Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 53:
Sau khi cuộc họp kết thúc, mấy người quản lý cấp cao lục tục ra khỏi phòng họp.
Trên đường đi, tiếng bàn tán và tiếng ai oán vang lên không dứt.
“Bây giờ rõ ràng là cuộc cải cách không thể tiếp tục được nữa, cậu ta vẫn muốn khăng khăng làm theo ý mình, chủ tịch Tạ còn nói cậu ta có năng lực, tôi thấy cậu ta là đang phùng má giả làm người mập thì có!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng đó, đợi đến khi chủ tịch Tạ nghỉ phép quay về, không biết tập đoàn sẽ loạn đến như thế nào!”
Lý Tấn quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Khang đang đi bên cạnh, tức tối nói: “Tổng giám đốc Tạ, anh là chú hai của Tạ Kỳ Thâm, cậu ta sẽ có chút tôn trọng anh đúng không? Sao lúc này anh không đi khuyên cậu ta đi!”
Tạ Văn Khang nghe thấy, trong mắt thoáng qua chút cảm xúc, bất lực lắc đầu:
“Tính tình của thằng bé Kỳ Thâm này rất bướng, lại có dã tâm lớn, bây giờ tôi chỉ là một ông già, sao có thể khuyên được nó chứ?”
“Nhưng anh cũng có thể bảo chủ tịch khuyên Tạ Kỳ Thâm mà?”
Tạ Văn Khang cười cười: “Tôi cũng rất muốn khuyên, nhưng tập đoàn này không đến lượt tôi lên tiếng. Hôm đó tôi còn nghe thấy Kỳ Thâm nói chuyện với chủ tịch, Kỳ Thâm nói nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ cải cách thất bại, chủ tịch bảo nó cứ làm đi, thất bại cũng không sao cả, có lẽ là không đụng đầu đến chảy máu sẽ không quay đầu rồi.”
“Vậy là có ý gì, cái gì gọi là thất bại cũng không sao cả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu nói này khiến người khác bỗng chốc nổ tung: “Thì ra đến bản thân Tạ Kỳ Thâm cũng không nắm chắc? Như vậy là cậu ta đang lấy tập đoàn ra để mạo hiểm rồi! Đợi cậu ta đụng đầu đến chảy máu, cái giá lớn mà chúng ta phải bỏ ra có thể bù đắp lại sao!”
Giọng điệu của Tạ Văn Khang bình thản: “Chủ tịch Tạ có lòng muốn để Tạ Kỳ Thâm tiếp quản tập đoàn, nhưng tôi cảm thấy thằng bé này vẫn còn trẻ, bây giờ vẫn chưa đủ thành thục để đảm nhiệm trọng trách này.”
“Đúng vậy! Chúng ta không chơi cùng cậu ta nổi đâu, cậu ta luôn miệng nói là một lòng vì Cao Sáng, trên thực tế là liều lĩnh bốc đồng, không có năng lực.” Có người xoay đầu chú ý đến Tạ Thiệu đi theo bên cạnh Tạ Văn Khang: “Theo tôi thấy, vẫn là năng lực của đứa bé Tạ Thiệu này mạnh hơn, đến công ty năm sáu năm rồi, cần cù cẩn trọng, ổn định chịu khó, giỏi hơn Tạ Kỳ Thâm nhiều.”
Người đàn ông tuấn tú trong lời nói nhìn Tạ Văn Khang một cái, nâng tay đẩy gọng kính mảnh trên sống mũi một cái, đôi mắt phía sau tròng kính thoáng qua ý cười, khiêm tốn nói:
“Bác Trương quá khen rồi, cháu vẫn còn rất nhiều chỗ chưa học đủ, không thể so được với sự quyết đoán của A Thâm.”
“Được rồi, như cậu ta đâu phải là quyết đoán! Cậu ta là cao ngạo! Theo tôi thấy, cháu và Tạ Kỳ Thâm là anh em họ, nhưng tính cách và năng lực của cậu ta kém hơn cháu nhiều, tương lai cháu chắc chắn sẽ làm nên việc lớn.”
Đáy mắt Tạ Văn Khang xao động: “Tôi cũng chỉ hy vọng thằng bé Tạ Thiệu này, tương lai có thể có chỗ để phát huy năng lực trong tập đoàn là đủ rồi.”
Đương nhiên, nếu chỗ đó là chủ tịch của Cao Sáng thì càng tốt hơn.
Mấy người ai nấy rời đi, cuối cùng Tạ Thiệu đi theo Tạ Văn Khang vào phòng làm việc.
Sau khi đóng cửa lại, trên mặt Tạ Văn Khang đã hoàn toàn không che giấu được ý cười lạnh lùng, cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, nhìn về phía Tạ Thiệu: “Con nhìn thấy chưa, đây chính là thành quả sau khi cải cách bao lâu nay của Tạ Kỳ Thâm, bố thấy bây giờ trên dưới tập đoàn, ngoại trừ chủ tịch Tạ ra, không có bao nhiêu người tin tưởng nó nữa.”
Tạ Thiệu cụp mắt, cười khẽ một tiếng: “Con còn tưởng rằng Tạ Kỳ Thâm mới nhậm chức, có thể thể hiện được chút gì đó, là do con đã đánh giá nó quá cao rồi.”
“Không phải là con đánh giá cao nó, là mấy năm trước Cao Sáng đã từng thử cải cách, lúc đó còn chưa bắt đầu đã bị ban giám đốc phủ quyết rồi, với kỹ thuật trong nước chúng ta vốn dĩ không đủ năng lực để cải cách, chỉ dựa vào Tạ Kỳ Thâm? Nó còn có thể làm được chuyện mà bố nó không làm được hay sao?”
Tạ Văn Khang nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt lạnh như băng: “Lúc trước ông nội con một tay dìu dắt Tạ Văn Tông thành lập nên Cao Sáng, gần như đã cho Tạ Văn Tông hết tất cả tiền để dành, còn nhà chúng ta thì sao? Ông nội con luôn nói năng lực của bố không bằng Tạ Văn Tông, bảo bố ngoan ngoãn đi theo Tạ Văn Tông làm việc, dựa vào đâu mà mới bắt đầu chúng ta đã thua nhà họ chứ?”
Tạ Văn Khang đã ngấp nghé vị trí chủ tịch của Tạ Văn Tông từ lâu lắm rồi, từ trước đến giờ ông ta chưa từng cảm thấy năng lực của mình kém hơn Tạ Văn Tông.
Nhưng dù là ông ta, hay là Tạ Thiệu, cũng đều bị đè dưới trướng Tạ Văn Tông, vốn tưởng rằng sức khoẻ của Tạ Văn Tông không tốt, tuổi già sức yếu, Tạ Tư Viễn lại trở thành người thực vật, có thế nào Tạ Văn Tông cũng sẽ giao tập đoạn cho ông ta quản lý, ai ngờ Tạ Văn Tông lại gọi Tạ Kỳ Thâm từ nước ngoài về!
“Chỉ với Tạ Kỳ Thâm mà cũng muốn tiếp quản Cao Sáng? Nằm mơ đi! Cho dù bố nó bằng lòng, quản lý cấp cao và ban giám đốc cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Tạ Văn Khang nhìn về phía Tạ Thiệu: “Lần này chúng ta tuyệt đối không thể để Tạ Kỳ Thâm cải cách thành công, ngồi vững vị trí, chỉ cần Tạ Kỳ Thâm thất bại, con mới có hy vọng.”
Cho dù Tạ Văn Tông vẫn có thể quay về quản lý tập đoàn, với tình hình sức khoẻ hiện tại của ông ấy, vốn dĩ chẳng chống đỡ được mấy năm, cuối cùng tập đoàn vẫn sẽ danh chính ngôn thuận rơi vào tay hai bố con ông ta mà thôi.
“Bố, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây.”
Tạ Văn Khang đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ý cười lạnh lẽo tràn từ khoé môi đến mắt:
“Con tiếp tục bàn chuyện hợp tác với TOC, bên tập đoàn chúng ta không cần cố tình làm gì cả, chỉ cần thuận thế gây nên sóng gió dư luận, Tạ Kỳ Thâm sẽ phải tự mình gánh chịu hậu quả thôi.”
Tạ Văn Khang uống một ngụm trà, nhàn nhã mở miệng:
“Kỳ Thâm à, cậu có thất bại cũng không thể trách chúng tôi, là do tự cậu nhảy vào hố lửa thôi.”
…
Tháng tư, thành phố Lệ bước vào mùa mưa.
Sau vài trận mưa tí tách, cả thành phố đã bị phủ lên một màu xám ngột ngạt.
Trong hai tuần liên tục, bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Cao Sáng gần như là chong đèn thức sáng khuya.
Tất cả nhân viên của bộ phận kỹ thuật đều đang bỏ tất cả tinh lực vào thiết kế sản phẩm mới của giai đoạn cải cách kỹ thuật thiết yếu.
Mà ở bên kia, Tạ Kỳ Thâm cũng chưa từng rảnh rỗi ngồi trong phòng làm việc.
Anh đang bôn ba khắp các trung tâm nghiên cứu đại học thành lập tại Cao Sáng, để khai quật nhân tài, cùng nhau nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, gần như không có thời gian dành cho bản thân mình.
Từ lúc cải cách cho đến bây giờ, số tiền mà Cao Sáng đầu tư vào việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới đã vượt quá ba trăm triệu. Bây giờ vấn đề lớn nhất đặt ra trước mắt chính là kỹ thuật.
Có rất nhiều nhân viên của bộ phận nghiên cứu và phát triển cùng bộ phận kỹ thuật của sản phẩm mới đều đã ngủ nghỉ trong tập đoàn một tuần rồi, ngày đêm đảo lộn, mục đích chính là để có thể thiết kế ra sản phẩm mới hài lòng trong thời gian sớm nhất.
Ánh mắt của rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm bộ phận kỹ thuật.
Mà trong tập đoàn, các loại dư luận như âm thanh tràn ra biển, nhóm bảo thủ và nhóm cải cách cấu xé nhau ngày càng dữ dội.
Ngày càng có nhiều người bắt đầu ôm thái độ bi quan với nhóm cải cách, nảy sinh nghi ngờ đối với việc có thể thuận lợi đưa sản phẩm mới lên sàn hay không và nghi ngờ năng lực của Tạ Kỳ Thâm, thậm chí trong tập đoàn còn có lời đồn đang lan truyền rằng bởi vì tiền vốn eo hẹp, có thể sẽ sa thải và giảm lương, khiến cho nhân viên đều vô cùng hoang mang.
Mặc dù chuyện này đã được làm sáng tỏ, nhưng trong lòng mọi người vẫn không thể buông xuống.
Thực ra ban đầu Cao Sáng muốn đi theo con đường phát triển marketing chủ yếu, bởi vì thời gian trước có người đề xuất rằng mặc dù kỹ thuật của Cao Sáng kém hơn TOC, nhưng sự chênh lệch lớn hơn nằm ở danh tiếng trên thị trường, vì vậy vốn dĩ tập đoàn định đầu tư nhiều tài chính vào để tuyên truyền và quảng bá sản phẩm hơn.
Nhưng sau khi Tạ Kỳ Thâm nhận chức, anh đã phủ quyết đề án này.
Anh cảm thấy nếu như Cao Sáng thật sự muốn đứng đầu trong lĩnh vực máy bay không người lái, về lâu về dài thì tuyệt đối không thể chỉ dựa vào marketing mà không có kỹ thuật.
Chỉ có theo kịp kỹ thuật, hiệu quả của marketing mới có thể càng tốt hơn, vì vậy thời gian này Cao Sáng lấy số tiền vốn ban đầu định đầu tư vào việc marketing trên thị trường dùng vào việc nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, dẫn đến sức nóng của Cao Sáng trên thị trường bị hạ thấp xuống.
Ngược lại, gần đây TOC dựa vào sức nóng của mấy đợt mời người đại diện, thuận thế cho ra mắt phiên bản pro của đời S6, giá cổ phiếu cũng theo sức nóng đó mà không ngừng tăng lên.
Lúc này, Cao Sáng giống như bị nhấn chìm trong vùng biển lớn, không có tin tức, rất nhiều người tiêu dùng thích bọn họ đều đang mong đợi AirPy phiên bản 3.0, nhưng cũng có rất nhiều người cảm thán rằng, với thị trường máy bay không người lái trong nước hiện tại, nhìn chung là không cách nào cạnh tranh được với TOC.
Cao Sáng của lúc này giống như thành phố Lệ bị vây nhốt trong những cơn mưa của tháng tư, đè nén khó khăn, không biết lúc nào mới có thể thấy được ngày tạnh mưa.
Hạ tuần tháng tư, bộ phận kỹ thuật đưa ra mẫu máy bay không người lái 3.0.
Tin tốt là, hàng mẫu lần này đã hiện thực hoá rất nhiều cải cách về mặt kỹ thuật so với phiên bản 2.0.
Mà tin xấu đó là, còn có một lĩnh vực vô cùng khó khăn chưa công phá, đó là vấn đề sức bền của máy bay không người lái.
Tính năng của các phương diện của máy bay không người lái đều được nâng cấp rồi, nhưng như vậy có nghĩa là máy bay không người lái đang hao tổn nguyên liệu càng lớn, cần dung lượng pin lớn hơn và khả năng cung cấp năng lượng mạnh hơn, vấn đề sức bền cũng vẫn luôn là điểm TOC vượt qua bọn họ.
Bây giờ khả năng sức bền của sản phẩm mới không theo kịp, không cách nào hoạt động trong thời gian dài, nếu muốn tăng dung lượng pin, trọng lượng của máy bay không người lái bắt buộc phải tăng theo, như vậy sẽ vượt qua trọng lượng cất cánh tối đa của máy bay không người lái dân dụng mà cục hàng không dân dụng quy định, căn bản là đến sản xuất cũng không cách nào sản xuất.
Khả năng sức bền không theo kịp, đồng nghĩa với việc phá huỷ tất cả những cố gắng trước đó.
Bây giờ kỹ thuật ở phương diện sức bền của Cao Sáng không cách nào đột phá trong thời gian ngắn, Vân Hạo đề nghị với Tạ Kỳ Thâm rằng, trong nước từng có một công ty chuyên nghiên cứu về kỹ thuật khả năng sức bền của máy bay không người lái, tên là Khoa học công nghệ Độ Năng, kỹ thuật của công ty này rất mạnh, nhưng là do học sinh đại học sáng lập ra.
Tạ Kỳ Thâm đã liên lạc với ông chủ của Khoa học công nghệ Độ Năng, đối phương nói bọn họ rất sẵn lòng hợp tác với Cao Sáng, hai năm gần đây, bọn họ cũng luôn đang thử khắc phục vấn đề này, nhưng công ty bọn họ đã sắp đối mặt với bờ vực sự phá sản rồi, bởi vòng vốn không đủ, đã có mấy người bạn cùng sáng lập nên công ty rời đi, bọn họ thật sự có lòng nhưng không có sức.
Vân Hạo lo lắng: “Muốn tìm bọn họ giúp đỡ gần như là không có khả năng, bây giờ bản thân chúng ta còn không tự lo nổi mình.”
Mà nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, mấy ngày tiếp theo, rất nhiều người được biết bộ phận kỹ thuật đã có bốn kiến trúc sư lục tục đưa đơn từ chức, lựa chọn rời khỏi Cao Sáng.
Có lẽ là do công ty khác đưa ra mức lương cao hơn để đào người, bộ phận kỹ thuật đang trong tình huống khó khăn, lại phải đối mặt với việc thiếu hụt nhân viên kỹ thuật.
Cao Sáng gần như đã đi đến bước đường cùng.
Trong buổi họp nào đó, cuối cùng Tạ Văn Khang đã không còn gương mặt cười xởi lởi như trước nữa, ông ta chậm rãi nói một câu với Tạ Kỳ Thâm:
“Tổng giám đốc Tạ, hãy thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cậu khiến tập đoàn rơi vào bước đường khó khăn thế này, sự cải cách của cậu chính là một sự thất bại từ đầu đến cuối.”
“Đúng vậy, như bây giờ phải tiến hành như thế nào…”
Rất nhiều người thấy đến Tạ Văn Khang cũng nói như vậy, đã hoàn toàn nghiêng về phía nhóm bảo thủ.
Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên không nói gì cả, để mặc cho những lời chỉ trích và nghi ngờ bao trùm lấy anh.
Người đàn ông giống như bị đẩy lên đầu ngọn sóng, trở thành mục tiêu công kích.
Việc đã như vậy, cả tập đoàn rơi vào nguy cơ nghiêm trọng, giống như cơn giông trước lúc mưa nguồn, lung lay sắp đổ, lòng người chao đảo.
Mà điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc là, cho dù bây giờ có đang trong tình huống khó khăn, Tạ Kỳ Thâm vẫn không hề ngừng việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới.
Anh giống như người đi ngược chiều trong gió mưa, không biết là do không chịu khuất phục, hay là do dã tâm quá lớn, rất nhiều người đều ở sau lưng cười nhạo anh khăng khăng làm theo ý mình, cười nhạo anh ngu ngốc ngây thơ.
Thời gian bước vào tháng năm, một tin xấu nhất truyền đến, vòng vốn của Cao Sáng đã đứt đoạn.
Từ báo cáo tài chính của quý trước mà nhìn, tổng doanh thu và lợi nhuận của Cao Sáng trượt một cách nghiêm trọng so với trước đó, giá cổ phiếu cũng bị rớt.
Tập đoàn đã hoàn toàn rơi vào nguy cơ.
Trong cuộc họp thường lệ vào đầu tháng, bên phía Tạ Văn Khang trực tiếp ném ra một quả bom hạng nặng, đó là đưa ra đề nghị bãi miễn chức vụ chủ tịch của Tạ Kỳ Thâm.
“Người không có năng lực hãy nhường chỗ cho người có năng lực, chức vụ chủ tịch của Cao Sáng không phải là bất kỳ ai cũng có thể tuỳ tiện đảm nhiệm, tổng giám đốc Tạ, cậu vẫn nên mau chóng từ chức nhường chỗ đi.”
“Đúng đó tổng giám đốc Tạ, bây giờ Cao Sáng đi đến mức này, không thể không thiếu công lao của cậu đâu nhỉ?”
“Tổng giám đốc Tạ, cậu vẫn nên mau chóng bước xuống, để tập đoàn kịp thời bù đắp lỗ hổng đi!”
Tạ Văn Khang ở một bên cười nói với mọi người: “Chuyện này tôi đã liên lạc với chủ tịch trước rồi, mặc dù Tổng giám đốc Tạ là cháu của tôi, nhưng tôi phải công tư phân minh về chuyện của tập đoàn, cần phải chịu trách nhiệm với mọi người, chỉ có thể đưa ra cách giải quyết như vậy thôi.”
Sau đó, nhóm bảo thủ chiếm phần đông, một mực đồng ý việc giao đề xuất bãi miễn chức vụ của Tạ Kỳ Thâm cho ban giám đốc.
Một tuần sau, chủ tịch Tạ bị gọi về, tiến hành cuộc họp biểu quyết.
Sau khi buổi họp kết thúc, Tạ Kỳ Thâm trở về phòng làm việc của chủ tịch.
Sau khi đi vào, người đàn ông đi đến trước cửa sổ sát đất, đôi mắt đen láy nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài.
Sắc mặt anh không chút gợn sóng, không cách nào nhìn thấu được cảm xúc trong lòng.
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng Tạ Kỳ Thâm cũng mở miệng: “Đặt một vé máy bay ngày mai bay đến London cho tôi.”
Ôn Thành đứng ở phía sau ngẩn ra, đoán được mục đích của anh, gật gật đầu:
“Vâng.”
Sau đó, người đàn ông nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook