Tán Gái Sư Phạm
Chương 5


Tôi im lặng nhìn em.

Chính xác thì cái con người nhỏ bé trước mặt tôi đây… đang chịu một sự tổn thương rất nặng nề về tinh thần.

Vì tôi chưa yêu thật lòng ai bao giờ, nên tình yêu trong mắt tôi là một cái gì đó rất bình thường.

Chỉ khát khao đạt được và sở hữu… nếu tôi tiếp tục, tôi cũng sẽ làm em đau lòng như thằng đàn ông khốn nạn trong cuộc đời em thôi sao? Tôi không biết nên dừng lại hay tiếp tục.Đồng ý là tôi thích em.

Thích lắm.

Nhưng thích không có nghĩa tôi sẽ yêu em chân thành và ràng buộc cuộc đời của tôi lại cùng với em.Đồng ý là tôi thương em nhiều hơn những gì tôi nghĩ nhưng tôi không muốn em chịu sự tổn thương… vì tôi biết bản thân tôi không thể gắn bó với ai được lâu cả…Lâu rồi chẳng có ai làm tôi suy nghĩ như thế cả.Có lẽ nên dứt khoát chuyện này.

Từ bỏ… hay sẽ đi tới cùng?Đêm nay nghe khó ngủ rồi đây.Ngày thứ tư…Các bác ạ, thực ra thì đàn ông con trai thằng nào chả hám của lạ.

Trời sinh ra đã thế rồi.

Mà với cái bản tính của em, nói thật là thích gì em làm cho bằng được.


Hôm qua còn suy nghĩ nhiều lắm… nhưng rồi cuối cùng em nghĩ cùng thấu.

Năm nay cũng đã 23 cái tuổi trên đầu rồi, thôi thì cứ thử yêu chân thành một lần cũng đâu có chết ai đâu.

Cuối cùng gì chả phải lấy vợ, lấy vợ ngoan về nó còn chăm lo cho gia đình nữa.Hôm qua quyết định thử một hôm không gọi điện với nàng mà bỗng nhiên thấy nhớ.

Nhớ cái giọng nói nhẹ như ru của nàng.

Mà nổi nhớ là nơi bắt đầu của tình yêu.

Em nghĩ là em yêu rồi nên em quyết định cua bằng được nàng, rồi giữ cho nàng hạnh phúc, đừng làm nàng tổn thương, vậy là được rồi.

Em nói vậy mà đúng các bác cho em tràng pháo tay.Mới sáng sớm lại chầu chực cổng nhà nàng.

Hôm nay chẳng hoa hòe, quà cáp gì sất, chỉ là muốn nhìn thấy nàng và nói với nàng mấy câu thôi.

Trước khi đến tôi cũng có gọi trước nên tới nơi đã thấy nàng đứng ngóng trước cửa.– Anh tìm em có chuyện gì sớm vậy?– Lên xe anh đèo đi học, vừa đi vừa nói chuyệnNàng lưỡng lự giây lát rồi gật đầu.

Chắc là do hôm qua kể chuyện xong thấy tôi lặn mất tăm tới bây giờ nên nàng hốt cũng nên chừng.Nghĩ thế lại cười một mình, qua gương nàng thấy, nàng hỏi:– Sáng ra có gì vui mà anh cười?– Gặp em là anh vui rồi – lần này xin thề với các bác em nói thật.– Anh xạo – khi nói thật không tin, nói xạo lại tin, bó tay với con gái.– Anh không xạo.– Rồi có chuyện gì nói đi nào?– Ờ… thì là chuyện hôm qua em nói đó.

Hôm qua anh về anh nghĩ nguyên cả đêm luôn.– Anh nghĩ cái gì?– Anh nghĩ về những lời em nói, anh chân thành, và thực sự không muốn làm tổn thương em, nhưng mà, đâu phải thằng con trai nào cũng giống thằng nào… nếu em cứ sợ hãi như vậy, em sẽ đánh mất nhiều thứ quan trọng đấy.

Em biết thứ đầu tiên là gì không?– Không, là gì?– Anh nè.– Giỡn mặt hoài… nói chuyện nghiêm túc của anh là vậy đó hả?– Trời ơi, chứ phải làm mặt hình sự nữa hả? Nói chung, tóm lại một câu là anh vẫn cứ tán em đấy.Nàng im lặng không ý kiến ý cò… tôi cũng im lặng và chèo chống đưa nàng tới trường an toàn.

Giữa dòng người nhộn nhịp, có hai người im lặng đi bên nhau… vui đến lạ.Đưa nàng tới trường, tôi cũng qua trường đi học.

Hôm nay có tâm trạng đến trường.

Đi học mà cũng cần tâm trạng tốt, nhiều khi lên mạng thấy mấy cái hình có thằng con nít nằm ngoi ngóp vì đói lại cảm thấy mình khốn nạn thật các bác ạ.

Được ăn no ngủ kĩ, ngày hai buổi chỉ có việc cắp sách đến trường mà còn không làm được.


Nhưng nằm lại tự trấn an mình.

Kiếp này trời thương cho sung sướng thì cứ tận hưởng, kiếp sau có bị đày đọa làm ăn mày thì cũng coi như âu là cái số cả.Vừa gieo được người xuống cái ghế thì con bạn nó đánh cho bầm dập:– Hôm nay bão sắp đổ bộ vào Việt Nam hay sao mà đi học thế mày?– Kệ tao, có gì hót?– Sắp tới bọn nó tính đi phượt lên Sapa, mày coi sao?– Trong vòng 2 tuần tới đang bận lắm, sao không để mùa đông lên đấy nghịch tuyết cho đã, đang hè đi làm cái gì mày?– Bọn thằng Đức vẹm nó bàn thế, mày bận cái gì?– Tán gái.– Tao tưởng rút kiếm khỏi giang hồ, cai gái gú?– Con này gái ngoan – nói đoạn tôi rút điện thoại cho nó xem hình Phương Vy.– Sặc – nó trợn tròn mắt – Mày tán nó à?– Có chuyện gì không?– Nó là con người yêu cũ của bạn tao, nhớ thằng Pháp lớp AR27 không? Người cao cao nhìn đẹp trai đấy.– Chả nhớ… mà mày biết nó hả?– Cũng sơ sơ, có gặp vài lần, hồi năm thứ nhất nó đi cùng thằng bạn tao đi sinh nhật.

Nhưng chia tay từ hồi đầu năm hai hay sao ấy.

Nghe đâu thằng này gái gú, cặp kè với con bé bên kinh tế.– Mày thấy con bé này sao?– Ngoan hiền, nói chuyện vui vẻ, tử tế, nói chung là được.

Nhưng tự nhiên tính đổi gió hả mày?– Mày cho tao số điện thoại thằng Pháp gì gì đó nhé? Có chuyện cần bàn bạc với nó.– Lại hai thằng đàn ông và một cô gái hả? – nó nháy mắt trêu tôi.

Tôi cười khẩy…Tan học, tôi gọi cho thằng kia hẹn xuống canteen nói chuyện.

Chuyện của hai thằng đàn ông.

Trong trường tôi cũng thuộc dạng đàn đúm hội hè có tiếng, thằng này nghe đâu bảo cũng chịu chơi lắm nên chắc là biết tiếng tôi, thế nên nó vẫn xuống.Nhìn nó cũng thuộc dạng khôi ngô tuấn tú, nhưng bản chất cũng thuộc loại biến dạng.

Nó ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề, đúng chất của mấy thằng thích tự khoe:– Cậu là ai? Tìm gặp tôi có chuyện gì không?– Tất nhiên có mới tìm gặp chứ.Tôi nhếch mép cười, nói trắng ra thì tôi xấu xa cũng chẳng kém phần long trọng so với nó, nhưng ít nhất tôi còn chả bao giờ làm cái thằng phản bội, hoặc là một thằng theo gái chỉ vì tiền, nghĩ tới đây tôi khinh nó lắm.– Chuyện gì cậu nói đi.– Phương Vy, nghe tên quen chứ?– Làm sao?– Cô ấy bây giờ là của tôi, nên tôi hi vọng cậu đừng làm phiền cô ấy dưới mọi hình thức.

Tôi không thích có thằng con trai nào nhắn tin, gọi điện hoặc lởn vởn bên cạnh người yêu của tôi đâu.– Ô thì ra là vì một đứa con gái.

Đơn giản thôi, tôi cũng không cần Phương Vy nữa, chẳng qua vì thấy thương hại thôi.– Ơ ĐM… mày ăn nói mất dạy thế? – tôi khùng thật sự rồi đấy, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu còn không hiểu Phương Vy lại có thể yêu cái giống này nữa – Nói tiếng người đi mày.– Cậu nóng thế làm gì.


Cậu yêu thì cứ việc yêu đi, hàng xài lại rồi lại còn tỏ vẻ ta đây.

Xin lỗi tôi bận, đi trước.– Mẹ kiếp – tôi dằn nắm đấm xuống bàn, ném nguyên cốc cà phê nóng vào người nó – Ngon thì mày nói lại câu đó tao nghe.– Tao bảo mày xài lại đồ của tao bỏ đi đấy, sao?Tôi bụp ngay vào cái mặt trơn tru của nó.

Máu mồm nó chảy ầm ầm ra.– Thằng mất dạy, để tao thay bố mẹ mày dạy dỗ lại mày…Thế là hai thằng con trai lao vào nhau choảng liên tục.

Bàn ghế đổ ầm ầm, mọi người xung quanh ngăn cản hết sức.

Bỏ ngoài tai tất cả, máu đang nóng, thứ nhất nó dám xúc phạm Phương Vy, thứ hai là nó xúc phạm tôi.

Ăn gan báo hay sao mà ăn nói như thằng không có học.

Đệ tử ruột của sư phụ dạy võ thuật Vịnh Xuân Quyền nên không bị dính đòn nhiều, nhìn nó ra chiêu tôi biết nó có học qua pencak silat nhưng chưa đủ trình chơi với tôi.

Đang tức chí, đánh nó sướng cả tay… cho đến lúc bị lôi ra hai thằng hai nơi, đến lúc kết thúc chuyện này và bắt đầu chuyện khác rồi.Cả hai thằng bọn tôi bị lôi lên phòng của chủ nhiệm khoa.

Giỏi lắm thì bị đình chỉ học một năm, bị hạ hạnh kiểm… hoặc sao đó, nhưng mà chắc chắn ông bà già sẽ chẳng để tôi phải xảy ra chuyện gì cả..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương