Tán Gái Sư Phạm
Chương 18


Thả em xuống trước nhà, em định nói với tôi điều gì đấy, tôi ngắt lời và lạnh lùng:– Nếu làm đau anh khiến em hạnh phúc, hãy cứ làm điều đấy, anh có thể chịu đựng điều đó để thấy em cười.Rồi tôi phóng xe đi.

Rất nhanh.

Gió thổi mạnh… tôi thấy mắt mình đang nhòe đi… mày đang khóc sao Khánh?Người ta nói, con trai rất ít khi khóc, nhưng một khi đã khóc thì lúc đó họ đang phải chịu đau đớn và tổn thương rất nhiều.Ngay lúc này đây, tôi quyết định sẽ từ bỏ.

Không phải vì tôi không đủ dũng cảm để tiếp tục, nhưng tôi đã quá vì em nhiều lần rồi.

Không thể cứ mãi chạy theo một cái gì đó mơ hồ như thế được.

Qua đêm nay thôi, ngày mai sẽ kết thúc tất cả, những đau buồn, nổi nhớ, và thứ tình cảm mơ hồ dành cho em nữa.

Em, tôi – mỗi người một thế giới khác nhau.

Em thuộc về thế giới khác, nếu tôi cứ cố gắng bước vào thì sẽ làm cho bản thân mình chịu đựng sự tổn thương nghiêm trọng.

Từ đầu tôi đã quá ngạo mạn về bản thân, bởi vì tôi chưa nhận ra, em mạnh mẽ và sâu sắc… không phải như tôi, quá hời hợt và tự kiêu.Đến bây giờ mới thấu câu nói “Đời không như mơ”Ừ thì vì đời là hiện thực mà, mơ sao mà mơ hoài được.Nói chung là đang chán, đang buồn và đang không muốn làm cái gì cả.

Thế mà thằng kia nó còn gọi điện lèo nhèo.– Sao rồi mày?– Sao trăng gì?– Còn hỏi nữa hả?– Xịt rồi.– Tao biết mà – nó cười như dở hơi ăn cám lợn – Nó không phải loại con gái dành cho mày đâu.– Kệ mẹ tao, đang chán đây.– Chán cái gì, tao 3 tháng còn chả ăn ai, mày có hai tuần, thôi dẹp đi, đi tìm đứa khác mà yêu.– Chả dẹp à? Thích cái gì? Nói đi.– Cứ từ từ, mấy khi, phải suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định chứ.– Không nghỉ nhanh tao xù à nha.– Mày dám à? Khai thật đi, thích nó rồi hả?– Ông đếch cần.


Thôi bỏ đi, có gì nữa không?– Cảm giác bị thất tình thế nào mày?Tôi tắt máy, tắt nguồn ném điện thoại xuống gầm giường.

Điều duy nhất tôi cần bây giờ là… yên tĩnh.Nằm dài suy nghĩ về tất cả.

Nhớ em… nhớ ánh mắt, nụ cười.

Cố gắng xua tan hình ảnh của em đang hiện hữu trong đầu.Vì em là duy nhất, em là người đặc biệt… nhưng liệu có em, tôi có cảm thấy chán? Thứ gì người ta có quá dễ dàng, thì sẽ nhanh nhàm chán.

Thứ gì khó đạt được lại thiết tha muốn sở hữu…Em đến giống như một tia nắng ấm áp dọi xuyên thấu trái tim tôi.

Chưa bao giờ bản thân tôi lại như lúc này.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn, tôi luôn cho rằng bản thân có nhiều mối quan hệ, chỉ cần tôi gọi, thì sẽ có mặt bên cạnh tôi.

Nhưng ngay chính lúc này, khi tôi cần một người để chia sẻ những cảm xúc thực sự, tôi không biết nghĩ về ai.

Tôi thương hại chính mình vì mình thực ra là một kẻ cô đơn.

Nếu như tôi là một thằng con trai không có gì? Liệu tôi sẽ như thế nào?Em khiến tôi nghĩ về nhiều thứ quá.


Hơn 20 năm qua, tôi chỉ là một kẻ tồn tại, tôi chưa thực sự sống và chưa làm điều gì cho cuộc sống của chính tôi.

Tôi phụ thuộc quá nhiều… đến cả một ước mơ rất nhỏ nhoi cũng chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của tôi cả.Vậy tôi đang sống vì điều gì? Những cuộc vui chơi quên ngày tháng… Những trò nhạt nhẽo thể hiện mình… ngay đến cả người tôi cần còn không cần đến tôi… rốt cuộc mày chỉ là một kẻ đáng thương hại mà thôi Khánh à.… Bạn đang đọc truyện Tán gái sư phạm tại nguồn: http://truyensextv.me/tan-gai-su-pham/Nguyên hai ngày tôi chỉ ở trong nhà không đi đâu cả.

Bố mẹ tôi thực sự ngạc nhiên, ngay cả đi học tôi cũng không muốn.Giống như tôi đang cố gắng tìm một khoảng lặng cho cuộc sống của mình.Bấy nhiêu năm qua tôi sống chung cùng bố mẹ, thế mà đến bây giờ tôi mới nhận ra họ đã già rồi.

Tóc bạc rồi.

Tôi vô tâm không nhận ra hay cố tình vờ đi?Nhớ lúc trước em bảo, bây giờ nếu em nhận lời yêu ai, em sẽ lấy người đó làm chồng, thế nên lần này phải chọn kỹ và chọn lâu.

Ừ, đúng rồi, cả một đời con gái, đâu phải là cái gì đâu mà trao thân gửi phận linh tinh được.

Vì tôi chẳng có gì đảm bảo cho em được một tương lai chắc chắn cả, vậy thì em từ chối tôi cũng đúng thôi.

Không phải ý kiến nhiều nữa.

Tốt hơn cho em là nên quên em đi và để em đi tìm hạnh phúc mới.Có lẽ nên bắt đầu sống thực sự thôi.Tôi mở máy.

Một vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ bạn bè.


Không có gì của em cả.

Đã tập xác định trước rồi mà vẫn thấy lòng trống vắng hụt hẫng.Tại sao giữa thế giới rộng lớn bao la như vậy mình lại có thể tìm thấy nhau để yêu thương nhỉ?Tôi bắt đầu trở lại trường học.

Thêm một vài thói quen mới và từ bỏ một vài thói quen cũ.Đám bạn tôi nháo nhác khi thấy tôi xuất hiện.

Có lẽ trước giờ quá quen với sự có mặt mọi lúc mọi nơi của tôi.

Nay lặn mất tăm mấy ngày trời không liên lạc được thấy lạ:– Có chuyện gì mấy ngày nay chẳng thấy mặt mũi mày đâu thế thằng chó?– Tao có chuyện riêng cần giải quyết.

Có gì không?– Thấy mày lạ lạ thôi, tối sinh nhật thằng Hoàng đấy, chỗ cũ nhé?– Rồi ok.Đến lớp muốn cái không khí vui vẻ của mọi người để trấn an tinh thần.

Nhưng tự nhiên lại muốn một mình.

Tôi không phải là thằng con trai yếu đuối… nhưng cảm giác bây giờ tinh thần xuống dốc trầm trọng quá.– Mày có tâm sự hả? – Trà (con bạn) vỗ vai tôi hỏi– Tâm sự gì đâu?– Nhìn mày tao biết, chơi với mày bao nhiêu năm rồi tao còn chẳng rõ.

Trước giờ có khi nào mày thế này đâu? Có gì nói ra tao tư vấn, tao vẫn là con gái đấy, không vô tâm như tụi con trai bọn mày đâu.– Xịt rồi – tôi thở dài– Xịt cái gì?– Nhỏ đó đấy.– Thế ra trước giờ mày vẫn đang tán nó hả? Tao tưởng là nó quay lại với thằng người yêu cũ.– Chuyện dài lắm.

Nhưng mà nó không quay lại với ai cả.

Chỉ là tao tỏ tình bị từ chối quá phũ.– Biết đâu nó làm kiêu thì sao?– Nó nói mấy lần rồi, bảo chỉ coi là bạn.– Có biểu hiện gì là có tình cảm với mày không?Tôi kể cho nó nghe chuyện hôm bữa tôi bị đánh, nàng giúp tôi như thế nào, và ngoài ra còn một số chi tiết vặt vãnh khác… nghe xong nó phán:– Ôi giời ơi, kinh nghiệm tình trường bao năm qua của mày đâu hết rồi? Thế mà mày bảo nó có cảm tình với mày à? Chẳng nhẽ nó đi với mày rồi bảo với bố nó là mày bị người ta vây đánh khi đang đi trên đường à? Bố nó chẳng đấm cho mày là may rồi.

Nó là gái ngoan mà chơi với mày thế thì nó phải tìm cách mà gạt bố mẹ nó chứ.


Tao thấy chả có chút hi vọng gì cả.

Mày tập xác định đi.

Nhớ nhung làm cái gì nhiều, đời còn vui chán.– Nhưng trước giờ đây là lần đầu tiên tao có cảm giác như thế này với một đứa con gái thôi mày ạ.– Ừ, đấy, vì mày không đạt được thì mới thế, chứ tao nghĩ mày mà có được nó thì mày cũng nhanh chán như những con bé trước thôi.

Trước mày tán con nào mày chả bảo nó xinh, nó cá tính, nó tâm lý? Cuối cùng có con nào mày yêu nổi 4 tháng chưa?– Tao cũng chỉ hi vọng vậy thôi.– Thế từ hôm trước tới giờ nó không liên lạc gì với mày nữa à?– Bình thường có bao giờ nó liên lạc đâu, tao có gọi, có nhắn thì mới hồi âm thôi.– Lời khuyên chân thành này, bỏ đi, đừng có suy nghĩ nhiều nữa.– Hiểu.– Không ngờ cũng có lúc mày như thế, đúng là yêu vào nó khác.

Hề hề…– Dẹp đi mày…Chiều nay lên face thấy face em cập nhật trạng thái “Xin lỗi rất nhiều vì đã làm tổn thương tới ai đó” bỗng nhiên ngớ ra cả người.

Có một chút gì đó là em đang dành câu đó cho tôi không nhỉ.

Lặng người ngồi nhìn cái màn hình máy tính đăm đăm.

Ồ mịa nó, mình đang làm cái gì thế này? Đang làm đảo lộn cuộc sống của mình bởi một đứa con gái à? Tắt máy tính, đi chạy thể dục.Tối nhì nhèo với thằng Giang – cái thằng trời đánh mà tôi với nó cá cước ấy, đi sinh nhật thằng Hoàng cho vui.Đến đấy bọn nó hò hét nhún nhảy, tự nhiên đợt này cai bar ngộ, lại ngồi thu lu một góc ngồi uống rượu.

Ngẫm lại thấy lão Quân nói cũng đúng, ngồi một nơi và nhìn xem mọi người vui vẻ tự nhiên mình cũng cảm thấy vui lây.

Giờ mà ông biết được mình mới bị đá chắc là cười thối mũi mà coi.

Tự tin cho lắm đấy.Thấy tôi ngồi trầm tư một mình, không ra đua đòi cùng các bạn, tụi nó quay lại đổ dồn vào tôi hết:– Tao thấy thằng Khánh mấy hôm nay là lạ, ăn phải thuốc chuột hả mày?– Kệ bố tao..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương