Tân Hoan (Niềm Vui Mới)
-
Chương 84: Được Không
Trong văn phòng chỉ có hai người, thật yên ắng, chỉ có tiếng điều hoà không khí hoạt động thật nhỏ.
Khương Vân cứ đứng như vậy, một tay còn đang để trên bàn.
Người trước mặt quá ngoan tuyệt, cứ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói lời tàn nhẫn.
Hôm qua, Tần Chiêu gặp Khương Vân cũng nói lời xin lỗi Khương Vân, làm ra những hành vi muốn vãn hồi quan hệ đều không phải là biểu hiện giả dối lừa gạt người khác.
Trong thời gian ở thành phố S đến nay, thiếu chút nữa cô đã không thể gượng dậy nổi, cô thật sự hối hận, nhìn lại sai lầm của bản thân trước kia, rốt cuộc thừa nhận bản thân từng đối với Khương Vân tạo thành thương tổn.
Người này cái gì cũng đều hiểu được.
Chỉ là cô ta vẫn trước sau như một thật ích kỷ, ích kỷ đến hết thuốc chữa.
Lời nói ngắn gọn hai câu khiến cho Tần Chiêu biến thành như vậy.
người này bản tính là thế, Khương Vân chỉ nói một câu là Lục Niệm Chi tốt hơn, cô ta liền không quan tâm gì hết mà đem chuyện cũ vốn đã bị che dấu thật lâu lôi ra nói, đơn giản chính là nhịn không được chuyện này.
Cô ta không tiếp thu được chuyện Khương Vân cùng Lục Niệm Chi ở bên nhau, càng khó chịu đựng việc từ trong miệng Khương Vân nói ra câu kia.
Năm đó, Tần Chiêu là người nói dối trước.
Người Khương Vân nhớ thương chính xác là Lục Niệm Chi, nhưng sau đó đích thật là Khương Vân thích cô chứ không phải là Lục Niệm Chi.
Tần Chiêu quá cố chấp, thà rằng nói ra chân tướng cũng không muốn chuyện Khương Vân thích cô bị lau sạch sẽ.
Tình yêu luôn coi trọng thứ tự trước sau, Tần Chiêu xuất hiện muộn hơn Lục Niệm Chi nhưng lại có thể đến sau mà vượt qua người đến trước, cô ta thắng một lần, cũng chạm được tình cảm chân thành của Khương Vân nhưng cô ích kỷ, thâm trầm, không cho phép bất cứ quan hệ gì trong quá khứ của Lục Niệm Chi và Khương Vân tồn tại, xoá sạch không còn một mảnh nhưng không cho phép Khương Vân lãng quên cô ta.
Khương Vân nghe ra ý tứ trong lời nói, trong lòng nàng hiểu được, không cần Tần Chiêu nói xong cũng đoán ra.
Chuyện xưa ùn ùn kéo đến, những việc mơ hồ trong trí nhớ lại không ngừng hiện lên từng chi tiết rõ ràng, rất nhiều chuyện đều đã được thông suốt.
Lục Niệm Chi đã từng hỏi nàng vì cái gì mà thích Tần Chiêu.
Khi đó Khương Vân cảm thấy không thể hiểu được câu hỏi của Lục Niệm Chi mà nay tinh tế nghĩ lại thì nàng đã biết.
Ánh mắt Khương Vân trở nên đạm mạc, bình tĩnh nhìn Tần Chiêu, không có tức giận cũng không làm ra hành động không lý trí nào, chỉ quá mức bình tĩnh mà hỏi: "Cô còn muốn nói gì?"
Nàng biết Tần Chiêu cố ý khích mình, chơi trò tâm lý với nàng, bất luận là gì thì nàng cũng không ở bên ngoài mà phát tác.
Phản ứng của nàng nằm ngoài dự liệu của Tần Chiêu.
Tần Chiêu im lặng nhìn nàng trong chốc lát, trước sau đều không thể nhìn được đáp án mà mình mong muốn trong mắt của nàng.
Khương Vân thật sự đem Tần Chiêu hoàn toàn vứt bỏ rồi.
Hồi lâu Tần Chiêu cúi đầu ký tên.
Ngày xưa hai người tốt đẹp như vậy mà dừng tại đây xem như hoàn toàn ly khai, không còn tranh chấp, không có ầm ĩ chỉ còn lại giằng co.
Đã từng bên nhau lâu như vậy lại lưu lạc đến tình trạng đáng ghê tởm này, trong mắt Khương Vân hiện rõ xa cách không thể che dấu, Tần Chiêu biến thành loại người mà nàng chán ghét nhất, so với việc ngoại tình trước đây còn làm nàng thất vọng và phản cảm hơn.
Khương Vân không nghĩ muốn nói thêm bất cứ câu nào với Tần Chiêu, sợ mình không thể khống chế được cảm xúc, nhưng Tần Chiêu vẫn không có chút tự giác nào, ký tên xong đột nhiên nói: "Chị cho rằng tôi thật sự sẽ nhắm vào chị mà làm gì sao? Vì bức bách chị mà ngáng chân chị?"
Khương Vân không nói.
Tần Chiêu nhìn nàng một cái lẩm bẩm: "Chị không tin tôi như vậy."
Khương Vân nắm chặt tay, đạm thanh nói: "Cô đáng giá sao?"
"Không đáng", Tần Chiêu thản nhiên nói, đem bút đóng lại, sửa sang văn kiện trên bàn lại một chút đẩy đến trước mặt Khương Vân, hơi ngửa đầu nhìn lại: "Phải không?"
Khương Vân cầm văn kiện trong tay xoay người đi.
Mới vừa tràn ngập mùi thuốc súng phút chốc lại tan rã, kết thúc trong lặng yên không tiếng động.
Bất quá chờ khi tới cửa Khương Vân dừng lại một lát, ngữ khí thật nhẹ nói: "Xác thật không đáng".
Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, không có một chút phập phồng, không có chút mất mát nào, chỉ như đang trần thuật một chuyện gì đó.
Nói xong lâp tức rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tần Chiêu, im lặng mà cô độc ngồi đó cho tới khi Khương Vân hoàn toàn đi xa, ngay cả tiếng bước chân cũng không còn nghe thấy cô mới thay đổi sắc mặt.
Bộ dạng vừa nãy kích động đã biến mất không còn tăm hơi, Tần Chiêu có chút thất bại mà ngồi dựa vào ghế, biểu tình trên mặt phức tạp khó tả, tuyệt vọng, cô đơn, còn có tia ảo não rất khó nhận ra.
Có lẽ người này ban đầu là muốn hoà hảo nói chuyện nhưng chung quy vẫn không thể khống chế được tính nết của mình, như cũ tan rã trong không vui.
Có một số việc đã không thể vãn hồi, khăng khăng không buông bỏ chỉ có thể đem lại kết quả hoàn toàn ngược lại.
Khương Vân đã rời đi không thấy bộ dáng, càng không biết được Tần Chiêu nghĩ như thế nào, nàng cầm tư liệu đi ra ngoài, trở lại khu vực của Bồi Thịnh, người của ban tổ chức đã sớm tới đây.
Nhanh tới thời gian kết thúc triển lãm hôm nay, nhân viên ở nơi triển lãm cũng đông hơn, Thiệu Thanh cùng Đại Trí Sùng bọn họ đều đến đây, đang bàn bạc gì đó.
Tần Chiêu chính là cố ý để nàng đi tới văn phòng một chuyến, kỳ thật không thật sự giở trò gì trong công việc.
Cô ta thật vất vả mới có thể đứng lên một lần nữa sao lại có thể cầm đá đập chân mình.
Chỉ là người này rốt cuộc muốn thế nào Khương Vân không muốn truy đuổi, nghĩ cũng không muốn nghĩ chút nào, nàng nghiêm túc làm việc, tận tâm tận lực làm tốt công việc của mình là được.
Thiệu Thanh đối với thái độ làm việc cùng hiệu quả công việc của Khương Vân thập phần vừa lòng, còn dẫn riêng nàng đi gặp mấy lãnh đạo của chi nhánh công ty bên này, còn có hai đồng nghiệp ở tổng công ty bên Đức tới.
Từ đầu đến cuối Khương Vân đều biểu hiện thật bình tĩnh, không lộ ra nửa điểm không thích hợp nhưng vẫn bị Thiệu Thanh nhìn ra chút manh mối.
Xuất phát từ lòng quan tâm đến cấp dưới, Thiệu Thanh không khỏi mở miệng hỏi: "Hôm nay rất mệt sao?"
Khương Vân sắc mặt không được tốt lắm, có chút tái nhợt, cả người đều không có tinh thần, so với hồi sáng kém hơn không ít, hơn nữa thỉnh thoảng lại thất thần.
Khương Vân cũng chưa tự nhận thấy vấn đề của mình, nghe được Thiệu Thanh nói vậy còn ngẩn người, chợt trả lời: "Còn tốt lắm".
"Khí sắc cô có chút kém", Thiệu Thanh nói, cẩn thận đánh giá nàng một phen, "Có chuyện gì xảy ra hay sao?"
"Không có", Khương Vân lắc đầu, thật không có khả năng đem chuyện riêng nói với cấp trên, nàng ra vẻ nhẹ nhàng giống như không có việc gì, tuỳ tiện tìm cái cớ: "Chỉ là hôm nay tương đối nóng, buổi chiều tôi ở phía sau chờ hơi lâu".
Thiệu Thanh không nghĩ nhiều, cũng không rảnh mà nói thêm, chỉ nói: "Công tác của cô làm cũng gần xong hết rồi, chờ bên này làm xong cô có thể đi về trước, nghỉ ngơi tốt một chút".
Khương Vân đồng ý.
Công việc còn sót lại không tốn quá nhiều thời gian, trong vòng một giờ có thể kết thúc, mọi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, ai không có công việc tiếp theo thì có thể lập tức rời đi.
Theo lý thuyết Thiệu Thanh cùng Đại Trí Sùng đều đang ở lại thì Khương Vân không nên tan ca sớm như vậy, nhưng trạng thái của nàng thực sự không tốt lắm, nàng ở nơi này thêm khoảng nửa tiếng cuối cùng vẫn một mình trở về khách sạn, đem công việc bên này giao cho đồng nghiệp.
Không lâu trước đây Lục Niệm Chi nhắn tin cho nàng, lúc đó nàng đang vội không kịp trả lời lại, chờ tới khi về phòng nghỉ ngơi, Khương Vân mới lấy điện thoại ra xem, nàng nhìn chằm chằm giao diện tin nhắn chừng hai ba phút lại chậm rãi đánh chữ.
Một tin nhắn đánh đánh xoá xoá, cân nhắc từng câu từng chữ nửa ngày, cuối cùng vẫn không gửi đi, ngược lại xem như không có việc gì mà hỏi cô: "Bàn chuyện hợp tác xong rồi sao?"
Kỳ thật nàng có rất nhiều lời muốn nói mà không nói được, không biết nên nói như thế nào.
Ước chừng mười phút sau Lục Niệm Chi mới nhắn tin lại
"Chị vừa xong"
Khương Vân: "Bàn thuận lợi không?"
Lục Niệm Chi thật nhanh đã nhắn tới: "Ký hợp đồng rồi, công tác kế tiếp giao cho trợ lý làm".
Khương Vân nhấp nhấp môi giống như không biết nên nói gì.
Lục Niệm Chi hỏi: "Em thì sao, hôm nay thế nào?"
Hai người cách màn hình câu được câu không mà trò chuyện qua tin nhắn.
hai nàng tựa hồ không quá thích chuyện voice chat, mỗi lần trò chuyện đều không nhanh không chậm mà đánh chữ, chị một tin em một tin, ai cũng không vội.
Khương Vân không hề nhắc tới chuyện xảy ra ở văn phòng, cái gì cũng không nói chỉ đề cập chút chuyện công tác, thức uống, trái cây lúc chiều Lục Niệm Chi gửi tới...
Không kịp thời nhìn thấy nàng nên Lục Niệm Chi bên kia không hề phát hiện Khương Vân có chỗ nào không đúng, còn hỏi nàng ngày mai muốn uống gì.
"Trà sữa đi", Khương Vân dứt khoát trả lời.
"Em muốn đi ăn cơm hay không?", bên kia lại hỏi.
Khương Vân chần chờ một cái chớp mắt sau đó đánh chữ.
"Em mời chị".
Lục Niệm Chi: "Được".
Khương Vân: "Chị chọn chỗ đi".
Đối phương như cũ kiên nhẫn đap lại nàng: "Được thôi".
Khương Vân: "Chị muốn đi chỗ nào?"
Lục Niệm Chi: "Tí nữa rồi nói tiếp, trước tiên chị tới chỗ em".
Khương Vân không trả lời tiếp, nhìn màn hình di động phát ngốc một chút, sau đem điện thoại đặt xuống rồi chậm rì rì thu thập đồ đạc.
Nàng không nhanh không chậm trang điểm nhẹ lại lần nữa, đổi trang phục thành một thân váy dài trang nhã màu xanh đen.
Lục Niệm Chi trở lại khách sạn cũng không liền chạy đi tìm nàng trước tiên, tầng lầu này có đông đồng nghiệp như vậy nên cô không tới, đầu tiên cô về phòng thay đổi một bộ trang phục thoải mái sau đó lại tới bãi đỗ xe ngầm chờ.
Cô lái một chếc xe mới, thoạt nhìn thì không phải là Audi hay mấy hãng quá phô trương, dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.
Cô đặc biệt quay về Lục gia tìm một chiếc xe cũ khiêm tốn chạy ra ngoài.
Khương Vân xuống tới muộn hơn một chút.
Hai nàng thật đúng là ăn ý, hôm nay đều chọn mặc trang phục cùng màu với nhau.
Lục Niệm Chi mặc áo hai dây xanh đen phối với quần dài đen và đôi boot, thoạt nhìn thật mái mẻ thoải mái.
Lục Niệm Chi chở Khương Vân đi khu phố phồn thịnh ở ngoài trung tâm.
Lúc đến bên kia phố đã lên đèn rực rỡ, trên đường ánh lên đủ loại màu sắc, người trên đường dày đặc, chỗ nào cũng thật náo nhiệt.
Bắc Nhai thành phố C đã ầm ĩ rồi, nơi này lại chỉ có hơn chứ không kém.
Tìm được chỗ đậu xe, hai người liền tới một tiệm cơm Tây.
Lần này xem như là đi hẹn hò, bữa tối lãng mạn tự nhiên sẽ không thiếu rồi.
Tiệm cơm Tây ánh đèn mông lung.
Từ lúc bước vào vẫn luôn nghe có người diễn tấu đàn dương cầm, tiếng đàn du dương làm bầu không khí trở nên thật lãng mạn.
Đêm nay Lục Niệm Chi nói nhiều hơn bình thường chút, cùng Khương Vân nói rất nhiều chuyện, bao gồm chuyện hôm nay ra ngoài gặp được Lục Đinh Uấn, Khương Vân cũng theo đó mà hỏi vài câu.
Bữa cơm tối này ăn khá là chậm, vừa ăn vừa nói chuyện, nhẹ nhàng trôi qua.
Nhưng tâm tình Khương Vân lại một chút đều không thoải mái, nàng cũng không rõ ràng lắm ý nghĩ của chính mình, tổng cảm thấy áp lực, trong lòng buồn buồn hoảng loạn, rõ ràng đều là chuyện đã qua không cần thiết để ý này nọ nhưng nàng chính là cảm thấy khó chịu.
Trước kia đưa ra quyết định chia tay, nàng cũng không có khổ sở như vậy.
Lục Niệm Chi phát hiện nàng không thích hợp, chỉ là đang ở tiệm cơm nên không nói, còn rót cho nàng nửa ly rượu vang.
"Có muốn trở về hay không?" đối phương hỏi.
Khương Vân nhấp nhấp một ngụm rượu nhỏ, ừ một tiếng.
Cơm nước xong tính tiền, lúc sau đi dạo chỗ này chỗ nọ, đi tới đâu thì dạo ở đó không tính gì nhiều.
Hai người lang thang không rõ mục tiêu.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Lục Niệm Chi theo thói quen đi vào, khi trở ra trên tay ôm một bó cúc hoạ mi.
Khương Vân buồn cười "Làm gì mà luôn tặng hoa vậy?"
"Em không vui", Lục Niệm Chi nói, thẳng thắn ghê hồn, "Nên muốn mua tặng em".
Khương Vân không tự giác cắn cắn môi dưới, không hé răng.
Nàng không giấu được cảm xúc, ai cũng có thể nhìn ra đươc.
Lục Niệm Chi đem hoa đưa tới tay nàng "Cầm đi".
Khương Vân nhận lấy.
Giấy bao bên ngoài màu nâu, rất mỏng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có muốn nói một chút với chị không?", Lục Niệm Chi ôn nhu nói, tạm dừng một lát: "Nếu không muốn nói, chị đi dạo cùng em, được không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook