Tán Gái Sư Phạm
-
Chương 8
Ngày thứ năm…Sáng… bố lên phòng gọi tôi dậy từ sớm, bảo lên xe bố dẫn tới trường xin lỗi chủ nhiệm khoa và viết bản kiểm điểm.
Đại loại là như thế.Ngán tới tận cổ nhưng vẫn cứ phải vâng vâng dạ dạ.
Đang mặc quần áo thì Phương Vy gọi.
Ô hay hôm nay lạ lùng lại gọi cho tôi?– Anh nghe này cưng?– Hôm nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh.– Nhớ anh hả? – khoái nhất khoản này– Em muốn nói chuyện với anh, rõ ràng.
– có gì mà nghiêm trọng thế nhỉ?– Chắc tầm trưa anh mới gặp em được, 11h anh qua chỗ trường em nhé?– Vậy cũng được, qua thì gọi trước cho em.
Gặp anh sau.
Bye anh.Giọng nàng hình sự lắm.
Chả biết là có chuyện gì.
Hay do chuyện tối hôm qua nên nàng bị hàng xóm phản ánh, bố mẹ nàng la mắng.
Có không vậy? Rõ ràng là phản ứng tích cực lắm mà? Mấy đời tự nhiên có thằng dở hơi như tôi mang pháo hoa tới bắn cho mà xem chứ.
Tò mò lắm, nhưng thôi kiềm chế lại, trưa sẽ biết thôi mà.Giải quyết xong với ông chủ nhiệm khoa, tôi xin phép ông già cho xuống lớp học.
Hôm nay thái độ tốt nên ông gật đầu lầm lì không thèm trả lời.
Xuống lớp chỉ là cái cớ thôi, chứ bây giờ mà về nhà thì đừng có hòng mà đi ra ngoài mà gặp ai.Tôi đến sớm hơn dự tính, tính đợi nàng tan học nhưng mà thôi cứ nhắn tin bảo đang đợi, gặp được nàng sớm chừng nào hay chừng đó.
Dạo này són quá, toàn muốn được gặp con nhà người ta.
Em bảo đợi 5 phút.
Đúng 5 phút thì em có mặt, em thuộc loại người đúng giờ đúng giấc và khoa học lắm.Không có lấy một nụ cười, cái thái độ lạnh lùng, hờ hững nhìn muốn sởn tóc gáy quá.
Chuyện gì mà thái độ em như vậy? Em nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện tôi, gọi thức uống, rồi em nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trong mắt em, tôi cảm giác mình đang bị thu nhỏ lại, rúm ro.
Không dám tự tin nhìn vào ánh mắt thuần khiết đó, giống như là… em đang coi thường mình lắm ấy các bác ạ.
Em không nói gì cả, cái thái độ lạ lùng mà mấy ngày trước chưa bao giờ tôi gặp.
Tôi ngấp thêm một ngụm cà phê rồi hỏi em:– Có chuyện gì thế em? Sao nhìn em có vẻ căng thẳng vậy?– Em đã nói rõ với anh nhiều lần rồi đúng không?– Nói cái gì?– Đừng có làm trò với em nữa.– Anh nói rồi, anh không làm trò với em.– Sao anh lại làm như vậy với Pháp? Anh ấy đã làm gì anh chứ? – nàng đay nghiến, à thì ra cái thằng đàn bà đó đi mách lại.– Anh chỉ dạy cho nó một bài học về sự tôn trọng lẫn nhau thôi, chuyện giữa hai thằng đàn ông với nhau, em đừng can thiệp vào.– Vâng, em đừng can thiệp vào, nhưng nó liên quan tới em.
– nàng nhìn tôi giận dữ.– Em không hiểu được đâu – tôi cố gắng phân trần – Nó không phải là loại đáng để em bận tâm nhiều như vậy, em đã từng bị phản bội, em còn không nhớ sao?– Đấy là chuyện của cá nhân em, mắc mớ gì tới cuộc đời của anh sao? Anh nói Pháp không tốt, thế anh tới sấn sổ đánh người ta như thế, anh sỉ vả người ta, thế anh là thằng con trai tốt à? Anh nghĩ anh xứng đáng lên mặt dạy đời người khác sao?– Em có biết nó đã nói cái gì không? Sao em chỉ biết tin thằng đó một cách khờ dại vậy? – tôi nghiến răng, đồ khốn, không ngờ hắn có thể nói năng những lời như thế với Phương Vy.– Tôi không cần nghe một lời giải thích nào từ anh cả…– Một chút niềm tin ở anh cũng không có sao?– Chưa bao giờ… ngay từ đầu tôi đã bảo anh đừng hi vọng gì rồi, anh không nhớ sao?– Thằng khốn kia đã nói với em những gì? – ngay lúc này đây tôi chỉ muốn nhổ ra những cái lời cặn bã của nó nói về em, nhưng trong thâm tâm em, tất cả niềm tin đều nghiêng về phía hắn, vậy lời nói của tôi có đủ trọng lượng để lay chuyển được em ngay lúc này?– Không quan trọng nữa rồi, tránh xa khỏi cuộc đời của tôi đi, anh xấu xa hơn tôi tưởng nhiều đấy – nàng bắt đầu đổi cách xưng hô, nực cười thật.– Đúng đấy, anh xấu xa, rất xấu xa, nhưng anh cũng không bao giờ có ý định làm tổn thương em, cũng không vì tiền mà đánh đổi tình yêu của mình, em nghe cho rõ đây, thứ mà em đang tôn thờ, đang trân trọng, đang cố gắng bảo vệ chỉ là một thứ bỏ đi thôi.– Tôi không cần biết anh muốn gì ở tôi, nhưng đối với tôi anh cũng chỉ là một thằng con trai ăn chơi đua đòi, một thằng công tử vô dụng mà thôi, tránh xa khỏi Pháp, tôi không muốn anh động chạm tới anh ấy, dù anh ấy có khốn nạn thế nào thì trong trái tim tôi vẫn sẽ chỉ dành trọn vẹn tình cảm cho Pháp mà thôi.
Đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Anh thật là đáng sợ…Cảm giác giống như vừa bị tạt cả gáo nước đá vào mặt mình vậy… tê dại hết cả cảm xúc.
Bị gái chửi nhiều nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác như cả thiên đường trước mắt đang bị biến thành địa ngục các bác ạ.
Nàng đi rất nhanh… giống như gió lướt qua vậy.
Cái mùi hương của nàng còn đọng lại nhưng khiến tôi ngột ngạt hơn.Tôi đang tức giận à? Không đúng, mỗi lúc tức giận tôi chỉ muốn phá hoại một cái gì đấy, nhưng lần này lại khác.
Cảm giác như trọng lực trong cơ thể không tồn tại.
Chỉ muốn ngồi yên một chỗ và không muốn suy nghĩ gì.
Đang buồn à? Có lẽ là vậy…Tôi về tới nhà lúc quá trưa.
Lâu rồi mới có cảm giác hụt hẫng và khó chịu như vậy… không phải vì sợ không làm được như lời cá cược với thằng bạn.
Không phải sợ cái cảm giác thua cuộc, không phải là sợ không có người để quen… nhưng cảm giác bị một người mình thích coi thường, không có niềm tin, thật là đáng sợ.Tôi không còn có ý định tìm thằng khốn kia đập cho nó một trận tả tơi, trò trẻ trâu, không thèm chấp, không xứng đáng để tôi động tay.
Nghĩ lại hôm qua lại thấy nhục nhã thay cho bản thân mình.
Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, và đời này cũng không thiếu gì gái.
Cho tất cả vào quá khứ, và một tương lai không có cái tên Phương Vy tồn tại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook