Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
22: Thật Khờ Giang Thử Thử


Thời điểm Giang Tiểu Đàn nghe được câu "Con lại đây" kia, có chút sợ hãi.
Thông thường Giang Thự chỉ cần hô thẳng tên cô bé, như vậy nhất định là mang theo một chút cảm xúc.
Giang Thự bình thường đối với cô bé không tồi, nhưng nghiêm khắc lên cũng là thật sự dọa người.

Xuất phát từ uy nghiêm áp bách, Giang Tiểu Đàn buông lỏng tay Quý Liên Tinh ra, đi về phía Giang Thự.
"Nhím Nhỏ, lát nữa thu dọn xong rồi xuống dưới ăn sáng." Giọng điệu Giang Thự nhàn nhạt, không có cảm xúc gì đặc biệt.
Để lại một câu như vậy, liền nắm tay Giang Tiểu Đàn rời đi.
Mới vừa đi ra khỏi phòng, Giang Thự liền buông lỏng tay Giang Tiểu Đàn ra.
"Thử Thử......"
"Kêu cô cô."
"Cô cô." Giang Tiểu Đàn trộm nhìn Giang Thự một cái, ngập ngừng nói.
"Về sau không được nói những lời đó với chị gái kia, có nghe không?" Giọng điệu Giang Thự cũng không hung dữ, muốn thật sự hung dữ với Giang Tiểu Đàn còn không đến mức, chỉ là so bình thường nghiêm túc hơn một chút.
Giang Tiểu Đàn không hiểu được cảm xúc vi diệu giữa người lớn, có chút hoang mang: "Không cho nói cái gì ạ? Nói chị ấy xinh đẹp sao?"
"Không phải." Giang Thự có chút bực bội, loại bực bội này không với Giang Tiểu Đàn, mà với bản thân cô, "Lần sau đừng nói với chị gái đó rằng chị ấy xinh đẹp hơn những chị gái khác."
"À......" Giang Tiểu Đàn như suy tư gì, ngẩng đầu nhìn Giang Thự, lại nói: "Nhưng chị ấy thật sự xinh đẹp hơn những chị gái khác mà!"
Giang Thự cảm thấy mình không thể giải thích điều này với một đứa trẻ, chỉ có thể lời ít mà ý nhiều: "Về sau không được phép nói chị gái khác, đừng nói mấy chữ này, ngoan, nghe lời cô."
Giang Tiểu Đàn không gật đầu, một đôi mắt sáng ngời nhìn Giang Thự, dùng logic của trẻ con tiếp tục trả lời: "Nhưng rõ ràng còn có chị gái khác."
Giọng cô bé rất nhỏ, nhưng cũng đủ truyền tới tai Giang Thự.
Giang Tiểu Đàn nói không sai, thật sự có chị gái khác, hơn nữa không chỉ có một người, nhưng đều là chuyện trước đây, cô sẽ không đồng thời có hai người tình nhân.
Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, sẽ không câu nệ nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, chỉ tập trung vào sự thật, đặc biệt là đứa trẻ được bao bọc quá kỹ như Tiểu Đàn, càng không biết xem sắc mặt.
Giang Thự chỉ có thể không tiếng động thở dài, đồng ngôn vô kỵ mà, cô không thể trách cô bé, huống chi Giang Tiểu Đàn chính là nói thật.
"Tiểu Đàn, chị gái này không giống." Giang Thự thay đổi góc độ nói.
"Không giống chỗ nào ạ?" Giang Tiểu Đàn cực kỳ tò mò.
Giang Thự trầm mặc hai giây, từ bỏ, cô có thể nói với đứa trẻ này đạo lý và logic gì đây?
"Không có gì, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Giang Tiểu Đàn tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng cô bé có thể cảm nhận được cảm xúc của Giang Thự, giống như cảm thấy cô có một chút không vui.
Bữa sáng rất phong phú, cô hâm nóng sữa cho Giang Tiểu Đàn, còn làm cho cô bé một cái trứng hấp, cùng với ngũ cốc hoa quả.
Mấy món ăn này có thể cho Giang Tiểu Đàn no, hơn nữa không dễ mập lên.
Quý Liên Tinh cũng rất nhanh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy ba người ngồi vào bàn ăn, ánh mắt đầu tiên là cùng tiếp xúc với Lý Hướng Ngạn.
"Anh Tiểu Lý." Quý Liên Tinh chủ động gọi anh.
Lý Hướng Ngạn cười gật đầu, "Ừm ừm, buổi sáng tốt lành."
Giang Thự kéo ra cái ghế bên cạnh mình, "Tới đây, ăn cơm."
Cô nói chuyện với Quý Liên Tinh rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều, Lý Hướng Ngạn nghe xong cả người đều nổi da gà, nghĩ thầm Giang Thự cũng có lúc ôn nhu như vậy sao?
Bữa sáng bình thường diễn ra, có lẽ bởi vì mọi người khá dễ tính nên Quý Liên Tinh cũng không cảm thấy quá câu nệ.
Nàng và Giang Tiểu Đàn đều đang nghiêm túc ăn cơm, một bên ăn một bên nghe Lý Hướng Ngạn và Giang Thự nói chuyện phiếm.
Lý Hướng Ngạn nổi lên nói chuyện công việc.
"Tuần sau thời gian đã ấn định, Trương Danh Nhạc nói thứ ba ông ta rảnh, buổi tối 7 giờ, chỗ cũ khách sạn Lục Châu."
"Được." Giang Thự bưng ly lên, nhấp một ngụm cà phê, tai đang nghe Lý Hướng Ngạn nói chuyện, ánh mắt lại dừng ở trên mặt Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh ăn cơm rất nhỏ rất chậm, nàng nhai chậm rãi, cho người ta cảm giác không có một hạt thức ăn nào bị lãng phí.

Lịch sự nho nhã, nhấm nuốt đồng thời miệng đóng mở, đôi môi hồng nhạt tỏa sáng lấp lánh khiến Giang Thự có dục niệm muốn hôn nàng.
Lộc cộc, Giang Thự nuốt ngụm cà phê nhỏ trong miệng.
Lý Hướng Ngạn tiếp tục nói: "Năm ngoái công ty hợp tác với Trương Danh Nhạc khiến ông ta không hài lòng, nửa đường dừng lại, người này, có hơi kén chọn, thời điểm em nói chuyện với ông ta tế một chút, tinh một chút."
"Ừm." Giang Thự dịch khai ánh mắt, rút một tờ giấy đưa cho Giang Tiểu Đàn, lau miệng cho cô bé, lại tiếp Lý Hướng Ngạn nói: "Tên Trương Danh Nhạc này, em ấn tượng rất sâu, nói sinh hoạt cá nhân của ông ta vẫn hỗn loạn như vậy sao?"
"Hẳn là vậy, dù sao vợ ông ta cũng mặc kệ ông ta, theo anh biết ông ta thường xuyên lưu luyến với quán bar, thường xuyên đêm không về ngủ." Lý Hướng Ngạn giống như nhớ tới cái gì, "Người này, nói như thế nào nhỉ......!Dù sao cũng chỉ là hợp tác làm ăn, cũng chỉ bình thường quen biết là được."
Giang Thự gật đầu tỏ vẻ nhận đồng: "Không nghĩ tới thâm giao."
Sau khi Giang Tiểu Đàn cơm nước xong xuôi, nói là hôm nay muốn đi công viên giải trí chơi.
Giang Thự nhìn về phía Quý Liên Tinh, ánh mắt dò hỏi nàng.
"Giang tổng tôi không được, buổi chiều tôi có hẹn."
"Không sao, em cứ bận của em đi."
Quý Liên Tinh cũng có cuộc sống riêng, không thể can thiệp quá nhiều, Giang Thự nghĩ thầm.
Vì thế bữa sáng trôi qua, Quý Liên Tinh thu dọn xong rời đi, nàng hôm nay thật sự có việc phải làm.
Dụ Mộng cuối tuần vẫn tăng ca như cũ, ban ngày tạm thời không rảnh.

Em trai cô ấy tới tìm cô ấy chơi, vì thế tìm Quý Liên Tinh hỗ trợ, bảo nàng mang em trai cô ấy tùy tiện đi dạo.
Quý Liên Tinh không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Dụ Mộng giúp nàng nhiều như vậy, bạn bè chiếu cố lẫn nhau là điều đương nhiên.
Sau khi ra khỏi nhà Giang Thự, Quý Liên Tinh đầu tiên là về Tống gia tam viện thay một bộ quần áo khác, trang điểm nhẹ, sau đó đi thẳng đến nhà ga, đợi gần nửa giờ, em trai Dụ Mộng mới từ nhà ga ra tới.
Cậu tên Dụ Bân, năm nay mới vừa vào đại học, học ở thành phố B bên cạnh và là sinh viên thể thao.
Vận động quanh năm, cho nên người có vẻ đặc biệt cao tráng, một thân cơ bắp rắn chắc, làn da ngăm đen, chàng trai vận động tỏa nắng.
Khi nhìn thấy Quý Liên Tinh, Dụ Bân vẫy tay với nàng từ, cười lộ ra một hàm răng trắng tinh.
"Chị Tinh."
Cậu vẫn luôn gọi nàng như vậy, từ lúc Quý Liên Tinh còn học cao trung.
"Chậc, em đã cao lên rồi."
"Một chút ạ." Dụ Bân cao 1m85, đứng ở trước mặt Quý Liên Tinh cũng đè ép một cái đầu nàng, tiếng nói cũng trở nên thành thục: "Chị của em có phải 6 giờ chiều mới tan tầm không?"
"Đúng vậy, chị đưa em đi dạo?"
"Haizz, đều nói không cần rồi." Dụ Bân nhìn Quý Liên Tinh, nghĩ thầm Quý Liên Tinh cũng là nhiệt tình, lại sửa lời nói: "Nhưng hai chúng ta đi dạo cũng không thành vấn đề, đúng lúc chưa từng tới thành phố A, chị Tinh chị dẫn em đi đi."
Quý Liên Tinh chụp bắp tay cậu một chút, cười nói: "Gần đây cùng bạn gái thế nào?"
Dụ Bân híp mắt cười nói: "Giống như trước đây, ha ha."

Dụ Bân là chàng trai tốt, ít nhất Quý Liên Tinh vẫn luôn cảm thấy như vậy, có lẽ nguyên nhân là được gia đình giáo dục, cậu hiểu được phải tôn trọng con gái như thế nào, cũng nguyên nhân chính là vì như vậy, Quý Liên Tinh xem cậu như em trai.
Hai người đã hơn nửa năm không gặp, nhưng cũng không hề xa lạ, tùy tiện trò chuyện, nghĩ đến đâu nói đến đó, nói xong cái đó, còn nói về quá khứ và tương lai..
Quý Liên Tinh dẫn cậu đến trung tâm thành phố đi dạo, đơn giản cũng là đường phố có một ít dân bản xứ đã dạo, nhưng người bên ngoài lần đầu tiên tới vẫn là sẽ có cảm giác mới mẻ.
Dụ Bân nhìn thấy một tiệm trà sữa, hỏi Quý Liên Tinh uống không, Quý Liên Tinh vừa thấy, là tiệm đêm qua cùng Giang Thự đi ngang qua không uống.
"Uống, em gọi cái gì? Chị mời em."
Dụ Bân đã lấy di động ra quét mã, "Không không, chị Tinh, em mời chị, một ly trà sữa em vẫn là có thể mời."
Cậu gọi cho bản thân một ly, gọi cho Quý Liên Tinh một ly, hai người ngồi ở trong tiệm chờ.
"Chị Tinh, chị có quen sống ở đây không? Chị của em nói chị hiện tại cùng người khác thuê nhà."
"Cũng được thôi, công việc chị rất bận, thời gian ở nhà không nhiều lắm."
"Nga, vậy còn tiền của anh trai chị thì sao?"
Dụ Bân đã biết, Quý Tư Vũ đã khét tiếng từ lâu, mọi người đều sống ở một huyện thành nhỏ, biết mọi thứ tận gốc rễ.
"Tiền trả hết rồi." Quý Liên Tinh cúi đầu, không nói gì khác.
Dụ Bân có chút kinh ngạc, nhưng đột nhiên hình như ý thức được cái gì, không truy vấn nữa, ngẩng đầu nhìn về phía quầy, nói: "Em đi xem trà sữa xong chưa."
Quý Liên Tinh đầu óc rất loạn, lại nghĩ tới Giang Thự.

Vừa rồi Dụ Bân hỏi như vậy, làm trong lòng nàng có loại cảm thấy thẹn lại chui ra tới.
Người a, thật là muốn mệnh.
Không bao lâu, Dụ Bân cầm hai cốc trà sữa tới.
"Chị Tinh, chị uống ly nào? 100 đường và 50 đường?"
"Một ly lớn như vậy......!Ách, chị uống 50 đường đi."
"Được." Dụ Bân hợp với ống hút trà sữa cùng đưa cho Quý Liên Tinh, kết quả Dụ Bân bị trượt tay, Quý Liên Tinh còn chưa có cầm lấy cậu liền buông lỏng tay ra, vì thế trà sữa nóng hầm hập lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Trà sữa rơi xuống đất bắn tung tóe lên ống quần hai người.
"Ối! Trượt tay, chị Tinh em lau sạch cho chị!" Dụ Bân lấy khăn giấy ra, liền phải khom lưng lau ống quần cho Quý Liên Tinh.
"Không sao không sao." Quý Liên Tinh duỗi tay dìu cậu lên, nếu Dụ Bân thật sự lau chân cho nàng, vẫn là có chút không ổn, "Chúng ta thu dọn trà sữa dưới sàn một chút."
Vì thế hai người ngồi xổm xuống, nhặt cốc trà sữa lên, Dụ Bân trong lòng vẫn là có chút băn khoăn, đem giấy dư lại đều đưa cho Quý Liên Tinh, "Chị Tinh, mau lau đi, vốn dĩ nói mời chị uống trà sữa, hiện tại đều bị ống quần uống."
"Được được, em cũng lau đi." Quý Liên Tinh lấy ra một tờ giấy, bảo Dụ Bân lau giày một chút.
Hai người ngồi xổm trên mặt đất, gần đến mức không có sự tiếp xúc thân thể nào, nhưng nhìn từ xa lại có cảm giác có chút thân mật.
Đường cái đối diện.
Giang Thự nắm tay Giang Tiểu Đàn đang đợi đèn đỏ.
"Thử Thử, cô nói tiệm trà sữa kia ở chỗ nào ạ? Không phải cô nói đếm ngược 10 giây liền đến sao? Con đã đếm mười lần 10 giây rồi!"
"Con lại đếm mấy chục lần." Giang Thự có chút có lệ, rõ ràng thất thần.
Cô nhìn chằm chằm vào tiệm trà sữa đối diện bên đường kia, thấy Quý Liên Tinh cùng một chàng trai lau giày và ống quần, sau đó hai người nói nói cười cười đi vứt trà sữa, lại tiếp tục đi dạo phố.
Quý Liên Tinh cười rất vui vẻ, chàng trai kia cũng vậy, chàng trai rất cao, dung mạo trung bình, nếu nói là bạn trai, sẽ làm người ta có cảm giác an toàn.
Đèn đỏ chuyển xanh.
"Thử Thử, qua đường thôi."
"Được."
Giang Thự dẫn theo Giang Tiểu Đàn đi qua lối đi bộ, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Là cô quá tự tin? Ngày đó nói với Quý Liên Tinh phải làm tình nhân, cô liền cho rằng Quý Liên Tinh là độc thân, cho nên cũng không có hỏi nàng quá nhiều.
Vì thế cũng đã quên loại khả năng này, ngộ nhỡ nàng có bạn trai thì sao? Hoặc là nói, cho dù không có, ngộ nhỡ nàng có người mình thích thì sao?
Nhớ lại lúc trước Quý Liên Tinh do dự, Giang Thự bắt đầu phỏng đoán, đối phương là bởi vì có đối tượng cho nên mới từ chối phải không?
Lại thông qua bề ngoài cùng cách ăn nói của chàng trai, Giang Thự cảm thấy chàng trai hẳn là thẳng.
Sau khi xác nhận một khả năng nào đó, thế nhưng Giang Thự cảm thấy trong lòng buồn đến hoảng.

Cảm giác đó giống như uống một chai giấm, toàn thân đều không thoải mái và chua lòm.
Quý Liên Tinh không cùng cô đi dạo phố, mà đi cùng chàng trai kia, nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng, tương phản quá lớn, Giang Thự trong lòng đáng giận chiếm hữu tràn ra tới, Quý Liên Tinh trong ấn tượng chỉ cười với cô một hai lần, còn đều là cười nhợt nhạt.
Nghĩ đến đây, Giang Thự trong lòng đổ đến càng luống cuống.
"Thử Thử, là tiệm này sao?" Giọng Giang Tiểu Đàn lại lần nữa vang lên.
"Ừm, con chỉ có thể uống sữa chua thôi."
"Vâng ạ ~" Giang Tiểu Đàn nhìn giá thực đơn bắt đầu gọi món, cô bé còn chưa biết chữ, chỉ có thể xem hình, còn bảo nhân viên công tác đề cử cho cô bé.
Thừa dịp thời gian rảnh khi Giang Tiểu Đàn gọi món, Giang Thự lấy ra di động gửi tin nhắn cho Quý Liên Tinh:
【 Đang làm gì đó? 】
Nhìn chằm chằm khung chat vài giây, thế mà Giang Thự thực sự đã sử dụng một chức năng mà cô chưa bao giờ sử dụng: Vỗ vỗ.
Khung chat biểu hiện: Tôi vỗ vỗ "Nhím Nhỏ", cô nhìn chằm chằm màn hình nhìn trong chốc lát, bên kia cũng không có biểu hiện đang trả lời.
Được, không trả lời tin nhắn.
Giang Thự cất điện thoại vào trong túi, qua hai giây, lại lấy ra nhìn thoáng qua, lại có chút hối hận bản thân sử dụng "Vỗ vỗ".
"Thử Thử, con có thể uống cái này không?" Giang Tiểu Đàn chỉ vào một loại sữa uống kinh điển, hàm lượng đường thấp, được làm từ nguyên liệu tươi ngon trong cửa hàng.
"Có thể." Cô quét mã trả tiền, Giang Tiểu Đàn đứng ở một bên, trong mắt cô bé chỉ có trà sữa.
Mà Giang Thự đứng ở bên cạnh, mặc không lên tiếng, tâm tình dần dần nôn nóng.

Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây và khá buồn rầu vì tính chiếm hữu không thể kiểm soát này.
Khi Giang Thự lấy di động ra xem tin nhắn lần thứ năm, cuối cùng Quý Liên Tinh cũng phản hồi lại cô.
Đó là một cuộc gọi thoại.

Giang Thự thậm chí không nghĩ gì và trả lời ngay lập tức.
"Alo, Giang tổng?"
"Ừm."
"Tôi đang đi dạo phố."
"À."
"Tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì."
Quý Liên Tinh bên kia sửng sốt một chút, "Hoá ra không có việc gì a, tôi xem chị sử dụng "Vỗ vỗ", tôi còn tưởng rằng chị có việc gấp gì."
"Không có việc gấp, vỗ vỗ kia hẳn là gõ nhâm thôi." Giọng điệu Giang Thự tương đối vững vàng, đầu dây bên kia Quý Liên Tinh căn bản nghe không ra manh mối gì, cho nên hoàn toàn không nghĩ nhiều.
"À à." Quý Liên Tinh không biết nói cái gì, nhưng nàng thật sự không muốn cúp điện thoại, vì thế trầm mặc, chờ Giang Thự nói.
"Đi dạo phố cùng ai?" Giang Thự nhịn không được hỏi.
Quý Liên Tinh nhìn Dụ Bân bên cạnh, chỉ tốn nửa giây liền cho hồi đáp: "Cùng bạn."
Đáng giận, đáp án cô muốn rõ ràng không phải cái này, nhưng Quý Liên Tinh chính là hoàn hảo tránh đi câu trả lời đó.

Nói cho cô là nam hay nữ liền khó như vậy sao? Nếu nói là nam, vậy cô liền sẽ hỏi tiếp.
Nhưng hai chữ bạn bè, trực tiếp ngăn chặn dục vọng Giang Thự hỏi xuống, tính tình cao ngạo, Giang Thự không cho phép bản thân lại đi hỏi saua, vì thế chuyển chủ đề: "Buổi tối em sắp xếp như thế nào?"
"Đi hát a." Quý Liên Tinh nghĩ thầm trừ đi hát nàng còn có thể làm gì? Cảm giác Giang Thự giống như đang hỏi vô nghĩa, nhưng ai bảo cô là Giang Thự chứ, vô nghĩa cũng dễ nghe.
"À ~ buổi tối tôi tới đón em?"
Quý Liên Tinh lại nhìn Dụ Bân, xoay người, cách cậu xa chút, để ngừa cậu không nghe thấy cuộc trò chuyện tiếp theo.
"Không cần đâu Giang tổng, hát xong tôi muốn cùng bạn đi ăn bữa cơm, đại khái 12 giờ về nhà."
Bên này Giang Thự trầm mặc không nói, lúc này trà sữa của Giang Tiểu Đàn đã xong, cô bé cắm ống hút, đưa tới miệng Giang Thự, nhỏ giọng nói: "Thử Thử uống trước."
Giang Thự một tay cầm điện thoại, mặt vô biểu tình há mồm nhấp một ngụm.

Lúc nuốt trà sữa nuốt xuống trong nháy mắt, nói với Quý Liên Tinh: "Được, vậy em chơi đi.

Tôi cùng Tiểu Đàn đi dạo khu vui chơi."
Giọng điệu vẫn là tương đương nhạt nhẽo, thế cho nên Quý Liên Tinh không có phát hiện bất kỳ cái gì dị thường.
"Ừm ừm được Giang tổng ~"
Giang Thự bên kia đã hoả tốc cúp điện thoại, liền một câu kết thúc cũng không có.
Lúc này Quý Liên Tinh mới cảm nhận được một chút, Giang Thự tức giận? Nhưng cẩn thận tưởng tượng, nàng không trêu chọc cô mà, không có lý do gì tức giận, đó chính là do nàng suy nghĩ nhiều.
Dụ Bân bên này thò qua tới hỏi nàng: "Chị Tinh, yêu đương à?"
"Hả?" Quý Liên Tinh lắc đầu, "Không đúng không đúng không phải."
"Em thấy chị vừa rồi mặt đều cười nở hoa rồi nha ~ hơn nữa cùng hắn nói cái gì vậy, còn không cho em nghe?"
Quý Liên Tinh cất điện thoại vào trong túi, chỉ dùng hai chữ trả lời cậu: "Bí mật."
Cả buổi chiều trôi qua thật nhanh, kỳ thật cũng không dạo gì, ăn chút đồ ăn vặt bên đường, lại dọc theo đường phố xoay hai vòng, cũng đã đến 5 giờ rưỡi.
Cuối tuần Dụ Mộng tan tầm lúc 6 giờ, cô ấy cũng làm việc ở CBD, nói là hôm nay có thể về trước 10 phút.

Vì thế Quý Liên Tinh cùng Dụ Bân chậm rãi đi về phía công ty của cô ấy.
"Chị Tinh, chị nói chị của em lớn lên cũng không tệ, tại sao chị ấy lại không yêu đương?"
"Chị em a, cậu ấy không có loại dục vọng thế tục này."
Nói đến Dụ Mộng, Quý Liên Tinh cảm thấy cô ấy là người dễ xúc động nhất, là loại người theo đạo Phật, cô gái này nói cô ấy chỉ yêu tiền, không yêu loài người, liền tàn nhẫn như vậy.
"Cái loại không có dục vọng thế tục sao? Nhưng em nhớ rõ chị của em hình như có mối tình đầu."
"Nhưng em đừng ở trước mặt cậu ấy mà nhắc đến mối tình đầu của cậu ấy, cậu ấy khẳng định sẽ nổi giận."
Dụ Bân hậu tri hậu giác, "A, khó trách chị của em không yêu đương, hoá ra mối tình đầu của chị ấy là tên cặn bã a ~"
Quý Liên Tinh không nói tiếp, về mối tình đầu của Dụ Mộng, có lẽ chỉ có nàng biết tình hình thực tế.

Tất cả mọi người cho rằng cô ấy nói chính là một chàng trai, trên thực tế mối tình đầu của Dụ Mộng là một cô gái hơn cô ấy 8 tuổi.
Dụ Bân còn muốn tiếp tục hỏi, một câu lại một vấn đề đều bị Quý Liên Tinh phá hỏng.
5 giờ 55 phút, Dụ Mộng xách theo túi, vội vội vàng vàng từ tòa nhà tài chính đi ra, chị em hai người gặp nhau, Quý Liên Tinh hoàn thành nhiệm vụ.
"Mình phải chạy qua bên đó, đêm nay diễn lúc 7 giờ." Quý Liên Tinh nói.
Dụ Mộng gật đầu, "Vậy 10 giờ gặp lại, chúng ta cùng ăn khuya."
"Không thành vấn đề ha ~"

Cuối tuần đi hát đối với Quý Liên Tinh mà nói đã thành thói quen, một ngày có thể kiếm 500 tệ, đương nhiên, nếu gặp được đại ngạch đánh thưởng có thể kiếm càng nhiều.
Hôm nay nàng trang điểm màu khói, ôm guitar điện, đúng giờ xuất hiện ở trung tâm sân khấu quán bar Pilot.
Trải qua sự kiện đánh thưởng lần trước, hơn nữa bản thân nàng tiếng hát cũng không tồi, lần này nghe nàng ca hát rõ ràng nhiều người hơn.
"Chào mọi người, tôi là Bella, còn nhớ tôi chứ?" Giọng Quý Liên Tinh trầm thấp mê người.
"Nhớ!!!" Người hâm mộ số một là nam, đã bắt đầu thét chói tai, "Bella anh yêu em!!!"
Ánh mắt Quý Liên Tinh không có dừng ở trên người chàng trai kia, mà là cúi đầu, ngón tay kích thích gảy đàn guitar, không nói nhiều về hợp âm đầu tiên và thường đều là hát trực tiếp.
"Hôm nay bài hát đầu tiên, tên gọi 《 Ánh trăng tròn ngày hôm qua 》, tặng cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích."
Khi hát lên câu đầu tiên, nàng ngẩng đầu, hướng mắt nhìn lầu hai, giờ này ngày hôm qua, Giang Thự liền ngồi ở nơi đó.
Kỳ thật tối hôm qua nhìn đến cô ngồi ở chỗ đó, Quý Liên Tinh thật sự rất vui, nếu không có năm vạn tệ đánh thưởng kia thì tốt rồi, cho dù không có tiền, nàng cũng nguyện ý hát cho cô nghe.
Ngày hôm qua Giang Thự ở đây, cho nên ánh trăng ngày hôm qua thật là tròn.
"Đêm qua, trăng tròn sáng, thấu tiến quang, nhận người thưởng thức.

Người nhớ, tự tàng, trăng có chuyện, mời người tương vọng." Quý Liên Tinh đắm chìm trong đó, giọng hát lãng mạn lại gợi cảm, nghe nàng hát có cảm giác như có một bức tranh hiện ra trước mắt..
Fan số một đứng phía dưới mê mẩn, một đôi mắt lộ ra tình yêu đều sắp đem người chung quanh dìm chết.
Nhưng Quý Liên Tinh từ đầu tới cuối không có liếc hắn một cái, chỉ đắm chìm vào trong bài hát.

Nàng rất cảm tạ những người đã ủng hộ nàng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cảm tạ, không có khả năng cùng những người này có nhiều tình cảm.
Bài hát này mới vừa hát xong, sau lưng lại lần nữa bắt đầu lập loè pháo hoa, tổng cộng 20 cái, là đến từ số VIP03 Trương tiên sinh.

Hai ngày liên tiếp nhận được đánh thưởng kếch dù, Quý Liên Tinh khá bối rối.
"Cảm ơn Trương tiên sinh."
Mọi người nhìn về phía số 03 trên tầng hai, một người đàn ông đeo kính râm đưa tay ra, giơ ngón tay cái lên, cách không kêu nói: "Hát không tồi!"
"Cảm ơn." Quý Liên Tinh ngoại trừ cảm ơn, cũng không biết nói cái gì.
Trương Danh Nhạc lại thêm 5 cái pháo hoa, hỏi Quý Liên Tinh có thể lại hát cho hắn một bài hay không.
Khách hàng có yêu cầu, đương nhiên không thể từ chối, huống chi quy định ở quán bar chính là như vậy, chỉ cần một pháo hoa đã có thể hát.
"Không thành vấn đề, Trương tiên sinh, ngài muốn nghe bài gì?"
"Đem bài hát vừa rồi hát lại lần nữa!" Trương Danh Nhạc rõ ràng không phải muốn nghe Quý Liên Tinh hát, mà là thích loại cảm giác tiêu tiền sai khiến người.
"Được, lại hát 《 Ánh trăng tròn hôm qua 》tặng cho Trương tiên sinh."
Trương Danh Nhạc vui vẻ thoải mái, nghe được tương đương vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn tới quán bar Pilot, đến nỗi vì sao tới, là bởi vì nghe nói nơi này nhiều người trẻ tuổi.

Quả nhiên người trẻ tuổi chính là không giống nhau, có thể nói là chỗ nào cũng không giống, ví dụ như ngoại hình, khiến hắn hài lòng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Phó tổng ngồi cùng bàn với hắn cũng xem đến mùi ngon, ánh mắt hai người đều là dừng ở trên người Quý Liên Tinh.
"Vương tổng, cô gái này thế nào?"
"Tôi cảm thấy không tồi.

Trương tổng anh thích?"
"Thích là thích, không biết cô ta có nguyện ý hay không."
"Nhìn dáng vẻ có chút giống sinh viên." Vương tổng nói, ánh mắt hắn cùng Trương Danh Nhạc đối thượng, hai người đều là lộ ra nụ cười.
Trên đời này, có quang minh sẽ có hắc ám, có thuần khiết sẽ có xấu xa, bên trong sạch sẽ sẽ có dơ bẩn, người thiện lương cũng sẽ có tà ác quang mang.
Giống Trương Danh Nhạc như vậy càng không cần phải nói, hắn đang đánh chủ ý lên người Quý Liên Tinh, hắn suy nghĩ, nếu Quý Liên Tinh là loại người trong tưởng tượng của hắn mà nói, cái giá nào cũng sẽ bắt lấy nàng.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Danh Nhạc tìm sinh viên, cho nên hắn tương đối có kinh nghiệm.
"Tiểu Vương, anh chờ đợi tìm lão bản hỏi phương thức liên lạc của cô ta, lấy một tấm card cho tôi."
Tấm card kỳ thật chính là danh thiếp, hắn ở quán bar khác cũng trải qua chuyện như vậy, nếu có lão bản muốn tấm card, một số con mồi sẽ chủ động đưa tới cửa, chỉ cần tiền đủ nhiều.
Ánh mắt Trương Danh Nhạc lại lần nữa dừng ở trên người Quý Liên Tinh.
Mây mù lượn lờ, ngồi ở trong đó, mỹ lệ mà gợi cảm tiếng hát vòng tiến microphone, đem nàng cả người lười biếng và lãnh cảm phát ra đến vô cùng nhuần nhuyễn, một đôi mắt thờ ơ không có chút tin tức, giống như nàng ai cũng không yêu, ai cũng không muốn nhìn, kiêu hãnh như một con mèo trắng ngỗ ngược.
"Nhất định phải lấy được phương thức liên lạc của cô ta." Trương Danh Nhạc nói với phó tổng.
Một hồi hát xuống dưới, Quý Liên Tinh khá mỏi mệt, ở hậu đài thu dọn xong chuẩn bị chạy lấy người.
Mặc dù hôm nay thu vào gấp bội, nhưng cũng không có cái loại sung sướng trong tưởng tượng, bởi vì người chuyển tiền càng nhiều, đại biểu nàng càng bị chú ý, từ góc độ đơn thuần chỉ là muốn kiếm chút tiền, quá bị chú ý kỳ thật không tốt.
Nàng chỉ là muốn đem ba tháng cuối cùng hát xong lấy tiền chạy lấy người mà thôi, không hy vọng trên đường xuất hiện ngã rẽ gì.
"Bella, anh La kêu cô đến một chuyến." Quản lý viên chuyên môn chạy tới nói với Quý Liên Tinh.
Anh La là quản lý quán bar, cũng là người trả tiền lương cho Quý Liên Tinh, một tháng cô hát tám lần, tiền lương tháng kết, đúng lúc hôm nay tới thời điểm kết tiền lương.
"Được." Quý Liên Tinh xoay người đi đến phòng nghỉ của anh La, mới vừa đi hai bước cảm thấy không thích hợp, tình huống thông thường mà nói, tiền lương đều là trực tiếp chuyển khoản WeChat, sẽ không giáp mặt, cũng không biết gọi nàng đến phòng nghỉ rốt cuộc là vì cái gì.
Dụ Mộng và Dụ Bân đã ở ngoài cửa quán bar chờ nàng, Quý Liên Tinh để mắt tới, gửi tin nhắn cho Dụ Mộng, nói cho cô ấy nếu mười phút nữa chưa ra thì liền tiến vào tìm nàng.
Phòng nghỉ anh La là căn phòng ở tận trong cùng của quán bar, Quý Liên Tinh đi ở trên hành lang, bốn phía ánh sáng tối tăm, một luồng hương vị khói rượu chui vào trong lỗ mũi, nghe lên không quá thoải mái.
Thời điểm Quý Liên Tinh đi vào, hắn cùng mấy người nữa đang ở hút thuốc trò chuyện cái gì.
"Ai, Tiểu Quý." Anh La vẫy tay về phía nàng.
Bởi vì nam quá nhiều, xuất phát từ bảo vệ chính mình, nàng đứng ở cửa không nhúc nhích, ngoài miệng đang nói: "Anh La ngài tìm tôi có việc?"
"Nào nào, các người đi ra ngoài trước một chút, tôi cùng cô ấy tâm sự."
Mấy người kia đứng dậy đi ra ngoài, Quý Liên Tinh mới đi đến bên cạnh anh La.
Nàng đối với anh La hiểu biết không sâu, nhưng đại khái biết tính cách người này, tính tình rất thẳng, tương đối ngay thẳng, nhưng cụ thể có phải thật sự ngay thẳng hay không nàng cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc có người rất dối trá.
"Là thế này." Anh La ngậm điếu thuốc, nhả một chút khói, "Có người vừa mới tìm tôi muốn phương thức liên hệ của cô, tạm thời tôi vẫn chưa cho."
Hoá ra là bởi vì việc này, đến nỗi là ai muốn phương thức liên lạc, Quý Liên Tinh trong lòng đã có cái số.
"Đừng cho, anh La."
La ca ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh, hắn đối cô nương này ấn tượng thật sự quá khắc sâu, nửa năm trước khi nàng tới xin việc, nàng rất lịch sự và khiêm tốn, trên người mang khí chất văn nghệ như vậy, vừa thấy liền không thích hợp hát ở quán bar.

Không ngờ trong buổi thử giọng tựa như thay đổi thành cá nhân khác, vì thế tuyển dụng nàng, trong suốt thời gian nàng hát ở đây, chưa từng xảy ra vấn đề gì, còn kéo tới Pilot không ít nhân khí.
Sau một lúc lâu, hắn bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, phát ra âm thanh xèo xèo, đẩy một tấm danh thiếp đến trước mặt Quý Liên Tinh, nói: "Đối phương hỏi tôi cô có phải học sinh hay không, tôi nói không phải, hắn nói cho mười vạn một tháng, bảo cô suy xét một chút, tôi chỉ là gửi lời nhắn thôi."
Quý Liên Tinh nhìn thấy trên danh thiếp viết ba chữ "Trương Danh Nhạc", trong óc đột nhiên hiện ra lúc sáng ăn cơm, Lý Hướng Ngạn và Giang Thự nói khách hàng kia, hình như cũng là cái tên này?
"Không được không được." Nàng lắc đầu, đem danh thiếp đẩy trở về, "Anh La, tôi chỉ là muốn hát mà thôi, tôi có đối tượng rồi."
Anh La lộ ra tươi cười, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng, "Khá lắm, Tiểu Quý, muốn làm gì thì làm, có chút tiền không chạm vào là tốt nhất."
"Ừm ừm." Quý Liên Tinh lộ ra cũng không để tâm mỉm cười, "Anh La, còn có chuyện gì khác không?"
"Không có việc gì, cô đi đi." Anh La từ trong hộp thuốc rút ra một điếu thuốc khác, châm lửa, hít một hơi thật sâu, tựa hồ lại nhớ ra điều gì, gọi Quý Liên Tinh lại, "Đúng rồi, tiền lương buổi tối chuyển khoản cho cô.

Cô gần đây trích phần trăm đánh thưởng rất nhiều, làm được không tồi!"
"Cảm ơn anh La."
Quý Liên Tinh xoay người rời đi, nàng không muốn ở căn phòng này thêm một giây nào, bởi vì thật sự là quá sặc.
Từ quán bar ra tới, Quý Liên Tinh mang theo một thân mùi thuốc lá, Dụ Mộng và Dụ Bân đứng ở cửa ăn lẩu Oden.
"Ai? Ra rồi? Hôm nay sao lại thế này?" Dụ Mộng đưa cho nàng một cây xiên.
Quý Liên Tinh cuộn rong biển lại, cắn một miếng rồi nói: "Quản lý gọi mình nói chuyện."
"Nói cái gì a?"
Quý Liên Tinh nhìn Dụ Bân, lại nhìn Dụ Mộng, "Đêm nay có người đánh thưởng cho mình, sau đó muốn phương thức liên lạc của mình."
Dụ Bân vội vàng chen vào nói: "Không được! Chị Tinh, khẳng định không thể cho, em là đàn ông nên hiểu đàn ông nhất, người đàn ông này là có ý dồ xấu"
"Yên tâm, chị chưa cho." Quý Liên Tinh đem xiên tre bỏ vào ống giấy, chuyển chủ đề: "Đêm nay ăn cái gì?"
"Đến chỗ cũ đi."
Ba người cùng nhau băng qua đường, chuẩn bị đi về phía con đường phía sau, nơi có phố chợ đêm.
Vừa qua khỏi đường cái, Quý Liên Tinh ngửi được một mùi hương, mùi hương này có chút đặc biệt.
Ghé mắt vừa thấy, một hình bóng quen thuộc đứng ở đầu đường.
Quý Liên Tinh sửng sốt, ánh mắt cùng cô đối thượng.
"Giang tổng, chị ——" sao chị lại ở đây, Quý Liên Tinh thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra.
Cô mặc một cái áo khoác màu đen, hai tay bỏ trong túi, thân hình cao gầy mà đĩnh bạt.

Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, che đi đường quai hàm góc cạnh.
Khi ánh mắt đối diện, đôi mắt Giang Thự rõ ràng lộ ra lãnh quang, giống như băng trùy hướng tới Quý Liên Tinh.
Quý Liên Tinh bị nhìn chằm chằm đến cả người đều nổi da gà, lại có cảm giác như mình đã làm sai điều gì đó bị bắt quả tang.
"Chị chưa về nhà sao?" Quý Liên Tinh không biết bản thân như thế nào liền hỏi ra một câu như vậy, tựa hồ không có đầu óc.
"Ừm."
"Chị ăn cơm chưa?"

Giang Thự không nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Một bên Dụ Bân ở một bên tỏ vẻ bối rối, không biết người đẹp này là ai mà sao lại lạnh lùng đến thế.
Mà Dụ Mộng còn lại là mặt đầy ý cười, nói với Giang Thự: "Giang tổng chưa ăn cơm sao? Nếu không thì đi ăn cùng chúng tôi?"
Quý Liên Tinh phục hồi tinh thần lại, phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, Giang tổng, cùng nhau ăn cơm đi!"
Nàng chạy đến bên cạnh Giang Thự kéo cô đi, kết quả kéo không nhúc nhích, giống như một pho tượng, cô hoàn toàn không có ý muốn đi.
Quý Liên Tinh: "Giang tổng?"
Giang Thự liếc nàng một cái, "Không đi."
"Vậy tôi đi rồi chị đi đâu?"
"Hóng gió."
Quý Liên Tinh kinh ngạc, "Ở chỗ này? Nơi này ồn ào như vậy, loạn như vậy, hóng gió?"
Giang Thự trầm mặc, ánh mắt xkhông rơi ở trên người Quý Liên Tinh, mà là ở chỗ Dụ Bân.
Dụ Bân cảm nhận được một ánh mắt địch ý, có loại cảm giác bản thân bị thiên đao vạn quả, cô gái này thật kỳ quái a, làm gì mà hung dữ như vậy?
"Chị thật sự không đi?" Quý Liên Tinh lại lần nữa phát ra lời mời.
"Không đi."
"Cửa hàng kia ăn siêu ngon, so với bạch tuộc viên lần trước còn ngon hơn nhiều." Quý Liên Tinh bắt đầu dụ hoặc lần hai.
Giang Thự yết hầu hoạt động một chút, không mở miệng.
"Được, chị không nói lời nào đó chính là đồng ý rồi." Quý Liên Tinh lại kéo góc áo của cô, ý bảo cho cô di chuyển.
Lần này không còn là một pho tượng nữa, cuối cùng Giang Thự cũng bước ra bước đầu tiên.
Quý Liên Tinh lặng lẽ nhìn Giang Thự, cô là con nít sao? Muốn dỗ dành.
Bốn người sóng vai mà đi, Dụ Mộng và Quý Liên Tinh đi ở giữa, Giang Thự Dụ Bân đi hai bên.
Nhìn thấy Dụ Bân và Quý Liên Tinh không đứng chung một chỗ, tâm tình Giang Thự không hiểu sao thoải mái hơn nhiều.
Vừa đến buổi tối, con phố này trở nên càng thêm náo nhiệt.
Dòng người đông đúc đến nỗi cả con phố giống như một bát cháo nếp.
Con mực trên đĩa sắt tỏa ra mùi dầu hăng hăng, mấy người đàn ông ngồi trong lều xây dựng khoác lác, không quên bỏ mấy hạt đậu phộng vào miệng, nghênh diện đi tới một anh trai xã hội, hetui một tiếng, phun trên mặt đất một ngụm đàm.
Đây là khung cảnh thật của khu chợ đêm gần quán bar, cãi cọ ầm ĩ, dơ dơ loạn loạn nhưng lại rất ngon.
Đối với Giang Thự mà nói, ở trong hoàn cảnh như vậy, cô có vẻ có chút quá mức sạch sẽ, trong lúc nhất thời cô cảm thấy mình không thể hòa nhập được.
Cô nhìn về phía Quý Liên Tinh, đèn dây tóc chiếu xạ trên mặt nàng, nổi lên một tầng lóe sáng trắng, nàng khóe môi tươi cười dung với pháo hoa nhân gian, giống như pháo hoa rực rỡ lộng lẫy nở rộ trên bầu trời tối tăm và vẩn đục.
Không rõ ràng lắm có phải chợ đêm này không khí cho cô cảm giác mới mẻ hay không, Giang Thự cảm thấy tế bào cả người đều đang ồn ào náo động, cô nhìn sườn mặt Quý Liên Tinh, thế nhưng có cảm giác tim đập nhanh hơn.
Lúc này Quý Liên Tinh quay đầu, tầm mắt vừa lúc cùng Giang Thự đối thượng, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, đều có cảm giác ngứa ran, giống như bị điện giật.
Ánh mắt Quý Liên Tinh tránh né một chút, hỏi cô: "Giang tổng, tôm hùm đất, chị có thể ăn không?"
"Có thể."
Vì thế Dụ Mộng đưa bọn họ đi vào một quán ăn khuya, nơi chủ yếu bán tôm hùm đất.
"Lão bản, lấy một phần tôm hùm đất cay và ngũ vị hương!" Dụ Mộng vẫy tay với lão bản nói thêm: "Cay đặc biệt cay!"
"Được, cay đặc biệt cay, lập tức có ngay!" Lão bản hâm nóng chảo, bắt đầu bạo xào.
Tìm một cái bàn bàn vuông ngồi xuống, Quý Liên Tinh mới nói:
"Giang tổng, giới thiệu với chị một chút, đây là bạn thân của tôi Dụ Mộng, đây là em trai cậu ấy Dụ Bân, cũng coi như là em trai của tôi~"
Thời điểm nghe thấy "em trai", Giang Thự cố ý nhìn Dụ Bân một cái, trong mắt lạnh nhạt tiêu tán một chút.
Cô vươn tay, chủ động bắt tay Dụ Mộng, cười nói: "Chào mọi người, tôi tên Giang Thự."
"Ai, Giang tổng xin chào." Dụ Mộng khóe môi mang ý cười, "Khó trách."
Giang Thự hoang mang, "Hửm?"
"Khó trách Tiểu Quý luôn khen chị đẹp."
!!!! Quý Liên Tinh điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Dụ Mộng, Dụ Mộng làm như không thấy, tiếp tục nói: "Giang tổng, Tiểu Quý khen chị rất nhiều lần."
Giang Thự nghe xong đỉnh mày nhướng lên, khóe miệng ngăn không được nhếch lên, "Thật sao? Bất ngờ thật đó."
Quý Liên Tinh xấu hổ, chị Mộng có thể miễn bàn chuyện này hay không a, mất mặt quá!
Giang Thự nâng tay lên, ánh mắt chuyển hướng Quý Liên Tinh, sờ sờ đầu nàng, "Em cũng đẹp."
Đối diện Dụ Bân tựa hồ nhìn thấy điều gì đó không bình thường, ánh mắt đảo qua nhìn lại giữa Giang Thự và Quý Liên Tinh, là cái loại quan hệ mà cậu tưởng tượng sao? Chị Tinh chẳng lẽ là cơ? Nhìn nhìn lại ánh mắt chị Tinh nhìn Giang Thự, trăm phần trăm là cơ!!!
Lão bản rất nhanh đem tôm hùm ra, một cái cay đặc biệt cay, một cái ngũ vị hương.

Dụ Mộng và Dụ Bân bắt đầu lột tôm.
"Giang tổng, chị thích ăn vị nào?"
"Em thích vị nào?" Giang Thự hỏi lại.
"Cay đặc biệt cay."
"Được, vậy tôi ăn cay đặc biệt cay." Giang Thự nhìn những quả ớt đỏ tươi trên tôm hùm đất, có chút hoảng hốt, tuy rằng cô có thể ăn cay, nhưng ăn quá cay mặt liền sẽ biến đỏ, sẽ đỏ hơn bình thường, tình trạng còn đỏ hơn gấp mấy lần.
Quý Liên Tinh thay cô lột một con tôm, đặt vào trong chén cô, "Ăn đi Giang tổng."
"Được." Giang Thự gắp tôm hùm đất lên, rất thơm, cô đưa ra đánh giá bỏ vào trong miệng nhai hai hạ liền nuốt xuống hẳn là sẽ không có vấn đề.
Đưa vào trong miệng, phát hiện mùi ớt cay mười phần, thịt tôm hùm cũng khá mềm, nhai lên rất có vị, hơn nữa cũng không cảm thấy quá cay, là trình độ có thể tiếp thu.
Quý Liên Tinh ám chọc chọc có chút vui vẻ, cô phát hiện dáng vẻ Giang Thự ăn tôm hùm đất thật đáng yêu, nhai cũng rất đáng yêu, giống như loại tôm không thường xuyên ăn nhưng lại muốn ăn, vì thế tâm lý nếm thử, sau đó nếm cảm thấy ăn rất ngon, biểu tình hơi phong phú, nhưng bản thân Giang Thự hình như không phát hiện.
"Giang tổng, ăn nhiều một chút ~"
Giang Thự trong chén lại thêm một con tôm lột vỏ.
"Được, em cũng ăn đi."
Con tôm hùm đất thứ hai đưa vào trong miệng, Giang Thự nhai nhanh hơn lần trước rồi nuốt xuống thật nhanh, vị mặn còn ở trong miệng tán loạn, giây tiếp theo liền cảm nhận được một loại cảm giác bỏng rát mãnh liệt.
Giang Thự biểu tình cứng đờ.
Quá! Cay!!
Ớt này cay có độc, là thuộc về miếng đầu tiên không cay, tác dụng chậm siêu đủ cái loại này.
Mặt Giang Thự lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ chuyển đỏ, màu đỏ thẫm gương mặt, cho người ta một loại cảm giác cô sắp bị thiêu cháy.
Quý Liên Tinh lập tức dừng lại việc đang làm, "A Giang tổng, chị không thể ăn cay sao?!!!"
"Tôi có thể, nhưng tôi ăn cay mặt sẽ đỏ." Giang Thự ho khan một chút, bị dư vị ớt cay sặc đến.
Quý Liên Tinh lập tức đem nước trà của mình đưa cho cô, "Uống một ngụm uống một ngụm, chị nên nói sớm một chút chứ!"
Thật khờ a, Giang Thử Thử.
Giang Thự cầm nước trà bắt đầu uống, đầu tiên là nhấp một ngụm, cay khó hiểu, tiếp tục lại tới một ngụm, vẫn là không được, vì thế thành một ngụm buồn, Quý Liên Tinh lại rót cho cô một ly nữa, cô tiếp tục uống, cứ như vậy uống liên tục ba ly trà, trong miệng cay vị mới thoáng biến đạm chút.
Không cay nữa nhưng mặt cô vẫn rất đỏ, với vẻ mặt cau có, nhìn thế nào trông cũng buồn cười và đáng yêu, nội tâm Quý Liên Tinh đã sắp bị cô manh hóa, nhưng mặt ngoài vẫn là không dám có quá nhiều biểu tình, sợ Giang Thự mặt mũi không nhịn được.
"Giang tổng, đỡ chút nào chưa?"
"Ừm."
"Chị ăn ngũ vị hương đi? Cái này không cay."
"Được." Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh một cái, "Vậy em lột cho tôi, tôi lột cho em."
Quý Liên Tinh cười ra tiếng, "Này cùng tự mình lột có cái gì khác nhau sao?"
"Không giống."
Dụ Mộng và Dụ Bân đồng thời nhíu mày, bị show ân ái..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương