Tân Hoan (Niềm Vui Mới)
-
Chương 49
Bốn phía ánh sáng mỏng manh, chỗ cột lớn này nằm trong góc khuất, không dễ bị phát hiện.
Bãi đỗ xe cách một lúc lại có người đi vào nhưng đều là tìm được xe của mình thì lái đi, sẽ không ai ở đây lâu.
Lục Niệm Chi cũng tương đối thành thật, chỉ hôn môi thôi nhưng người thì ôm mãi không buông.
Nụ hôn này dài lâu lại nồng nhiệt thâm nhập, lâu hơn so với dĩ vãng.
Khương Vân đón lấy tất cả nhưng động tác có chút cứng nhắc, tương đối bị động.
Người tới lui không ngừng, tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên, Khương Vân quá khẩn trương sợ bị người khác nhìn thấy nhưng chung quy không đẩy Lục Niệm Chi ra mà cùng nàng răng môi giao nhau, hơi thở lẫn lộn.
Lục Niệm Chi hiện tại là cấp trên của Khương Vân, là cô chủ lớn, quan hệ hai người lại nhiều thêm một tầng, không tính là cấm kỵ nhưng có loại cảm giác khác biệt với trước đây.
Đầu ngón tay trắng nõn lướt trên bờ vai mượt mà rồi hướng lên khuôn mặt, vành tai.
Lục Niệm Chi mẫn cảm, mới vừa chạm vào lỗ tai thân hình cô liền cứng nhắc sau đó thêm dùng sức mà ôm lấy Khương Vân, hôn sâu hơn.
Có đồng nghiệp phòng nghiên cứu phát minh tới bên này, là nhân viên trong tổ của Khương Vân quản lý, một nam một nữ.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cho tới khi đến gần bên này, có thể nghe được họ nói chuyện.
"Tôi còn tưởng rằng sẽ là một người lớn tuổi, kết quả là còn trẻ như vậy.
Trước kia cũng chưa từng gặp, lớn lên còn khá xinh đẹp nha", cô gái kinh ngạc mà nói.
Chàng trai mỉm cười: "Cô mới tới công ty nửa năm đương nhiên là chưa gặp qua.
Cô ấy cũng không thường tới thị sát, lần trước tới là đã là đầu năm ngoái.
Trong công ty cũng có nhiều người không biết, tôi lần trước cũng không gặp được, hôm nay là lần đầu thấy cô ấy".
"Không trách được", cô gái lại nói, nhẹ giọng: "Bọn người chị Trương đều trộm thảo luận, nói cô ấy đột nhiên tới đây khẳng định là có chuyện gì rồi".
"Ai mà biết được, có lẽ chỉ tuỳ tiện thị sát thôi".
..
Tiếng nói chuyện cách chỗ Khương Vân vài bước chân, không đi xa hơn, xe hai người đó đỗ gần cây cột, chỉ cần họ có ý hướng bên này đi hai bước mà nhìn quanh thì sẽ có khả năng phát hiện phía sau cột là Khương Vân cùng Lục Niệm Chi.
Khương Vân khẽ ngẩng đầu, môi đỏ khép hờ, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve bên gáy Lục Niệm Chi, thân người cũng hướng gần vào trong ngực Lục Niệm Chi hơn chút, hô hấp nàng hơi hơi cứng lại, không vững vàng, dán trong ngực phập phồng không ngừng của đối phương.
Lục Niệm Chi lại một chút đều không lo lắng.
Không những không sợ bị phát hiện mà còn ở một bên cười khẽ, cắn cắn môi dưới Khương Vân.
Một bên giúp Khương Vân đem tóc vén ra sau tai, thậm chí lúc Khương Vân đang cứng người thì thấp giọng mà nói: "Đêm nay tới chỗ tôi đi..."
Khương Vân cũng chưa dám lên tiếng, nắm chặt tay cô.
Hai nhân viên kia còn chưa có đi, vẫn đang trò chuyện một hồi nói tới Thiệu Thanh.
"Tổng giám đốc Thiệu tới văn phòng phó giám Khương hơn nửa tiếng đồng hồ mới đi, làm gì anh biết không?"
"Sao tôi biết được, chắc là thị sát công tác".
"Nói thật thì phó giám Khương cũng thật thảm, nghe nói tổng giám Thiệu cực kỳ nghiêm khắc.
Nhân viên dưới trướng cô ấy đều khó yên ổn, cô ấy hình như sẽ ở lại bên này hai tháng, hơn phân nửa trọng điểm chú ý là nằm ở phòng chúng ta.
Phó giám Khương vừa tới đã bị để ý, về sau cũng khó nói..."
"Cũng không chắc", chàng trai nhỏ giọng nói, "Tôi thấy chiều nay hai người ấy không khí cũng tốt, phó giám Khương không giống như bị khó xử".
...!
Lục Niệm Chi nhéo nhéo eo Khương Vân, xoa xoa da thịt nàng.
Không dùng lực, một chút cũng không đau nhưng có chút ngứa.
Khương Vân muốn tránh lại bị người này kiềm lại, nàng cũng không dám làm gì mạnh, chỉ có thể mặc kệ đối phương.
Lục Niệm Chi cũng không quá phận, trong chốc lát lại ôm chặt nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, một bàn tay đặt bên ót nàng.
Tư thế như vậy thật sự thân mật, đều có thể cảm nhận hơi thở đối phương cùng với mỗi một động tác nhỏ, thoáng cử động đều sẽ chạm đến người kia.
Nhưng chính vì quá mức thân mật, Khương Vân cả người bị ấn, bị che, cho dù một nam một nữ kia nhìn thấy nơi này có người, phát hiện hai cô ở phía sau cây cột thì cũng chỉ nhìn thấy Lục Niệm Chi, căn bản nhìn không được khuôn mặt Khương Vân.
Lục Niệm Chi có vượt mức thì cũng không xằng bậy, lúc cần thì sẽ che chở Khương Vân.
Khương Vân không nhúc nhích, thoáng cúi đầu.
Tay Lục Niệm Chi đỡ sau thắt lưng nàng dời xuống chút nhưng lại không tới mức làm càn, vẫn yên phận ở đó.
Khương Vân nhấc mí mắt, nhìn người này, lại khẽ ngẩng đầu lên, thật lâu sau khẽ mở môi đỏ, dùng thanh âm chỉ có hai cô có thể nghe được mà nói: "Đừng nhúc nhích..."
Lục Niệm Chi không nói chuyện, cúi xuống ngậm lấy môi nàng, ngón tay ở khoé miệng nàng xoa nhẹ nhàng vài cái.
Hai người kia rốt cuộc cũng lên xe, không ở bãi đỗ xe lâu, chỉ chốc lát đã một trước một sau lái xe đi khỏi.
Khương Vân miễn cưỡng thả lỏng một chút, không cương cứng nữa.
Trong công ty còn không ít người chưa tan làm, muộn một chút còn có khả năng gặp phải Đại Trí Sùng bọn họ, hai cô cũng không ở lâu, lên xe liền rời đi.
Ngồi xe Lục Niệm Chi đi tới nhà hàng ban ngày có nhắc tới.
Trên xe thật sự có hồng trà, hai ly, vẫn là mua ở Lý Ký.
Sau đó lại về căn hộ chung cư kia qua đêm.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi ở bên ngoài cũng không nói chuyện phiếm nhiều, tương đối an tĩnh, thẳng tới khi về nhà.
Lục Niệm Chi không dằn lòng được, một bên lột tây trang của Khương Vân, một bên ôm nàng, cũng đem tấm màn kéo ra một chút, đem người này cách một tầng màn dày đè trên cửa sổ kính sát đát.
Trong phòng tối đen hoàn toàn không thấy rõ nhưng đèn đường bên ngoài có thể mở hồ xuyên qua tấm màn chiếu vào một chút ánh sáng.
"Thiệu Thanh theo em nói cái gì?"
Nghẹn cả đêm Lục Niệm Chi rốt cuộc cũng hỏi ra miệng.
Khương Vân chống trên cửa kính không lộn xộn, chỉ quay đầu lại tiếp lấy nụ hôn của cô, môi răng giao triền, trong chốc lát mới nhẹ nhàng nói: "Hỏi tiến độ công việc cùng các hạng mục".
Lục Niệm Chi đối với câu trả lời này không hài lòng, "Em vừa vào công ty có thể bàn tiến độ gì?"
Khương Vân khép lại đôi mắt, không bao lâu lại mở ra, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, không tự giác nắm chặt tấm màn, nhỏ giọng trả lời: "Hạng mục đang làm trước đó, hiện chuyển tới tay tôi...."
"Cô ấy nên đi tìm giám đốc Đại", Lục Niệm Chi nói, thò lại gần mặt nàng, nâng lên một chút rồi cúi đầu, dùng mặt ở bên gáy Khương Vân cọ cọ, "Khi đó Minh Nhân còn tìm cô ấy mãi không thấy".
Thiệu Thanh là cổ đông tập đoàn Bồi Thịnh bên kia, quan hệ cùng Minh Nhân cũng tốt nhưng Lục Niệm Chi cùng cô ấy không thân, chỉ gặp mấy lần, không phải người cùng đạo nên gặp nhau có chút không hợp mắt.
Bất quá cũng chỉ như vậy, dù sao cũng không thường xuyên tiếp xúc, trừ bỏ nhìn đối phương không vừa mắt thì cũng không có mâu thuẫn gì.
Hôm nay Thiệu Thanh tới văn phòng Khương Vân, Lục Niệm Chi đều nhìn thấy, lúc đó không phản ứng gì nhiều, hiện tại ý niệm chiếm hữu kéo tới rồi.
cô mà không lăn lộn Khương Vân thì chắc không tiêu tan được suy nghĩ.
Khương Vân bắt lấy cánh tay cô không buông, hồi lâu có chút bất đắc dĩ mà nói: "Tổng giám Thiệu hỏi tôi chuyện lần trước đi triển lãm ở thành phố Q, lúc trước cô ấy có gặp tôi".
"Sau đó thì sao?", Lục Niệm Chi dán lại gần muốn cắn tai nàng.
Khương Vân sợ ngứa mà né tránh.
"Không có gì".
Lục Niệm Chi không nói, thế nào cũng phải ở sau tai nàng hôn hôn, liếm liếm trong chốc lát mới bỏ qua.
Không bao lâu, ngược lại nói: "Cuối tuần sau Lục Thời Tinh tới đây, muốn mời em ăn cơm".
Giao lưu giữa hai người các cô luôn dứt khoát như vậy, sẽ không buông lời ướt át nổi da gà hay truy cứu tới cùng.
Chung quy mấy người kia đều là người ngoài, nói qua thì thôi, nên ngừng thì ngừng, Lục Niệm Chi rất đúng mực, nhẹ nhàng chuyển đề tài.
Khương Vân bình ổn lại giây lát, ngửa về sau một chút, dán lấy khuôn mặt đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Em ấy thật sự mời tôi?"
Lục Niệm Chi e hèm, chốc lát mới nói: "Thứ tư tuần sau sinh nhật tôi, buổi tối tới chỗ em đón em".
Bạn bè thân thiết của cô ban ngày nhất định cũng tới, không có lý do thoái thác.
Cô biết Khương Vân không muốn nhìn thấy những người đó, hơn nữa ban ngày Khương Vân còn phải đi làm, Lục Niệm Chi sẽ không làm nàng khó xử, chủ động nói như vậy.
Khương Vân hoàn toàn không suy xét quá nhiều, tuy rằng trước kia từng tham gia sinh nhật người này nhưng cũng không nhớ rõ lắm, hiện tại vừa nghe liền ngẩn người, chợt đáp lại: "Được thôi".
Buổi tối vắng vẻ, trên đường phố lâu lâu có tiếng xe chạy, âm thanh truyền đến chung cư.
Tầm mười phút sau, Khương Vân thật sự không đứng kiểu vậy được nữa, xoay người vòng lấy Lục Niệm Chi, bị đối phương ôm đến trên giường.
Một đêm này trôi qua cũng thật ngắn ngủi, thoáng cái đã đến rạng sáng.
Khương Vân ngủ thật sự trầm, dựa vào trong lòng Lục Niệm Chi, sau đó còn ôm lấy đối phương.
Hôm sau vẫn là ngày nắng nóng như cũ, trời vừa sáng Lục Niệm Chi lái xe đưa Khương Vân đế gần công ty, Khương Vân đi bộ một đoạn.
Trước khi xuống xe, Lục Niệm Chi kéo Khương Vân tới gần hôn hai cái, bộ dáng không muốn nàng đi.
Mới sáng sớm đã kích động như vậy mà ra khỏi xe khiến cho Khương Vân đi vào công ty trong lòng thấp thỏm, sợ bị ai bắt gặp.
Cũng may trên đường chưa gặp ai quen biết.
Trải qua đợt thị sát ngày hôm qua, công việc hôm nay tương đối nhiều.
Mới vào văn phòng vài phút, nhân viên bên dưới liền đưa tới một phần văn kiện muốn nàng xử lý gấp, Đại Trí Sùng bên kia cũng thúc giục nàng viết báo cáo.
Khương Vân vội vắt chân lên cổ, cả một ngày thời gian đi rót miếng nước uống cũng không có.
Lại bận rộn thêm vài ngày, thứ bảy này nàng có hẹn bạn bè ăn cơm nên trước tiên lái xe đến quán cà phê sách đón Hà Dư.
Bởi vì tới chỗ hẹn sớm nên nàng còn giúp bạn tốt việc trong quán.
Nữ sinh tóc ngắn lần trước nàng gặp cũng ở đó, bất quá hôm nay tới tương đối trễ lại không đúng lúc, thời điểm cô bé tới thì Hà Dư đang muốn đóng cửa quán đi với Khương Vân, nàng nói với cô bé vài câu, bảo lần sau lai đến.
Nữ sinh tóc ngắn vẫn an tĩnh trước sau như một, không nói cái gì, nắm nắm quai balo rời đi.
Hà Dư còn muốn đưa cô bé bánh quy tự cô làm lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, kết quả vừa quay đi quay lại thì cô bé đã ra khỏi cửa.
Khương Vân quay đầu nhìn bộ dáng cô bé kia lại nhìn bánh quy trong tay Hà Dư, cảm thấy cô bé kia và bạn tốt có chút kì quái không thích hợp nhưng không nói ra, coi như không thấy gì, giúp cô bạn thu dọn rồi đi.
Đêm nay ăn món Trung tại một quán ở Bắc Nhai, cuối tuần nên người ra ngoài ăn cũng khá nhiều, mọi người rảnh rỗi nên bạn bè tới cũng nhiều, nguyện ý tụ hợp với Khương Vân.
Khương Vân cùng Hà Dư sáu giờ ba mươi mới lái xe đi, tới quán ăn bên kia.
Chờ sau khi gọi đồ ăn, cơn nghiện thuốc của Khương Vân trổi dậy, nhân lúc mọi người còn chưa tới đủ, nàng tới phòng hút thuốc hút mấy ngụm.
nàng hút không nhiều, chậm rãi điều chỉnh mức độ nghiện của mình, không tới hai phút liền ra ngoài.
Thành phố C thật sự cũng quá nhỏ đi, tới chỗ nào cũng có thể gặp được người quen, còn cố tình là cái người nàng không muốn thấy nhất.
Hứa Tri Ý cũng tới đây ăn cơm, cũng là hẹn bạn bè tới, mới vừa đi toilet ra tới liền chính diện gặp nàng.
Có lẽ là không sự đoán được có thể ở chỗ này gặp được Khương Vân, Hứa Tri Ý sửng sốt một chút.
Khương Vân cả một ánh mắt đều không cho cô ta một cái, trực tiếp không nhanh không chậm mà lướt ngang như không nhìn thấy cô ta.
Bất quá mới đi hai bước, Hứa Tri Ý liền ở phía sau cắn chặt răng kêu nàng
"Khương Vân...!!!!."
Cả họ lẫn tên, khí thế hừng hực..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook