Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 7:
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phát ra, như lông vũ vuốt ve bên tai, Đàn Mạt cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên càng thêm rõ ràng, chột dạ: "Em đỏ mặt là bị anh chọc tức, được chưa?"
Cô cắn răng nói: "Ai đó cũng đừng có cậy mình nhiều tuổi nữa, mau trả lại son môi cho em đi."
Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Tôi không mang theo bên người, để ở nhà tôi ở thành phố Hải Từ rồi, ngày nào đó sẽ trả lại cho em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"......"
Không ở trên người anh mà anh còn nói nhảm làm gì?
Đàn Mạt quay đầu đi tới sô pha ngồi, Tạ Kỳ Thâm nhìn bóng lưng tức giận của cô, cụp mắt lại, nén không cười.
Một giờ sau đồ ăn được mang đến, Đàn Mạt mang đồ ăn đến cho Đàn Viễn Chu. Lúc trở lại phòng khách, cô nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm vẫn đang xử lý công việc. Thấy hôm nay anh vất vả chạy đi đón cô, cô quyết định vẫn tốt bụng một chút, gọi anh đến ăn cơm.
Đàn Mạt ngồi xếp bằng trước bàn trà ăn trước, một lúc lâu Tạ Kỳ Thâm giải quyết việc xong, đi tới sô pha bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy một phần khác.
"... Không ngờ đấy, em còn nghĩ rằng anh không thèm để mấy món ăn đặt mang về này vào mắt cơ. "
Tạ Kỳ Thâm lấy đũa dùng một lần ra, nhẹ nhàng nói: "Lúc mới ra nước ngoài, đồ ăn còn kém hơn thế này rất nhiều."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt hơi giật mình.
Dường như cô không biết tí gì về việc anh ra nước ngoài.
Tạ Kỳ Thâm nhìn lại vào ánh mắt phức tạp của cô, bất đắc dĩ lên tiếng: "Tôi vẫn còn sống, em không cần nhìn tôi như vậy đâu."
"......"
Đàn Mạt mím môi, nhìn hộp cơm của anh: "Anh ăn no chưa? Em cho anh một cái đùi gà nhé."
"Em ăn đi, tôi chỉ ăn vậy thôi."
Đàn Mạt giương mắt nhìn anh.
Hai người ngồi gần nhau, vài giây sau Tạ Kỳ Thâm giơ tay lau đi một hạt cơm dính trên khóe miệng cô, tầm mắt dừng lại trên gương mặt nhỏ bé như sứ trắng của cô, đáy mắt khẽ hiện ra vẻ lo lắng : "Đàn Mạt, em có biết bây giờ em gầy hơn trước bao nhiêu không?"
Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên anh nói đến chuyện trước đây.
Bởi vì anh mà cô từng gầy đi hơn bảy kg, sau đó không trở lại cân nặng như ban đầu nữa, quanh năm cứ gầy như vậy.
Đàn Mạt có loại cảm giác giống như bị người lớn biết không ăn cơm, rất nhanh quay đầu đi, tiếp tục cúi đầu múc cơm: "Em bây giờ cũng ổn mà..."
Tạ Kỳ Thâm bỏ đùi gà vào đĩa của cô: "Tự mình ăn no trước đi rồi nói sau."
Cơm nước xong xuôi, hộ lý đến chăm lo sinh hoạt cho Đàn Viễn Chu tới, Đàn Mạt cùng Tạ Kỳ Thâm cũng có thể an tâm rời đi.
Trước khi đi, Đàn Mạt nói với Đàn Viễn Châu: "Chú út, trong khoảng thời gian này chú nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng để bị thương nữa đó."
Đàn Viễn Chu xoa xoa đầu cô: "Được rồi mà, đừng bận tâm đến chú."
Anh nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm bên cạnh: "Vậy cậu đưa Mạt Mạt về chung cư chứ?"
Hai người đi ra khỏi căn hộ, trong thang máy, Đàn Mạt nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm, có chút do dự: "Tạ Kỳ Thâm, không phải anh muốn tới tập đoàn sao? Thật ra em có thể tự mình..."
Lời nói của cô bị anh cắt ngang: "Không tốn bao nhiêu thời gian."
Đàn Mạt đành phải đi theo anh.
Hơn bảy giờ, Tạ Kỳ Thâm đưa cô xuống dưới tòa chung cư.
Sau khi Đàn Mạt lên lầu, xe khởi động lại, người đàn ông ngồi sau lạnh giọng mở miệng: "Về nhà cũ trước đi."
Lái xe khởi động xe.
Rolls-Royce đi xuyên qua bóng đêm.
Cuối cùng dừng lại ở phía trước cửa một biệt thự tuyệt đẹp.
Các bảo mẫu quét dọn ở tiền viện biệt thự nhìn thấy biển số xe chợt sửng sốt, một người trong đó vội vàng chạy vào trong nhà báo cáo.
Tạ Kỳ Thâm từ trên xe đi xuống, các bảo mẫu vội vàng cung kính nói: "Tạ tiên sinh."
Người đàn ông đi vào cửa lớn, trong phòng khách, Chân Mai và Tạ Văn Khang đang nói chuyện quay đầu nhìn về phía anh, đáy mắt Tạ Văn Khang sáng ngời: "Kỳ Sâm, cháu đã trở lại."
Tạ Kỳ Thâm thản nhiên đáp: "Chú hai."
Chân Mai lạnh lùng nhìn anh: "Nơi này là nhà họ Tạ, người ngoài như cậu cũng xứng vào?"
Trông thấy bà mẹ kế vừa nhìn thấy mình đã giậm chân, Tạ Kỳ Thâm cũng không thèm tức giận, ngược lại nhếch môi: "Tôi đến thăm bố tôi, có vấn đề gì à?"
Chân Mai nghe nói như vậy, cười hoang đường: "Tạ Kỳ Thâm, cậu đã sớm không còn là người của nhà họ Tạ, con trai danh chính ngôn thuận của nhà họ Tạ là Tư Viễn con tôi. Nó mới là người thừa kế duy nhất của Cao Sáng!"
"Ồ? Vậy Tư Viễn của bà bây giờ ở đâu?"
Chân Mai nghe được câu hỏi ngược nhẹ nhàng này của anh, lửa giận bị đốt cháy, tức giận đến phát run cả người: "Tạ Kỳ Thâm, cậu vẫn là con người sao?! Đừng nghĩ tôi không biết cậu làm cách nào để đi được đến bước này! Thân thể Văn Tông không tốt nên muốn giao tập đoàn cho Tư Viễn, cậu vì muốn kế thừa tập đoàn mà không từ thủ đoạn, khiến cho con trai tôi bị tai nạn giao thông hôn mê bất tỉnh, để Văn Tông không thể không gọi cậu trở về từ nước ngoài."
Tạ Kỳ Thâm là con của Tạ Văn Tông và vợ cũ, năm anh bốn tuổi hai người ly hôn, sau đó Tạ Văn Tông cưới Chân Mai, sinh ra Tạ Tư Viễn.
Mấy năm nay, thân thể Tạ Văn Tông càng lúc càng xấu đi, năm nay ông ấy dự định buông tay tập đoàn, vốn muốn giao lại cho Tạ Tư Viễn, nhưng ai ngờ Tạ Tư Viễn đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chân Mai tiến lên túm lấy ống tay áo anh: "Tạ Kỳ Thâm, tên hung thủ giết người như cậu đừng hòng tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tôi nhất định sẽ tống cậu vào tù!"
Tạ Kỳ Thâm kéo tay Chân Mai ra, rũ mắt nhìn xuống, giọng nói mang theo ý cười, gằn từng chữ: "Vậy tôi sẽ cung kính chờ đến ngày này."
"Hy vọng bà sớm tìm được chứng cứ, bà Chân."
Chân Mai đỏ mắt trừng mắt nhìn anh, chợt nghe anh vui sướng mở miệng: "Nhưng trước khi vào tù, thứ hai tuần sau tôi sẽ tham dự đại hội cổ đông với tư cách là CEO mới của Cao Sáng, đến lúc đó tôi rất hoan nghênh bà tới tham dự."
Lúc này một bảo mẫu đi xuống lầu nói với Tạ Kỳ Thâm: "Tạ tiên sinh, Chủ tịch Tạ mời ngài lên lầu."
Người đàn ông thong dong cất bước lên lầu, Chân Mai tức giận đến phát điên, muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tạ Văn Khang gắt gao ngăn lại: "Chị dâu, chị bình tĩnh một chút."
Chân Mai hét lên: "Tạ Kỳ Thâm, cậu chờ đó! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi khiến cậu cút khỏi Cao Sáng, đến lúc đó cậu nên đi chết đi..."
Người đàn ông bước lên đến tầng hai.
Âm thanh nguyền rủa cuối cùng cũng biến mất bên tai.
Anh giấu đi tâm trạng, khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày.
Anh đẩy cửa đi vào phòng ngủ, ngoài ban công, Tạ Văn Tông ngồi trên xe lăn nhìn về phía phương xa, khuôn mặt hơi già nua lộ ra sự khôn khéo đã được mài giũa theo năm tháng.
Tạ Kỳ Thâm đi lên trước, bác sĩ gia đình bên cạnh rời đi, Tạ Văn Tông quay đầu nhìn anh, thần sắc hơi nặng nề: "... Làm khó con rồi, không cần để tâm mấy lời đó. Tư Viễn vẫn mãi chưa tỉnh, nên dì Chân nhất thời sốt ruột, dễ mất đi lý trí."
Tạ Kỳ Thâm dựa vào lan can, châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ theo gió.
Tạ Văn Tông thở dài một tiếng: "Bố biết con không quan tâm vị trí này, nhưng tình hình phát triển của tập đoàn phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng, thân thể bố cũng không còn khỏe nữa, chỉ có con mới khiến bố yên tâm."
Tạ Kỳ Thâm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bố cứ nghỉ ngơi cho tốt là được, những chuyện khác bớt quan tâm một chút."
Tạ Văn Tông nói với anh về tình hình hiện tại của tập đoàn.
Cuối cùng ông ấy nhắc tới một chuyện: "Ngày hôm nay bố và chủ tịch tập đoàn khoa học công nghệ Vân Thông gặp nhau, bố nhớ con và em trai chủ tịch Đàn của Vân Thông là bạn?"
Tập đoàn khoa học công nghệ Vân Thông chính là doanh nghiệp của Đàn gia.
Tạ Kỳ Thâm lên tiếng: "Ừm."
"Tuy rằng Cao Sáng chiếm vị trí hàng đầu trong hệ thống điều khiển và công nghệ camera, nhưng thực lực của Vân Thông ở phương diện thiết kế và chế tạo cánh máy bay cũng vô cùng cường đại, là nhà cung cấp quan trọng nhất trong nước. Hiện tại áp lực cạnh tranh lớn như vậy, nếu chúng ta có thể tiến hành hợp tác sâu rộng cùng bọn họ, hỗ trợ lẫn nhau tiến vào thị trường quốc tế, có lẽ là một lựa chọn không tồi."
Tạ Văn Tông suy nghĩ trong đầu, cuối cùng nói: "Việc này có thể bàn bạc từ từ, không gấp."
Người đàn ông đứng ở một bên không nói gì.
Sau khi hai bố con trò chuyện xong, Tạ Văn Tông định nghỉ ngơi, Tạ Kỳ Thâm liền rời khỏi phòng.
Dặn dò bác sĩ vài câu, người đàn ông đi đến đầu cầu thang, ai ngờ lại nhìn thấy Tạ Văn Khang đang chờ ở đây.
Tạ Văn Khang và Tạ Văn Tông là cặp song sinh, sinh ra gần như giống nhau. Chỉ là Tạ Văn Khang sau khi già phát phì, vóc dáng hơi thấp bé, bộ dáng đôn hậu thành thật.
"Kỳ Sâm…"
Tạ Kỳ Thâm đi tới, Tạ Văn Khang nhìn anh, mặt lộ ra ý cười hiền lành: "Cháu nói xem, cháu vừa mới về nước cũng không trở về ăn cơm với chú Hai, chú Hai cũng đã lâu không gặp cháu rồi đó."
"Vừa mới về nên việc tương đối nhiều, chú có việc tìm cháu sao?"
"Không có việc gì, những lời vừa rồi ở dưới lầu cháu đừng để ý làm gì, bây giờ cháu về nước rồi, khi nào rảnh thì trở về thăm bố cháu một chút, hiện tại sức khỏe của ông ấy không tốt."
"Vâng."
"Nháy mắt mà cháu đã lớn vậy rồi, cũng đến lúc phải tiếp quản Cao Sáng rồi, chú Hai thấy cháu có năng lực như vậy, thật sự là mừng thay bố cháu."
Tạ Văn Khang cười cười: "Cháu yên tâm, chú Hai có kinh nghiệm, sau này ở tập đoàn cũng sẽ giúp đỡ cháu nhiều hơn."
Tạ Kỳ Thâm gật đầu.
Trò chuyện nhẹ nhàng vài câu, Tạ Kỳ Thâm rời khỏi nhà cũ.
Lên xe, xe chạy ra khỏi khu biệt thự, Ôn Thành ở hàng ghế trước nhìn về phía người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân ở hàng ghế sau: "Tổng giám đốc Tạ, tin tức anh nhậm chức vào ngày mốt đã thông báo cho truyền thông rồi."
"Biết rồi."
Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đèn neon ngoài cửa sổ chiếu qua, khuôn mặt anh như rơi vào sương giá.
Bước vào tháng 11, mưa liên tục suốt cả hai tuần, nhiệt độ giảm mạnh, mùa thu ảm đạm.
Buổi chiều, biệt thự Đàn gia.
Đàn Mạt đặt chân lên cửa sổ phòng ngủ, trong tay cầm một tách trà nóng, tầm mắt dừng lại ở bầu trời xám xịt bên ngoài, chợt nghe tiếng nói thảnh thót của Kỷ Thư truyền ra từ trong điện thoại di động: "Quả nhiên, tớ biết mục đích Tạ Kỳ Thâm về nước lần này là là Cao Sáng mà. Bây giờ người ta còn trẻ như vậy đã trở thành CEO, giá trị trong nháy mắt tăng gấp mấy lần, phụ nữ ngấp nghé anh ấy khẳng định sẽ xếp hàng dài cho xem..."
Kỷ Thư cảm khái một lúc, lại không nghe thấy giọng của Đàn Mạt: "Mạt Mạt? Cậu có nghe tớ nói không đó?"
Đàn Mạt lấy lại tinh thần: "Hả, đang nghe đây."
"Nhắc đến Tạ Kỳ Thâm là xuất thần, để ý người ta như vậy sao?"
"... Cậu đừng có mà nói bậy."
Chỉ là vừa mới nghe Kỷ Thư nói như vậy thì cô nhớ tới tin tức Tạ Kỳ Thâm nhậm chức lúc trước, quả thực là khua chiêng gõ trống.
Bây giờ đàn ông đứng ở đỉnh cao danh vọng, phong cảnh đương nhiên là vô hạn.
Sau lần đến thăm Đàn Viễn Chu, ngày hôm sau Tạ Kỳ Thâm lập tức phái người đem son đến cho cô. Từ đó về sau, cô và anh chưa từng gặp lại nhau, có lẽ trong khoảng thời gian này công việc đặc biệt bận rộn.
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, giữa bọn họ hình như cũng không có lý do gì cần cố ý liên lạc.
Đầu dây bên kia, Kỷ Thư nghĩ đến vừa rồi Đàn Mạt nói về mấy lần tiếp xúc trước đó với Tạ Kỳ Thâm, không khỏi cảm khái: "Hình như trước kia Tạ Kỳ Thâm còn rất quan tâm đến cậu?"
"Ừm… rất quan tâm. "
Lúc trước anh coi cô như người em gái mà quan tâm chăm sóc, hiện tại không phải cũng đúng thế sao.
Hai người tán gẫu đến chập tối, Đàn Mạt nhìn đồng hồ: "Không nói nữa, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi."
"Được, đúng rồi, thời gian tới cậu đều về nhà ở à?"
"Ừm."
Gần đây căn hộ bên kia có người thuê nhà mới ở bên cạnh, rất ồn ào, nên sáng nay mẹ Đàn gọi cô về nhà ở.
Kỷ Thư không nhịn được chửi bới: "Tớ nói chứ cậu ở Đàn gia là điều đương nhiên, sao phải vì Đàn Chi Uyển mà dọn ra ngoài chứ, cậu không làm gì có lỗi với cô ta, cô ta chì chiết cậu nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Dựa theo pháp luật mà nói, cậu chính là nhị tiểu thư đường đường chính chính của Đàn gia đó."
Đàn Mạt cụp mắt cười cười: "Cậu cứ coi như là tớ không muốn nhìn thấy chị ta đi."
Cô cũng không muốn để cho bố mẹ khó xử, mỗi lần cô về đến nhà, bố mẹ cũng đều phải cẩn thận dỗ dành Đàn Chi Uyển, sợ cô ta khó chịu.
Kỷ Thư bất đắc dĩ thở dài.
Cúp điện thoại, Đàn Mạt đi ra khỏi phòng ngủ, gặp bác Trương vừa quét dọn ban công xong: "Bố cháu còn chưa trở về từ tập đoàn sao ạ?"
"Tiên sinh còn chưa về, gần đây tập đoàn có rất nhiều chuyện."
Bố Đàn gần đây bận rộn như ở suốt trong tập đoàn vậy, Đàn Mạt nghe nói công ty hình như đang đàm phán hợp tác với Cao Sáng.
Đàn Mạt không hiểu chuyện thương mại, cũng không quá để ý.
Lúc này có người đến thông báo cho Đàn Mạt: "Nhị tiểu thư, bữa tối đã xong rồi, tiên sinh với phu nhân đã về ạ."
Đàn Mạt gật gật đầu, đi đến phòng khách, thấy Đàn Chi Uyển nằm trên ghế đọc sách, do dự một chút, vẫn gọi cô ta: "Bố mẹ đã về, xuống lầu ăn cơm."
Đàn Chi Uyển nhìn cô một cái, đứng dậy: "Biết rồi.”
Lúc trước Đàn Chi Uyển muốn Đàn Mạt rời khỏi Đàn gia, nhưng mẹ nhất quyết không đồng ý, cô ta ầm ĩ thế nào thì sau cùng cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
Đàn Chi Uyển không nhìn cô nhiều, cất bước xuống lầu.
Đàn Mạt đi theo xuống lầu, trong phòng khách, mẹ Đàn và bố Đàn đều ở đây, mẹ Đàn nhìn thấy cô, cười: "Hôm nay mẹ cố ý dặn dò người trong nhà làm bánh phô mai mà con thích, ăn cơm xong thì ăn nhé. Con nói xem đã bao lâu rồi con không về nhà cơ chứ."
Đàn Mạt nói: "Gần đây ở trường học có nhiều chuyện ạ."
Đàn Chi Uyển cười khẽ một tiếng: "Mẹ, con thích ăn cái gì mẹ cũng không hỏi con, thật là thiên vị."
Bố Đàn đứng lên từ trên sô pha, cười vỗ vỗ đầu cô ta: "Đứa nhỏ này, ngày nào mà trong nhà chả làm mấy món mà con thích ăn? Ngày mai muốn ăn gì thì nói với bác Trương."
"Quả nhiên vẫn là bố thương con..."
Đàn Chi Uyển lôi kéo bố Đàn đi vào phòng ăn, mẹ Đàn nhìn về phía Đàn Mạt, ý cười che giấu cảm xúc: "Đi, Mạt Mạt, ăn cơm đi."
Đàn Mạt gật đầu.
Một nhà bốn người ngồi xuống, trên bàn cơm, bố Đàn hỏi tình hình gần đây của Đàn Mạt: "Lúc trước con tìm bố nói cái gì mà biểu diễn máy bay không người lái, là có chuyện gì? Cần bố hỗ trợ sao?"
Lúc ấy khi cô nói, bố Đàn căn bản không để ở trong lòng, đến bây giờ mới nhớ ra.
Đàn Mạt cười nhạt: "Không có việc gì đâu bố, đã giải quyết xong rồi ạ."
"Vậy là được rồi."
Bố Đàn không hề muốn tìm hiểu thêm, mẹ Đàn gắp thức ăn cho Đàn Mạt: "Mạt Mạt, con trực tiếp dọn về nhà đi, đừng ở chung cư nữa. Con là con gái, ở một mình bên ngoài không an toàn."
Đàn Chi Uyển ngồi đối diện đang lột tôm, thần sắc lạnh nhạt đi vài phần, bố Đàn thấy vậy vội vàng nói: "Thôi, con nó muốn độc lập, cứ nghe theo con đi."
Động tác Đàn Mạt cúi đầu uống canh dừng một chút, cười với mẹ Đàn: "Mẹ, không có việc gì, khu của con rất an toàn."
"Ai, đứa nhỏ này..."
Mẹ Đàn không nói gì nữa, bố Đàn chuyển đề tài, nói con gái của một người bạn muốn tổ chức tiệc đính hôn, sau đó nhìn về phía Đàn Chi Uyển: "Uyển Uyển, con cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi, phải tìm bạn trai rồi."
Đàn Chi Uyển nhàm chán ăn cơm: "Con vẫn chưa nhìn trúng ai."
"Chưa nhìn trúng ai?"
"Ý con là muốn nói tới đứa con trai lớn của Trương gia kia, hoặc là con trai út của công ty Quan Thác sao? Mấy cái đứa ăn chơi trác táng đó thì có gì đáng để cân nhắc chứ."
Bố Đàn đột nhiên hỏi: "Vậy vị Tạ Kỳ Thâm nhà họ Tạ kia thì sao, con cảm thấy thế nào?"
Đàn Mạt ăn cơm, tầm mắt dừng lại.
Chỉ thấy Đàn Chi Uyển đối diện kinh ngạc: "Cái gì ạ?"
"Bây giờ Vân Thông và các sản phẩm máy bay không người lái nước ngoài cạnh tranh rất khốc liệt, bố và công ty đang bàn bạc hợp tác với tập đoàn Cao Sáng. Gần đây bố và chủ tịch Tạ cũng gặp nhau vài lần, con trai ông ta là Tạ Kỳ Thâm hẳn là con đã nghe nói qua, nó vừa mới đảm nhiệm chức CEO Cao Sáng, rất ưu tú."
Bố Đàn nhìn về phía Đàn Chi Uyển: "Bố và Chủ tịch Tạ đã thương lượng xong, hai đứa nhỏ các con tuổi tác ngang nhau, hai nhà môn đăng hộ đối, các phương diện khác cũng phù hợp, sau này con và Tạ Kỳ Thâm tiếp xúc với nhau một chút, thế nào?"
Lời nói của bố Đàn như tảng đá khơi dậy ngàn tầng sóng.
Đàn Mạt nghe vậy, thìa trong tay rơi xuống, chạm vào trong chén canh kêu lên một tiếng thanh thúy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook