Edit: Rabbit

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới hiện trường, mang theo một chiếc xe cứu thương, mọi người nâng Tần Tư Ngữ lên xe, rồi nhanh chóng rời đi.

“Mấy người buông ra, tôi muốn đi tìm em gái của tôi.” Vì khóc quá nhiều nên giọng nói của Nhan Nặc Ưu cũng trở nên khàn đặc.

“Ai, cháu gái hãy nén đau thương.” Vài bác gái buông tay Nhan Nặc Ưu ra, giọng nói chứa đầy sự an ủi.

Nhan Nặc Ưu một lòng muốn đuổi theo xe cứu thương, cho nên căn bản không nghe lời khuyên của mấy bác gái xung quanh.

“Tiểu thư, không phải cô nói sẽ giao tiền sao? Hiện nay sao lại chạy trốn thế này!” Tuy rằng biết Tần Tư Ngữ đã xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng Lâm Ái Liên trong lòng vẫn vô cùng oán giận Tần Tư Ngữ, cho nên cô ta vẫn làm căng đến cùng.

“Cô câm miệng ngay, tiền, tiền, tiền, tại sao lại có loại người lúc nào cũng chỉ quan tâm đến tiền như cô chứ, tiền đây, cho cô hết, cho cô hết dấy.” Nhan Nặc Ưu kích động nhanh chóng mở túi, lấy ra mấy bọc tiền, sau đó tung lên trời, khiến cho tất cả những người đi đường đều khiếp sợ, cũng khiến Lâm Ái Liên choáng váng.

Sau đó lấy chi phiếu bốn trăm ngàn ném cho Lâm Ái Liên, trong mắt tràn đầy tức giận, đều là do người đàn bà này hại em gái cô không biết sống chết thế nào.

“Cô…… tại sao cô có nhiều tiền như vậy……” Nhìn chi phiếu trước mắt xuất hiện nhiều số 0, Lâm Ái Liên đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng , đời này cô ta chưa từng thấy qua số tiền lớn như vậy. Nhưng cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần, đã biết người phụ nữ này sáu năm nhưng không ngờ chỉ trong một lát cô ta có thể kiếm được số tiền lớn như vậy, đúng là có quỷ.

“Muốn hay không tùy cô, đưa phim cho tôi.” Đi đến bên cạnh Lâm Ái Liên, trong mắt tràn đầy nước mắt và lửa giận.

Đường Khải Đạt đầu óc cũng trở nên mơ hồ, ở thị trấn này, Đường Khải Đạt hắn cũng là một trong những người giàu có, nhưng bảo hắn đột nhiên xuất ra nhiều tiền như vậy, tuyệt đối cũng có chút vấn đề . Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, nghĩ đến dung mạo cô bất phàm, phong thái xuất sắc, khí chất cao quý cùng ánh mắt ẩn chứa ưu sầu, lại càng cảm thấy nghi hoặc.

“Ái Liên, tiền đã đưa đến tay cô rồi, cô đã nói được thì phải làm được,mau trả phim cho người ta đi.” Vẻ mặt Đường Khải Đạt tối tăm đi đến bên cạnh vợ, người phụ nữ này càng ngày càng không biết phân biệt phải trái.

“Tôi……” Trong lòng đột nhiên xuất hiện mãnh liệt bất an, nghĩ đến người phụ nữ kia 99% là không sống được , trong lòng càng cảm thấy vui sướng, nhưng khi nhìn thấy trong mắt chồng tràn đầy hung ác, Lâm Ái Liên đột nhiên hoảng sợ, người đàn ông này bề ngoài tuấn mỹ khiêm tốn, nhưng thực ra lòng dạ vô cùng hiểm độc, chỉ cần đụng vào người của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua . Run run lấy một cuộn phim trong túi, ở trong ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông nhanh chóng ném cho Nhan Nặc Ưu.

Khi nhìn thấy cuộn phim kia, Nhan Nặc Ưu không chút do dự nhanh chóng mở ra, kiểm tra cuộn phim, tuy rằng càng xem sắc mặt càng tái nhợt, nhưng vẫn muốn làm sáng tỏ chuyện này, sau đó nhanh chóng ngăn cản một chiếc taxi rời đi……

“Khi nào mới đến thị trấn kia? Đan Sâm Duệ ngồi ở trong trực thăng, trong lòng vô cùng sốt ruột, Ưu nhi,lần này anh sẽ không buông tay, anh sẽ bù đắp tất cả những lỗi lầm trước kia, anh sẽ giải thích mọi chuyện với em, anh sẽ cố gắng chữa trị tâm bệnh cho em, để em bình thường trở lại.

“Nhanh thật, đã đến thị trấn đó rồi…… Mau nhìn kìa, phía trước sao lại có nhiều người như vậy.” Lí Hạo Nhiên vẫn dùng kính viễn vọng quan sát phía dưới đột nhiên có chút kích động, đã nhiều năm trôi qua, tuy rằng hắn đã từng hận cô, nhưng sự hiểu biết đối với cô không hề giảm đi một chút nào, đám người tụ tập phía trước kia chắc chắn có liên quan đến Nặc Nặc.

“Ông chủ, ngài xem, ở bên kia cũng có mấy chiếc trực thăng.” Vệ sĩ bên cạnh Nhan Kì Tuyên đều là những người đã theo ông mười mấy năm, cho dù ở nơi nào, bọn họ cũng đều cảnh giác cao độ, tất cả vì sự an toàn của ông chủ và phu nhân.

“Cái gì?” Khi nghe vệ sĩ của mình nói, Nhan Kì Tuyên có chút kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu tử Đan Sâm Duệ kia cũng biết tin tức này, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, con gái, lần này cha nhất định sẽ làm cho con hạnh phúc, nhất định sẽ bù lại những tổn thất đã gây ra cho con.

Ánh mắt Đường Khải Đạt lạnh lẽo làm cho Lâm Ái Liên đứng ở bên cạnh không tự chủ được lạnh run, đột nhiên, thanh âm ồn ào làm cho hai người đều chú ý , nhìn thấy rất nhiều người chỉ lên trời, hai người cũng theo mọi người ngẩng đầu lên, trời ạ, hai người lắp bắp kinh hãi: Trực thăng, thật nhiều máy bay trực thăng.

Hai đội trực thăng, lại thêm rất nhiều vệ sĩ, cho nên tổng cộng có hơn mười chiếc trực thăng, ở thị trấn này mặc dù có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng cũng chưa nhà nào có nổi một chiếc trực thăng, huống chi hiện tại lại có đến mười chiếc trực thăng, đồng loạt hạ cánh làm cho toàn bộ thị trấn thực sự bị chấn động.

Một đoàn vệ sĩ chưa ra khỏi trực thăng, mà là Chung Minh Hiên và Lí Hạo Nhiên bước ra trước, hai người cũng là những người đẹp trai, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất quý tộc, làm cho người ta có cảm giác giống như các vương tử nho nhã. Tất cả những người vây xem bất ngờ trừng lớn đôi mắt, dồng thời cảm thán:“Hai người này thật đẹp trai, so với những người được coi là kim cương ở đây còn đẹp hơn nhiều.”

Trong cabin, Đan Sâm Duệ bất an nhìn hai người bạn đã sớm chờ mình ở bên ngoài, trong lòng đấu tranh một lúc, rốt cục cũng từ từ bước ra khỏi cabin.

Lúc này, khi Đan Sâm Duệ vừa bước ra khỏi cabin, càng thu hút sự chú ý của mọi người, trời ạ, người đàn ông này có vẻ đẹp không giống với bất cứ ai, khí chất vừa quyến rũ vừa u buồn, khuôn mặt sắc sảo, chiếc mũi thanh thanh, nhếch đôi môi mỏng, cả người toát ra sự gợi cảm tà mị làm cho người ta không thể cưỡng lại được, làm cho người ta một khi nhìn thấy hắn, sẽ có cảm giác như gặp được bậc đế vương và không thể không tôn kính.

Trên người mặc bộ tây trang, dáng người cao lớn, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, cùng Lí Hạo Nhiên và Chung Minh Hiên bước ra từ trực thăng khiến cho các cô gái không ngừng hét lớn.

Còn ở trực thăng bên kia, vẻ mặt vợ chồng Nhan thị vô cùng hạnh phúc, bảo bối của bọn họ sẽ hạnh phúc, ít nhất trong mấy năm nay, bọn họ chưa từng nghe thấy bất cứ tin đồn gì về Đan Sâm Duệ, bọn họ chỉ biết trong sáu năm này Đan Sâm Duệ không tham gia bất cứ một bữa tiệc xã giao nào, cũng không hẹn hò với bất kì một cô gái nào,người thân cận với hắn chỉ có hai người bạn tốt mà thôi.

“Ba mẹ, đúng là hai người.” Vui vẻ đi đến chiếc trực thăng phía trước, mở cửa cabin, Đan Sâm Duệ vui vẻ nói.

“Duệ nhi, lần này ba mẹ và con sẽ cùng đi tìm bảo bối của chúng ta.” Nhan Kì Tuyên nhẹ nhàng giúp vợ xuống máy bay, khuyến khích Đan Sâm Duệ.

Lí Hạo Nhiên và Chung Minh Hiên nhìn nhau cười, ha ha, xem ra lần truy đuổi này có hi vọng rồi.

Phân phó vệ sĩ điều tra vị trí của ngân hàng, từ trong một cái cabin khác lấy ra một chiếc xe thể thao, trong mắt tràn đầy sự tự tin, Ưu nhi, lúc này anh sẽ đi tìm em, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh mất em nữa.

Vệ sĩ nhanh chóng tra được vị trí cụ thể của ngân hàng, Chung Minh Hiên cũng tùy tiện hỏi một chút những người vây xung quanh, biết được vị trí chính xác sau đó tiến vào trong xe, lái xe đi trước dẫn đường.

Đan Sâm Duệ lái xe đi cuối cùng, chở vợ chồng Nhan thị, khi lái xe, trong mắt bắn ra sắc thái chói mắt.

“Két——” Chung Minh Hiên vốn đang băng băng lái xe trên đường đột nhiên xông ra hai bé học sinh tiểu học, quả thực khiến hăn sợ tới mức hồn phi phách tán, trời ạ, hai đứa nhỉ này không có ai đón sao?

Lí Hạo Nhiên và Đan Sâm Duệ tự nhiên cũng nghe đến tiếng vang, nhanh chóng dừng lại xuống xe xem có chuyện gì.

Trong lòng Lâm Ái Liên cũng có chút áy náy với hai đứa trẻ, bởi vì dù nói như thế nào, cũng do cô ta kiêu ngạo ương ngạnh làm hại chết cô của hai đứa trẻ, nay nhìn thấy hai đứa trẻ gặp chuyện không may, trong lòng không tránh khỏi áy náy.

Nhanh chóng chạy đến nâng hai đứa trẻ dậy, có chút lo lắng hỏi:“Hai đứa không có việc gì chứ, cho cô xem một chút nào.” Nói xong túm lấy cánh tay Cẩn Tây, muốn xem rốt cuộc đứa trẻ có bị thương ở đâu không.

“Cô tránh ra, cô là người xấu.” Cẩn Hạ nhanh chóng đứng lên, đẩy Lâm Ái Liên, mạnh mẽ che chở cho em trai ở phía sau, trong mắt tràn đầy đề phòng. Cậu bé nhớ rõ, người phụ nữ này buổi sáng hôm nay ở trong trường học hung ác mắng mẹ và cô, cho nên Cẩn Hạ bé nhỏ vô cùng đề phòng người phụ nữ trước mắt này.

Đường Khải Đạt cũng đã đi tới, nhìn hai đứa trẻ đáng yêu như thiên sứ này, hắn cũng đã từng thấy bọn chúng, là cháu của Tư Ngữ, cũng là những người cô yêu thương nhất.

“Anh bạn nhỏ, trên người cháu có bị thương chỗ nào không, chú đưa các cháu đến bệnh viện kiểm tra nhé.” Chung Minh Hiên kiên nhẫn ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa trẻ đáng yêu, trong đầu hiện lên ảo tưởng Tư Ngữ cũng sinh cho hắn hai đứa trẻ như vậy.

“Không có việc gì anh bạn nhỏ, thúc thúc chú không cố ý, đừng sợ.” Vội vàng chạy tới, nhìn hai cậu bé vẻ mặt đề phòng nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng nhất thời có chút buồn bực.

“Không có gì chuyện đâu chú ạ,xin lỗi, là do em cháu bất cẩn chạy ra đường.” Mẹ từng nói với cậu, phải làm một đứa trẻ lễ phép, hiểu đạo lý, vừa rồi cậu và em trai vội vã trở về tìm mẹ, cho nên không để ý xe cộ mới xảy ra chuyện này.

“Đứa trẻ thật……” Vẻ mặt Chung Minh Hiên đột nhiên ngừng tươi cười, sắc mặt nhất thời cứng đờ, kích động nói với Đan Sâm Duệ ở phía sau:“Sâm Duệ, cậu mau ra đây nhìn xem.”

Nói xong kích động chạy tới bên cạnh Cẩn Hạ, thân thiết hỏi:“Năm nay cháu mấy tuổi, tên gọi là gì?”

“Năm nay cháu sáu tuổi, cháu là anh gọi là Cẩn Hạ, em trai cháu gọi là Cẩn Tây.” Nhẹ nhàng chỉ về em trai trốn ở phía sau mình, Cẩn Hạ thành thật nói. Tuy rằng nhớ rõ mẹ từng nói với bọn chúng không thể tùy tiện nói tên cho người lạ, nhưng Cẩn Hạ cảm thấy chú này không giống như người xấu, cho nên Cẩn Hạ nói ra tên mình và em trai.

“Sáu tuổi, đúng rồi, cái này đúng rồi……” Chung Minh Hiên không ngừng kích động, miệng lẩm bẩm, bạn tốt khổ sở nhiều năm như vậy rốt cuộc đã khổ tẫn cam lai , trong lòng vẫn cầu nguyện, hy vọng ông trời phù hộ, hai đứa trẻ này thực sự là con của Sâm Duệ .

“Cậu làm sao vậy? Cái gì đúng rồi?” Xuống xe đi đến bên cạnh Lí Hạo Nhiên, chợt nghe Chung Minh Hiên lẩm bẩm, có chút điên cuồng kích động nói xong cái gì.

“Sâm Duệ cậu mau nhìn đi, ngươi mau nhìn hai đứa trẻ này……” Khi nghe thấy tiếng Đan Sâm Duệ, Chung Minh Hiên không nói hai lời một phen lôi kéo Đan Sâm Duệ đưa đến trước mặt Cẩn Hạ và Cẩn Tây, kích động nói:“Cậu xem, hai đứa trẻ này rất giống cậu………”

“Cái gì?” Lâm Ái Liên ở bên cạnh sau khi nghe thấy Chung Minh Hiên nói, có chút kích động hét lớn, cái gì giống như anh ta, chẳng lẽ hai đứa trẻ không rõ lai lịch trước mắt là con của người đàn ông anh tuấn này sao? Vậy người phụ nữ kia chẳng lẽ chính là tiểu thư nhà giàu bỏ đi mà trên TV đã thông báo sao? Lại nghĩ đến nhất cử nhất động của người phụ nữ kia khi cãi nhau với mình, khí chất quý tộc, dáng người xinh đẹp cùng với cử chỉ thanh lịch, quả nhiên, số tiền này không phải tiền giả……

Sau khi nghe Chung Minh Hiên nói, Đan Sâm Duệ cúi đầu nhìn về phía hai đứa trẻ trước mặt, trong mắt nhất thời thoáng hiện chút nước, Ưu nhi của hắn, thật sự vì hắn sinh ra hai đứa trẻ này, đây không phải là một giấc mơ chứ. Có chút lo lắng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của hai đứa trẻ, nước mắt từ trong hốc mắt nhanh chóng chảy xuống, , nhẹ nhàng nói với Cẩn Hạ và Cẩn Tây, giọng nói của hắn chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế, bởi vì hắn sợ dọa đến hai đứa trẻ.

“Có thể nói cho chú biết tên của mẹ các cháu là gì không?”

“Mẹ là Nhan bảo bối.” Trẻ con quả nhiên là ngây thơ, Cẩn Tây vừa nghe Đan Sâm Duệ hỏi, lập tức cười ha ha đáp.

Cẩn Hạ vỗ đầu em trai, khẽ giọng khiển trách:“Đồ ngốc, rõ ràng tên của mẹ là Nhan Nặc Ưu, tai sao em lại sửa tên của mẹ.”

Khi một câu nói này ra khỏi miệng, lập tức khiến cho Đan Sâm Duệ kích động, cầm lấy cánh tay nho nhỏ của Cẩn Hạ vội vã hỏi:“Cháu vừa nói gì, tên của mẹ các cháu thật sự là Nhan Nặc Ưu sao?” Ha ha, Ưu nhi của hắn, thực sự là Ưu nhi của hắn......

“Xin hỏi các người có quan hệ thế nào với Nhan Nặc Ưu?” Lâm Ái Liên đi đến trước mặt Đan Sâm Duệ, cẩn thận hỏi.

“Cô quen mẹ bọn trẻ sao?” Nghĩ đến hai đứa trẻ có lẽ cũng không biết Ưu nhi đang ở đâuu nhi, Đan Sâm Duệ liền hỏi Lâm Ái Liên.

“Biết…….biết chứ, cô ấy đang ở bệnh viện .” Sau khi nghe Đan Sâm Duệ hỏi, Lâm Ái Liên có chút chột dạ cúi đầu.

“Bệnh viện, ấy đến đó làm gì, cô ấy bị bệnh sao?” Hắn nhớ rõ thân thể Ưu nhi vốn không tốt, nay lại còn một mình sống ở ngoài cùng với hai đứa trẻ, cuộc sống chắc chắn cũng không hề dễ dàng gì.

“Không phải cô ấy, là em gái cô ấy xảy ra tai nạn xe.” Vừa dứt lời, Đan Sâm Duệ nhanh chóng mang bọn trẻ lên xe, đưa chúng cùng đi tìm Nhan Nặc Ưu.

Ba chiếc xe đắt tiền nhất trên thế giới chạy trong thị trấn khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nhà xác bệnh viện

Vẻ mặt Nhan Nặc Ưu hoảng hốt nhìn em gái đã bị bọc kín trong vải trắng, bác sĩ nói cho cô biết em gái bị bệnh AIDS, nên cô không thể tới gần, cho dù là thi thể, nếu đụng phải cũng sẽ bị lây nhiễm, nhưng bác sĩ vẫn vô cùng lo lắng cho Nhan Nặc Ưu, nên phái hai y tá trông chừng cô.

“Tư Ngữ, tại sao em lại ra đi như vậy?Chị còn chưa báo đáp em mà!” Khi tới bệnh viện nhìn thấy một mình em gái cô đơn vải trắng bọc kín để trong nhà xác, lòng Nhan Nặc Ưu đau đớn, nước mắt cứ thế vỡ òa như thác lũ.

Khi Đan Sâm Duệ và Nhan Kì Tuyên cũng với những người vệ sĩ tiến vào bệnh viện, sau khi đã cách li bệnh viện nhanh chóng đến nhà xác, liền nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Trái tim họ nhưu bị siết chặt, Đan Sâm Duệ lại thống khổ nhíu mày, Ưu nhi, ai mất mà khiến cho em thương tâm khổ sở đến thế, hắn nghĩ như vậy, rồi cũng bước đi nhanh hơn, nhanh chóng đi đến nơi nghe thấy tiếng khóc của Nhan Nặc Ưu.

Cẩn Hạ và Cẩn Tây theo sát sau Đan Sâm Duệ đã sớm nghe thấy tiếng khóc của Nhan Nặc Ưu, khi Đan Sâm Duệ còn chưa tới được chỗ của Nhan Nặc Ưu, hai đứa trẻ đã oa oa khóc lớn chạy vào trong lòng Nhan Nặc Ưu.

Nhan Nặc Ưu thương tâm muốn chết khi nghe thấy tiếng của hai con, sững sờ ngẩng đầu, đôi mắt đang sưng đỏ đột nhiên trợn lên. Cô nhanh chóng chuẩn bị kéo hai con rời đi.

“Ưu nhi, em không chịu tha thứ cho anh sao?” Ngữ khí nghẹn ngào, trong mắt lại che kín tang thương. Sáu năm qua, Ưu nhi có biết Duệ nhớ em đến thế nào không?

“Anh là ai, chúng ta quen biết nhau sao tiên sinh?” Nhan Nặc Ưu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xa lạ nhìn về phía Đan Sâm Duệ.

“Ưu nhi đừng làm anh sợ, anh biết em hận anh và Hạo Nhiên vì những việc năm đó, nhưng sau khi em biến mất trong vụ tai nạn, anh và Hạo Nhiên đã giải thích rõ ràng , bọn anh cũng biết cả hai đã sai rồi, nay cậu ấy cũng đã sớm kết hôn sinh con, cùng với anh đi tìm em, anh biết bọn anh đã khiến cho em tổn thương rất nhiều, nay đã tìm được em , anh sẽ bù đắp tất cả những tổn thương ấy, nếu không, em có thể trút hết mọi thương tổn lên anh.” Đau thương tràn ngập trong nhà xác, những y tá cảm động đứng nhìn Nhan Nặc Ưu. Lời nói thành khẩn của Đan Sâm Duệ cũng khiến cho một góc nhỏ trong lòng Nhan Nặc Ưu rung động.

“Đúng vậy Nặc Nặc, anh cũng đã biết năm đó là do anh sai, nay anh căn bản không có tư cách giải thích với em. Nhưng Sâm Duệ vì em cô đơn tịch mịch suốt sáu năm, cậu ấy tự giam cầm ở trong thế giới của mình sáu năm…..” Hắn biết năm đó tạo thành thương tổn không thể bù đắp cho cô, nhưng ít nhất hiện tại hắn vẫn hy vọng cô có thể hạnh phúc.

“Tôi không muốn nghe không muốn nghe, các người đi đi.” Hiện tại cô không muốn gặp ai, nghĩ đến sáu năm trước cha xứ chúc phúc Đan Sâm Duệ cùng với người mới, nghĩ đến ánh mắt trách cứ của cha mẹ, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng tính kế của người đàn ông kia, trong lòng của cô vô cùng đau đớn. Không, cô không muốn nhìn thấy bọn họ, cô chỉ cần sống cùng Hạ Hạ, Tây Tây, Tư Ngữ là đủ rồi, cô không muốn sống với ai khác nữa.

“Ưu nhi, đừng tra tấn anh nữa, anh rất nhớ em.” Đan Sâm Duệ kích động, nhưng giọng nói có chút run run, có cảm giác vô cùng sợ mất cô.

Bức từng băng giá trong chốc lát xuất hiện vết nứt, Duệ, em rất yêu anh, nhưng em không thể tha thứ cho anh năm đó lợi dụng em Hạo Nhiên, mà Hạo Nhiên cũng vậy, coi em là công cụ, em chỉ là một quân cờ trong cuộc tranh đấu của hai người.

“Ưu Ưu, mẹ xin lỗi con, mẹ không nên hoài nghi con.” Bà Nhan đã sớm không nhẫn nại được sự kích động trong lòng, nay nhìn con gái khóc lóc khổ sở, trái tim bà Nhan sớm đã đau đớn đến sắp ngất.

“Mẹ……mẹ……” Có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy đầu mẹ đã sớm bạc, trong lòng cô càng thêm đau đớn, lại nhìn về phái cha vốn luôn anh tuấn, thế nhưng trong sáu năm nay vì quá thương tâm mà cũng trở nên tiều tụy, bức tường băng giá ngay lập tức sụp đổ.

“Con, tha thứ cho mẹ, chuyện năm đó đã dằn vặt mẹ suốt sáu năm nay” Ôm con gái đã lâu không gặp, bà Nhan rốt cuộc không khi ở trong vòng ôm ấp của mẹ, nghĩ đến cuộc sống vất vả sáu năm qua, nghĩ đến Tư Ngữ vì mình mà phải làm những chuyện khiến cho người ta khinh thường, không thể kìm nén được những uất ức trong lòng, Nhan Nặc Ưu bật khóc thật lớn.

“Hu hu……” Tựa vào trong lòng mẹ ấm áp, nước mắt Nhan Nặc Ưu tuôn rơi, đã lâu, đã lâu lắm rồi cô mới có thể khóc lớn tiếng thế thế này.Sau khi ra ngoài, không có ai giúp đỡ mẹ con cô, chỉ có duy nhất người em gái tốt vì cô hi sinh thật nhiều, nhưng cô không biết trân trọng, trong sáu năm qua không chịu đi tìm việc làm,cứ ỷ lại vào Tư ngữ mà không phát hiện Tư Ngữ có điều bất thường.

“Ưu nhi đừng khóc, trở về với Sâm Suệ đi, thằng bé đã đợi mẹ con các con sáu năm rồi.” Khóe mắt ông Nhan ướt át nhìn con gái trong lòng vợ, cơ thể con thật gầy yếu, làm cho ông vô cùng đau đớn, con gái, trở về đi, cha không đành lòng thấy con chịu khổ ở ngoài, trong cha đau xót lắm.

“Ưu nhi, em nhẫn tâm để cho con của chúng ta ở bên ngoài chịu khổ sao?” Đan Sâm Duệ từ đầu đến cuối liền luôn luôn quan sát nhất cử nhất động của Nhan Nặc Ưu, nhìn đôi mắt ưu thương của cô luôn nhìn về phía hai con, hắn biết đó là điểm yếu của cô.

Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Nhan Nặc Ưu lập tức thay đổi, lạnh lùng nới với Đan Sâm Duệ:“Đừng tưởng rằng anh sẽ thắng, chẳng lẽ tôi không thể trở về nhà mình sao?”

“Em…… em dám.” Nghe Nhan Nặc Ưu nói, Đan Sâm Duệ trừng mắt, có chút phẫn nộ.

“Hừ ai sợ ai, Hạ Hạ nắm tay em, chúng ta cùng về nhà ông bà ngoại.” Xoay người nói với y tá vài điều, đôi mắt sưng đỏ nắm tay hai con rời khỏi bệnh viện.

“Mẹ, mẹ ngồi ở chiếc trực thăng nào?” Bởi vì Đan Sâm Duệ phân phó vệ sĩ lái trực thăng đến bệnh viện, cho nên Nhan Nặc Ưu vừa ra cửa bệnh viện đã thấy có rất nhiều trực thăng.

Thấy mẹ không nói gì với mình, chỉ chớp mắt vài cái, lại nhìn về phía Đan Sâm Duệ hai tròng mắt phẫn nộ sắp phun hỏa, biết mẹ chắc chắn là ám chỉ chiếc trực thăng bên cạnh là của nhà mình. Trừng mắt với Đan Sâm Duệ, sau đó nắm tay hai con, không chú ý tới những chiếc trực thăng ở phía sau, bỏ lại những người khác.

Một lúc sau, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng hét của một người phụ nữ:“Đan Sâm Duệ, anh là đồ hỗn đản, mẹ, không ngờ các người liên hợp lại lừa gạt con…….”

------ HOÀN ------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương