Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 42:
Sau nhận thức muộn màng, cả trái tim Đàn Mạt bỗng nóng bừng lên, ngây ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt.
Lúc này đây, Tạ Kỳ Thâm đang nhắm mắt ngủ say, gương mặt anh tuấn toát lên sự nhã nhặn và thoải mái.
Hai người nằm sát gần nhau, khoảng cách vô cùng mờ ám, thậm chí cô có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù lần trước hai người đã ôm nhau ngủ trên núi Khắc Ô, nhưng bây giờ mới thật sự có sự thân mật và thương yêu.
Ánh mắt Đàn Mạt như một chiếc bút khắc họa lại gương mặt người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, xác nhận đi xác nhận lại tất cả những thứ này đều là thật.
Đàn Mạt cảm thấy bản thân mình sắp ngất luôn rồi…
Sau mấy phút lấy lại bình tĩnh, tâm trạng Đàn Mạt dần khôi phục trở lại, sau đó tự nhiên cảm thấy ngọt ngào như mật.
Nói rõ với anh rồi, sao mà cô không vui cho được…
Cô lưu luyến tựa vào lòng anh, tâm trạng vẫn đang ngây ngất, đột nhiên có một chuyện bỗng xông thẳng vào đầu…
Khoan đã! Hình như hôm nay cô phải bay đến nơi khác để ghi hình?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời ơi, hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cô suýt nữa đã quên mất chuyện này!
Cho dù có lưu luyến không muốn rời đi đến mức nào, Đàn Mạt cũng không dám làm chậm trễ công việc, cô cẩn thận từng li từng tí rời khỏi lòng anh, đi vào trong phòng tắm của anh.
Khẽ khàng đóng cửa lại, cô đứng trước gương, đột nhiên chú ý đến cổ mình, lập tức ngây người.
Trên cổ hiện lên mấy chấm nhỏ đo đỏ.
Cô nhìn vào trong cổ áo, trên xương quai xanh và bờ vai trắng nõn đều có mấy dấu hồng, thậm chí ngay cả nơi mềm mại kia cũng có dấu vết. Giống như người đàn ông đã cắm cờ lên mỗi một địa bàn mà anh chinh phục được, thể hiện rõ dục vọng chiếm hữu của mình…
Cô nhớ tối hôm qua họ đã hôn nhau.
Lúc này, trong đầu lại hiện lên cảm giác đôi môi nóng bỏng của người đàn ông dán vào người.
Cô xoa gương mặt nóng bừng, cả gương mặt nóng như sắp chín.
Người này sao lại như vậy…
Nhưng cũng không phải tại Tạ Kỳ Thâm không làm chính nhân quân tử, cô chậm chạp nhớ lại… tối hôm qua hình như chính cô cũng rất chủ động.
Hu hu hu xấu hổ chết mất mẹ ơi.
Đàn Mạt cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ bụng phải nhanh chóng đến trường, cô đi đến tủ đồ ở bên cạnh, lấy đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần ra.
Lấy xong, cô đóng tủ lại, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, đột nhiên nhìn thấy trên bồn tắm có một chiếc quần tứ giác sẫm màu của đàn ông.
Ánh mắt cô dừng trên đó, chú ý thấy điều gì, gương mặt thoáng cái nóng bừng.
Ngay sau đó, cô lập tức quay mặt đi, cảm thấy cả người sắp bốc cháy.
Người này…
Đàn Mạt dập tắt suy nghĩ trong đầu, đỏ mặt nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, chính lý bản thân đơn giản sạch sẽ.
Ra khỏi phòng tắm, Đàn Mạt giẫm bàn chân trơn bóng lên tấm thảm trải sàn mềm mại, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường. Thấy Tạ Kỳ Thâm vẫn đang ngủ, cô chần chừ một thoáng, ngại ngùng không gọi anh dậy.
Cuối cùng, thu xếp xong, cô ra khỏi phòng ngủ.
Rời khỏi biệt thự, cô bắt xe nhanh chóng quay lại đại học F.
Bây giờ chưa đến bảy giờ, cô quay về ký túc xá, khẽ khàng đẩy cửa ra đi vào.
Một người bạn cùng phòng thức chơi game cả đêm nghe thấy tiếng thì thò đầu ra khỏi màn giường, trông thấy cô, cô ấy kinh ngạc nói nhỏ: “Ơ, Mạt Mạt, cậu về rồi à?”
“Ừm…”
Bạn cùng phòng còn lại và Thường Nguyệt nghe thấy động tĩnh cũng thức dậy, bọn họ lo lắng cho Đàn Mạt suốt cả đêm, nhắn tin và gọi điện cho cô mà cô đều không trả lời. Đàn Mạt nói tối hôm qua mình uống say nên không nghe thấy: “Ngại quá, để các cậu lo lắng rồi, bữa tối hôm qua tớ chưa mời được, để hôm khác tớ về bù lại một bữa nhé.”
Ba người cười, Thường Nguyệt hóng hớt hỏi: “Đàn Mạt, người đàn ông đưa cậu đi tối hôm qua là bạn trai cậu à?”
“Hả?”
“Anh ấy nói anh ấy là bạn trai của cậu.”
Đàn Mạt ngẩn người, cười thẹn thùng: “Ừm, coi như vậy…”
May mà người đàn ông thích tuyên bố chủ quyền này không nói thật quan hệ của bọn họ.
“Trời ạ, Mạt Mạt thối, không ngờ cậu dám lén lút yêu đương sau lưng bọn tớ!”
Đàn Mạt giải thích là vừa mới bên nhau thôi, Thường Nguyệt cười xấu xa: “Mạt Mạt, tớ còn tưởng cậu là một cô gái ngoan chứ, bây giờ hư đi rồi ha.”
“Hả?”
Đàn Mạt thấy ánh mắt Thường Nguyệt dừng trên cổ mình, lập tức giơ tay che dấu vết mờ ám trên cổ lại, khiến mọi người phì cười. Đàn Mạt xấu hổ đến nỗi không dám giải thích gì nữa, sợ càng tô càng đen: “Các cậu đủ rồi đó.”
Mọi người trêu thì trêu thế thôi, chung quy đều là người lớn cả rồi, họ cũng không kinh ngạc lắm. Đàn Mạt bảo bọn họ trước mắt đừng kể chuyện này ra ngoài, ba người tỏ vẻ chắc chắn sẽ không làm thế: “Nếu biết cậu yêu đương rồi, chắc cả trường mình sẽ chấn động mất, đám con trai theo đuổi cậu sẽ khóc lụt trường cho xem.”
“Nhưng chỉ xét riêng về ngoại hình thì tớ chưa thấy có nam sinh nào trong trường bọn mình đẹp trai hơn bạn trai của Đàn Mạt được cả, chỉ riêng điểm này thôi đám nam sinh đó đã không có mặt mũi nào để kêu gào rồi.”
“Đúng thế, Mạt Mạt, hôm qua bọn tớ trông thấy bạn trai cậu cái, ôi mẹ ơi, đẹp trai dễ sợ!”
Đàn Mạt không nhịn được cười, ba người thấy vẻ mặt cô ngập tràn sự rạng rỡ, khác một trời một vực với sự đau khổ tối hôm qua, thật sự phải cảm thán sức mạnh của tình yêu: “Mạt Mạt, hình như tớ chưa bao giờ thấy cậu vui như thế này cả.”
“Vậy sao?”
“Cậu tự nhìn mình đi, khóe miệng chưa từng cụp xuống kia kìa.”
Đàn Mạt cố mím môi, nhưng ý cười lại tràn ra từ đôi mắt cong cong.
Không để ý đến sự trêu chọc của bọn họ nữa, Đàn Mạt tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, sau đó trang điểm, che dấu hôn trên cổ đi.
Đến thời gian hẹn với taxi, Đàn Mạt tạm biệt bạn cùng phòng, đi xuống bên dưới, lên xe ở dưới ký túc xá.
Bốn mươi phút sau, cô đến sân bay thành phố Lệ, qua cửa kiểm tra an ninh, đi vào phòng chờ máy bay.
Cô gọi điện báo với nhân viên chương trình: “Đúng, tôi đến rồi…”
Cuối cùng, Đàn Mạt cúp máy, ngồi trong phòng chờ lên máy bay, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố Lệ hôm nay cuối cùng cũng trong trở lại.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tầng mây mỏng manh, rọi xuống mặt đất.
Đàn Mạt cong khóe môi lên.
Cô đợi máy bay, thời gian chậm rãi trôi đi.
Gần tám giờ sáng, ánh nắng bên ngoài càng thêm rực rỡ.
Ở một nơi khác, trong phòng ngủ tầng hai ngôi biệt thự ở Gia Ngu Thiên Thành, người đàn ông ngủ say cuối cùng cũng thức dậy.
Vẫn chưa mở mắt ra, trong ý thức mơ hồ, Tạ Kỳ Thâm cử động cánh tay, nhưng lại láng máng cảm thấy cánh tay mấy đi sức nặng đè trên đó, hoàn toàn trống rỗng.
Sao lại không thấy người đâu vậy…
Người đàn ông nhíu mày, nhanh chóng mở mắt ra, chợt phát hiện quả nhiên không thấy người nằm bên cạnh đâu nữa.
Anh lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh.
Không thấy cô gái nhỏ đâu nữa.
Căn phòng im lìm.
Trong nháy mắt, trái tim anh bỗng thót lên.
Tạ Kỳ Thâm hất chăn ra, nhanh chóng xuống giường, đi vào phòng tắm, gọi tên cô: “Đàn Mạt, Đàn Mạt…”
Mở cửa ra, bên trong không ai đáp lại, anh nhìn mấy thứ đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần đã qua sử dụng trên bồn rửa mặt, hàng mày nhíu lại.
Cô dậy rồi ư?
Tạ Kỳ Thâm cấp tốc ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới nhà, phát hiện căn biệt thự không có một ai, túi xách và điện thoại của cô ở trong phòng khách của tầng một cũng không thấy đâu nữa.
Cô dậy thật sớm, sau đó rời khỏi biệt thự.
Có phải sáng nay cô đã hối hận và tức giận, vẫn không muốn nhìn thấy anh nữa không…
Nhất thời, một Tạ Kỳ Thâm từ xưa đến nay luôn nắm chắc kế hoạch về hợp tác và cạnh tranh trên thương trường, đứng trước cô gái nhỏ, anh lại không dám chắc chắn.
Cảm giác chông chênh mãnh liệt sắp khiến anh không thở nổi, đủ mọi suy đoán ập vào đầu.
Người đàn ông mang gương mặt nặng nề ảm đạm nhanh chóng quay lên tầng, đi đến trước giường, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô gái nhỏ. Ai ngờ thoáng đưa mắt nhìn, anh bỗng trông thấy trên đầu giường có một tờ giấy.
Anh cầm lên xem.
[Chào buổi sáng, em đi trước đây, quên không nói với anh, sáng nay em có chuyến bay vào lúc chín giờ, kênh D mời em đến tỉnh T quay chương trình.]
Nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp, phần cuối không có ký tên, mà là một con gấu trắng nhỏ được vẽ bằng bút đen.
Nhìn tờ giấy, trái tim Tạ Kỳ Thâm thả lỏng, thoắt cái ấm trở lại.
Đúng lúc này thì đầu bên kia nghe máy, anh nhìn màn hình cuộc trò chuyện được kết nối, mấp máy môi, giọng nói hơi khàn, giống như thứ đã mất đi lại tìm được về: “Mạt Mạt…”
Yên tĩnh mấy giây, cuối cùng anh cũng nghe thấy giọng nói mềm mại và ngọt ngào truyền từ đầu bên kia đến: “Ừm, là em.”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, cả trái tim hoàn toàn thả lỏng.
“Anh mới dậy, vừa nãy giật cả mình.”
Anh thoáng ngừng lại, giọng nói rất thấp: “Anh tưởng là em lại bỏ chạy rồi.”
Đầu bên kia, trong phòng chờ máy bay, Đàn Mạt đi đến một góc không người, nắm chặt điện thoại dán sát bên tai. Cô nghe vậy thì ngẩn ra, trái tim mềm mại thất thủ, mất tự nhiên lẩm bẩm: “Em để lại cho anh một tờ giấy rồi mà…”
Sáng nay trước khi đi, cô sợ anh dậy không thấy cô sẽ cuống lên, bèn viết một tờ giấy, đặt trên đầu giường anh.
Anh đáp tiếng: “Ừm, anh thấy rồi, em đến sân bay rồi chứ?”
“Vâng, em đang ở sân bay.”
“Sao không gọi anh dậy? Anh có thể đưa em đi.”
“Không có gì, em không muốn đánh thức anh, thế nên bèn đi trước.”
“Không muốn đánh thức anh thật à?”
Giọng người đàn ông vừa trầm vừa dịu dàng, mơ hồ có vẻ trêu chọc. Suy nghĩ bị chọc thủng, trái tim Đàn Mạt đập thình thịch, đỏ mặt nói: “Vốn là vậy mà…”
“Chuyện tối hôm qua, em còn nhớ được bao nhiêu?”
Chất giọng trầm của anh rót vào tai Đàn Mạt, phá vỡ gợn sóng mông lung.
Cô gái nhỏ ngây người, chột dạ phản bác: “Chuyện… chuyện gì cơ, em quên hết rồi…”
Biế cô đang giả ngốc, người đang ông khẽ cong khóe môi lên, trái lại không vội vã, vô cùng kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Tối qua anh đón em về nhà, chúng ta đã nói chuyện với nhau, em không nhớ gì à?”
“Em quên hết rồi, không có ấn tượng gì cả…”
“Thế những lời anh đã tỏ tình với em tối hôm qua em cũng không có ấn tượng gì sao?”
Hai má Đàn Mạt đỏ bừng, kiêu ngạo lẩm bẩm: “Nói chung là em quên hết rồi, tối qua em uống say mất trí nhớ. Hơn nữa làm gì có ai mấy ngày trước mới cãi nhau, rồi nhân lúc người ta say anh lại nói những lời đó chứ, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu…”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, không nhịn được cười khẽ, dịu dàng nói: “Không có gì, quên rồi cũng không sao, anh vẫn có thể tỏ tình với em vô số lần nữa.”
Mặt Đàn Mạt thoáng cái nóng bừng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp và dịu dàng của người đàn ông lại truyền đến, giống như cát sỏi cọ vào vành tai, ngập tràn sự lưu luyến: “Chưa tha thứ cũng không sao, để anh từ từ dỗ em, được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook