Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 37:
“Chuyện gì ạ?”
Mẹ Đàn thở dài một hơi: “Mẹ nghe nói có vẻ như Kỳ Thâm rất thân thiết với cô gái kia? Cô gái đó hình như là bạn học đại học của nó, mẹ lo lắng con bởi vì chuyện gì này mà giận dỗi với nó.”
Lúc nãy Đàn Chi Uyển đã dậm mắm thêm muối để kể chuyện lúc trưa cho bố Đàn và mẹ Đàn nghe, nói là gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn về Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ, nói không chừng tình cảm của Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm đã xảy ra nguy cơ gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt đột nhiên ngơ ngác: “Bố mẹ, hai người nghe thấy từ đâu vậy?”
“Ôi con đừng quan tâm chuyện đó, bố mẹ chỉ muốn biết là Kỳ Thâm không có ý gì với cô gái đó đúng không?”
Tim bố Đàn treo lên, đứng ở bên cạnh nói: “Ừ thì… Mạt Mạt này, Kỳ Thâm ưu tú như vậy, có cô gái nào có ý với nó cũng là chuyện rất bình thường.”
Trong đầu Đàn Mạt trống rỗng hai giây, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Bố mẹ, hai người muốn nói cái gì?”
“Bố mẹ không phải là lo con chịu ấm ức sao? Con vừa mới kết hôn, có lẽ còn chưa hiểu hết, con làm vợ nhất định phải nắm chặt lấy trái tim của Kỳ Thâm, chỉ cần con là bà Tạ danh chính ngôn thuận, việc cưới xin này của chúng ta và nhà họ Tạ…”
Lời nói như cây kim đâm vào màng nhĩ của Đàn Mạt, cổ họng cô chua chát, đột nhiên cắt ngang lời bố Đàn:
“Bố, bố là lo con chịu ấm ức, hay là lo chuyện hôn sự của con và Tạ Kỳ Thâm đổ vỡ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn hai nhà?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bố Đàn bị nói trúng tim đen, sắc mặt cứng lại: “Bố là suy nghĩ cho con…”
“Suy nghĩ cho con mà muốn con nắm chặt lấy trái tim của Tạ Kỳ Thâm sao? Tại sao bố chưa từng suy nghĩ đến sự vui buồn yêu ghét của con chứ?”
Bố Đàn không ngờ Đàn Mạt lại nói như vậy, cảm xúc cũng trở nên kích động: “Mạt Mạt, bình thường tính tình con rất dịu dàng cơ mà, bây giờ thái độ của con như vậy là sao?”
Vành mắt Đàn Mạt đỏ lên, nắm chặt lòng bàn tay: “Thế nào là dịu dàng? Con cần phải làm con rối gỗ mới gọi là dịu dàng sao?”
Mẹ Đàn vội giải thích: “Mạt Mạt, bố con không phải có ý đó, con đừng tức giận…”
“Chẳng lẽ con nói sai sao? Trong mắt của bố, con là sợi dây gắn bó liên hôn giữa hai nhà, con bắt buộc phải sống tốt với Tạ Kỳ Thâm mới có thể củng cố việc hợp tác của nhà họ Tạ và nhà họ Đàn. Còn trong mắt người ngoài, con chỉ là một bà Tạ hữu danh vô thực, một công cụ có thể bị Tạ Kỳ Thâm vứt bỏ bất kỳ lúc nào. Thế nào, con nên tỏ ra rất vui phải không?”
Bố Đàn và mẹ Đàn nghe thấy, đột nhiên không nói nên lời.
Mấy giây sau, Đàn Mạt nhẹ giọng nói:
“Tạ Kỳ Thâm và cô gái khác như thế nào con không biết, con và anh ấy cũng sẽ không vì chuyện này mà tranh cãi, bởi vì… hôn ước của bọn con chỉ có hai năm thôi mà thôi.”
Hai năm sau, quan hệ vợ chồng giữa cô và anh sẽ không còn tồn tại nữa, anh có làm sao cũng không liên quan đến cô.
“Cái gì?” Tròng mắt bố Đàn lộ ra sự kinh ngạc: “Hai đứa chỉ kết hôn hai năm?”
“Đây là giao ước ngay từ ban đầu của con và Tạ Kỳ Thâm, chỉ kết hôn hai năm, sau khi hoàn thành hợp tác giữa hai tập đoàn thì sẽ chia tay, như vậy cả hai đều sẽ được tự do, lợi ích của tập đoàn cũng có thể tối đa hoá, như vậy không phải rất đúng với ý của bố sao?”
Đàn Mạt nở nụ cười khổ: “Bố mẹ sẽ không cho rằng sau khi kết hôn, con và Tạ Kỳ Thâm sẽ thật sự có tình cảm với nhau chứ? Những gì trước mặt bố mẹ đều là giả vờ mà thôi.”
Bố Đàn hoàn toàn không hề biết chuyện này, bây giờ trong đầu ông trống rỗng: “Xằng bậy! Quả thật là xằng bậy mà! Mạt Mạt, ban đầu bố thúc đẩy cuộc liên hôn của con và Tạ Kỳ Thâm là hy vọng trong cuộc hôn nhân này hai đứa có thể thương yêu nhau thật sự! Uổng công bố còn tưởng Kỳ Thâm đối xử tốt với con như vậy là bởi vì tình cảm nảy sinh sau khi kết hôn! Thì ra tất cả đều là giả!”
Chóp mũi Đàn Mạt chua xót, thì thầm:
“Đúng vậy… Tất cả đều là giả.”
Vài giây sau, cô đứng dậy, nhìn về phía bố Đàn và mẹ Đàn: “Bố mẹ, xin lỗi, hôm nay tâm trạng của con không tốt, không nên phát tiết lên người bố mẹ. Con về trước đây, bố mẹ cũng đừng tìm Tạ Kỳ Thâm, mắc công sự việc trở nên khó xử hơn thì sẽ không tốt.”
Đàn Mạt xoay người rời đi, mắt mẹ Đàm đỏ bừng: “Mạt Mạt…”
Bước chân Đàn Mạt không ngừng lại, lúc đi xuống đầu, cô nhìn thấy Đàn Chi Uyển đang đứng ở đầu cầu thang tầng một.
Với âm lượng vừa rồi của bọn họ, có lẽ Đàn Chi Uyển đã nghe thấy hết tất cả rồi.
Đàn Mạt đè lại cảm xúc dưới đáy mắt, tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua người Đàn Chi Uyển, nghe thấy cô ta thở dài một hơi:
“Đàn Mạt, tôi đau lòng cho cô quá đi, không ngờ giữa cô và Tạ Kỳ Thâm lại là như vậy.”
Đàn Mạt dừng bước chân lại, đảo mắt nhìn cô ta, ánh mắt hơi run:
“Chuyện hôm nay, là do chị nói với bố mẹ?”
Đàn Chi Uyển chớp chớp mắt một cách vô tội: “Là do bố mẹ phát hiện hôm nay tâm trạng của cô không tốt, tôi xuất phát từ sự lo lắng nên mới nói cho bố mẹ biết, dù sao trước kia chuyện của Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ cũng đồn ầm ĩ cả trường đại học. Chỉ là tôi không ngờ, giữa cô và Tạ Kỳ Thâm lại chỉ có hôn ước hai năm.”
Thì ra lúc trước Tạ Kỳ Thâm che chở cho Đàn Mạt ở trước mặt bọn họ đều là giả vờ, uổng công cô ta còn thật sự cho rằng Tạ Kỳ Thâm chung tình với Đàn Mạt nhiều năm, thật là câu chuyện cười ra nước mắt mà!
Đàn Chi Uyển bùi ngùi: “Đàn Mạt, tôi đột nhiên cảm thấy cô thật thảm thương, cô sẽ không mong chờ một người máu lạnh bạc tình như Tạ Kỳ Thâm sẽ đối xử thật lòng với cô chứ? Nếu như anh ấy thích cô, thì làm sao lại đồng ý chỉ kết hôn với cô hai năm chứ? Đối với Tạ Kỳ Thâm mà nói, hai năm sau hợp tác giữa hai nhà thành công, cô cũng sẽ hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng, sẽ bị anh ấy vứt bỏ.”
Đàn Chi Uyển nhìn Đàn Mạt, ý cười hiện rõ trên mặt:
“Nhưng cũng chưa chắc, nói không chừng giữa hai người còn không qua nổi hai năm nữa kìa.”
Đàn Chi Uyển lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Đàn Mạt.
Đàn Mạt nhìn qua, nhìn thấy đó là một tấm hình, bối cảnh bên trong hình như là ở câu lạc bộ Thiên Sơn Thuỷ, Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ xuất hiện cùng nhau, hai người đang trao đổi chuyện gì đó, trên mặt Tống Nhiên Hạ mang theo ý cười dịu dàng.
“Đây là do bạn tôi đúng lúc tối nay cũng ở Thiên Sơn Thuỷ chụp được, Tạ Kỳ Thâm không cùng cô về ăn cơm, thì ra là vì đang ở bên Tống Nhiên Hạ.”
Đàn Chi Uyển cười cười: “Cô cảm thấy so sánh giữa cô và Tống Nhiên Hạ, anh ấy sẽ chọn ai?”
Đàn Mạt nhìn tấm hình, môi khẽ mím chặt thành một đường, đáy mắt như chị kim đâm, hoàn toàn trở nên vắng lặng.
Đàn Chi Uyển ngân nga hát, xoay người đi lên lầu.
Đàn Mạt cụp mắt xuống, mấy giây sau đi đến huyền quan.
Cô đi ra khỏi biệt thự, đẩy vali hành lý một mình đi trong khu biệt thự rộng lớn.
Tầm nhìn phía trước tối mờ, giống như màn sân khấu màu đen trong rạp chiếu phim, hồi ức giống như bộ phim bắt đầu từ từ chiếu lại trong đầu cô.
Cô nhớ giữa hè năm cô mười tám tuổi, hôm đó Đàn Mạt tra xong điểm sàn của đại học F trên mạng, việc đầu tiên là muốn nói cho Tạ Kỳ Thâm biết.
Cuối cùng cô cũng thi đậu vào trường mà anh đang học, cô vẫn luôn cố gắng đuổi theo khoảng cách giữa hai người.
Cô đột nhiên có sức mạnh của thân phận người cùng tuổi, để đứng trước mặt anh, không cần bị anh xem như con nít nữa.
Có lẽ hôm đó là thời điểm cô có dũng khí nhất cả đời này, giống như một bạn nhỏ đi đến trước máy gắp thú, trong tay cô chỉ có một đồng tiền, chỉ muốn có được con búp bê khó gắp nhất trong ở máy mà cô đã nhìn trúng rất lâu, cô muốn đánh cược một lần, cho dù cuối cùng không còn gì cả.
Buổi chiều hôm đó, Đàn Mạt cố tình thay chiếc váy mình thích nhất, để bức thư cô viết cho anh và giấy thông báo điểm vào trong cặp, đến nhà anh gõ cửa, phát hiện bên trong không có ai, cô gọi điện thoại cho anh, nhưng bên kia không có ai nghe máy, cô lại đến trường của anh, nhưng cũng không tìm được anh trong lớp, cũng không nhìn thấy anh trên sân bóng rổ mà anh thường đến.
Đàn Mạt chạy quanh cả đại học F, mồ hôi đầm đìa, mắt đầy khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh.
Cuối cùng cô gọi điện thoại cho Đàn Viễn Chu, đầu bên kia im lặng một lúc, khàn giọng nói:
“Mạt Mạt, chiều nay A Thâm sẽ bay chuyến bay ba giờ, năm nay cậu ấy học xong nghiên cứu sinh rồi, muốn ra nước ngoài.”
Đàn Mạt ngây người tại chỗ, tất cả suy nghĩ đẹp đẽ bỗng chốc biến thành bong bóng.
Cô từ từ đi ra khỏi tòa nhà dạy học, điện thoại đột nhiên nhảy ra vài tin nhắn thoại.
Đàn Mạt mở ra, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn dịu dàng quen thuộc của anh:
“Mạt Mạt, chiều nay anh phải bay đến nước Mỹ rồi, mấy năm tiếp theo anh định phát triển ở nước ngoài. Xin lỗi, chuyến đi quá gấp nên không kịp nói trước với em.”
“Anh biết em nhất định có thể thi vào đại học F, vì vậy mấy năm học đại học sắp tới cũng phải tiếp tục cố gắng, nhưng đừng quá mệt mỏi, phải làm quen với nhiều bạn bè hơn, nếu như muốn yêu đương… phải để chú út kiểm định đã, có biết không?”
Tạ Kỳ Thâm ở bên kia cười khẽ một tiếng: “Sau này không thể thường xuyên gặp được em nữa, Mạt Mạt phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để anh lo lắng, có được không?”
Đàn Mạt đứng yên tại chỗ, nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của Tạ Kỳ Thâm hết lần này đến lần khác.
Giống như đang không ngừng chắc chắn rằng đây là sự thật, không phải là cơn ác mộng của cô.
Ánh nắng trên đỉnh đầu quá nóng bức, đâm đến đáy mắt cô đau nhói, không biết bao lâu sau, đợi đến khi cô phản ứng kịp, mới phát hiện mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.
Đàn Mạt ngồi xổm dưới gốc cây, khóc không thành tiếng, mặc kệ ánh nhìn ngạc nhiên của những người xung quanh.
Anh đi rồi…
Vào lúc cô lấy hết can đảm để tỏ tình với anh, anh đã mang theo chút hy vọng cuối cùng của cô đi rồi…
Vì vậy bắt đầu từ hôm đó, Đàn Mạt khống chế bằng tất cả khả năng của bản thân mình để không liên lạc với anh, cho dù mấy năm sau có gặp lại, cô cũng nói với bản thân mình rằng, tuyệt đối không thể rung động với anh lần nữa.
Đàn Mạt từng thử mơ tưởng rằng sau khi kết hôn, Tạ Kỳ Thâm sẽ từ từ thích cô, nhưng ông trời dường như đang dùng mọi cách để nhắc nhở cô rằng…
Tất cả đều giống như lúc trước, đều chỉ là mơ tưởng hão huyền của cô mà thôi.
Đàn Chi Uyển nói không sai, đối với Tạ Kỳ Thâm mà nói, có lẽ cô chỉ có giá trị lợi dụng trong hai năm.
Chỉ có một mình cô là lần nữa chìm sâu vào vũng bùn, lần nữa dại dột đi mong chờ một kết quả không có khả năng…
Đàn Mạt một mình đi về phía trước, trước mắt dần trở nên mơ hồ không rõ.
Trên đỉnh đầu truyền đến vài tiếng sấm, rất nhanh, vài giọt mưa đã rơi xuống đỉnh đầu.
Chỉ trong tích tắc, tốc độ mưa rơi xuống nhanh hơn, cuối cùng là mưa như trút nước.
Cây dù Đàn Mạt mang theo vẫn để ở biệt thự nhà họ Đàn, mưa đổ xuống từ đỉnh đầu cô, trong phút chốc đã làm ướt quần áo của cô, cái lạnh xâm nhập vào tận xương tuỷ.
Đàn Mạt đi đến dưới gốc cây che chắn được chút nước mưa, đột nhiên điện thoai rung lên.
Cô nghe máy, đầu bên kia vẫn không biết chuyện đã xảy ra, giọng nói ngân nga chứa ý cười: “Mạt Mạt, đang làm gì đó? Gần đây lâu rồi không thấy cháu đến tìm chú ăn cơm, lúc nào chúng ta hẹn ăn cơm nhé?”
Đàn Mạt nghe thấy giọng của Đàn Viễn Chu, không kiềm được tiếng nghẹn ngào:
“Chú út…”
…
Trời đêm nặng nề như cơn lốc xoáy u tối, cơn mưa như trút nước khiến cho thành phố Lệ bị bao trùm trong bầu không khí ngột ngạt.
Nửa tiếng sau, một chiếc Bugatti Veyron nhanh chóng lái vào khu để xe dưới tầng hầm của toà nhà Lợi Ảnh.
Dừng xe xong, Đàn Viễn Chu xuống xe, mở cửa ghế phó lái ra, kéo Đàn Mạt xuống xe, dịu dàng nói: “Nào, từ từ thôi.”
Đàn Mạt bị Đàn Viễn Chu kéo lên căn hộ ở tầng trên cùng.
Đi vào huyền quan, Đàn Mạt thay dép lê xong, Đàn Viễn Chu dẫn cô đi vào phòng khách, lấy cho cô khăn tắm sạch, rồi lại đến tủ quần áo lấy quần áo cho cô, giọng nói hơi nhanh chứa đầy sự lo lắng:
“Lau sạch nước mưa trên người đã, nếu không ướt nhẹp như vậy sẽ bị cảm, sau đó mau đi sấy khô tóc đi.”
“Vâng… Cảm ơn chú út.”
Đàn Viễn Chu thở dài một hơi, xoa xoa đầu cô: “Cảm ơn cái rắm, còn khách sáo như vậy chú đánh cháu đấy.”
Đàn Mạt nhận lấy quần áo đi vào phòng tắm, Đàn Viễn Chu nhìn bóng lưng của cô, mắt mày nặng nề, sau đó đi ra khỏi phòng dành cho khách, đóng cửa lại.
Anh ta đi ra phòng khách, lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số.
Mấy giây sau đầu bên kia nghe máy, truyền đến giọng nói từ tính của Tạ Kỳ Thâm: “Có chuyện gì?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu? Vợ cậu bị ướt mưa thành chuột lột rồi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, người đàn ông đang ở trong phòng làm việc xử lý công việc, mắt mày đột nhiên trầm xuống: “Bị ướt mưa?”
“Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho con bé, đúng lúc nó đang ở bên ngoài, trời mưa không đem theo dù, bây giờ tôi đã đón nó qua bên này rồi, hơn nữa… hình như tâm trạng của con bé không tốt lắm, cậu qua đây xem đi.”
Đáy mắt Tạ Kỳ Thâm dần sâu thẳm: “Từ chỗ tôi qua đó mười phút là đến, cậu nấu chút canh gừng cho cô ấy trước đi.”
Sau khi cúp máy, Tạ Kỳ Thâm đứng dậy, lập tức dừng lại công việc đang dang dở, nói với Ôn Thành: “Chuẩn bị xe.”
“Vâng.”
Ôn Thành đi theo sau anh ra khỏi phòng làm việc, do dự nói: “Vậy tổng giám đốc Tạ, một lát tổng giám đốc Trương nói sẽ đến câu lạc bộ tìm anh…”
“Từ chối đi, không rảnh.”
Người đàn ông đi đến cửa câu lạc bộ Thiên Sơn Thuỷ, giữa đường, Tống Nhiên Hạ vừa xã giao xong đi ra từ phòng bao nhìn thấy anh: “Aiz, Kỳ Thâm, cậu xong việc rồi à?”
Chạng vạng, người đàn ông xong việc ở tập đoàn, đến Thiên Sơn Thuỷ giải quyết chút việc, đúng lúc gặp Tống Nhiên Hạ tối nay có buổi xã giao với người ta ở đây, hai bên chạm mặt nói vài câu, sau đó mỗi người tự làm việc của mình.
“Tối nay cảm ơn cậu, thì ra đây là câu lạc bộ mà cậu mở, vậy sau này tôi sẽ đến đây nhiều hơn, ủng hộ cho việc làm ăn của cậu một chút.”
Tống Nhiên Hạ mỉm cười trêu đùa.
Tầm mắt của Tạ Kỳ Thâm nhìn về phía trước, không hề đáp lại, suy nghĩ đã sớm không còn ở đây.
Tống Nhiên Hạ cùng đi ra ngoài với anh, tầm mắt nhìn ra bên ngoài: “Bên ngoài đang trời mưa à?”
Cô ta đảo mắt hỏi người đàn ông bên cạnh: “Kỳ Thâm, một lát cậu đi đường nào thế?”
“Làm sao?”
“Cậu có đi ngang đường Kim Cảng không, nếu có thì có thể cho tôi đi nhờ xe cậu một chút không, chung cư của tôi ở ngay gần đó, như vậy tôi không cần gọi xe nữa.”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, môi mỏng thốt ra mấy chữ không mất lịch sự nhưng lại vô cùng xa cách, dưới đáy mắt không hề gợn sóng:
“Xin lỗi, tôi vội đi đón vợ tôi, không tiện, cậu có thể bảo phục vụ ở trước cửa giúp cậu gọi chiếc xe taxi.”
Tống Nhiên Hạ nhìn đầu mày anh hơi nhướng cao, ngẩn ra một lúc, vội nói: “Như vậy à, không sao, một mình tôi về cũng được.”
Tạ Kỳ Thâm không đáp lại, bước chân vượt qua cô ta, đi ra khỏi câu lạc bộ, lên chiếc Rolls Royce, anh trầm giọng nói: “Đến tòa nhà Lợi Ảnh.”
…
Chiếc xe chạy trong màn mưa.
Trên trời tiếng sấm ầm ầm, bầu trời trên đỉnh đầu cũng biến thành màu đỏ sẫm và màu đen đan xen nhau.
Mười phút sau, trong biệt thự ở tầng cao nhất, Đàn Viễn Chu vừa gọi điện thoại cho mẹ Đàn xong, đổ canh gừng vừa mới nấu xong ra, lấy ly đựng, bưng vào phòng dành cho khách.
Anh ta gõ nhẹ cửa phòng, bên trong đáp một tiếng, Đàn Viễn Chu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Đàn Mạt đang ngồi bên giường quay lưng lại với cửa.
Cơ thể cô gái nhỏ hơi co lại, bóng lưng hiu quạnh cô đơn, bao trùm trong tâm sự nặng nề.
Đàn Viễn Chu đóng cửa phòng lại, đi đến trước mặt cô, đưa tay sờ tóc cô, chắc chắn khô rồi mới yên tâm.
“Nào, uống canh gừng đi.”
Đàn Mạt nhận lấy, nghe thấy anh ta hỏi: “Thế nào, có cảm thấy không khỏe không? Có cần pha thuốc cảm cho cháu không?”
Đàn Viễn Chu cười khẽ một tiếng: “Một người đàn ông như chú gần như chẳng bao giờ bệnh, nửa miếng gừng này là do hai hôm trước chú nấu ăn còn dư lại đó, gom góp lại mới nấu ra được cho cháu.”
“Không sao đâu chú út.” Đàn Mạt cúi đầu, giọng nói rất thấp: “Bây giờ cháu không lạnh nữa, đỡ hơn nhiều rồi.”
“Trông cháu ủ rũ thế này mà gọi là đỡ hơn nhiều à?”
Đàn Mạt khổ sở nắm chặt cái ly, mấy giây sau thì nghe thấy Đàn Viễn Chu nói: “Vừa nãy chú có gọi điện thoại cho mẹ cháu, biết xảy ra chuyện gì rồi.”
Đàn Mạt ngẩn người, Đàn Viễn Chu không hiểu: “Cháu và Tạ Kỳ Thâm còn có hôn ước hai năm sau? Chú cũng mới biết, đây là do cậu ta đề nghị hay là do cháu đề nghị?”
Mấy giây sau Đàn Mạt mở miệng, cổ họng khô khốc:
“Ai đề nghị không quan trọng, dù sao cũng rất đúng ý của tụi cháu.”
Đàn Viễn Chu nhắm mắt, đè lại lời dưới đáy lòng: “Cháu cảm thấy giữa cháu và Tạ Kỳ Thâm không có cái gì cả sao?”
“Ngoại trừ trao đổi lợi ích ra, còn cần có gì nữa sao?”
Đàn Viễn Chu nghẹn lời: “Chú tưởng cháu sẽ nảy sinh chút tình cảm với cậu ta, chẳng lẽ giữa hai người…”
Chóp mũi Đàn Mạt chua xót, cười khẽ một tiếng:
“Liên hôn thì nói gì đến yêu đương chứ? Sao cháu có thể kết hôn với anh ấy xong, sẽ cảm thấy tình cảm này là thật chứ. Chú út, cháu không ngốc, liên hôn chỉ là liên hôn thôi.”
Đàn Mạt vừa dứt lời, Đàn Viễn Chu cũng không biết nên nói gì nữa:
“Chú đi lấy trà cho cháu.”
Đàn Viễn Chu đi ra ngoài, mở cửa phòng ra, gương mặt của Tạ Kỳ Thâm lọt vào trong tầm mắt.
Người đàn ông đứng sau cửa, mắt mày lạnh lùng, gương mặt chìm trong hơi nước, áo khoác dính nước mưa, trong tay cầm mấy túi thuốc.
Đàn Viễn Chu nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, đột nhiên ngẩn ra:
“Tạ Kỳ Thâm, cậu tới lúc nào thế…”
Đàn Mạt nghe thấy, đột nhiên quay đầu, một giây sau thì chạm vào đôi mắt đen như mực đang cuồn cuộn của Tạ Kỳ Thâm.
Tầm mắt của người đàn rơi thẳng lên người Đàn Mạt, trong đôi mắt đen không có cảm xúc gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook