Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!
-
Chương 62: 62: Mau Đến Sân Bay!!
“Băng Nghi, con sao thế?”
Thấy Băng Nghi trông có vẻ mệt mỏi nên cô Thanh vỗ vỗ vai cô.
“À con không sao…-”
Cô Thanh định nói thêm gì đó thì điện thoại Băng Nghi reo lên.
“Con ra ngoài nghe điện thoại chút ạ”
Băng Nghi cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.
“Lâm Bằng này, con có thấy dạo này Băng Nghi hơi lạ không?”
“Dạ…”
…
“Con nghe thưa mẹ?”
“Con lấy xong bằng tốt nghiệp chưa?”
“Dạ rồi”
“Vậy thì về chuẩn bị cho chuyến đi mau cho mẹ”
“Vâng…”
Băng Nghi tắt điện thoại mà lòng nặng trĩu, cô vừa vào lại bếp thì cô Thanh đã lo lắng hỏi:
“Dạo này cô thấy sắc mặt con không tốt lắm, có chuyện gì sao?”
“Con không sao ạ”
Băng Nghi cười mỉm đáp lại.
“Bây giờ con phải về rồi, con xin phép ạ”
“Em về sớm thế? Vừa đến tầm nửa tiếng thôi mà”- Lâm Bằng cất lời.
“Hì- em cũng muốn ở đây với cô Thanh thêm một chút nhưng mà mẹ em bảo về”
“Vậy con về cẩn thận nhé”
“Vâng, thưa cô con về”
Băng Nghi bước ra khỏi con hẻm nhà Lâm Bằng thì gặp Nhiễm Nhiễm vừa bước ra từ trung tâm mua sắm.
“Chị Băng Nghi!”
“Em vừa mua đồ sao?”
“Vâng, em chuẩn bị đồ để chuyển sang thành phố khác học”
“Phải ha, em tốt nghiệp rồi”
“Chúng ta về chung được không?”
“Được, mau đi thôi!”
Trên đường về cả hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ thì trời bỗng đổ một cơn mưa rào nên Băng Nghi và Nhiễm Nhiễm chạy vào một cửa hàng trú.
Nhiễm Nhiễm mua một lon nước rồi về chỗ ngồi.
“À Nhiễm Nhiễm này, thật ra chị có chuyện này…”
“Chị cứ nói đi”
“Chị sắp đi sang nước ngoài một thời gian…”
“Hả!?”
Nhiễm Nhiễm nghe thì sốc đến nổi đứng hình vài giây.
“Ra nước ngoài á!!?”
“Ư- ừm”
“Chừng nào chị đi?”
“H- hai ngày nữa”
“Em có nghe loáng thoáng chị đang quen anh nào mà? Sao lại…”
Băng Nghi khẽ lắc đầu, cô đan chặt tay lại rồi nhỏ giọng:
“Chị với anh ấy không phải người yêu nhau đâu”
“G- gì chứ?”
“Bọn chị chỉ là bạn bè thôi”
Mắt Băng Nghi bỗng chốc đỏ hoe, nước mắt như muốn tuôn rơi nhưng cô đã vội lau đi.
“Chị- chị đi vào phòng vệ sinh chút”
Nhiễm Nhiễm trông theo bóng cô vội vã đi vào phòng vệ sinh mà áy náy vô cùng.
“Mình có phải đã khiến chị ấy buồn không? Aaa mình ăn nói chẳng để ý gì hết!!”
…
“Tiểu Nhi”
“Tớ nghe đây”
Vân Nhi lúc này đang xem điện thoại, nghe Dương Gia gọi tên mình thì ngẩn mặt lên.
“Cậu tính để tớ chán chết à”
“Điện thoại cậu đâu sao không sử dụng?”
Dương Gia phụng phịu rồi đi tới kéo kéo tay Vân Nhi.
“Không muốn sử dụng, cậu chả quan tâm gì đến tớ”
Vân Nhi bất lực rời khỏi giường, đi đến kệ tủ tìm một lúc rồi đưa cho Dương Gia một quyển sách.
“Gì thế?”
“Cậu đọc đi”
“Ơ cậu không chơi với tớ à?”
“Tớ lười lắm rồi, cậu làm gì tùy ý cậu”
Nói xong thì Vân Nhi đi lại giường rồi nằm xuống thiếp đi.
Dương Gia thấy cô đang tính ngủ bỏ mặc cậu thì chạy đến lay lay người cô.
“Ahh không muốn, cậu dậy chơi gì đó với tớ đi”
Vân Nhi phủi phủi tay ý xua đuổi, cô kéo chăn qua đầu rồi nói giọng đầy mệt mỏi:
“Điện thoại tớ có vài trò chơi đó, lấy chơi đi cho tớ ngủ tí.
Trời mưa thế này ngủ là tuyệt nhất…”
Chẳng mấy chốc Vân Nhi đã không còn động tĩnh gì nữa, Dương Gia chỉ đành dựa người vào thành giường rồi mở điện thoại cô lên.
Cậu lướt mạng xã hội của cô thì cũng chẳng thấy gì đặc biệt, chỉ toàn những đoạn video phân tích văn học này kia, khu trò chơi cậu chơi một lúc cũng phát chán.
“Tiểu Nhi ngủ mất rồi… chán quá”
Một lát sau Dương Gia đã nằm gục xuống sàn ngủ say.
Trôi qua ba mươi phút thì Vân Nhi dụi dụi mắt ngồi dậy.
“D- Dương Gia đâu rồi…?”- Nhìn xung quanh.
Mắt dần rõ hơn thì Vân Nhi mới hoảng hốt lay mạnh người Dương Gia đang co người nằm dưới sàn, tay vẫn đang cầm chặt chiếc điện thoại của cô.
“Dương Gia!! Cậu nằm dưới đây sẽ bị lạnh đó”
“H- huh…?”
Thấy Dương Gia vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Vân Nhi dùng hết sức kéo cậu nằm lên giường rồi đắp chăn lại kĩ càng.
“Phù…- coi như ổn rồi…”
Vân Nhi vì kéo cậu lên giường mà thấy hơi khát nước nên đã đi xuống bếp.
Dương Gia lúc này từ từ mở mắt ra, ôm lấy chăn rồi vùi mặt vào.
“Thơm quá đi…”
…
Bầu trời gần khuya cuối cùng cũng tạnh mưa, Băng Nghi và Nhiễm Nhiễm bước trên con đường vẫn còn đọng lại nước, không khí lạnh lẽo cứ thổi dồn dập vào hai người.
“Xin lỗi em nha, tại chị mà để em về khuya thế này”
Nhiễm Nhiễm lắc đầu, mỉm cười đáp:
“Không sao đâu ạ, thời gian em ở đây không còn nhiều nên cũng muốn đi chơi với bạn bè lâu một chút”
“Chúng ta mau về thôi.
Giờ này có vẻ không an toàn lắm đâu, ở ngoài trời như thế này còn có thể bị cảm nữa”
…
Hai ngày sau, hôm nay là một ngày nắng đẹp với áng mây trắng trôi chầm chậm trên bầu trời cao vời vợi, những bông hoa anh đào trắng hồng nở rộ xinh đẹp cả khu phố, những cánh hoa bị cơn gió lay động mà bay phấp phới hòa cùng ánh nắng ấm áp.
Nhiễm Nhiễm vừa ăn sáng tại một quán ăn nhỏ, đang vừa xem đồng hồ vừa vội vàng chạy đến sân bay thì bỗng dừng lại khi cô nhận ra một người.
“N- này anh gì ơi!!”- Kêu lớn.
Lâm Bằng đang chạy bộ nghe tiếng gọi từ đằng sau thì quay đầu lại.
“Kêu tôi sao?”
Nhiễm Nhiễm đứng nhìn anh một lúc lâu rồi chạy lại.
“A- anh là người quen với chị Băng Nghi phải không?”
Lâm Bằng tháo tai nghe bỏ vào túi quần, điệu bộ hết sức thản nhiên gật gật đầu.
“Vậy sao anh còn ở đây? Còn không mau đến sân bay!?”
“L- làm gì chứ?”- Sửng người.
“Chị ấy sắp đi ra nước ngoài rồi, anh mau đến sân bay nhanh lên!!”
“Cái gì!?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook