Tán Gái Sư Phạm
Chương 21


– Thì cái nhỏ mày tán đó.

Đấy, nói có sai đâu, nhỏ nó không thích mày đâu, chứ cứ nhìn ánh mắt thằng này nhìn nó thì đủ biết có tình ý gì với nhau rồi.– Đang ở chỗ nào vậy?– Mày hỏi ai? Bọn tao đang ở công viên Thủ Lệ.– Tao hỏi nhỏ kia đấy.– Cũng ở đây nốt.

Đang đi dạo quanh hồ.Tôi cúp máy và quay xe về hướng ngược lại.

Lòng ấm ức chỉ muốn hét lên với cái người làm tôi ra nông nổi này.

Tôi đi tới đó, không biết để làm gì, và sẽ làm gì.


Chỉ biết là muốn tận mắt trông thấy cái cảnh em vui vẻ chơi đùa với thằng khốn nào đó, trong khi tôi như một thằng dở hơi mong ngóng em đến điên dại.Tôi đi đến chỗ bọn tôi hay tụ tập.

Mặt sa sầm khó hiểu.

Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu được tôi đang nghĩ gì nữa…Trà chỉ cho tôi vê phía hai người đang ngồi.

À ừ, Quân… nhìn họ rất hợp đôi, em cười tươi lắm.

Ở bên cạnh người đó, khiến em thoải mái, dễ chịu, và khiến em có thể vô tư thoải mái.

Quân đứng đắn, chín chắn, một người giống như những gì em mong muốn…Nhìn người con gái mình yêu thương hạnh phúc bên người khác, không hề dễ chịu, không hề thanh thản như những gì người ta thường nói.– Thôi quên đi, đến đây thì vui chơi cho thoải mái, đừng có nghĩ, đừng nhìn về phía đó nữa – Trà thì thầm với tôi.– Tao chẳng hiểu tự nhiên tao lại tới đây làm cái gì nữa, có điên không chứ, càng khó chịu thêm.– Mày đừng có làm cái gì ngớ ngẩn đấy, vào đây với anh em đi.– Mày không hiểu đâu, tao chỉ muốn nó trả lời thẳng thắn, nhưng nó còn không thèm nói cái gì cả, nó im lặng, nó coi thường tao đến thế là cùng.– Có thể nó có lý do, có thể nó không muốn mày phải hi vọng nhiều…– Nếu không muốn làm tao hi vọng, vậy trả lời tao một câu cho thẳng thắn, đằng này, lại vui vẻ với thằng khác trong khi để tao chờ đợi như một thăng dở hơi… tao đã tâm sự thật lòng với nó bao nhiêu…– Nó đã qua một lần yêu, niềm tin không còn, giờ lại tiếp tục bị lừa dối kiểu đấy, không tin được cũng đúng thôi, đừng trách nó lắm.– Ồ mịa…Tôi quay qua chỗ em, đúng lúc em và Quân đang chuẩn bị lên thuyền đạp vịt.

Không nghĩ ngợi gì nữa, tôi lao như thằng bệnh về phía em.Tôi thở hổn hển.

Quân thấy tôi, em cũng thấy tôi.


Tôi nhìn em như muốn găm cái nổi đau mà tôi đang chịu đựng cho em.

Để em có thể thấu được phần nào cái cảm giác mà một mình tôi đang phải chịu đựng.Tiến thêm vài bước, tôi giật lấy bàn tay em đang nằm trong lòng bàn tay Quân:– Xin lỗi anh, tôi mượn người này 5 phút.Nói đoạn nắm lấy tay em kéo đi cho dù em đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay rắn chắc của mình.Kéo em đi được một đoạn, đảm bảo khoảng cách với Quân, tôi buông tay em ra, kiềm chế hết sức mình để không phải hét lên với em:– Em nói đi, tại sao lại đối xử với anh như vậy?– Đối xử như nào? – cái thái độ lãnh đạm, thờ ơ, cộng thêm ánh mắt gần như khiêu khích của em khiến tôi chỉ muốn phát điên lên ngay tại trận.– Anh đã gửi mail cho em, em không hề trả lời anh, trong khi anh thật lòng và chân thành như thế, những gì đáp lại tình cảm của anh chỉ có vậy thôi sao?– Anh là người vô lý hết sức, trong lúc em đã bảo với anh, em không còn gì để nói với anh, không muốn gặp anh, không muốn liên lạc với anh.

Em nghĩ anh phải hiểu những điều em nói chứ?– Anh đã yêu cầu một câu trả lời…– Vậy thì bây giờ em trả lời anh rồi đó.

Không có chút hi vọng gì ở chuyện này cả, kết thúc tại đây đi.– Anh chỉ muốn hỏi em một câu, mong em hãy trả lời anh thật lòng, được chứ?– Được thôi, anh hỏi đi.– Trong thâm tâm em, có bao giờ em dành cho anh một chút tình cảm hay chưa? Có bao giờ em nghĩ nghiêm túc về những tình cảm anh dành cho em hay chưa?Em cắn môi, nhìn tôi một chút.

Một thoáng lưỡng lự trong ánh mắt em…– Trả lời anh, thật lòng, có được không? – tôi gần như hạ mình cầu xin em, sao bây giờ trong mắt em, tôi nhỏ bé và yếu đuối đến như vậy?– Chưa, chưa bao giờ cả, vậy được chưa?– Phũ phàng đến thế sao em? Một chút cũng chưa bao giờ? – dù là một câu nói dối thôi cũng không thể thốt ra khiến tim tôi nhẹ nhàng hơn được hay sao? Có cần phải tuyệt tình đến như vậy không?– Anh yêu cầu em nói thật… – em quay mặt đi nơi khác không nhìn tôi– Anh không tin, sau những gì anh đã làm… anh biết rằng em giận anh, vì những gì anh đã gây ra, em biết em không tin anh, vì anh đã không chân thành… anh đã nói ra tất cả, em không thể tha thứ được hay sao?– Em không còn nghĩ tới chuyện tình cảm nữa, anh không hiểu sao?– Vậy sao, em lại nhận lời đi chơi với Quân? Tại sao hai người lại gần gũi thân thiết thế? Em đang muốn cho người ta cơ hội đúng không? – Đúng, tôi đang ghen, thực sự ghen tức với những gì đang thấy trước mặt tôi, tôi cần một lời giải thích chính đáng, dù cho tôi không là gì cả– Vì anh ấy là bạn, và anh ấy đang cố gắng giúp đỡ em để em khỏi ngã, không có ý gì khác.

Nhưng tại sao em lại phải giải thích chuyện này với anh chứ?– Em thích Quân rồi đúng không?– Em đã nói rồi, em không muốn giải thích gì với anh cả, nếu anh chỉ muốn nói vậy thì em đã trả lời xong hết rồi đó, em không muốn nói gì nhiều với anh, không muốn cãi nhau với anh.

Bạn em đang chờ, em đi trước đây.– Nhưng anh đang rất khổ tâm.


Em thử một lần đứng vào hoàn cảnh của anh đi.

Em cũng đã từng yêu một người rồi mà, tại sao em không hiểu cảm giác chờ đợi một người, níu kéo một người là như thế nào?– Sau tất cả những gì anh đã đối xử với em sao?– Anh biết, anh rất có lỗi, nhưng anh chỉ mắc một lỗi duy nhất đấy thôi, anh đâu có làm gì sai nữa đâu? Con người ai chẳng mắc sai lầm, em không thể đừng suy nghĩ tới điều đó được sao? Bây giờ cảm xúc trong anh dành cho em, thứ tình cảm anh dành cho em, là thật, không dối trá.

Không hề có sự đùa nghịch hay qua đường trong đó, em không hiểu sao? Anh phải nói như thế nào nữa em mới tin anh được? Anh thật sự chỉ muốn phát điên lên khi nghĩ về em thôi.

Tha thứ cho anh, một lần này, có được không Vy?– Tại sao anh phải hạ thấp bản thân mình như thế nhỉ?– Vì… anh yêu em… anh cần em…– Yêu à? Vậy bây giờ nói anh đừng yêu em nữa, mà ghét em đi, anh làm nổi không? – nàng cười mà giống như đang găm dao vào tôi vậy.– Anh không….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương