng nghĩ lại, cũng đúng, một người quanh năm tập thể hình, thể lực sao có thể không tốt? Cho dù cô đã 30 tuổi.

Không đúng, 30 tuổi hình như chính là thời điểm tinh lực tràn đầy, nghĩ đến đây, Quý Liên Tinh nhìn đôi chân run rẩy của mình, phát ra một tiếng cảm thán, quả nhiên nàng còn quá trẻ, có một số phương diện muốn so với Giang Thự thật đúng là không nhất định so sánh được.

Cẩn thận nhớ lại, cảm thấy Giang Thự mấy ngày nay suy yếu đều là giả bộ, động một chút là nói mệt muốn ngủ, một bộ dáng bất mãn.

Kết quả thời điểm mấu chốt căn bản chính là hai người!

Quý Liên Tinh nhìn chính mình trong gương, toàn thân tất cả đều là vết đỏ, không chỉ có hai ba cái mười cái, cho nên Giang Thự kiếp trước cầm tinh con chó sao?

Vấn đề là một số đặc biệt nổi bật trên cổ.

"Giang Thự! Chị vào đây cho em!" Quý Liên Tinh hô ra bên ngoài.

Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Giang Thự đứng ở cửa phòng tắm vẻ mặt ngơ ngác.

"Sao thế?"

Quý Liên Tinh ngẩng cổ lên, chỉ chỉ những nơi đặc biệt dễ thấy, "Bây giờ là mùa hè, chị làm một số dấu như vậy, hai ngày nữa em đi bàn chuyện làm ăn thì phải làm sao?"

"Xin lỗi." Giang Thự thế mà một giây liền sợ.

Cho nên Quý Liên Tinh đã chuẩn bị xong lời nói rõ ràng lại nuốt trở vào.

Ai có thể chống đỡ được lời xin lỗi mềm mại như của Giang Thự chứ?

"Chị không thể ngoài miệng nói một bộ sau lưng làm một bộ, lần sau chị phải chú ý."

"Ừ, chị nhất định chú ý." Giang Thự ngữ khí rất ngoan, tựa hồ đã sờ thấu tính tình của Quý Liên Tinh, cuối cùng còn không quên thêm một câu: "Em tắm rửa có muốn chị giúp em tắm không?"

"Không cần, em xối một chút là được rồi."

Không ngờ một giây sau Giang Thự đã bắt đầu cởi nút áo, giống như muốn cùng Quý Liên Tinh tắm.

"Ơ, sao chị lại... " Sao lại cởi ra?

"Em tắm không cần chị, nhưng chị tắm cần em."

Giang Thự đi tới phía sau Quý Liên Tinh, một tay ôm lấy nàng.

Sau lưng Quý Liên Tinh cảm nhận được đường cong cơ thể cô, trong lòng bỗng nhiên rất hoảng loạn.

Giang Thự dựa vào trong chốc lát, mở vòi hoa sen ra, xả nước vào bồn tắm lớn, Giang Thự nhìn về phía Quý Liên Tinh, phát hiện hàm nghĩa trong ánh mắt cô vô cùng rõ ràng.

Giang Thự lại chủ động tới gần, Quý Liên Tinh đột nhiên có cảm giác.

Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy 30 tuổi là một cái tuổi đáng sợ.


Lại là một đêm không ngủ......

*

Ngày hôm sau, hai người đi dạo phố ở thành phố H, sau đó lái xe về thành phố A.

Từ sau khi quyết định hợp tác với La Dung, Quý Liên Tinh rất nhanh tiến vào giai đoạn bận rộn, đầu tiên là tìm hiểu hạng mục, sau đó ký hợp đồng, cuối cùng chuẩn bị cùng ăn cơm.

Thứ sáu hôm nay, Quý Liên Tinh cùng người hợp tác hẹn buổi tối tụ tập một chút, thương lượng xong, tất cả mọi người quyết định đi một nhà hàng Trung Quốc ăn cơm.

Nghe La Dung nói, hợp tác đều là một số người trẻ tuổi, phần lớn cũng là tự mình gây dựng sự nghiệp.

Thật ra lúc trước cũng có nói qua Wechat, nhưng gặp mặt vẫn là lần đầu tiên.

Sáu giờ chiều, Quý Liên Tinh đón xe đến nhà hàng Trung Quốc tên là "Hồng Trà", nàng có thói quen đến sớm, cho nên lúc đến những người khác vẫn chưa tới.

Nhân viên phục vụ đã lấy thực đơn ra, Quý Liên Tinh liếc nhìn thời gian, đoán chừng bọn họ hẳn là rất nhanh sẽ đến, nên gọi tượng trưng hai món, nói những người còn lại đến rồi gọi tiếp.

Nàng gửi tin nhắn cho Giang Thự, bảo Giang Thự ngoan ngoãn ăn tối. Bên kia trả lời sau một giây, nói không có em bữa tối cũng không ngon.

Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cười ngây ngô.

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái đặc biệt trẻ tuổi đi vào.

Tại sao lại nói cô nàng là cô gái, bởi vì trông rất trẻ trung xinh đẹp, dáng vẻ không khác gì sinh viên đại học.

Áo hoodie, quần túi hộp màu đen, giày thể thao kinh điển, mũ lưỡi trai màu xám, tóc nhuộm thành màu nâu vàng, còn có khuyên trên tai.

Quý Liên Tinh sửng sốt một chút, không cách nào xứng đôi đến trên người bất kỳ đồng bọn hợp tác nào của nàng, kết quả đối phương duỗi tới một tay, chủ động chào hỏi:

"Xin chào, tôi là Tôn Khiết."

Tôn Khiết? Tôn Khiết có kinh nghiệm vô cùng phong phú trên Wechat thảo luận với nàng?

Kết quả là một sinh viên đại học?

Quý Liên Tinh đè nén sự hoang mang trong lòng, giơ tay bắt tay cô nàng, giọng nói coi như bình tĩnh, "Xin chào, tôi là Quý Liên Tinh."

"Thì ra cô chính là Tiểu Quý, sau này gọi tôi là Tiểu Tôn là được." Tôn Khiết cũng không khách sáo, ngồi bên cạnh Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh nghe giọng nói của cô nàng hình như lại không giống sinh viên đại học, bởi vì cô nàng gọi là Tiểu Quý, xưng hô này lập tức kéo gần cảm giác tuổi tác.

Cái này...... Quý Liên Tinh nhất thời hoang mang.

"Vậy Tiểu Tôn, gọi món đi." Quý Liên Tinh đẩy thực đơn đến trước mặt cô nàng, đối phương vô cùng hào phóng nhận lấy, bắt đầu xem thực đơn.

Quý Liên Tinh rảnh rỗi không có việc gì, liền đánh giá một phen.

Lúc Tôn Khiết đi vào, Quý Liên Tinh liếc mắt, Tôn Khiết cao khoảng 1m65, dáng người tinh tế, rất có cốt cảm, hơn nữa làn da cô nàng rất trắng, đây hẳn là trời sinh.

Ngũ quan cũng là kiểu thiên về tinh xảo, tóc dài vừa phải cho mặt người cảm giác rất gầy, chóp mũi kiều lên, môi hơi mỏng, trông có vẻ hơi yếu đuối.

Quý Liên Tinh tiếp tục quan sát cô nàng, giây tiếp theo Tôn Khiết lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh chứa đầy sức sống, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, tuy trông gầy yếu, nhưng một cô gái có nội tâm rất mạnh mẽ?

Quý Liên Tinh trong lòng đã có đánh giá, người này khẳng định không phải học sinh, mà là nhân sĩ xã hội, ánh mắt sẽ không gạt người.

"Cô ăn cay không?" Cô nàng hỏi Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh gật đầu, lễ phép cười: "Có thể."

Tôn Khiết lại gọi hai món ăn, đóng thực đơn lại, cười nói: "Có phải cô cảm thấy tuổi tôi đặc biệt nhỏ?"

Quý Liên Tinh sửng sốt một chút, gật đầu: "À, đúng vậy."

"Thật ra tôi đã 28 tuổi rồi."

Tính ra còn lớn hơn Quý Liên Tinh một tuổi.

Cái này cũng...... quá trẻ đi, ném vào trong đám sinh viên đại học một chút cũng sẽ không cảm thấy đột ngột.

"Lúc cô mới vào tôi còn tưởng cô là sinh viên đại học."

"Ha ha ha, rất nhiều người gặp tôi cũng đều nói như vậy!"

Hai người qua lại vài câu như vậy, bầu không khí sôi động không ít.

Tôn Khiết đại khái cùng Quý Liên Tinh hàn huyên vài câu, trong lúc đó ánh mắt của cô nàng hữu ý vô ý hướng tới mặt Quý Liên Tinh, nhưng cũng không quá phận, là con gái đánh giá.

Một lát sau, La Dung cùng mấy người hợp tác còn lại đến, mọi người lên bàn ăn cơm.

Ngoại trừ La Dung, còn lại đều là người trẻ tuổi, giữa mọi người không có sự khác biệt, chủ đề đều ở cùng một kênh.

Hơn nữa, tất cả mọi người có một điểm giống nhau, đó chính là từ rễ cỏ gây dựng sự nghiệp bò lên, rất có một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

"Cô đừng nói, tốt nghiệp trung học tôi cũng đi dán màng, năm đồng một miếng, kiếm bốn đồng năm!"

"Tôi còn từng ngủ ở tiệm net, lúc trước vừa tới thành phố A, buổi tối đã qua đêm ở tiệm net, ăn cơm không được, nhờ có anh trông tiệm net lo cho tôi ăn khuya một tuần, chỉ ăn mì gói."

"Tôi từ chức chuẩn bị gây dựng sự nghiệp thời gian đó, không phải thua thiệt sao, buổi tối tôi đi khu phố sầm uất bày sạp bán cơm rang, đừng nói, kiếm tiền thì kiếm được thật, chỉ là sức khoẻ chống đỡ không được."

Mọi người cô một câu tôi một câu, Quý Liên Tinh cảm thấy mình xem như là người tương đối may mắn trong ngàn vạn người trẻ tuổi, những người trẻ tuổi ra ngoài dốc sức làm việc này, nhiều ít đều chịu không ít khổ, tất cả mọi người đều giống nhau, nếu như không có bối cảnh gia đình, có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình.


"Nào nào, chúng ta vẫn là kính La tổng một ly đi, không có La tổng, cũng không có chúng ta cùng nhau hợp tác!"

Quý Liên Tinh không rơi xuống, cũng giơ ly lên chạm vào mọi người một cái, trong lòng nàng biết rõ, rượu uống đều nằm trong phạm vi tầm bắn của mình, không dám uống nhiều, đều lướt qua rồi dừng lại.

Trong lúc đó đã nhắn tin cho Giang Thự, nói là đã tan làm, đang lái xe tới đón nàng.

Quý Liên Tinh bảo cô đợi lát nữa lại đến, có thể còn phải ăn một lát nữa.

Một bữa cơm ăn lâu hơn Quý Liên Tinh nghĩ.

Mọi người nghe La Dung nói rất nhiều, La Dung rất có thể kéo theo bầu không khí, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, bầu không khí rất đầy đủ.

"Về sau thật ra còn phải làm phiền Tiểu Quý nhiều hơn." La Dung nâng ly rượu lên, ý bảo mọi người kính Quý Liên Tinh một ly, dù sao sau này chủ yếu là Quý Liên Tinh quản lý công ty này.

Quý Liên Tinh có chút thụ sủng nhược kinh, theo đạo lý hẳn là nàng kính rượu mới đúng.

"Cám ơn." Quý Liên Tinh nâng ly lên, "Cám ơn mọi người, chúng ta cùng nhau cố gắng."

Hoa lệ nói không nên lời, Quý Liên Tinh cũng không phải là một người thích mạnh miệng bốc phét, nàng là phái hành động, từ trước đến nay dùng hành động chứng minh thực lực.

Một bàn người chạm ly, mời rượu mới xem như chân chính kết thúc.

Quý Liên Tinh thầm nghĩ quả nhiên, bữa tiệc của người Trung Quốc không thể không có rượu. Nhưng mọi người cũng không cưỡng ép uống, muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi.

Thời gian còn lại Quý Liên Tinh tập trung dùng bữa, uống cũng là uống trà, nàng xem như là người Phật hệ nhất trong bữa tiệc.

Bởi vì Tôn Khiết ngồi bên cạnh nàng, hai người thường bắt chuyện tâm sự.

"Này, đúng rồi Tiểu Quý, cô tốt nghiệp trường nào?"

"Tốt nghiệp đại học N."

"Đại học N?" Tôn Khiết cầm đũa dừng lại một chút, một số ký ức xa xưa tràn vào đầu cô nàng, có người mặt chợt lóe lên, cảm xúc của cô nàng không thể phát hiện, rất nhanh lại lộ ra nụ cười, "Đại học N rất tốt, đại học trọng điểm, rất lợi hại nha!"

Đối mặt với lời khen khách sáo như vậy, Quý Liên Tinh chỉ có thể lễ phép ứng phó: "Cảm ơn."

Chỉ hai chữ là đủ rồi, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.

Thời gian đã gần mười giờ tối, rốt cục dưới tình huống mọi người uống không nổi kết thúc bữa tiệc này.

Đàn ông trên cơ bản đều uống say, phụ nữ đều rất bảo thủ, không uống bao nhiêu.

Quý Liên Tinh đứng dậy, gửi một tin nhắn cho Giang Thự, nói chắc trong vòng mười phút sẽ xuống.

La Dung tính tiền, nói bữa này cô ấy mời, đại tỷ muốn mời cơm, mọi người cũng không tranh.

Tôn Khiết và Quý Liên Tinh đi song song nhau, hai người còn đang thương lượng chuyện nhận người.

"Sắp đến mùa tốt nghiệp rồi, chúng ta có thể tuyển một số sinh viên, cô đừng xem thường họ, năng lực rất tốt." Tôn Khiết nói.

Quý Liên Tinh tỏ vẻ đồng ý, "Tôi chính là nghĩ như vậy."

"Đúng rồi, lát nữa cô về nhà thế nào?"

"Bạn tôi tới đón tôi, còn cô?"

"Hôm nay tôi không lái xe, lát nữa đón xe về." Tôn Khiết và Quý Liên Tinh cùng xuống lầu, đi tới cửa nhà hàng, mọi người nói lời tạm biệt.

La Dung ngồi lên xe riêng, đi nhanh nhất. Những đàn ông say rượu còn lại tìm người lái hộ cũng về nhà.

Chỉ có Tôn Khiết và Quý Liên Tinh còn đứng ở đầu đường, Quý Liên Tinh chưa đi, nàng vốn định làm người cuối cùng rời đi, kết quả Tôn Khiết đón xe vẫn không bắt được.

Quý Liên Tinh suy nghĩ có nên chở cô nàng một đoạn đường hay không? Dù sao con gái buổi tối đón xe vẫn có tai họa ngầm về an toàn.

"Cô gọi được xe không? Tôi có thể nhờ bạn tôi chở cô một đoạn."

Tôn Khiết cũng rất khách khí, lắc đầu, "Không cần không cần, tôi không làm phiền cô đâu." Cô ấy lại nhìn điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, "Đã có tài xế nhận đơn rồi, đang trên đường tới đây."

Đối phương không có ý đó, Quý Liên Tinh cũng không cưỡng cầu, "À à, vậy tôi đi trước?"

Tôn Khiết mím môi cười nói: "Được, tạm biệt."

Xe của Giang Thự đã dừng ở ven đường, Quý Liên Tinh và Tôn Khiết nói tạm biệt, xoay người đi về phía xe.

Mới vừa đi tới bên cạnh xe, phía sau truyền đến giọng Tôn Khiết: "Tiểu Quý!"

Cùng lúc đó Giang Thự hạ cửa sổ xe xuống, cười nhìn về phía Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh quay đầu, nhìn Tôn Khiết.

"À, suýt nữa quên mất, bộ sạc của cô!"

Quý Liên Tinh mới nhớ ra vừa mới cho Tôn Khiết mượn sạc pin dùng một chút.

Tôn Khiết tiến lên hai bước, đặt sạc điện trong tay Quý Liên Tinh, nụ cười trên mặt nở rộ: "Ngày mai chúng ta gặp lại ~"

"Được ~ Ngày mai gặp!"

Tôn Khiết là một người nhiệt tình, nghĩ đến bạn của Quý Liên Tinh hình như đang ở trong xe, cô nàng cúi người xuống, chuẩn bị chào hỏi người bạn này.

Kết quả trong nháy mắt cúi đầu, khuôn mặt Giang Thự xuất hiện trong tầm mắt Tôn Khiết, nụ cười trên mặt cô nàng lập tức cứng lại......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương