Tận cùng nỗi nhớ
Chương 33:

Ánh mắt Tạ Kỳ Thâm dừng trên người Đàn Mạt, cánh tay rắn chắc vững vàng chống bên hông cô, vây cô lại dưới thân mình.
Mùi hóc-môn tận lực kìm nén cùng hương hoa nhài trên người anh hòa quyện trong không khí, hơi thở nặng nề của Tạ Kỳ Thâm phả vào tai cô, nhiệt độ bỗng chốc tăng vọt.
Cả thế giới dường như yên tĩnh lại.
Lúc này, trong tâm trí của Đàn Mạt, mọi thứ liên quan đến Tạ Kỳ Thâm đều bị phóng đại đến vô hạn.
Nghe thấy câu anh nói, khuôn mặt cô đỏ bừng lên-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A a a, người này đang nói cái gì vậy?
Không nhịn được là ý làm sao?
Nhịn cái gì cơ!
Quả nhiên anh đã nghe thấy mấy câu nói tào lao ban nãy của Kỷ Thư. Xấu hổ chết đi được...
Tim Đàn Mạt đập thình thịch, mặt cô đỏ bừng như trái cà chua. Lúc này, cô bị vây lại trong vòng tay của anh không thể động đậy, vừa sợ vừa xấu hổ, hai mắt cô chợt đẫm nước:
"Tạ Kỳ Thâm, anh xuống đi..."
Như một con mèo sữa đang phát ra tiếng kêu “meo meo”.
Cứ như thể anh đã làm gì đó với cô rồi.
Cùng nằm trên một chiếc giường với người con gái mà mình yêu, Tạ Kỳ Thâm sao có thể không có cảm giác gì được.
Trong lòng anh khô khốc, đến mức muốn phá vỡ thứ gì đó, nhìn đôi môi đỏ mọng ánh lên vệt nước vì bị cắn của cô, hầu kết anh khẽ lăn, khàn giọng nói:
"Nằm yên ngủ đi, đừng khua loạn nữa."
"Ưm…”
Gương mặt Đàn Mạt đỏ bừng, người đàn ông trên người cô rốt cuộc cũng đứng dậy trước khi toàn thân cô hư thoát vì nóng.
Sóng nhiệt dần lắng xuống.
Đàn Mạt như chú cá nhỏ trồi lên mặt nước hít lấy không khí trong lành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, cô cảm giác được người bên cạnh xuống khỏi giường, vài giây sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ.
Cô sững sờ, sao tự nhiên anh lại ra khỏi phòng...
Giờ phút này cô không có tâm tình thăm dò nữa, cô kéo chăn lên che mặt như muốn chôn mình trong đó.
Cô không ngốc, làm sao không cảm nhận được ý đồ xâm phạm mạnh mẽ, cùng với sóng ngầm dâng trào sắp sửa vượt ranh giới vừa rồi của Tạ Kỳ Thâm.
Cũng giống như cái đêm anh đè cô lên cửa mà hôn mấy năm trước vậy.
Tại sao ban nãy người này lại nói lời như vậy...
Anh đang cố ý trêu chọc cô, hay anh thực sự muốn ...

Đầu óc quay cuồng một hồi, Đàn Mạt cũng nhanh chóng nghĩ thông.
Là một người đàn ông ba mươi tuổi, Tạ Kỳ Thâm có nhu cầu như vậy cũng cực kỳ bình thường, đêm nay đổi lại là ai nằm cạnh, anh ấy cũng sẽ có phản ứng tương tự thôi, mình đang nghĩ linh tinh cái gì đây chứ?
Đàn Mạt cố hết sức để bản thân trấn tĩnh lại.
Cô buộc mình nhắm mắt, trằn trọc một hồi, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến sau cả một đêm đầy mệt mỏi.
Đêm tối, rừng núi im lìm không một tiếng động.
Dưới lầu, ngoài cửa có một chiếc Rolls-Royce đang đậu, Tạ Kỳ Thâm dựa vào xe, niết ngón tay một hồi mới dụi bỏ tàn thuốc.
Làn khói trắng sữa tản đi trong gió.
Ngọn lửa trong lòng dần lụi tàn từng chút một.
Trước mặt Đàn Mạt, dục vọng của anh có thể dễ dàng bị khơi lên. Đêm nay khi chỉ có hai người vốn anh đã cố gắng hết sức kiềm chế, ai ngờ cô gái nằm bên cạnh lại cứ khiêu khích anh, cô nghĩ sức nhẫn nhịn của anh làm bằng sắt thật hay sao?
Anh sợ nếu vừa rồi nếu cứ tiếp tục ở trong phòng thì mình sẽ cảm thấy khó chịu đến mức không nhịn được mà làm ra chuyện khác thường gì đó khiến cô sợ hãi, thế nên anh đành phải đi ra ngoài hút điếu thuốc để hòa hoãn cảm xúc lại.
Một lúc sau, điện thoại trong túi anh rung lên.
Anh lấy ra xem, là Đàn Viễn Chu.
Anh thu mắt nhận điện thoại, để sát vào tai, hắng giọng, giọng nói khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày: "A lô."
Đàn Viễn Chu vừa mới tắm xong, anh ta đi ra từ phòng tắm: "Mọi chuyện thế nào rồi? Tôi vừa làm việc xong, nghe một người bạn nói là đã tìm thấy người, định gọi cho cậu hỏi lại xem sao, mà Mạt Mạt thế nào rồi?"
"Bị thương nhẹ lúc đi tìm người, không nghiêm trọng, đêm nay tôi với cô ấy ở lại tại nhà bạn thân của cô ấy một đêm."
"Tôi đã nói sẽ không có chuyện gì rồi mà, cậu cứ làm quá lên."
Chiều nay lúc Đàn Mạt gọi điện cho anh ta, Đàn Viễn Chu đang bận nhiều việc không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bận việc xong, anh ta mới nhớ hình như Tạ Kỳ Thâm có nhân lực ở thành phố Lâm nên tiện gọi cho anh luôn, lúc này được biết người ở đầu dây bên kia đang trên đường đến đó rồi.
Tạ Kỳ Thâm rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra cắn đầu lọc, “tách” một tiếng bật bật lửa kim loại, ngọn lửa xanh lam đốt cháy đầu thuốc.
Anh nhếch khóe môi, lãnh đạm hỏi: "Tôi lo lắng cho vợ tôi, liên quan gì đến cậu?"
Đàn Viễn Chu khẽ cười trêu: "Ôi chao, gọi vợ rồi cơ à, dục vọng chiếm hữu lớn như vậy, thế sao hôm nay con bé gặp chuyện không đi tìm chồng yêu dấu của nó mà lại tìm đến tôi hả?"
Tạ Kỳ Thâm rít một hơi thuốc, giọng điệu lạnh như băng:
"Đàn Viễn Chu, thèm tỏi thì cậu cứ nói tiếp."
Người ở đầu dây bên kia không nhịn được phụt cười, hơi rén nên nhanh chóng rút lại lời nói: "Tôi sai rồi, đùa thôi."
Tạ Kỳ Thâm nhắm mắt gạt tàn thuốc, đang suy nghĩ miên man thì giọng nói nghiêm túc của Đàn Viễn Chu lại truyền đến: "Nhưng cậu cũng đừng thấy không vui, các cụ có câu chuyện gì cũng phải tuần tự từng bước một, hai người mới kết hôn không lâu, Mạt Mạt vẫn chưa thích ứng với mối quan hệ giữa hai người, việc chưa thể hoàn toàn tin tưởng là điều bình thường."
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, đôi mắt sâu chẳng thấy đáy hé mở nhìn về phương xa: "Tôi biết."
Đàn Viễn Chu trấn an: "Đừng lo lắng, cho con bé chút thời gian, dù sao bây giờ cậu đã có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nó rồi."
"Ừ."
Sau cùng, khi Đàn Viễn Chu nói muốn đi ngủ, hai người kết thúc cuộc gọi.

Tạ Kỳ Thâm bỏ điện thoại vào túi rồi châm điếu thuốc thứ hai.
Màn đêm đen như mực, dưới sự điểm tô của gió lạnh càng thêm phần cô quạnh.
Đôi mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ đêm nay lại hiện lên trong tâm trí anh, khiến trái tim anh nhẹ nhàng chìm xuống.
Anh không nỡ để cô vì mình mà rơi lệ.
Như lời Đàn Viễn Chu đã nói, để xây dựng một mối quan hệ thân mật thì cần có thời gian, nhưng họ là thông gia, lại mới tái hợp sau vài năm xa cách nên không có nền tảng tình cảm.
Đối với cô mà nói, họ chỉ là bạn hợp tác.
Đối mặt với anh, cô tỏ ra lạ lẫm, xa cách, dè dặt, đây đều là chuyện bình thường.
Anh ấy có thể thả chậm tốc độ lại đợi cô, chờ cô từ từ tin tưởng dựa vào mình, chờ cô thích mình.
-
Cả một đêm, Đàn Mạt thỉnh thoảng choàng tỉnh vì lạnh, ngủ rất trằn trọc.
Cô cực kỳ sợ lạnh vào mùa đông, thêm nữa đang cảm lạnh, cái lạnh của núi rừng từng chút một thấm vào tận xương của cô, buộc cô phải co mình lại thành một quả bóng.
Bốn giờ sáng, cô lại lần nữa tỉnh vì lạnh, vừa mở mắt, hẵng còn buồn ngủ thì thấy sắc trời ngoài cửa sổ hẵng còn nhá nhem tối, mặt trời còn chưa mọc.
Cô hơi quay người lại, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh mình trống không.
Chỉ có một mình cô nằm trên giường.
Cô sờ thử thì thấy đệm lạnh băng, không hề có dấu vết từng có người nằm trên đó.
Tạ Kỳ Thâm đâu rồi...
Chẳng lẽ đêm qua anh ấy ra khỏi phòng đến giờ vẫn chưa quay lại hay sao...
Đàn Mạt đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu mất một mảnh, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho anh.
Vài giây sau, cuộc gọi được kết nối.
Cô nhẹ giọng gọi: "Tạ Kỳ Thâm..."
Giọng nói dịu dàng từ tính của người đàn ông ấy vang lên từ đầu dây bên kia: "Ừ, sao em đã dậy rồi?"
"Anh đang ở đâu, em tỉnh lại không thấy anh..."
"Tôi đang nghỉ ngơi trên xe dưới nhà, đêm hôm qua xử lý công việc xong thì muộn quá rồi nên tôi không lên đó nữa."
Thật ra anh bịa ra lý do này chủ yếu vì sợ nằm bên cạnh cô sẽ khiến cô ngủ không được tự nhiên, anh nghĩ cô cũng mệt cả ngày rồi nên muốn cô nghỉ ngơi một mình cho tốt.
"Em còn tưởng anh đi đâu rồi."
Anh nhỏ giọng cười: "Lo lắng cho tôi?"
Đàn Mạt xấu hổ lầm bầm: "Ai thèm lo lắng cho anh, em chỉ sợ anh bị gấu chó trên núi tha đi mất..."

"Bị em tha đi à?"
"Anh mới là gấu chó ấy."
Trong xe, Tạ Kỳ Thâm ngồi dậy, nhíu mày buồn ngủ, nhẹ giọng hỏi: “Sao em dậy sớm vậy? Khó chịu hả?"
Đàn Mạt quấn chặt chăn, nghĩ đến ngày hôm qua anh nói cô có thể dựa vào anh, cô bèn nhẹ giọng nói thật:
"Trong phòng lạnh quá, bây giờ em thấy rất khó chịu..."
Tạ Kỳ Thâm khẽ cau mày: "Cửa sổ chưa đóng kỹ hả?"
"Đóng rồi, nhưng vẫn rất lạnh." Cô hắt hơi một cái, khó chịu rầm rì.
Giọng nói điềm tĩnh của anh vang lên:
"Chờ chút."
Một phút sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Đàn Mạt vừa mở mắt thì nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang đi vào.
Trong lòng Đàn Mạt vô thức an ổn lại.
Anh bước đến bên giường ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đầu cô, nhíu mày: "Có sốt không?"
Cô lắc đầu: "Hình như không."
Tạ Kỳ Thâm càng nhíu chặt lông mày: "Âm mũi nặng như vậy."
Đàn Mạt khó chịu cúi đầu, Tạ Kỳ Thâm nắm lấy tay cô thì thấy bàn tay ấy như vừa được lấy từ trong tủ lạnh ra: "Sao lại lạnh như vậy."
Bây giờ vẫn còn sớm quá, Tạ Kỳ Thâm không thể nhờ người nhà họ Kỷ đi lấy thêm chăn mới được, để cô ngủ trong xe cũng không thoải mái. Tạ Kỳ Thâm không nói gì, một lúc lâu sau mới cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh cô.
Đàn Mạt sững sờ, chỉ thấy người đàn ông ấy đang nằm nghiêng người nhìn về phía cô, đôi mắt đen sáng rực lại sâu thẳm:
"Lại đây!"
Đàn Mạt ngơ ngẩn, chậm rãi dịch tới trước mặt anh, sau đó lập tức bị anh ôm vào lòng.
Cơ thể ấm áp của người đàn ông nọ ngay lập tức quét sạch cái lạnh xung quanh cô, mùi đàn hương trầm ấm khiến người ta cảm thấy an tâm gần như ngay lập tức cuốn lấy hơi thở, chiếm trọn mọi giác quan của cô.
Đây là khoảng cách thân mật chưa từng có giữa hai người, Đàn Mạt biết mình đang được anh ôm trong vòng tay, hai má áp vào ngực anh, cảm giác eo bị anh ôm chặt, khóa chặt trong lãnh địa của anh, tim cô bỗng chốc hẫng một nhịp, đôi má ửng lên rặng mây hồng:
"Tạ Kỳ Thâm..."
Cô xấu hổ đến mức muốn trốn đi, giọng nói trầm ấm của Tạ Kỳ Thâm vang lên trên đỉnh đầu cô:
"Ngoan, để tôi ôm em một lát."
Tim cô đập loạn nhịp.
Anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Em tìm được thứ gì ấm như vậy trong căn phòng này ngoài tôi sao?"
Cổ Đàn Mạt cũng đỏ bừng, cô đúng thật cảm nhận được hơi ấm từng chút một truyền qua từ cơ thể anh, cô không lạnh tí nào nữa, thậm chí còn bắt đầu thấy nóng...
"Cứ ôm thế này, em yên tâm ngủ một giấc đi." Tạ Kỳ Thâm nói.
Đàn Mạt khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cảm giác lồng ngực của anh đang lên xuống theo nhịp thở, nhịp tim vẫn có chút hỗn loạn.
Cô dựa vào trong ngực anh, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Tạ Kỳ Thâm..."
"Ừ."
Cô chớp chớp đôi mắt: "Em tưởng anh ngủ rồi."
Anh xoa đầu cô: "Chỉ cần em gọi tôi, tôi đều sẽ đáp lời."

Đây như một lời hứa đem đến cho người ta cực kỳ nhiều cảm giác an toàn, giúp loại bỏ hết thảy nỗi sợ hãi.
Dần dần, trong hơi ấm của cơ thể anh, cô chậm rãi thả lỏng tinh thần, cuối cùng không kìm được cơn buồn ngủ mà nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Vốn dĩ cơ thể cô còn rất khó chịu, nhưng cơn buồn ngủ đã bao trùm lấy ý thức của cô. Cô thả lỏng người, vô thức tiến sát lại gần nguồn nhiệt ấm áp, rúc sâu hơn vào lòng anh, nhẹ nhàng dụi đầu vào ngực anh như một chú mèo con, thở dài vài tiếng.
Cô ngủ rất say.
Anh bị cô dằn vặt đến mức không buồn ngủ chút nào.
Tạ Kỳ Thâm ôm người con gái ngọt mềm trong tay, cơn ngứa trong lòng không ngừng bị đè nén, khó chịu đến mức không nói nên lời.
Dập lửa cả đêm hôm qua giờ cũng thành công cốc mất rồi.

Trời dần sáng, mặt trời ấm áp ngày đông nhô lên, khắp chốn núi rừng nhuốm sắc vàng rực rỡ.
Đàn Mạt cứ vậy ngủ say, khi cô lần nữa tỉnh dậy thì đã hơn chín giờ.
Cô mở đôi mắt ngái ngủ, mê man di chuyển thân thể, cảm giác được bàn tay ở trên eo kéo cô trở lại trong lòng, giọng nói trầm khàn như vuốt ve bên tai cô: "Dậy rồi?"
Đàn Mạt thấy mình vẫn bị anh ôm, trên mặt lập tức nóng ran, cô ngẩng đầu nhìn anh:
"Anh không ngủ à?"
"Người nào đó cứ không ngừng động đậy trong lòng, sao tôi có thể ngủ được đây?"
Đàn Mạt áy náy muốn rụt về, nhưng bàn tay trên người cô lại chẳng hề buông lỏng. Anh cười khẽ một tiếng: "Dùng xong là chạy?"
Cô xấu hổ: "Em sợ anh ngủ không ngon."
Anh hơi buông lỏng tay, nghiêng người nhìn cô: "Còn khó chịu không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng cổ họng còn hơi đau."
"Hôm nay uống thêm ít thuốc đi."
Đàn Mạt ngoan ngoãn gật đầu, hai người nhìn nhau, hơi thở cách nhau rất gần, giống như một tấm lưới đan chặt vào nhau. Độ ấm cơ thể dán sát, bầu không khí cũng theo đó mà ngày càng trở nên mập mờ. Đàn Mạt cảm nhận được ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, tâm hoảng ý loạn mở to đôi mắt:
"Mấy giờ rồi, chúng ta nên dậy thôi..."
"Chín giờ rưỡi."
"Vậy thì dậy thôi." Dù sao cũng đang ngủ nhờ nhà người khác, dậy muộn quá thì không tốt cho lắm.
Tạ Kỳ Thâm đáp ứng rồi buông cô ra. Đàn Mạt ngồi dậy xuống giường đi đánh răng rửa mặt trước.
Một lúc sau, khi cả hai đã làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong, Đàn Mạt đúng lúc nhận được tin nhắn của Kỷ Thư hỏi cô đã dậy chưa, có thể xuống ăn sáng được rồi.
Đàn Mạt ra khỏi phòng ngủ trước, tình cờ gặp Kỷ Thư.
"Dậy rồi à? Tối qua cậu ngủ được không?"
Đàn Mạt ngáp một cái: "Hơi lạnh, còn lại đều tốt."
Kỷ Thư nhìn quầng thâm quanh mắt Đàn Mạt, cười trộm: "Đêm hôm qua rất dữ dội đúng không? Quầng mắt thâm thế này cơ mà."
“…”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương