Vừa rời khỏi sân bay Thiên Hà, tôi đã bắt đầu nhớ nhung thành phố này.
Trên đường bay đến Hà Lan sẽ phải quá cảnh ở Quảng Châu.

Trên máy bay, Hứa Nhân Ninh đang ngủ say bên cạnh tôi, sau ngần ấy năm.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rủ xuống ra sau tai chị.

Dù tôi đã cố làm thật khẽ nhưng chị ấy vẫn mở mắt, ánh nhìn mông lung.

Tôi nghĩ đến một vùng Đông Hồ êm ả, giống như đồng tử Hứa Nhân Ninh, như nơi sóng to không động, như một mảnh bình yên kia.
Tôi đặt tay lên chị, thì thầm: "Ngủ thêm chút đi, không tới Quảng Châu nhanh vậy đâu, còn một quãng đường dài nữa, em sợ chị ——"
Tay Hứa Nhân Ninh đặt nhẹ lên mu bàn tay tôi, tôi chăm chú nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh của chị, như thể nói với tôi: Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi nghiêm túc gật đầu, nâng tay chị lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay, nhỏ giọng hỏi: "Em có thể hỏi chị quyết định chuyện này vào lúc nào không?"
Hứa Nhân Ninh khẽ tựa đầu lên vai tôi, giọng điềm tĩnh: "Thật ra là...!khi...!chẩn đoán."
Tim tôi như bị thứ gì chặn lại, thấy sự bình thản của chị, tôi khẽ hỏi: "Tại sao trước giờ chị chưa từng oán trách..."

"Chị...!tin...!tất cả những chuyện này, là tốt." Chị nói.
Tôi đã lựa chọn chấp nhận, thì chỉ có thể chấp nhận, tin tưởng vào điều chị tin tưởng.
Thấy Hứa Nhân Ninh mệt mỏi díp mắt, tôi đưa tay che nhẹ lên mí mắt của chị, sau đó kéo cao chăn quấn lên người chị, không để gió lạnh lùa vào, chỉ sợ chị cảm lạnh.
Hứa Nhân Ninh mở lòng bàn tay tôi ra, tôi để mặc chị muốn gì làm nấy, chỉ sợ chị không đủ tuỳ hứng, lại muốn một mình cáng đáng mọi việc như trước kia.
Đầu ngón tay chị vạch lên lòng bàn tay tôi, tạo thành một câu nói.
Tôi thầm đọc, khẽ nắm chặt tay, nói nhỏ: "Em biết, vẫn luôn biết.

Chị mệt không? Ngủ đi, em ở đây."
Chỉ chốc lát sau đã nghe tiếng hít thở đều đều truyền đến, còn tôi lại tỉnh ngủ hẳn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm qua Giang thành mưa suốt đêm, tạnh rồi lại mưa, tôi may mắn gặp được trận tuyết rơi đầu tiên năm nay sau khi trời vào đông, đây giống như niềm vui trộn lẫn nỗi buồn của mười năm này.
Đôi khi nắng, đôi khi râm, có lúc gió, có lúc mưa, nhưng sẽ luôn có cầu vồng ở nơi chân trời kia, hoặc ánh sao băng giữa màn đêm.
Và chúng tôi đã nhìn ngắm tất cả phong cảnh Hứa Nhân Ninh từng thấy.
Tôi lặng lẽ mở lòng bàn tay chị viết lên ba chữ, rồi từ từ luồn những ngón tay mình vào, đan lấy nhau.
Tôi nhắm mắt lại trong tiếng thở khe khẽ của Hứa Nhân Ninh, từ từ chìm vào giấc ngủ trước bình minh, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Trong giấc mơ dài, có biển, có mưa, có hoa, và có tuyết.
Nhưng dù ở nơi đâu cũng có bóng dáng Hứa Nhân Ninh, là hình ảnh tôi luyến tiếc nhất cuộc đời này.
Sau hơn mười giờ đồng hồ, chúng tôi đặt chân đến đất nước Hà Lan xinh đẹp.

Chúng tôi tình cờ gặp được lễ hội Sinterklaas(*) địa phương, sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định đưa Hứa Dục Duy đến đó.
"Nhưng với tuổi tác của Duy Duy, có phải hơi lớn để tham gia Sinterklaas không?" Lương Mộ Hi ngồi trên ghế lái hỏi.
"Cá nhân em cho rằng việc chúc phúc không phân biệt tuổi tác, nhưng nếu Duy Duy không muốn đi, em cũng không miễn cưỡng." Cô bé lớn rồi, cũng nên tôn trọng nguyện vọng của em.

Hứa Dục Duy cúi thấp đầu, hơi thẹn thùng nói: "Em muốn đi xem."

Tôi nhoẻn cười, "Tất nhiên là được."
Sau khi Hứa Nhân Ninh đưa Hứa Dục Duy rời đi, mỗi dịp Giáng sinh tôi luôn tăng ca ở công ty cho đến khi trời tối mịt, chỉ sợ mình quá tĩnh lặng sẽ lại đến nhà kho nơi vứt bỏ cây thông Giáng sinh và bóng đèn.
Có ai ngờ rằng sau này lại có dịp đoàn tụ và cùng đón Giáng sinh.

Chúng tôi đến Hà Lan trước thời gian chỉ vì muốn dạo quanh ngắm cảnh, chậm bước thưởng thức thành phố này, cùng với, người bên cạnh.
Cối xay gió trên cánh đồng cỏ chè vè thênh thang đang lặng lẽ chuyển động trong gió, tôi từ từ đẩy xe lăn của Hứa Nhân Ninh hướng lên trên.

Dưới bầu trời xanh, giữa thế giới rộng lớn, chúng tôi có vẻ thật nhỏ bé, tựa như tất cả ưu phiền đều không đáng nhắc tới.

"Lê Thần."
"Vâng?"
"Cảm ơn." Chỉ hai chữ thôi, đã đủ biểu đạt trọn vẹn thâm tình của chị.
Tôi cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Nhân Ninh.

Tựa cằm lên đầu chị, tôi nhìn đăm đăm vào đồng cỏ trải dài tít tắp, ngày đang dần buông.
"Hứa Nhân Ninh, em chưa từng hối hận.

Dù thời gian quay ngược, em cũng sẽ không chút do dự đi về phía chị, đi về phía hạnh phúc."

"Duy Duy, Mộ Hi...!Em, sống tốt."
"Được."
"Chị...!đau lòng em..." Trong gió, tiếng nỉ non của Hứa Nhân Ninh vô cùng rõ ràng, theo gió bay vào tim.
"Phải nhớ...!yêu người khác, đừng...!ở một mình."
Chỉ có chuyện này, tôi không đồng ý với Hứa Nhân Ninh, nhắm mắt, lặng lẽ rơi lệ.
---------------------------
(*Năm 1427, tại nhà thờ Thánh Nicholas ở Utrecht (Hà Lan), những chiếc giày được đặt vào tối ngày 5-12 để những người giàu có bỏ tiền vào đó.

Tiền thu được chia đều cho người nghèo vào ngày 6-12.

Lễ hội Sinterklaas ở Hà Lan thời xưa là dịp giúp đỡ người nghèo bằng cách bỏ tiền vào giầy của họ.

Và từ đó cho đến ngày nay, cứ vào đêm ngày 5-12 hàng năm tất cả trẻ em Phương Tây và nhiều nước trên thế giới đều được nhận quà trong những chiếc giày từ Thánh Nicolas.).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương