Tán Gái Sư Phạm
-
Chương 14
– Cũng không hẳn, dù sao thì cũng cảm ơn ơn anh nhiều, cho em xin số, hôm nào anh em đi nhậu chơi.– Còn gặp nhau nhiều mà – hắn cười không ác ý gì cả.– Ý anh là?– Dù sao thì mình cũng không bỏ cuộc đâu.
Người yêu chứ đâu phải là chồng, cơ hội chia đều cho nhau chứ.
Ai mang lại được cho em ấy hạnh phúc thì xứng đáng với em… mình cũng nghe thiên hạ đồn em chưa có người yêu nữa – hắn cười vỗ vai tôi.– Cậu tên gì nhỉ?– Khánh.– Mình là Quân, cạnh tranh công bằng lành mạnh nhé chàng trai, thôi mình đi làm đây.Quân nổ máy phóng xe đi.
Tôi còn chưa kịp định hình được mọi chuyện vừa mới xảy ra.Lòng uất ức vô cùng.
Hận cái đồ khốn nạn làm em tổn thương nhiều như vậy.
Bao nhiêu đó chưa đủ hay sao? Hắn biết em còn yêu hắn, hắn lợi dụng điều đó để làm em đau khổ.
Hắn không bằng súc vật.
Cho đến thời điểm đó em mới nhận ra được bộ mặt thật của hắn hay sao? Nhẫn tâm từ chối tất cả tình cảm chân thành của những người khác để chờ đợi, chung thủy với một thằng khốn nạn.
Em thật là ngu ngốc.
Giận em, giận bản thân không thể bảo vệ cho em.
Tôi gần như muốn phát điên.
Nếu hắn ở đây, có cái mẹt của hắn không thể lành lặn được.Cái thú tính trong người tôi trỗi dậy.
Tôi phóng xe lên trường kèm theo một con dao sắc lẻm.
Lên lớp, mặt tôi sa sầm lại, mấy thằng cà chớn không thèm gato lại với tụi nó nữa.
Thấy hành động của tôi lạ là, bọn nó hỏi bằng được.
Ức chế quá tôi kể cho bọn nó nghe về thằng Pháp nhưng chỉ bảo là người yêu thằng bạn thân.
Tôi không muốn kể về Phương Vy với tụi nó nhiều.
Lại cộng thêm cái vụ xích mích hai đứa đánh nhau lúc trước nữa, mấy thằng kia lồng lộn lên một hai đòi cùng tôi lên xử đẹp:– Đi, thằng này không úp sọt nó là không chừa, để tao cạo cho da mặt nó bớt dày – Đức vẹm điên tiết một hai lôi tôi đi suồn suột.
Tôi dứt tay nó ra nhăn nhở.– Mày cứ từ từ… chắc chắn phải tìm nó, nhưng tao không muốn lôi bọn mày vào cuộc.
Cũng không cần bọn mày làm gì nó hết, chỉ cần dọa cho nó vãi mật ra là được.
Nhưng để tao làm, động vào nó làm gì cho bẩn tay ra.
Loại nó không đáng.– Được rồi, tranh thủ ra chơi lên đi mày.– Có xin ít cái răng khôn không? Lâu rồi ngứa ngay tay chân – Tùng ngông nghênh.– Thôi mày, để đấy tao thôi.
Nhớ đấy.
Mình tao với nó giải quyết thôi, nốt lần này, tao cũng chẳng muốn phải gặp lại hắn nữa.– Không muốn gặp lại thì cho nó đi chầu Diêm Vương mẹ nó đi.– Đừng có mạnh mồm.
Không làm được vậy đâu.
Đi tụi mày.Cả hội tôi kéo nhau lên lớp nó.
Chờ cho ra chơi không còn giáo viên trong lớp, bọn tôi bước hùng hổ về phía chỗ hắn ngồi.
Cái thằng khốn đó coi chừng sau những gì hắn đã làm thì bây giờ vẫn có thể cười rất tươi mà không thấy một chút cắn rứt lương tâm.
Thối tha.
Nhìn thấy bọn tôi, hắn tắt nụ cười, mặt trách bệch như vừa bị cắt tiết xong.– Tụi mày… định… làm cái gì? – hắn lắp bắp.Tôi cười khinh khỉnh.– Làm cái gì à? Làm cái này này – tôi nghiến răng cắm phập cái dao trước mặt nó giọng đay nghiến:– Thằng chó, mày cứ thử làm tổn thương Phương Vy một lần nữa đi.
Xem tao sẽ làm gì mày.
Mày sẽ không muốn tin đâu.– Xử đẹp nó đi.– Nhìn cái mặt thế mà có sẹo thì không hay ho đâu.– Dám giỡn mặt với gái nhà lành, úp sọt nó đi.– Mày nghĩ mày xứng đáng để tao động tay vào à? – tôi cười khinh khỉnh – Tao đã nhân nhượng một lần rồi đấy, đừng có được nước mà lấn tới.
Tao không nghĩ tao có đủ kiên nhẫn để vờn nhau với mày đâu, thằng chó.Một vài đứa bạn trong lớp nó đứng ra can ngăn:– Các cậu có chuyện gì thì ngồi lại nói chuyện, đừng có làm như vậy mà không hay.– Đúng rồi đấy bạn ạ, có xích mích gì thì từ từ giải quyết, đánh nhau không phải là cách tốt đâu.– …Tôi rút con dao trước mặt hắn lên.
Hắn im lặng không dám nói một tiếng.
Tôi biết hắn không sợ tôi, đang rủa thầm tôi trong bụng.
Biết tuốt, chẳng qua chút sĩ diện, nể mặt thằng Đức vẹm khét tiếng đánh nhau mẻ đầu mẻ trán, nó không có lợi thế nên nó nhịn nhục thôi.
Nếu có thể hắm dám giết tôi lắm.Mắt tôi bừng bừng sát khí.
Cả lớp hắn lại im lặng nhìn tôi.
Nếu như ánh mắt tôi có lửa hắn đã bị thiêu rụi ngay lúc đấy mà không hề thương tiếc.
Hắn câm như hến không nói được câu nào.
Nhìn hắn thêm 5s tôi bước đi.
Vứt con dao găm xuống nền nhà, tiếng dao nện xuống nghe sắc lẻm:– Cảnh cáo mày lần cuối đấy đồ súc sinh.
Tốt nhất là mày với tao không nên gặp lại nhau nữa.Bọn tôi bước đi, mấy thằng bạn tôi còn quay lại nhổ thêm ít nước bọt xuống nền nhà khoái chí cười khanh khách.Trong lòng tôi không thanh thản hơn được bao nhiêu.
Nghĩ về em, tôi biết em không muốn tôi đối xử như thế với hắn.
Nhưng thực sự không thể giúp được gì cho em, không làm giảm bớt được sự tổn thương người khác mang lại, tôi chỉ biết như vậy mà thôi.
Có thể, làm như vậy chỉ khiến cho tôi thấy thoải mái hơn.
Có lẽ tôi lại chỉ nghĩ cho bản thân, không nghĩ tới cảm nhận của em.
Lại làm chuyện có lỗi nữa rồi.Có bác nào tưởng em cầm dao đi giết người không? Thực ra bản chất em xấu vì dòng đời xô đẩy nhưng mà nói thật thì lương tâm em cũng từ bi bác ái lắm đấy các bác ạHôm nay em học tối.
Tuần nào cũng một buổi tối cố định, tầm 9 giờ thì tan.
Muốn tán gái thì phải tìm hiểu tất tần tật để mà vạch rõ đường đi nước bước vậy đó các thím ạ.
Phải biết nàng thích gì, muốn gì, không cần cái gì, tâm lý con gái phải không nhiều chứ biết biết chút để mà biết đi đường vòng hay đường thẳng nữa.
Chứ cái kiểu mà đến đâu hay đến đó thì không ăn thua.Tụi con gái nó buồn cười lắm, quan tâm nhiều thì bảo là áp đặt, gia trưởng, quan tâm ít thì bảo hời hợt, lạnh nhạt, biểu hiện nhiều thì bị chê sến, giữ trong lòng thì kêu lạnh lùng… nên không phải cứ kinh nghiệm với em này áp dụng em kia là được.
Thế mới bảo là thượng đế ông tạo ra đàn bà, con gái cốt cũng để cho cái xã hội này phức tạp rối rắm hơn cũng đúng.
Cứ như bọn đàn ông, con trai tụi mình vẫn là ổn định nhất, yêu thì nói yêu, ghét thì nói ghét.
Trắng đen rõ ràng không lấp lửng, không nhì nhằng cái kiểu em bảo anh đi đi sao anh không đứng lại, em nói vậy bác nào đồng ý thì vỗ tay ủng hộ.Mới từ chập tối ăn cơm xong đã một hai nhùng nhằng với nàng rồi:– Tối anh qua đón em nhé?– Thôi khỏi đi anh, em tự về được mà – không cần hỏi thì cũng biết được trước câu trả lời là như vậy rồi.
Trước giờ mối lúc đề nghị có bao giờ em đồng ý đâu.
Không như những đứa con gái tôi quen từ trước, lúc nào cũng đòi hỏi này nọ, sao anh không thế này, sao anh không thế kia? Bực hết cả mình, bướng quá cũng chán.– Em không thể đồng ý với anh được à? Hôm nào cũng thôi anh, thôi anh… hự hự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook