Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê
-
Chương 78
Edit: Rabbit
Tần Tư Ngữ đã sớm hoàn toàn ngây dại, hai mắt mờ mịt đẫm lệ, thấy Nhan Nặc Ưu cố gắng đè nén sự đau đớn, cô ấy đau lòng đến nỗi không thể thở nổi, tất cả là do cô, cô là đồ tai họa, bất kể ai ở bên cạnh cô đều chịu tổn thương.
“Tư Ngữ đừng sợ, mọi thứ trước kia đều do em che chở cho chị, hôm nay hãy để chị làm một việc cho em.” Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Tần Tư Ngữ, trong mắt tràn đầy sự trìu mến.
Ánh mắt Tần Tư Ngữ đã mất đi tiêu cự, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Ái Liên, dường như không nghe thấy lời nói của Nhan Nặc Ưu, tựa như một con búp bê không có sự sống.
“Lâm Ái Liên, nói đi, bao nhiêu tiền?” Ánh mắt nhìn về phía Lâm Ái Liên, khi nhìn thấy trên mặt cô ta tràn đầy đắc ý, Nhan Nặc Ưu hận không thể tát cho cô ta hai cái, nhưng nhìn thoáng qua Tần Tư Ngữ ở bên cạnh, âm thầm nhẫn nhịn, người đàn bà này không thể không dạy dỗ, nhưng nếu hiện tại đánh cô ta, thanh danh của em gái hoàn toàn có thể bị hủy.
“Hả, cô thật sự chuẩn bị lấy tiền đi mua những tấm ảnh nhơ nhuốc này sao!” Biểu tình trào phúng nhìn Nhan Nặc Ưu, trong mắt Lâm Ái Liên tràn đầy khinh thường.
“Không nói nhiều, bao nhiêu tiền mới có thể đem toàn bộ ảnh chụp đưa cho tôi.” Giờ khắc này, trên người Nhan Nặc Ưu phát ra đi ra một loại khí thế bức người, làm cho mấy người xung quanh đều run run.
“Năm trăm……… Năm trăm ngàn” Hơi run rẩy nhìn Nhan Nặc Ưu, trong mắt Lâm Ái Liên tràn đầy sợ hãi, không ngờ người phụ nữ này có thể phát ra khí thế ra làm cho người ta sợ hãi như vậy, xem ra mình đã xem thường cô ta. Nhưng năm trăm ngàn cũng không phải là một số tiền nhỏ, may ra nếu tán tỉnh một tổng giám đốc tập đoàn nào đó mới có đủ, huống chi cô ta chỉ là một góa phụ, cho dù dùng thân thể trao đổi, năm trăm ngàn cũng tuyệt đối không hề dễ dàng.
“Ha ha, cô thật sự là “coi trọng” tôi rồi, sẽ có đủ năm trăm ngàn cho cô.” Tà mắt liếc Lâm Ái Liên một cái, người phụ nữ này thực sự coi cô là một kẻ nhu nhược sao? Năm trăm ngàn, nếu là người bình thường chắc chắn là một con số trên trời , nhưng người phụ nữ này đã đối phó sai người rồi, năm trăm ngàn chỉ là một con số lẻ trong tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ của cô mà thôi.
“Thế nào, sợ? Nói cho cô biết, trong nửa ngày cô phải gom đủ số tiền này, nếu không nhưng tấm ảnh này sáng sớm mai sẽ xuất hiện trên báo và TV.” Mặc dù có chút e ngại Nhan Nặc Ưu, nhưng Lâm Ái Liên đang nóng nảy vẫn thể hiện thái độ chó cùng rứt giậu.
“Ha ha, yên tâm, trong vòng nửa ngày tiền sẽ đưa đến tay cô.” Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy tự tin, tràn đầy ý cười.
“Cô…… Được, vậy để em gái cô lại đây, cô đi lấy tiền, trong vòng nửa ngày phải quay lại đây.” Khi nhìn thấy tự tin trong mắt Nhan Nặc Ưu, Lâm Ái Liên bắt đầu có chút lo lắng không yên.
“Tư Ngữ chờ chị nhé,chị sẽ đi lấy tiền.” Khích lệ cười với Tần Tư Ngữ xong, liền cầm túi đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ.
Lúc Nhan Nặc Ưu sắp bước ra ngoài cửa, Tần Tư Ngữ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt cùng quyến luyến nhìn thoáng qua bóng dáng tinh tế gầy yếu của Nhan Nặc Ưu, miệng nhẹ giọng nỉ non nói:“Chị, vĩnh biệt ……”
Trong lòng luôn có dự cảm không tốt, trên đường đến ngân hàng, Nhan Nặc Ưu bước nhanh ra đường lớn, thuận tay ngăn cản một chiếc xe taxi, bảo lái xe đi đến ngân hàng gần nhất.
Sau khi Nhan Nặc Ưu dến ngân hàng, nói với nhân viên số tiền mình muốn rút, tất cả nhân viên miệng đều há thành hình chữ O. Bởi vì ở thị trấn nhỏ này, tuy rằng cũng có rất nhiều người giàu có, nhưng người khách yêu cầu rút ra rất nhiều tiền trước mặt này lại thật hiếm gặp, bọn họ không dám tự ý quyết định.
“Xin lỗi tiểu thư,phiền cô có thể đợi một lúc không? Số tiền cô yêu cầu rút quá lớn, chúng tôi phải báo cáo cho quản lí lại đây xử lý.” Một nữ nhân viên trong lòng nóng ruột nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười dịu dàng nói.
“Tôi mặc kệ các người có quản lí hay không, hiện tại tôi đang cần dùng gấp, cho các người thời gian hai tiếng.” Vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn các nhân viên, không phải tính tình Nhan Nặc Ưu không tốt, mà thật sự là bởi vì trong lòng Nhan Nặc Ưu có dự cảm vô cùng không tốt, một loại cảm giác sắp mất đi thứ gì đó quan trọng ở trong lòng cuộn trào mãnh liệt, làm cho trong lòng Nhan Nặc Ưu cứ âm ỉ đau.
Nhân viên sửng sốt, bọn họ cũng đã gặp nhiều người muốn vội vã rút tiền, nhưng họ cũng quan sát người khách hàng này thật lâu, quần áo trên người cũng là loại bình thường, nói đúng hơn là còn không bằng bọn họ, cô gái này làm sao có nhiều tiền như vậy?
“Đừng nghi hoặc nhìn tôi như vậy, tôi nói cho các người biết nếu chuyện này bị trì hoãn làm ảnh hưởng đến mạng người, tôi sẽ làm cho tất cả các người toàn bộ đều thất nghiệp ngồi tù, ngay cả ngân hàng này cũng phải đóng cửa.” Một ánh mắt sắc như dao bắn về phía nữ nhân viên, trong lòng Nhan Nặc Ưu càng gấp gáp, lo sợ Tư Ngữ sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch.
Tổng bộ tập đoàn Đan thị thành phố T
“Bang —-” Cửa phòng tổng giám đốc bị Chung Minh Hiên không chút lưu tình nào đá văng, trong mắt tràn đầy kích động đi vào bên cạnh Đan Sâm Duệ.
“Tốt nhất cậu nên có đủ lý do để giải thích tại sao bất lịch sự đá văng cửa phòng tôi.” Vẫn không ngẩng đầu lên, ánh mắt Đan Sâm Duệ nhìn chằm chằm vào số liệu trên máy tính,mắt cũng không hề chớp.
“Ha ha, lúc này cậu tuyệt đối phải cảm tạ tôi vì đá văng cửa phòng cậu, Sâm Duệ cậu biết không? Mấy năm nay tôi vẫn mật thiết chú ý đến động tĩnh tài khoản ngân hàng của Nhan Nặc Ưu, hôm nay tôi đã thấy nó có sự biến hóa.” Kích động nói với Đan Sâm Duệ vẫn chăm chú làm việc, vẻ mặt Chung Minh Hiên tràn đầy ý cười, lúc này bạn tốt tuyệt đối sẽ không còn cô đơn nữa, tìm được Nhan Nặc Ưu giải thích hết mọi chuyện, tin tưởng hai người nhất định có thể hạnh phúc .
“Cái gì……. Cái gì?” Tựa hồ đã quen với việc nhiều năm cô đơn như vậy, yên lặng chịu đựng tương tư dày vò, nay nghe thấy Chung Minh Hiên nói như vậy, trong lòng có chút dao động.
Ha ha, Chung Minh Hiên chỉ biết chuyện này nhất định sẽ làm cho bạn tốt có biến hóa , nhìn biểu tình không ngừng xúc động của bạn tốt, trong lòng Chung Minh Hiên âm thầm cảm thấy vui vẻ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bạn tốt lạnh lùng như băng sơn vạn năm chưa từng có biểu tình biến hóa như vậy, không ngờ sau khi nghe được tin tức của Nhan Nặc Ưu thật sự làm cho bạn tốt sống lại một lần nữa.
“Vậy…… hiện tại cô ấy ở nơi nào?” Có chút không xác định nhìn bạn tốt, thực sự sợ đây chỉ là một giấc mộng, nhiều năm như vậy, tựa hồ tin tức này vẫn chưa làm cho anh hoàn toàn phục hồi tinh thần, vẫn như cũ nghĩ đến đây chỉ là giấc mộng mỗi đêm của mình.
“Hiện tại tớ đang cho thủ hạ bên kia điều tra, tin chắc rất nhanh có thể xác định được vị trí hiện tại của cô ấy.” Nhẹ nhàng vỗ bả vai bạn tốt, ánh mắt khích lệ nói.
“Vậy…… Nếu không hiện tại chúng ta đi xem bọn họ có tra được hay không, rồi chúng ta lập tức xuất phát đi gặp Ưu nhi, cô ấy không muốn gặp tớ, hiện tại rút tiền, nhất định là muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trốn tớ càng xa càng tốt.” Khi nghi đến lập tức có thể nhìn thấy Ưu nhi của mình, Đan Sâm Duệ vừa vui vừa buồn, lại nghĩ tới sáu năm trước Lí Hạo Nhiên nói lúc Ưu nhi có mang, ra sức bảo vệ cái thai, anh lại kích động không thôi. Có lẽ, lúc này, anh không chỉ có một đứa con, có lẽ còn có thể có hai đứa. Nhưng anh lại sợ tai nạn xe cộ năm đó tạo thành thương tổn đối với Ưu nhi, cho nên trong lòng bất an không yên.
Tổng bộ tổng giám đốc tập đoàn Nhan thị, ông Nhan đầu đầy tóc bạc ngón tay run run gọi điện thoại cho vợ, trong mắt ươn ướt.
Điện thoại vừa chuyển được, tiếng của Nhan Kì Tuyên còn có chút nghẹn ngào, sau đó kích động nói với vợ:“Tiệp nhi, chúng ta tìm được con gái rồi rồi, con bé đang ở một thị trấn nhỏ của thành phố D, chúng ta sẽ đi tìm con bé.” Chuyện tình năm đó cũng là do ông và vợ hiểu lầm con, thiếu chút nữa khiến con mất mạng, nay con gái vẫn còn sống, làm sao ông có thể không vui mừng đây?
“Cái gì? Kì Tuyên ông vừa nói cái gì? Tìm được con rồi sao?” Thanh âm run run nghẹn ngào, sáu năm hối hận, nghĩ đến ánh mắt bất lực của con gái năm đó tại bữa tiệc, đến nay Mộc Á Tiệp vẫn còn cảm thấy con đang ở trước mắt, trách lầm con làm cho bà mất đi con sáu năm, thống hận mình sáu năm, nếu không phải năm đó Đan Sâm Duệ nói cho bà, con gái biến mất trong tai nạn xe cộ là do muốn trốn tránh bọn họ, nếu không bà đã muốn chết để được xuống dưới đó giải thích với con.
“Tiệp nhi, hiện tại mình chuẩn bị một chút, tôi sẽ lập tức trở về nhà đón mình.”Nhanh chóng cúp máy, phân phó thư kí chuẩn bị tốt xe cho mình.
Tần Tư Ngữ đã sớm hoàn toàn ngây dại, hai mắt mờ mịt đẫm lệ, thấy Nhan Nặc Ưu cố gắng đè nén sự đau đớn, cô ấy đau lòng đến nỗi không thể thở nổi, tất cả là do cô, cô là đồ tai họa, bất kể ai ở bên cạnh cô đều chịu tổn thương.
“Tư Ngữ đừng sợ, mọi thứ trước kia đều do em che chở cho chị, hôm nay hãy để chị làm một việc cho em.” Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Tần Tư Ngữ, trong mắt tràn đầy sự trìu mến.
Ánh mắt Tần Tư Ngữ đã mất đi tiêu cự, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Ái Liên, dường như không nghe thấy lời nói của Nhan Nặc Ưu, tựa như một con búp bê không có sự sống.
“Lâm Ái Liên, nói đi, bao nhiêu tiền?” Ánh mắt nhìn về phía Lâm Ái Liên, khi nhìn thấy trên mặt cô ta tràn đầy đắc ý, Nhan Nặc Ưu hận không thể tát cho cô ta hai cái, nhưng nhìn thoáng qua Tần Tư Ngữ ở bên cạnh, âm thầm nhẫn nhịn, người đàn bà này không thể không dạy dỗ, nhưng nếu hiện tại đánh cô ta, thanh danh của em gái hoàn toàn có thể bị hủy.
“Hả, cô thật sự chuẩn bị lấy tiền đi mua những tấm ảnh nhơ nhuốc này sao!” Biểu tình trào phúng nhìn Nhan Nặc Ưu, trong mắt Lâm Ái Liên tràn đầy khinh thường.
“Không nói nhiều, bao nhiêu tiền mới có thể đem toàn bộ ảnh chụp đưa cho tôi.” Giờ khắc này, trên người Nhan Nặc Ưu phát ra đi ra một loại khí thế bức người, làm cho mấy người xung quanh đều run run.
“Năm trăm……… Năm trăm ngàn” Hơi run rẩy nhìn Nhan Nặc Ưu, trong mắt Lâm Ái Liên tràn đầy sợ hãi, không ngờ người phụ nữ này có thể phát ra khí thế ra làm cho người ta sợ hãi như vậy, xem ra mình đã xem thường cô ta. Nhưng năm trăm ngàn cũng không phải là một số tiền nhỏ, may ra nếu tán tỉnh một tổng giám đốc tập đoàn nào đó mới có đủ, huống chi cô ta chỉ là một góa phụ, cho dù dùng thân thể trao đổi, năm trăm ngàn cũng tuyệt đối không hề dễ dàng.
“Ha ha, cô thật sự là “coi trọng” tôi rồi, sẽ có đủ năm trăm ngàn cho cô.” Tà mắt liếc Lâm Ái Liên một cái, người phụ nữ này thực sự coi cô là một kẻ nhu nhược sao? Năm trăm ngàn, nếu là người bình thường chắc chắn là một con số trên trời , nhưng người phụ nữ này đã đối phó sai người rồi, năm trăm ngàn chỉ là một con số lẻ trong tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ của cô mà thôi.
“Thế nào, sợ? Nói cho cô biết, trong nửa ngày cô phải gom đủ số tiền này, nếu không nhưng tấm ảnh này sáng sớm mai sẽ xuất hiện trên báo và TV.” Mặc dù có chút e ngại Nhan Nặc Ưu, nhưng Lâm Ái Liên đang nóng nảy vẫn thể hiện thái độ chó cùng rứt giậu.
“Ha ha, yên tâm, trong vòng nửa ngày tiền sẽ đưa đến tay cô.” Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy tự tin, tràn đầy ý cười.
“Cô…… Được, vậy để em gái cô lại đây, cô đi lấy tiền, trong vòng nửa ngày phải quay lại đây.” Khi nhìn thấy tự tin trong mắt Nhan Nặc Ưu, Lâm Ái Liên bắt đầu có chút lo lắng không yên.
“Tư Ngữ chờ chị nhé,chị sẽ đi lấy tiền.” Khích lệ cười với Tần Tư Ngữ xong, liền cầm túi đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ.
Lúc Nhan Nặc Ưu sắp bước ra ngoài cửa, Tần Tư Ngữ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt cùng quyến luyến nhìn thoáng qua bóng dáng tinh tế gầy yếu của Nhan Nặc Ưu, miệng nhẹ giọng nỉ non nói:“Chị, vĩnh biệt ……”
Trong lòng luôn có dự cảm không tốt, trên đường đến ngân hàng, Nhan Nặc Ưu bước nhanh ra đường lớn, thuận tay ngăn cản một chiếc xe taxi, bảo lái xe đi đến ngân hàng gần nhất.
Sau khi Nhan Nặc Ưu dến ngân hàng, nói với nhân viên số tiền mình muốn rút, tất cả nhân viên miệng đều há thành hình chữ O. Bởi vì ở thị trấn nhỏ này, tuy rằng cũng có rất nhiều người giàu có, nhưng người khách yêu cầu rút ra rất nhiều tiền trước mặt này lại thật hiếm gặp, bọn họ không dám tự ý quyết định.
“Xin lỗi tiểu thư,phiền cô có thể đợi một lúc không? Số tiền cô yêu cầu rút quá lớn, chúng tôi phải báo cáo cho quản lí lại đây xử lý.” Một nữ nhân viên trong lòng nóng ruột nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười dịu dàng nói.
“Tôi mặc kệ các người có quản lí hay không, hiện tại tôi đang cần dùng gấp, cho các người thời gian hai tiếng.” Vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn các nhân viên, không phải tính tình Nhan Nặc Ưu không tốt, mà thật sự là bởi vì trong lòng Nhan Nặc Ưu có dự cảm vô cùng không tốt, một loại cảm giác sắp mất đi thứ gì đó quan trọng ở trong lòng cuộn trào mãnh liệt, làm cho trong lòng Nhan Nặc Ưu cứ âm ỉ đau.
Nhân viên sửng sốt, bọn họ cũng đã gặp nhiều người muốn vội vã rút tiền, nhưng họ cũng quan sát người khách hàng này thật lâu, quần áo trên người cũng là loại bình thường, nói đúng hơn là còn không bằng bọn họ, cô gái này làm sao có nhiều tiền như vậy?
“Đừng nghi hoặc nhìn tôi như vậy, tôi nói cho các người biết nếu chuyện này bị trì hoãn làm ảnh hưởng đến mạng người, tôi sẽ làm cho tất cả các người toàn bộ đều thất nghiệp ngồi tù, ngay cả ngân hàng này cũng phải đóng cửa.” Một ánh mắt sắc như dao bắn về phía nữ nhân viên, trong lòng Nhan Nặc Ưu càng gấp gáp, lo sợ Tư Ngữ sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch.
Tổng bộ tập đoàn Đan thị thành phố T
“Bang —-” Cửa phòng tổng giám đốc bị Chung Minh Hiên không chút lưu tình nào đá văng, trong mắt tràn đầy kích động đi vào bên cạnh Đan Sâm Duệ.
“Tốt nhất cậu nên có đủ lý do để giải thích tại sao bất lịch sự đá văng cửa phòng tôi.” Vẫn không ngẩng đầu lên, ánh mắt Đan Sâm Duệ nhìn chằm chằm vào số liệu trên máy tính,mắt cũng không hề chớp.
“Ha ha, lúc này cậu tuyệt đối phải cảm tạ tôi vì đá văng cửa phòng cậu, Sâm Duệ cậu biết không? Mấy năm nay tôi vẫn mật thiết chú ý đến động tĩnh tài khoản ngân hàng của Nhan Nặc Ưu, hôm nay tôi đã thấy nó có sự biến hóa.” Kích động nói với Đan Sâm Duệ vẫn chăm chú làm việc, vẻ mặt Chung Minh Hiên tràn đầy ý cười, lúc này bạn tốt tuyệt đối sẽ không còn cô đơn nữa, tìm được Nhan Nặc Ưu giải thích hết mọi chuyện, tin tưởng hai người nhất định có thể hạnh phúc .
“Cái gì……. Cái gì?” Tựa hồ đã quen với việc nhiều năm cô đơn như vậy, yên lặng chịu đựng tương tư dày vò, nay nghe thấy Chung Minh Hiên nói như vậy, trong lòng có chút dao động.
Ha ha, Chung Minh Hiên chỉ biết chuyện này nhất định sẽ làm cho bạn tốt có biến hóa , nhìn biểu tình không ngừng xúc động của bạn tốt, trong lòng Chung Minh Hiên âm thầm cảm thấy vui vẻ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bạn tốt lạnh lùng như băng sơn vạn năm chưa từng có biểu tình biến hóa như vậy, không ngờ sau khi nghe được tin tức của Nhan Nặc Ưu thật sự làm cho bạn tốt sống lại một lần nữa.
“Vậy…… hiện tại cô ấy ở nơi nào?” Có chút không xác định nhìn bạn tốt, thực sự sợ đây chỉ là một giấc mộng, nhiều năm như vậy, tựa hồ tin tức này vẫn chưa làm cho anh hoàn toàn phục hồi tinh thần, vẫn như cũ nghĩ đến đây chỉ là giấc mộng mỗi đêm của mình.
“Hiện tại tớ đang cho thủ hạ bên kia điều tra, tin chắc rất nhanh có thể xác định được vị trí hiện tại của cô ấy.” Nhẹ nhàng vỗ bả vai bạn tốt, ánh mắt khích lệ nói.
“Vậy…… Nếu không hiện tại chúng ta đi xem bọn họ có tra được hay không, rồi chúng ta lập tức xuất phát đi gặp Ưu nhi, cô ấy không muốn gặp tớ, hiện tại rút tiền, nhất định là muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trốn tớ càng xa càng tốt.” Khi nghi đến lập tức có thể nhìn thấy Ưu nhi của mình, Đan Sâm Duệ vừa vui vừa buồn, lại nghĩ tới sáu năm trước Lí Hạo Nhiên nói lúc Ưu nhi có mang, ra sức bảo vệ cái thai, anh lại kích động không thôi. Có lẽ, lúc này, anh không chỉ có một đứa con, có lẽ còn có thể có hai đứa. Nhưng anh lại sợ tai nạn xe cộ năm đó tạo thành thương tổn đối với Ưu nhi, cho nên trong lòng bất an không yên.
Tổng bộ tổng giám đốc tập đoàn Nhan thị, ông Nhan đầu đầy tóc bạc ngón tay run run gọi điện thoại cho vợ, trong mắt ươn ướt.
Điện thoại vừa chuyển được, tiếng của Nhan Kì Tuyên còn có chút nghẹn ngào, sau đó kích động nói với vợ:“Tiệp nhi, chúng ta tìm được con gái rồi rồi, con bé đang ở một thị trấn nhỏ của thành phố D, chúng ta sẽ đi tìm con bé.” Chuyện tình năm đó cũng là do ông và vợ hiểu lầm con, thiếu chút nữa khiến con mất mạng, nay con gái vẫn còn sống, làm sao ông có thể không vui mừng đây?
“Cái gì? Kì Tuyên ông vừa nói cái gì? Tìm được con rồi sao?” Thanh âm run run nghẹn ngào, sáu năm hối hận, nghĩ đến ánh mắt bất lực của con gái năm đó tại bữa tiệc, đến nay Mộc Á Tiệp vẫn còn cảm thấy con đang ở trước mắt, trách lầm con làm cho bà mất đi con sáu năm, thống hận mình sáu năm, nếu không phải năm đó Đan Sâm Duệ nói cho bà, con gái biến mất trong tai nạn xe cộ là do muốn trốn tránh bọn họ, nếu không bà đã muốn chết để được xuống dưới đó giải thích với con.
“Tiệp nhi, hiện tại mình chuẩn bị một chút, tôi sẽ lập tức trở về nhà đón mình.”Nhanh chóng cúp máy, phân phó thư kí chuẩn bị tốt xe cho mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook