Edit: Rabbit

“Xin hai vị từ từ nói, trường học là nơi văn minh.” Cô hiệu trưởng là một người đã bước vào tuổi trung niên, có vẻ mặt chính trực. Cô biết địa vị của Lâm Ái Liên ở thị trấn này, nhưng đối với nội quy trường học, cô không thể nào vì việc riêng mà để ảnh hưởng đến việc chung. Xoay người nói với Nhan Nặc Ưu:“Cô gái, vẫn nên để cho cô giáo dẫn hai đứa trẻ về lớp trước đã.”

“Vâng, vậy làm phiền cô giáo.” Nhìn cô giáo đi lên chuẩn bị mang theo Cẩn Hạ và Cẩn Tây về lớp, Nhan Nặc Ưu nước mắt tràn đầy trên mặt vẫn cố gượng cười với con, nói lời cảm ơn với cô giáo. Cẩn Hạ và Cẩn Tây không thích hợp chứng kiến tình huống này.

“Mẹ, con và em không muốn đi.” Tuy Cẩn Hạ vẫn còn nhỏ, nhưng cậu bé cũng hiểu, vừa rồi bác kia đánh người chắc chắn là muốn ức hiếp mẹ và cô, cậu và em trai là nam tử hán, muốn ở lại bảo vệ mẹ và cô, không để cho hai người bị người khác bắt nạt, cho nên bọn họ không thể đi.

“Cẩn Hạ ngoan nào, cùng em về lớp đi.” Nhan Nặc Ưu nghiêm khắc nói, không để cho con có cơ hội cự tuyệt.

Cẩn Hạ còn muốn nói gì đó nhưng sau đó đành cúi đầu im lặng một lát, nhẹ nhàng gật đầu với Nhan Nặc Ưu, lôi kéo em trai đi về lớp.

Vui mừng nhìn bóng dáng con đi xa, Nhan Nặc Ưu hít thở thật sâu, nơi này chỉ sợ là không thể tiếp tục ở được nữa, chờ xử lý tốt hết mọi chuyện ở đây, cô sẽ rời khỏi nơi này, mang theo con cùng Tư Ngữ rời đi, tìm công việc, chỉ cần cô chú ý một chút, tin tưởng bọn họ sẽ không tìm ra. Cô tuyệt đối tự tin, tuyệt đối tin rằng với khả năng của mình có thể nuôi sống con và Tư Ngữ, cho bọn họ một cuộc sống thật tốt.

Nhìn về phía Lâm Ái Liên vẫn hùng hùng hổ hổ không bỏ qua, trong mắt Nhan Nặc Ưu tràn đầy chán ghét, loại phụ nữ này khiến cô vô cùng chán ghét, lạnh lẽo nghiêm mặt, không hề nể mặt Lâm Ái Liên, thẳng thắn nói:“Chị dựa vào cái gì để kiện tôi và em gái”

“Cô…… Đương nhiên là tội lừa dối.” Khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp này nháy mắt trở nên vô cùng khủng bố, Lâm Ái Liên không nhịn được mà rùng mình, nhưng cô ta luôn luôn sĩ diện, cho nên cắn răng cố nói xong.

“Chị dựa vào cái gì mà kiện tôi và em gái tội lừa dối, chẳng lẽ chị dựa vào mình có rất nhiều tiền, đáng để cho chúng tôi lừa dối sao?” Trong mắt tràn đầy âm ngoan, nếu người phụ nữ này vẫn khăng khăng như vậy, cô sẽ không ngại đấu đến cùng với chị ta. Nhan Nặc Ưu cô từ nhỏ đến lớn không thiếu chính là tiền, tài khoản ngân hàng của cô ở Thụy Sĩ không biết có bao nhiêu, nếu thật sự muốn đấu, cô không ngại bại lộ thân phận.

“Hừ, cô dựa vào cái gì mà dám lớn tiếng như vậy, ở thị trấn này, ai chẳng biết tình hình nhà cô, nuôi hai tiểu tạp chủng không rõ lai lịch, lại còn có một người em gái nhơ nhuốc, cô chỉ có một mình, ngay cả một người đàn ông bên cạnh cũng không có, chẳng lẽ cô không biết là ai ở thị trấn này cũng biết rõ tình trạng nhà cô sao?” Hừ, lời nói tựa như nặng ngàn cân, trong sáu năm ở thị trấn này, ai mà không rõ tình trạng của cô ta chứ, những lời nói này quả thực làm Lâm Ái Liên muốn cười. Muốn đọ với Lâm Ái Liên này cũng cần phải có tài sản.

“Chúng ta sẽ xem rốt cuộc ai thắng ai.” Cô đã không còn là Nhan Nặc Ưu không hiểu biết của sáu năm về trước, sau khi trải qua cuộc sống sáu năm gian khổ cùng với Tư Ngữ, nuôi dưỡng hai con, ngày tháng vất vả làm cho Nhan Nặc Ưu trưởng thành lên rất nhiều, cô gái ngây thơ trước kia không còn tồn tại nữa, nay cô đã hiểu được sự cạnh tranh trong xã hội, hiểu được làm thế nào đối phó với những kẻ cậy quyền cậy thế, nếu cô ta muốn dùng tiền và quyền áp chế cô, như vậy cô sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.

Đôi mắt Lâm Ái Liên tràn đầy khinh thường nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, lấy điện thoại trong túi ra, dường như chuẩn bị gọi cho ai đó.

Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu, Lâm Ái Liên hung hăng nói một hơi với người bên đầu kia điện thoại, không để cho đối phương có cơ hội nói chuyện, trực tiếp cắt đứt điện thoại, đắc ý liếc mắt nhìn Nhan Nặc Ưu, dường như đang nói: Hôm nay các người chết chắc rồi.

Nhan Nặc Ưu chẳng để ý đi đến bên cạnh Tần Tư Ngữ, nhẹ nhàng ôm Tần Tư Ngữ đang tràn đầy nước mắt vào lòng, đau lòng nói:“Tư Ngữ, né tránh nhiều năm như vậy đủ rồi, chỉ cần có thể làm cho chúng ta có cuộc sống bình an, chị không ngại bại lộ thân phận.” Qua sáu năm nay, cô hiểu được rất nhiều, cho dù bọn họ biết được tin tức cô vẫn còn sống, chỉ cần cô trốn tránh thật xa không để cho bọn họ tìm được, như vậy cũng tránh được mọi thương tổn.

“Chị, không được, chị đã né tránh những người đó sáu năm, nay lại vì em mà thất bại trong gang tấc, em có chết cũng không thể đền được tội này!” Mạnh mẽ lắc đầu với Nhan Nặc Ưu, đừng, đã nhiều năm như vậy, sao có thể vì cô mà khiến cho sáu năm cố gắng trở thành uổng phí chứ?

“Tư Ngữ,em đừng nói như vậy……đã nhiều năm như vậy, chị không còn là Nhan Nặc Ưu không biết lí lẽ như kia trước nữa rồi. Chị đã suy nghĩ kĩ, chỉ cần chúng ta hành động thật nhanh, rút tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ, rồi lập tức rời khỏi nơi này trốn đến nơi khác, bọn họ sẽ như cũ không tìm thấy chúng ta.” Tuy rằng không muốn dính dáng gì đến những chuyện trước kia, nhưng vì người em gái đã hi sinh tất cả cho cô, cô nguyện ý tiếp xúc với nó.

“Chị……” Tần Tư Ngữ trong lòng đau đớn dường như tìm được chỗ bộc phát, dựa vào bả vai Nhan Nặc Ưu lớn tiếng khóc.

“Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn, Tư Ngữ, cho dù con đường sau này khó đi như thế nào, chị cũng sẽ sát cánh bên em, tuyệt đối sẽ không bỏ lại em, trong lòng chị em vẫn là một thiên sứ thuần khiết không tỳ vết, là một người vô cùng tốt đẹp.” Cô cũng không nói gì trái lương tâm, người con gái này chỉ ở chung với cô vài ngày mà đã sẵn lòng nhận cô là chị, hi sinh tất cả giúp cô, thậm chí bỏ lại những người nhà thân yêu nhất của cô ấy, còn cô chỉ hứa hẹn sẽ giúp đỡ người nhà cô ấy, mà cô ấy cứ thể đi theo cô sáu năm, vì cô hi sinh mọi thứ, thậm chí cả thân thể của cô ấy, một người con gái như vậy làm cho Nhan Nặc Ưu không thể nào không biết ơn, không thể nào không yêu thích.

Trong phòng nghỉ chỉ có tiếng hừ lạnh của Lâm Ái Liên cùng tiếng khóc thút thít của Tần Tư Ngữ, trong lúc nhất thời bên trong trở nên vô cùng áp lực.

“Ái Liên có chuyện gì vậy?” Ngay lúc bên trong đang vô cùng áp lực, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông vội vàng chạy vào, nghe tiếng hít thở gấp gáp của hắn là có thể biết hắn chạy đến nơi này gấp thế nào.

Tần Tư Ngữ vốn thương tâm nức nở đột nhiên ngừng lại, đem mặt vùi thật sâu vào trong lòng Nhan Nặc Ưu, dường như đang trốn tránh điều gì.

Người đàn ông cũng chú ý tới Tần Tư Ngữ đang khóc thương tâm, nhìn về phía Tần Tư Ngữ đang ở trong lòng Nhan Nặc Ưu, hơi hơi ngẩn ngơ, có chút thất thần nhìn ba người trong phòng nghỉ.

“Anh ngây người như thế làm gì, linh hồn cũng bị mấy con hồ ly này hút mất rồi.” Lời nói chanh chua vang lên trong phòng nghỉ yên tĩnh, thu hút sự chú ý của những người khác.

Nhan Nặc Ưu hơi nhíu mày, nhìn Lâm Ái Liên oang oang, buồn cười nghĩ, xem ra người phụ nữ này cũng thật chua ngoa, đã biết Tư Ngữ là tình nhân của chồng, nhưng vẫn không cho chồng mình chút mặt mũi nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương