Tán Gái Sư Phạm
Chương 20


Đừng bỏ cuộc, tôi ơi xin đừng bỏ cuộc.Vì những lỗi lầm tôi gây ra cho người khác đã làm tổn thương tới họ rất nhiều.

Nên phải xin lỗi.

Cô giáo dạy, nếu như có lúc nào đó, bạn gây ra lỗi lầm, hãy đừng ngần ngại nói lời xin lỗi dù cho bạn có được tha thứ hay không.Lần này mắc lỗi lớn nên phải quyết tâm đi xin lỗi bằng được.Không thể để tình trạng cả ngày cứ lơ mơ như thế được.

Biết rằng ai đó giận rất nhiều, ai đó tổn thương rất nhiều, ai đó phải suy nghĩ rất nhiều… nhưng cuộc sống ai cũng mắc phải sai lầm, đâu có ai tránh khỏi đâu? Con người không có ai hoàn hảo cả.

Vì những điều đó, bây giờ tôi đang bị chính lương tâm mình giày vò lắm rồi.

Giá như một lần em có thể chịu hiểu cho tôi, dù chỉ một chút thôi cũng được.Và tôi quyết định viết ra những tâm sự của mình.

Ít nhiều gì mong em hiểu được một chút tình cảm tôi dành cho em.Phương Vy ạCó thể em không muốn nghe anh nói, không muốn đọc những dòng này.

Vì anh biết giờ trong mắt em, anh chỉ là một thứ bỏ đi không đáng bận tâm đến.Anh xin em một chút thời gian và đọc hết những dòng tâm sự này, có được không?Vì chưa bao giờ anh lại thấy bản thân mình xấu xa và ích kỷ đến như thế.

Anh đã luôn cho mình là đúng, mình là tất cả.

Anh chỉ luôn nghĩ đến cảm nhận của bản thân, anh không nghĩ đến cảm nhận của người khác.Lời thách thức cùng Giang là thật.


Anh đến với em bằng sự chơi bời, bắt đầu với em bằng sự giả dối, anh thừa nhận điều đó.

Nhưng không có nghĩa là tất cả đều là giả tạo.Với anh, em là một người đặc biệt, em thay đổi suy nghĩ của anh, thay đổi cách sống, và nhiều điều khác.

Em cho anh mơ về một thế giới mà ngày xưa anh chưa bao giờ biết đến.Vì em quá thánh thiện… vì trong anh, em là một điều gì tốt đẹp.

Anh vui mỗi khi nghĩ về những nụ cười của em, và anh cũng buồn vì những gì em đối xử với anh.Em không phải là người con gái duy nhất trong cuộc đời của anh, nhưng là người duy nhất khiến anh rung động.

Anh không biết thứ tình cảm hiện giờ của anh, có phải vì em là người đầu tiên anh không đạt được nên anh mới thành ra ngớ ngẩn như thế này hay không nữa (dù kết quả thế nào lần này anh cũng xin nói thật lòng) nhưng chưa bao giờ anh lại dày vò bản thân, phải chịu đựng như vậy.Anh nhớ em.

Nhớ nhiều hơn những ngày qua, càng ngày trôi đi anh càng nhớ.

Nhớ đến khó chịu.

Nhiều lúc anh chỉ muốn chạy đến bên em, ôm lấy em vào lòng mà thôi.

Anh cố gắng kiềm chế bản thân đến mức có thể… càng kiềm chế càng khiến anh phát điên lên được ấy.Anh thích em, thích nhiều lắm.

Thích từ bao giờ anh không biết nữa, chỉ biết là thích, muốn có em, muốn ở gần bên cạnh em.

Muốn nghe em hát, nghe em nói, nghe em cười… Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh nghĩ về em rất nhiều, chỉ mong trong giấc mơ được thấy em.Anh có thể tìm được một người con gái xinh đẹp hơn em, anh có thể tìm được một người để thay thế em.

Nhưng anh không làm thế, anh cũng không làm như thế nữa.

Em luôn đúng… mỗi người sinh ra ai cũng có những ước mơ.

Ước mơ dù nhỏ nhưng cũng là một động lực giúp mình sống tốt hơn.

Anh chưa từng có ước mơ, anh chưa hề nghĩ tới điều ấy.

Nhưng bây giờ anh có rồi em ạ!Anh mong có được một mái ấm gia đình hạnh phúc, có một người vợ đảm đang, dịu dàng, những đứa con mạnh khỏe, xinh đẹp… anh muốn làm một người chồng, một người cha tốt có thể làm trụ cột cho cả gia đình.

Anh sẽ phải bắt đầu lại từ nhiều thứ lắm.


Anh mong có em bên cạnh mỗi lúc anh vấp ngã và nâng đỡ anh lên.Anh cần em.

Cần nhiều hơn những gì anh tưởng.

Anh ngỡ rằng sẽ quên đi và không có gì quan trọng… nhưng anh nhầm rồi… tình cảm dành cho em, nó xuất phát từ trái tim anh.

Không phải bắt đầu từ lý trí.

Anh đã rất chân thành mà anh không nhận ra.Anh không muốn dừng lại, không hề muốn, vì anh cần em.Một lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, hãy mở rộng trái tim, đón nhận anh được không em?Anh xin lỗi em, bởi vì anh làm tổn thương tới em.Anh chỉ có duy nhất một lỗi đó thôi… nên em có thể xem xét rộng lượng tha thứ cho anh được không?Bắt đầu lại từ đầu, có được không em?Anh hiểu trong lòng của em còn có tình cảm với Pháp, nhưng nó đâu xứng đáng với những gì em dành cho.Một lần nữa hãy mở rộng trái tim mình… đừng quá khắt khe với bản thân như thế.Trời ạ, anh còn không biết phải nói thế nào để em tin anh.

Từ lúc bắt đầu, em đã không hề đặt niềm tin nơi anh rồi, nhưng anh làm sao? Anh có gì không tốt? Anh có thể làm cho em những gì em mong muốn nếu anh có thể làm được.

Anh không hứa sẽ che chở cho em nếu bầu trời này sụp đổ, anh không hứa sẽ luôn làm em hạnh phúc không có đau khổ, anh không hứa sẽ là người có thể trọn đời yêu em và che chở cho em mãi mãi, anh không hứa sẽ luôn làm em mỉm cười và không phải rơi lệ… vì anh không chắc chắn được điều gì cả.

Nhưng anh hứa bằng sự chân thành, bằng trái tim, bằng cả tấm lòng của anh, anh dồn hết yêu thương vào cho em.Hãy tha thứ cho anh, có được không?Trả lời anh nhé!!!Đọc lại một lần cuối, tôi ấn nút gửi đi.

Giống như chờ đợi một chuyến đi xa, một câu chuyện hay chưa có hồi kết… tôi mong ngóng từng phút xem có mail trả lời của em không.Nhưng chờ đợi như thế này cũng không phải là ý hay.

Phải làm cái gì đó trước đã, viết thì cũng đã viết, cái gì muốn nói cũng đã nói rồi.

Giờ chỉ còn chờ hồi âm từ phía em.

Tôi tắt máy và quyết định đi dạo phố.Buổi tối về trong tâm trạng tốt hơn.

Check mail hồi hộp, hi vọng nhận được một câu trả lời từ em…Không có gì.


Empty…Thất vọng, cảm xúc đang thăng hoa bỗng nhiên bị rơi xuống đáy địa ngục, nhìn cái màn hình máy tính trước mắt mà đơ đơ hết dây thần kinh cảm xúc.Có lẽ là em đang bận, em chưa check mail.

Cố gắng chờ đợi một ít thời gian nữa thôi.Và kể từ lúc chờ đợi đến tận bây giờ đã là 3 ngày trời.

Không một chút động tĩnh, không một chút hồi âm… lòng như lửa đốt.Không có một lý do nào khiến em có thể hành động như thế được.

Em chưa chấp nhận lời yêu, chưa cho tôi một chút hi vọng gì… thì điều gì khiến em phải hành động giống như em đang hận thù tôi đến như vậy chứ? Lòng tôi rối bời… suy nghĩ miên man, không thể định hình được một chuyện gì.

Ít nhất thì em cũng nên trả lời tôi, rằng em không đồng ý, sao em cứ để tôi chờ mong trong vô vọng, chờ mong một điều không chắc chắn.

Em cũng phải suy nghĩ đến cảm giác của người khác chứ? Em đâu phải là người vô tình như thế này?Tôi quyết định đến tận nơi tìm em.

Phải hỏi cho ra nhẽ, dù là câu trả lời như thế nào thì cũng nên thẳng thắn với nhau.

Không thể cứ mãi nghĩ về một người như vậy được.

Thực sự cảm giác rất khó chịu.Vừa ra được đến cổng thì Trà gọi, tin sốc đến mức tôi gần như không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân:– Mày ơi mới thấy em nó đi với thằng nào ấy.– Em nào?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương